S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Mọi người đem khối xi măng thi thể trở về SCI, Công Tôn cùng Mã Hân liếc mắt một cái, không nói nên lời.

Công Tôn cảm thán, “Vụ này càng tra càng rối! Sao mà kiểu gì cũng có vầy nè?!”

Bạch Ngọc Đường nhún vai, hỏi Công Tôn, “Anh xem xem đã xảy ra chuyện gì, đã chết bao lâu?”

Công Tôn sờ sờ lớp xi măng, nói, “Không biết, bất quá nhìn tình trạng lớp xi măng này… Chí ít cũng được nửa năm rồi.”

“Lâu như vậy?” Triển Chiêu giật mình hỏi, “Xem ra hung thủ này không cách nào gom đủ ba người nên đã dẫn chúng ta tới tiểu khu này.”

“Hai người kia thì sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi Công Tôn, “Bọn họ chết như thế nào?”

Công Tôn nhìn nhìn một chút, “Nếu dựa vào vẻ tươi cười này, thì cũng là độc Xác chết mỉm cười kia a… Bất quá còn phải kiểm tra thêm một bước nữa, từ từ sẽ có kết quả chi tiết.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu, cũng không ở lại trong pháp y nữa, để Công Tôn bọn họ khám nghiệm, mang mọi người ra ngoài.

Vừa ra đến hành lang, thì thấy cửa thang máy mở, người cảnh vệ ở dưới lầu bước ra, nói, “Bạch đội trưởng, có chuyển phát nhanh.”

“Chuyển phát nhanh?” Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, thấy đó là một phiến giấy mỏng liền hỏi, “Ai đưa tới?”

“Không biết.” Cảnh vệ trả lời, “Sáng sớm nhét trước cửa, viết SCI, cho nên tôi mang lên đây, kiểm tra qua rồi, hẳn là một phong thư.”

“Thư?” Bạch Ngọc Đường xé tấm giấy của chuyển phát nhanh ở ngoài ra, bên trong thực sự là một bức thư, mở ra xem, chỉ thấy bên trên có vài kí tự được đánh máy.

Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua, đưa cho Triển Chiêu, Triển Chiêu tiếp nhận, thì thấy bên trên viết:

Bạch đội trưởng, tiến sĩ Triển cùng các thám tử SCI thân ái:

Tên của tôi, là K, một sát thủ.

Đúng như mọi người đã thấy, án tử lần này, tôi là người đứng đằng sau bức màn, tôi tuyệt đối không có ý kinh động cảnh sát, chỉ là Lưu Tung không nghe lời khuyên bảo, mới xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bởi vì nghiên cứu của chúng tôi làm quấy nhiễu đến mọi người, tôi vô cùng lấy làm tiếc. Nhưng mọi người có thể yên tâm, vụ án đã kết thúc ở đây, mọi người đại khái có thể xem Quách Thành và Vương Ái Hoa là hung thủ cuối cùng của vụ án. Đừng tiếp tục truy lung đầu mối nữa, thứ nhất, chỉ dựa vào mấy người không thể nào bắt được tôi đâu, thứ hai, tuy rằng tôi đã giết người, nhưng đức tin của tôi cùng với kiên trì gì đó của mọi người là hoàn toàn giống nhau.

K

Mọi người truyền tay nhau bức thư đọc đi đọc lại đến mấy lần, đều nhíu mày, Bạch Trì khó hiểu hỏi, “Tên hung thủ này… Muốn ám chỉ cái gì a?”

Bạch Ngọc Đường cười khổ lắc đầu, nói, “Đức tin cũng đưa ra.”

“Tên hung thủ này kỳ thực rất điển hình a.” Triển Chiêu thấp giọng nói, “Hoàn toàn tin tưởng rằng mình làm đúng, giết người là hành động lớn lao vì nhân loại, có nguyên một nhóm tín đồ, Lưu Tung lần đó phỏng chừng chỉ là ngoài ý muốn, thế nhưng hiện tại đầu mối cũng bị chặt đứt.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều thấy có chút đáng tiếc, Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên cũng bị đả kích mạnh… đang trong tình trạng sa sút tinh thần, thì nghe Triển Chiêu đột nhiên nói, “A… Chưa chắc nha.”

Mọi người ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, động tác rất đều đẹp, sự hi vọng ngời lên trong ánh mắt cũng y chang nhau, Triển Chiêu nhịn không được nở nụ cười, “Đầu mối của chúng ta không chừng chưa hề bị đứt đoạn a.”

“Cái gì?” Mọi người hỏi.

“Mọi người nghĩ xem.” Triển Chiêu nói, “Thi thể trong khối xi măng kia, đã có từ rất lâu rồi, ý định ban đầu của hung thủ chắc chắn không phải là nó, vì có tình huống bất ngờ nên mới phải làm thế.”

“A.” Tất cả mọi người gật đầu, “Đúng vậy.”

“Nói cách khác, còn có một người hắn muốn nhưng chưa kịp diệt trừ.” Triển Chiêu nói, “Hơn nữa người kia rất có thể ở ngay tiểu khu kia, hoặc là ở gần đó.”

