ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Cái này là món quà lớn nhất trên thế giới!

Thế nhưng...

Nghe đối phương, rõ ràng chính mình gả cho anh, anh chiếm tiện nghi lớn, nhưng sao nghe giống như chính mình chiếm tiện nghi lớn vậy?!

An Mộc cong môi: "Anh nhất định vì tiết kiệm tiền và lười biếng, về sau sinh nhật và lễ kỷ niệm kết hôn của em cũng chỉ muốn đưa một món quà sinh nhật là được rồi! Anh quả thực là quá xấu!"

Phong Kiêu nghe nói như thế hơi sững sờ, nụ cười khóe miệng cũng cứng đờ, anh muốn cho cô một ngạc nhiên, nhưng căn bản không có cân nhắc chuyện này có tốt hay không?

Nhưng nhìn An Mộc giống như đứa trẻ muốn quà của mình, lại cảm thấy tâm tình vui vẻ, dứt khoát mở miệng: " vậy sau này, anh tặng em hai món quà là được."

An Mộc gật đầu: "Cái này còn tạm được!"

Chợt hưng phấn tiến tới mở miệng: "Vậy quà hôm nay cũng không thể thiếu~ "

Phong Kiêu gật đầu: "Ừ."

Lúc này An Mộc mới hưng phấn nhìn về phía trước, chỉ cảm thấy con đường qua cục dân chính, làm sao xa như vậy!

Tuy xa, nhưng đến cuối cùng, lúc không tới cảm thấy xa, lúc tới lại cảm thấy sao gần như vậy?

Điều này chẳng lẽ cũng là chứng hoảng sợ trước hôn nhân sao?

An Mộc nhìn cửa cục dân chính, trong lòng nghĩ tới từ hôm nay, cô và Phong Kiêu đã là vợ chồng rồi! Vợ chồng hợp pháp!

Cô gần như hưng phấn.

Hai người ngừng xe, giống như người bình thường, tiến vào cục dân chính.

Phong Kiêu không có làm gì đặc biệt, hai người liền vào xếp hàng, sau đó cầm giấy bắt đầu điền.

An Mộc cầm giấy, còn cảm thấy nội tâm hưng phấn không cách nào ức chế.

Nhưng chợt nghĩ tới điều gì: "Em, không có mang thẻ căn cước và hộ khẩu!"

Phong Kiêu nhìn cô cho tới bây giờ mới nhớ tới những thứ này, đưa tay vuốt tóc cô: "Anh đều mang rồi, yên tâm đi."

An Mộc nhất thời trở lại dáng người bay bổng lên, chỉ cảm thấy hưng phấn viết chữ không xong, xiêu xiêu vẹo vẹo, cô nhìn chữ của mình, lại quay đầu, đi xem chữ của Phong Kiêu.

Chữ của Phong Kiêu, giống như anh, rồng bay phượng múa, mỗi một chữ đều bá khí giống như muốn nhảy ra khỏi giấy.

Thực sự là... chữ như người!

An Mộc cảm thán, hai người điền xong giấy tờ, an vị chờ ở bên ngoài.

An Mộc đeo kính đen, cho nên đến lúc đó cũng không có bao nhiêu người có thể nhận ra, chẳng qua lúc đang chờ đợi, nghe được bên cạnh có đôi nam nữ mở miệng: " qua mấy ngày ( thiên trường địa cửu) sẽ phát sóng, em nhất định phải canh giữ trước ti vi để xem!"

Người nam lơ đễnh: "Phim truyền hình có gì đáng xem? Không phải nói ( những năm kia người và sự việc) nội dung cốt truyện giống phim truyền hình sao? Vậy chúng ta có thể đi xem."

Cô gái nhếch miệng: "Phim truyền hình giá trị cao hơn, Đường Hạ diễn nữ chính! Quyển tiểu thuyết này cũng là quyển em yêu thích nhất, lúc ấy nhìn thấy nữa chính, liền nghĩ trên thế giới này căn bản không có người có thể diễn được nhân vật này. Thế nhưng là không nghĩ tới về sau xuất hiện Đường hạ. Quả thực là quá đẹp!"

"Có đẹp, cũng không có đẹp như vợ anh."người nam dỗ người nữ.

Mặt cô gái lập tức đỏ lên: "Nói mò gì đấy? Anh không thích Đường Hạ sao?"

"Thích, thế nhưng là đó là sờ không được, em mới là chân thực."

Cô gái lại cúi đầu, mở miệng cười: "Nghe nói bây giờ Đường Hạ đang định cư ở bắc kinh, anh nói xem, chúng ta có thể ngẫu nhiên gặp được cô ấy trên đường hay không?"

"..."

Nghe loại lời này, An Mộc có một loại cảm giác rất vui vẻ, có thể được người ưa thích, là một niềm hạnh phúc.

Bình luận

Truyện đang đọc