S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Cánh cửa phòng hoả táng mở ra, Bạch Cẩm Đường bế Công Tôn đi tới trước mặt mọi người, Công Tôn đang khoác áo vest của anh, tóc bù xù che mất đôi mắt, không nhìn rõ biểu tình.

“Anh ấy không sao chứ?” Triển Chiêu sốt ruột hỏi.

“Không có việc gì, thuốc mê hơi quá lượng thôi.” Bạch Cẩm Đường nói, nhìn Trần Cảnh ở phía sau: “Hắn đó.”

Bạch Ngọc Đường thấy bộ dạng tàn tạ nằm sấp của Trần Cảnh, lập tức trừng mắt: “Hai người dùng luật rừng với hắn à?”

“Cậu không có chứng cứ thì đừng ngậm máu phun người!” Cặp song sinh đồng thanh.

Bạch Ngọc Đường bước lên một bước, sờ nắn người Trần Cảnh, phát hiện các đốt ngón tay đều bị trật, tức giận nói: “Hai người đang ở trong nước mà làm càn vậy sao?”

Cặp song sinh liếc Bạch Ngọc Đường: “Có bằng chứng không? Hắn tự té chứ bộ!” Lại đồng thanh.

“Song sinh đáng chết…” Bạch Ngọc Đường muốn xắn tay áo đánh người.

Triển Chiêu vội vã kéo: “Bỏ đi bỏ đi, đưa Công Tôn đến bệnh viện trước đã.”

“Tiểu Triển nha, lâu rồi không gặp!” Bộ mặt lạnh như băng của cặp song sinh xuất hiện tươi cười. Mỗi người một bên ôm vai Triển Chiêu. “Triệu Lan, Triệu Huệ! Hai người cũng tới sao?”

“Ừ! Lâu rồi không gặp, Tiểu Triển càng ngày càng dễ thương a…”

Bạch Ngọc Đường vươn tay kéo Triển Chiêu về phía sau mình, trừng cặp song sinh: “Hai người biến thái, cách xa cậu ấy một chút! Mau lăn về Italia cho tôi đi!”

Cặp song sinh đắc ý lắc đầu: “Bọn này không về!”

“Gì?!” Không chỉ Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu cũng ngạc nhiên.

“A, lần này anh về nước là vì cái này.” Bạch Cẩm Đường đột nhiên xen vào, “Anh muốn đem việc kinh doanh về trong nước.”

………………

Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Buôn bán súng ống đạn dược trong nước là phạm pháp đó! Lẽ nào muốn lập mafia?”

Bạch Ngọc Đường vò đầu: “Cái này…”

“Ngọc Đường…”

Hai người quay đầu lại, giật mình vì Bạch Cẩm Đường không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau.

“Chú nói với Tiểu Chiêu là anh buôn bán súng ống đạn dược à? Còn cái gì mà mafia nữa?”

“Ách… Cái này…” Bạch Ngọc Đường bắt đầu kiếm ngách nhỏ để chạy trốn, cặp song sinh một trái một phải chặn hết những đường có thể chạy.

“Thật uổng cho anh lúc nào cũng thương chú…” Ánh mắt Bạch Cẩm Đường càng lúc càng nguy hiểm, “Hóa ra trong lòng chú, anh đây là một nhân vật phản diện cỡ bự…”

“A!” Triển Chiêu bên cạnh đột nhiên nói: “Công Tôn hình như đang rất khó chịu!”

………!……… Bạch Cẩm Đường vội cúi xuống nhìn Công Tôn đang ở trong lòng, hình như tác dụng của thuốc mê đã bớt, thân thể nhẹ nhàng động vài cái.

“Nhanh đưa anh ấy vào bệnh viện đi, thuốc mê quá liều cũng không phải là không nguy hiểm a!”

Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường xoay người bỏ chạy, “Chúng ta cũng nhanh đi thẩm vấn Trần Cảnh đi…”

Sau khi được giải cứu thành công, Bạch Ngọc Đường chạy vào xe, ôm Triển Chiêu: “Miêu Nhi! Cậu thật là vĩ đại a! Đến, hôn một cái!”

“A~~” Triển Chiêu giận dữ, giương móng đẩy ra, “Đồ chuột chết! Lần sau tôi sẽ không cứu cậu nữa!”

