ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Quỷ Quỷ

Cạch!

An Mộc đang nghe điện thoại, chợt nghe thấy có tiếng động bên ngoài, hơi sửng sốt, “Đồng Đồng, hình như anh ấy về rồi, cúp máy trước đây!”

Cô cúp điện thoại đi xuống dưới lại phát hiện ra trong phòng khách không có ai cả.

An Mộc hơi ngỡ ngàng, chẳng lẽ tai mình có vấn đề?

Cô lắc lắc đâu, đi khắp biệt thự một lần, cũng không nhìn thấy anh, không khỏi có chút nghi hoặc, chẳng lẽ ban nãy mình nghe nhầm?

Thôi…kệ đi!

Lên mạng nghiên cứu thực đơn, cô mở tủ lạnh lấy ra hai miếng bít tết thượng hạng, sau với vào nhà bếp, tìm một cái chảo rồi nhìn miếng bít tết, dựa theo thực đơn đã được dựng lên, một mùi thơm dậy lên khắp biệt thự.

Trang trí đĩa ăn cô xong, cô tới phòng khách dọn dẹp lại bàn ăn, trải khăn trải bàn, sau đó mở rượu vang, đặt hai cái lý chân dài hai bên.

Nhìn bàn ăn tự chế lãng mạn này, An Mộc cảm thấy rất tự hào, nhất là mùi thơm đồ ăn, cô nuốt nước miếng, vỗ vỗ tay tự thán thưởng mình.

Nghĩ đến cảnh mình và Phong Kiều ngồi vào đó, dùng bữa tối dịu dàng, thắm thiết, sau đó…

An Mộc đột nhiên cảm thấy hai má đỏ lên, cô chỉ là vì không muốn thua Hạ Thiên, chứ không phải vì anh mà hao tốn tâm tư!

An Mộc cứ an ủi mình như vậy, dừng lại một chút, cúi đầu liền ngửi thấy trên người mình đầy mùi dầu mỡ, vội vàng lao vào phòng tắm, tắm rửa thật nhanh, sấy tóc, cố ý mở đống quần áo mới mua ra, nhìn trái nhìn phải, thật sự cũng có chút ngại ngùng, nhưng nghĩ đến Hạ Thiên, ….phải nhịn!

Mặc đồ vào, bên ngoài còn mặc váy ngủ tơ tằm đắt giá, chỉnh trang lại bản thân thật tốt rồi cô mới đứng trước gương.

Người con gái trong gương xinh đẹp không gì sánh nổi, đôi môi đỏ mọng đầy mê hoặc cong lên, đôi mắt phượng rạng ngời.

Rốt cuộc cũng vừa lòng với bản thân, An Mộc mới đi ra, nhìn đồng hồ đã gần 7h….sao Phong Kiêu còn chưa về?

Cô ngồi trên sô pha, nhìn bít tết trên bàn ăn, một lúc nữa mà anh chưa về thì sẽ bị nguội mất.

An Mộc thở dài, lấy điện thoại gọi cho Phong Kiêu.

Tắt máy.

An Mộc sững sờ nhìn điện thoại.

Tuy rất ít khi gọi cho Phong Kiêu, nhưng cô chưa từng bị tắt máy!

Chắc…anh ấy đang bận?

An mộc cúi đầu, nhắn tin cho Phong Kiêu, “Chú, mau về đi, về nhà có bất ngờ!”

Một tiếng “Đinh” ngắn ngủi cho biết đối phương đã nhận được tin nhắn, An Mộc mới để điện thoại sang một bên, mở TV bắt đầu chờ đợi.

………………..

Thực ra Phong Kiêu không đi xa, anh ngồi trong chiếc Bentley, cửa kính mở ra, anh gác một tay lên đó, cầm một điếu xì gà, khói thuốc lập lờ trong đêm tối, bên trong xe ánh đèn mờ nhạt, đằng sau làn khói mập mờ là nhan sắc mị hoặc chúng sinh của người đàn ông.

Phong Kiêu híp mắt lại.

Trong lòng phức tạp, nhưng anh chợt cảm thấy chính mình thật buồn cười.

Từ nhỏ đến lớn có thể bình tĩnh mà ứng phó với mọi chuyện, chưa từng có bất kỳ điều gì có thể ảnh hưởng đến nội tâm của anh, không ngờ lại có lúc rối bời như thế này.

Lại hít một hơi xì gà, anh nới lỏng cà vạt, lấy điện thoại gọi cho Vệ Uy, “Điều tra cho tôi, Hạ Thiên là ai.”

Bình luận

Truyện đang đọc