ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Quỷ Quỷ

Nhưng giây tiếp theo, cô không thể cười nổi, bởi vì…

Người đàn ông đột nhiên buông bát, nhìn An Mộc mà nham hiểm mở miệng:”Cháu dâu nhìn chú chờ mong như vậy, có phải rất muốn uống hay không? Bát này cho cháu là được rồi.”

Nói xong, cánh tay thon dài vươn ra, đặt bát xuống trước mặt An Mộc.

An Mộc….”Thật sự, cháu không có muốn uống, hơn nữa gần đây phải giảm béo, chú út, chú cứ uống đi ạ.”

“Tuy người gầy cũng đẹp mắt, nhưng cháu dâu chỗ nên béo thì không béo, vẫn nên uống nhiều canh vào.”

An Mộc nắm chặt chiếc đũa! Tên này nhả lời nào ra cũng ác độc!

Cúi đầu nhìn canh gà, cô trề môi:”Chú út ngày đêm làm lụng vất vả, nhất định mất rất nhiều sức lực, cần phải bồi bổ nhiều hơn.”

“Cháu dâu đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, uống nhiều canh cho bổ não.”

Khốn kiếp! An Mộc vừa muốn mở miệng.

Tô Mỹ Huệ đứng lên, thuận tay múc thêm một bát canh gà đặt xuống trước mặt Phong Kiêu, khách sáo lấy lòng cười nói:”Chú cần gì phải như vậy, không phải còn rất nhiều sao? Chị dâu lại múc cho chú một bát, nhân lúc còn nóng mau uống đi.”

Đối với Phong Kiêu tươi cười đầy mặt, vừa quay đầu lại đã hung dữ trừng mắt nhìn An Mộc.

Khói thuốc súng bốc lên không tiếng động.

Giúp việc bên cạnh tiến lên múc thêm cho mỗi người một bát canh, Tô Mỹ Huệ uống trước, không quên giới thiệu cho Phong Kiêu:”Bát canh gà này hương vị không tồi, cũng là sở trường của giúp việc nhà chúng ta, không hề giống với bên ngoài.”

Lời này vừa nói ra, Phong Kiêu vẫn chỉ dừng mắt ở An Mộc.

Trán An Mộc nhăn lại, khụ khụ, đương nhiên là không giống rồi, vì có thêm mấy nguyên liệu đặc biệt thôi mà!

Lại nhìn canh gà trước mặt, Phong Kiêu cười lạnh buông đũa xuống.

Anh không ăn, nhà họ Phong bốn người đương nhiên không dám ăn.

Chỉ có An Mộc vì quá ức chế mà vùi đầu xuống ăn.

Canh gà đương nhiên cũng ăn không còn giọt nào.

Ăn cơm xong Phong Anh Hùng và Phong Kiêu đi ra phòng khách ngồi nói chuyện phiếm.

Còn An Mộc phụ giúp việc rửa bát.

Vừa đi vào phòng bếp liền nhìn thấy Bạch Ngọc Khiết cầm điện thoại, trốn ở một góc bếp cúi mặt khẽ quát:”Cái gì, là một tiền truyện? Dựa vào cái gì? Đất diễn chỉ có một tập, nhân vật chết sớm, anh có lầm không? Anh khẳng định đây là vai diễn mà Tử Khiêm hứa hẹn cho tôi sao?”

Người bên kia không biết đã nói gì, Bạch Ngọc Khiết hừ lạnh, “Tôi không cần biết, Đông Hoa công chúa là Đông Hoa công chúa, vai diễn này tôi không nhận!”

“Cái gì? Không nhận không được?” Bạch Ngọc Khiết nhíu mày thật chặt, “Tôi biết rồi! Ngày kia? 9h? Được rồi. Nói cho anh biết, lần sau nhất định phải lấy cho tôi một vai diễn thật tốt, nếu không tôi sẽ không tha cho anh!”

Cúp điện thoại, Bạch Ngọc Khiết đứng thẳng người, vẻ mặt bất mãn hờn dỗi.

Quay đầu liền nhìn thấy An Mộc ở trong bếp, lập tức châm chọc khiêu khích, “Đúng là vô dụng! Lớn như vậy rồi còn muốn bám lấy cuộc sống của người khác, hừ, không biết xấu hổ!”

Mắng một lúc mới thấy thật thoải mái, cô tươi cười đầy mặt đi ra ngoài.

An Mộc chẳng thèm quan tâm đến cô ta, chỉ là âm thầm nhớ tên nhân vật, khóe môi nhếch lên, Bạch Ngọc Khiết, chúng ta cùng chờ xem!

Trong phòng khách, tất cả mọi người đều ngồi quanh Phong Kiêu, anh tùy tiện ngồi một chỗ, nhàn nhã như một đế vương.

An Mộc đi qua, lấy lí do ngày mai phải lên lớp để từ biệt mọi người.

Phong Anh Hùng nhìn An Mộc mở miệng”An Mộc, tối mai lại về nhà dùng cơm đi.”

An Mộc nắm tay, trên mặt sợ hãi gật đầu.

Ngày mai sao??

Cuộc sống được tạo thành bởi vô số việc ngoài ý muốn, ai biết được ngày mai sẽ có chuyện gì?”

Nhân lúc Phong Kiêu còn ở đây, cô có thể an toàn rời đi, An Mộc nhanh chân chạy ra khỏi nhà họ Phong.

Đi ra bên ngoài, liền cảm thấy hối hận về việc đến đây ngày hôm nay.

Nhưng, ngày mai thầy giáo muốn gặp người giám hộ, làm sao bây giờ?

Cô buồn rầu đi tới trạm xe bus chờ xe, sau đó, một chiếc Maybach màu đen đột nhiên dừng trước mặt cô.

Bình luận

Truyện đang đọc