Bạch Cẩm Đường nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy trốn thành công, đăm chiêu một chút. Cặp song sinh bên người hỏi: “Đại ca, anh còn muốn ôm bao lâu nữa?”

………………

Trần Cảnh lúc này quả thật là ăn không ít vị đắng, Đinh Triệu Lan và Đinh Triệu Huệ không hổ là lính đánh thuê, cách tháo khớp ngón tay rất đẹp, không làm bị thương quá nặng, chỉ có đau muốn chết thôi.

Đi vào phòng thẩm vấn, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy Trần Cảnh ngồi dựa vào ghế, cảm giác như một con rối bị cắt đứt hết dây điều khiển.

“Trần Cảnh.” Bạch Ngọc Đường ngồi xuống trước mặt hắn, ném đám tài liệu lên bàn, “Tất cả vụ án đều do ông giả tạo?”

Trần Cảnh vẫn ngồi yên, một chút phản ứng cũng không có.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, anh không biết được tên này giờ đang sống hay đang chết nữa, xoay mặt nhìn Triển Chiêu, ý tứ là: “Đến lượt cậu đó.”

Triển Chiêu gật đầu, nhìn Trần Cảnh một hồi, chậm rãi mở miệng: “Ông dùng thuốc mê với Công Tôn rất nhiều.”

Trẩn Cảnh tựa hồ hơi run lên.

“Anh ấy có thể sẽ phải nằm viện một thời gian.” Triển Chiêu tiếp tục nói, “Tay trái cũng bị gãy xương.”

Trần Cảnh ngẩng đầu, khàn khàn giọng hỏi một câu: “Cậu ấy… Cậu ấy rất hận tôi phải không?”

Triển Chiêu gật đầu: “Ông còn muốn cùng anh ấy chết cháy trong phòng hỏa táng phải không?”

“Đúng…” Trần Cảnh gật đầu.

“Thế nhưng Công Tôn không biết những điều này.” Triển Chiêu nói: “Anh ấy cũng không biết ông vì anh ấy mà làm rất nhiều việc.”

Trần Cảnh lắc đầu: “Cậu ta cho tới bây giờ đều không quan tâm…”

“Không phải thế!” Thấy trong mắt Trẩn Cảnh thoáng lên một tia hy vọng, Triển Chiêu nói: “Không phải anh ấy không quan tâm, mà ông không nói cho anh ấy biết.”

“Tôi…” Trần Cảnh chần chừ.

Triển Chiêu nói: “Ông phải biết, ông thích anh ấy không sai, sai chính là ở cách thể hiện. Hãy nói hết sự việc ra cho tôi, tôi sẽ giúp chuyển lời cho Công Tôn.”

Trần Cảnh mờ mịt nhìn Triển Chiêu trước mắt: “Nếu tôi khai hết, cậu ấy liệu có tha thứ cho tôi?”

Bạch Ngọc Đường đứng một bên nghe, đột nhiên cảm thấy Trần Cảnh kỳ thật rất đáng thương, “Ông không muốn gặp lại anh ấy?”

“Sao?” Trần Cảnh giật mình ngẩng đầu: “Tôi còn có thể gặp lại cậu ấy?”

“A……” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Nói thật thì, nếu anh ấy tha thứ ông, anh ấy sẽ đến gặp ông.”

“Tôi nói, tôi nói…” Trần Cảnh cuống quít gật đầu, “Các cậu hỏi tôi cái gì, tôi cũng nói hết.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường lấy giấy bút ra ghi lại.

“Ông biết Công Tôn đã bao lâu rồi?”

“Tám… Tám năm rồi.”

“Ông và Công Tôn học cùng lớp?” Triển Chiêu lật lý lịch của Trần Cảnh: “Nhưng ông lại lớn hơn anh ấy hai tuổi?”

“Đúng……” Trần Cảnh gật đầu, “Lần đầu tiên thấy cậu ấy, là ở một buổi tiệc trường.”

“Ông thích anh ấy đã lâu rồi?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy.”

“Ông theo dõi anh ấy đã bao lâu?”

“Một… một năm.”

Triển Chiêu gật đầu: “Tặng hoa và gọi điện thoại cũng là ông?”

“Đúng.”

“Vì sao một năm gần đây mới làm thế?”

“Vì… muốn tự đối diện với tình cảm của mình.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn Triển Chiêu, “Đối diện với tình cảm của mình.”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút: “Đây là quyết định của ông hay là lời khuyên người khác cho?”

