ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Tuna

Cô bé lại mở miệng, vành mắt đỏ lên, cúi đầu:

“Phụ thân, rốt cuộc chúng ta đang ở đâu? Nữ nhi rất sợ hãi.”

An Mộc chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Kim Lăng thành…… Rất đáng sợ a……

Chẳng cô bé là……

Bãi đỗ xe lộ ra lạnh lẽo, không có ánh sáng chiếu vào, chỉ có đỉnh đầu đèn điện chớp roẹt roẹt.

Tay chân An Mộc đột nhiên lạnh băng, lại nhìn cô bé, dưới ánh đèn, khuôn mặt cô bé trắng toát.

“A!”

An Mộc hoảng sợ kêu một tiếng, trực tiếp nhảy dựng lên, túm chặt ống tay áo của Phong Kiêu:

“Quỷ, quỷ a!”

Cô bé nóng nảy: “Ta không phải quỷ, không tin, ngươi sờ thử tay của ta!”

Cô bé trực tiếp mở miệng:

“Ta cũng không biết ta như thế nào lại ở chỗ này, đồ vật xung quanh đều thật xa lạ, phụ thân, nữ nhi thật sự sợ quá!”

Phong Kiêu bất đắc dĩ nhìn nữ nhân của mình bị hù dọa, con ngươi hẹp dài nhíu lại, sắc bén nhìn về phía cô bé, khóe môi câu lên, lạnh lẽo mở miệng:

“Tôi không phải phụ thân cháu, cháu nhận sai người rồi.”

Nói xong,anh kéo ra cửa xe, muốn cho An Mộc tiến vào bên trong xe.

Cô bé thấy bộ dáng này, oa một tiếng khóc lớn lên:

“Phụ thân, đừng bỏ con, về sau con sẽ không bao giờ cãi nhau với di nương, ô ô……”

Ách……

Bộ dáng này, làm bước chân An Mộc dừng lại, cô cảm thấy giọng điệu của cô bé, có chút đáng thương.

Lại nhìn bộ dáng của cô bé, có thật, thật là xuyên qua không?

An Mộc luôn luôn không tin quỷ thần, nhưng có lẽ là xem nhiều tiểu thuyết thế nên thật sự cảm thấy…

Hơn nữa cách cô bé này nói chuyện, còn có hành vi cử chỉ kia……

An Mộc nhìn về phía Phong Kiêu, cảm thấy não mình không hoạt động nổi nữa.

Phong Kiêu nheo nheo mắt, không để ý đến cô bé, nhìn An Mộc ý bảo lên xe.

An Mộc đối Phong Kiêu phán đoán, trước nay đều là mù quáng tín nhiệm, cho nên nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp lên xe.

Phong Kiêu chuyển qua đi, đi đến ghế điều khiển thượng, khởi động xe, liền ở lúc xe muốn khởi động, cô bé đột nhiên đứng lên lập tức vọt lại đây, trực tiếp mở ra cửa ghế sau, ngồi xuống.

Tiếp theo, cô bé liền thành thành thật thật ngồi ở chỗ kia, chỉ là đôi mắt kỳ quái đánh giá chung quanh:

“Phụ thân, xe ngựa này, thật là kỳ quái. Hơn nữa, tại sao lại không có ngựa?”

Phong Kiêu từ kính chiếu hậu nhìn cô bé, lạnh như băng mở miệng:

“Đi xuống.”

Cô bé nhíu mày, thống khổ nhìn về phía anh:

“Phụ thân, người thật sự không cần con sao?”

Phong Kiêu mỗi lần nghe được hai chữ phụ thân, liền cảm thấy gân xanh ở trán giật lên.

Anh năm nay mới hai mươi chín, làm sao có được một đứa bé bảy tuổi?!

Mắt Phong Kiêu sắc bén lướt qua, cô bé tức khắc sợ tới mức phát run.

Phong Kiêu ra lệnh cho An Mộc:

“Đem con bé ném xuống.”

An Mộc tuy rằng cảm thấy quyết định của Phong Kiêu có chút không nhân đạo, nhưng cô bé này cũng thật là, giỡn quá đà rồi, vì thế An Mộc đẩy cửa xe ra, liền phải xuống xe thời điểm, nơi xa đột nhiên sáng lên đèn flash!

Một lượng lớn phóng viên vây quanh tiến vào, “Ở nơi đó, ở nơi đó!”

An Mộc đóng mạnh cửa xe lại, không dám xuống xe.

Phong Kiêu nhìn thấy tình huống cấp bách này, trực tiếp lái xe, từ một đường khác nhanh chóng quay về nhà.

Trên đường về, An Mộc nghiêng đầu nhìn cô bé kỳ quái phía sau.

Hạ Thính Âm?

Cái cô bé này, rốt cuộc là ai?

Trên dọc đường đi cô bé cũng không nói chuyện, an tĩnh giống như không tồn tại.

An Mộc cùng Phong Kiêu còn ăn mặc cổ trang, cho nên không thể đi đến chỗ khác, đành phải quay về nhà.

Sau khi xuống xe, cô bé liền đẩy cửa xe, liên tục đẩy vài lần, cũng đẩy không ra, đành phải dùng ánh mắt cực kì đáng thương nhìn về phía Phong Kiêu:

“Phụ thân, cửa xe mở không ra.”

Bình luận

Truyện đang đọc