“Có, là ý kiến của bác sĩ cho.”

“Bác sĩ?” Bạch Ngọc Đường hào hứng: “Bác sĩ gì?”

Trần Cảnh thở dài: “Trước đây, tôi chỉ dám đứng xa xa nhìn cậu ấy là đã đủ thỏa mãn. Chỉ là dần dần, tôi càng ngày càng nghĩ nhiều đến cậu ấy, loại cảm giác này… Mỗi khi cậu ấy nói chuyện với người khác, cười với người khác… Tôi, tôi đều có một loại kích động muốn giết người, sau nghĩ, nếu cậu ấy chỉ thuộc về một mình tôi thì tốt rồi. Có đôi khi, cả tôi cũng nghĩ bản thân mình không bình thường…”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu ngồi bên cạnh đang chăm chú lắng nghe, cười khổ trong lòng, anh rất hiểu loại tâm tình này của Trần Cảnh.

“Ông nghĩ mình không bình thường nên đi khám bác sĩ?” Triển Chiêu hỏi.

“Đúng. Tôi còn nghĩ nếu cứ như vậy, có khi sẽ làm ra những việc không thể cứu vãn, phải đi tìm bác sĩ tâm lý.” Trần Cảnh nói tiếp: “Bác sĩ đề nghị tôi nên đối diện với tình cảm của mình.”

“Hắn đề nghị ông theo dõi và tặng hoa?” Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, “Là bác sĩ tâm lý ở đâu? Tên gì?”

Trần Cảnh lắc đầu, “Bởi vì tôi coi như là nhân viên nhà nước, mà nghề này, các cậu cũng biết là có điều mẫn cảm. Hơn nữa, tôi cũng không muốn đem rắc rối cho Công Tôn, vì thế mới đi khám ở phòng khám tư do bạn bè giới thiệu.”

Triển Chiêu gật đầu: “Nói cách khác, ông đi chính là phòng khám không có giấy phép?”

Trần Cảnh gật đầu: “Cái này, căn bản cũng không thể gọi là phòng khám, chỉ là một căn phòng nhỏ. Bất quá bác sĩ cũng được, mỗi lần nói chuyện với hắn xong, tôi đều sẽ cảm thấy thoải mái.”

“Tên bác sĩ là gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Tôi… Tôi không biết hắn tên gì, hắn bảo cứ gọi bác sĩ là tốt rồi, hắn nói, tôi không cần lo lắng, hắn là giáo sư tâm lý học rất có tiếng trong nước, bởi vì đang làm việc cho nhà nước, không thể tự mình kinh doanh, vì thế muốn giấu tên.”

“Hắn người như thế nào?”

“Ừm… Tuổi đã lớn, đeo kính, nhìn rất có học vấn.”

Bạch Ngọc Đường lấy từ đống tài liệu ra hai bức hình, là hình giáo sư Hứa và tiến sĩ Trương, “Nhìn xem có phải là hai người này không?”

Trần Cảnh dí mắt vào nhìn, chỉ vào hình của giáo sư Hứa: “Chắc là hắn.”

“Chắc là?”

“Ánh sáng trong phòng rất mờ, tôi không thấy rõ, cảm giác cũng không sai lắm… Nhưng mà, người này thì tôi đã thấy.” Trần Cảnh nói, chỉ vào hình chụp của tiến sĩ Trương.

“Ông gặp ở chỗ nào?” Triển Chiêu có chút giật mình.

“Ngày đó tôi đến khám bệnh thì gặp người này ngoài cửa.”

Bạch Ngọc Đường hỏi: “Ông tại sao lại tạo vụ án kẻ giết người theo số hàng loạt này?”

Trần Cảnh có chút do dự: “Tôi dựa theo đề nghị của bác sĩ, bắt đầu theo dõi Công Tôn, tặng hoa cho cậu ấy. Lúc mới đầu, cảm giác thật tuyệt vời, rất sung sướng, sau đấy dần dần…”

“Ông cảm thấy không đủ?” Bạch Ngọc Đường nói.

“Đúng.” Trần Cảnh gật đầu: “Bác sĩ nói, thật ra tình cảm của tôi không sai, nói không chừng, có cách làm Công Tôn để ý tôi.”

“Cách đó là tạo ra vụ án này?”

“Bời vì bình thường, Công Tôn đối với ai cũng lạnh lùng nhàn nhạt, chỉ có lúc làm việc thì mới chăm chú nghiêm túc, vì thế, mới nghĩ đến lợi dụng công việc để tiếp cận.” Trần Cảnh tiếp tục nói, “Quả nhiên, lúc Công Tôn nghe thấy vụ án này, liền rất hứng thú, muốn hẹn gặp tôi… Cậu ấy, cậu ấy lần đầu tiên nói với tôi nhiều như vậy.”

“Tại sao giết Ngô Hạo?”

Trẩn Cảnh có chút hoảng loạn: “Tôi không nghĩ tới, Công Tôn thực sự giao vụ án cho các cậu, mà các cậu cũng ngay lập tức đi điều tra, tôi… tôi sợ sự việc bại lộ… Hơn nữa, chỉ cần giết Ngô Hạo, như vậy, vụ án sẽ trở thành vụ liên hoàn án thật.”

“Dãy số là ai nói cho ông biết?”

“Là… bác sĩ.”

Bạch Ngọc Đường cười buồn: “Ông không cảm thấy kỳ quái sao? Hắn tại sao lại biết dãy số?”

Trần Cảnh chần chừ một chút, nói: “Hắn nói, này đều là vật thí nghiệm thất bại.”

………………….

“Ông làm sao vào được nhà tù?”

“Bác sĩ đưa tôi đi, hắn nói hắn là bác sĩ tâm lý của nhà nước, có thể trực tiếp vào phòng khám bệnh trong nhà tù.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu: “Thảo nào bảo vệ một người cũng không phát hiện.”

Triển Chiêu gật đầu: “Giáo sư Hứa quả thật là thầy giáo dạy môn phân tích tâm lý của nhà nước… hơn nữa địa vị cũng rất cao.”

“Đúng thế.” Bạch Ngọc Đường nói, “Hai mươi năm trước có thể ngay lập tức chứng minh Triệu Tước không bình thường.”

Triển Chiêu trầm tư: “Cậu nói xem, ông ta có thể hay không đang ở chỗ nào đó làm thí nghiệm?”

“Rất có thể, vừa rồi cũng nhắc tới vật thí nghiệm gì đó.” Bạch Ngọc Đường đứng lên, đưa giấy bút tới trước mặt Trần Cảnh: “Viết địa chỉ phòng khám ra đây.”

Triển Chiêu cũng đứng lên: “Cậu muốn đi bắt ông ta à?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Không được, thiếu chứng cứ, lão già kia vừa thạo nghề, lại làm việc cẩn thận.”

“Đúng vậy!” Triển Chiêu cũng tán thành: “Hắn chỉ cần chứng minh tâm lý Trần Cảnh không bình thường, có thể đem tội danh thổi đi không còn dấu vết.”

Bạch Ngọc Đường cầm lấy địa chỉ, xoay người ra khỏi phòng thẩm vấn.

“Cậu muốn đi đâu?” Triển Chiêu vội vã đuổi theo.

“Ách… Miêu Nhi, tôi đột nhiên có việc cần làm…”

“Cậu muốn một mình đến phòng khám đó điều tra phải không?” Triển Chiêu nhéo anh, “Tôi cũng đi.”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ: “Nguy hiểm lắm, nhỡ gặp chuyện không may thì làm sao? Cậu chờ ở đây đi.”

Triển Chiêu lườm anh một cái: “Chúng ta đã thỏa thuận, ra ngoài thì cậu phải dẫn tôi theo!”

“Có nguy hiểm đó!”

“Chính cậu nói là không được rời khỏi người cậu, hiện tại còn phủi tôi để đi một mình à.”

“Tôi là muốn tốt cho cậu, cậu thế nào lại không hiểu hả!”

“Tốt!” Triển Chiêu gật đầu, “Tôi đi nói cho Bao cục trưởng!”

“Cậu nói với ổng cái gì?” Bạch Ngọc Đường vội vã kéo Triển Chiêu đang muốn chạy.

“Tôi đi nói cho chú ấy biết, cậu một mình hành động!”

“Này, cậu đừng… được được, tôi sợ cậu rồi!”

“Khà khà…” Triển Chiêu cảm thấy hài lòng, theo Bạch Ngọc Đường đang ủ rũ ra khỏi cục cảnh sát.

Bình luận

Truyện đang đọc