Mọi người nhìn nhìn nhau, thấy hơi rối loạn, tư duy của Triển Chiêu luôn luôn nhảy vọt, mọi người có chút theo không kịp.

“Quách Thành cùng cái người tên là Vương Ái Hoa kia chết ở gầp tiểu khu đó, hơn nữa là do trúng độc.” Bạch Ngọc Đường lại một lần nữa làm phiên dịch viên cho Triển Chiêu, “Trúng độc cần có thời gian, trừ phi hai người đó tự sát, còn không là bị giết… Chúng ta loại bỏ tự sát, như vậy bọn họ là bị giết… Hung thủ đã sớm ước lượng được thời điểm bọn họ chết.”

Tất cả mọi người gật đầu, đúng là có chuyện như vậy.

“Bất kể thế nào, hung thủ cũng sẽ giết thêm một người… Mà người kia, phỏng chừng cũng có tính toán.” Triển Chiêu tiếp lời, “Hung thủ không giết hắn, có thể là vì hắn đã nhanh chân đào tẩu, đúng không?”

Mọi người vỗ vỗ trán, “Đúng là có chuyện như vậy! Có một số việc cần nghĩ ngược lại, hung thủ giết ít đi một người, dùng thi thể khác lấp vào chỗ thiếu, lý do hung thủ cải biến chủ ý rất có thể do người kia đã gây ra chuyện gì đó, hắn nếu đã bỏ chạy, hung thủ chỉ còn cách nghĩ ra biện pháp khác.”

“Tỉ mỉ ngẫm lại, đúng là bộ ba lần này rất gượng ép.” Bạch Trì nói, “Hắn trước đây đều để cho ba cổ thi thể xuất hiện cùng lúc, thế nhưng thi thể bên trong lớp xi măng này nếu không phải chăm chú tìm căn bản sẽ không phát hiện, dấu hiệu của hắn sẽ bị quên đi.”

“Có một thứ cũng rất khả nghi a.” Trầm Trọng Nguyên nói, “Hung thủ này tựa hồ rất cố chấp, thế nhưng hắn lại không để cả ba thi thể xuất hiện cùng nhau, đến tột cùng là vì sao? Hắn đang kiên trì cái gì? Nếu như hắn thật sự cố chấp, cứ để chúng ta một lúc phát hiện cả ba thi thể không phải tốt hơn sao.”

“Ba đối với hắn quan trọng thế sao?” Triệu Hổ có chút mờ mịt, “Một con số ba, có cái gì đáng để kiên trì a? Hơn nữa hắn cũng không đến mức quá cố chấp đâu, biển số nhà có thi thể kia cũng không có số ba, hôm nay cũng không phải thứ ba, số ngón tay bị cắt bỏ cũng không phải ba, đến tột cùng thì hắn đang kiên trì cái gì, nghĩ sao cũng thấy thật dở hơi a?”

“Ừm.” Triển Chiêu nhìn hắn cười cười, nói, “Nói cũng đúng, dở hơi!”

“Hả?” Triệu Hổ khó hiểu nhìn Triển Chiêu.

“Nếu là hai người thì sao nhỉ?” Triển Chiêu hỏi.

Mọi người sửng sốt…

“Đúng vậy!” Bạch Trì nói, “Hung thủ nếu không chỉ có một người, thì có thể giải thích được, trong đó có một người đối với số ba đặc biệt cố chấp, còn người kia thì bình thường.”

Triển Chiêu hơi mỉm cười nói, “Người kia, hình như cũng không bình thường đâu.”

“Sao lại nói thế?” Lạc Thiên hỏi.

“Vẻ tươi cười.” Bạch Ngọc Đường nói, “So với số ba xuất hiện còn nhiều hơn.”

“Chính xác.” Triển Chiêu gật đầu, “Còn có việc lấy đi bộ phận trên thân thể nữa… Một loạt án kiện này có sự bất đồng trong thói quen hành động cùng thẩm mỹ, nói cách khác, là do nhiều phong cách cấu thành nên.”

“Có rất nhiều hung thủ?” Mã Hán hỏi.

“Khả năng chỉ có hai.” Triển Chiêu nói, “Rất nhiều hung thủ hợp tác khăng khít, hoặc là… chỉ một hung thủ, và hắn có n nhân cách.”

“Nếu như có nhiều hung thủ…” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, nói, “Người nhiều như vậy đi ra đi vào, khó tránh khỏi sẽ có người lưu lại ấn tượng, hơn nữa, tính cách khác biệt lớn như vậy, khó có thể phối hợp tốt… Tôi nghĩ khả năng sau lớn hơn.”

“Cũng chỉ là suy đoán thôi.” Triển Chiêu đáp, “Thế nhưng tình huống tương đối đặc thù, biện pháp tốt nhất là trực tiếp kiểm tra.”

“Làm sao kiểm tra?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

“Phải kích thích vị hung thủ này.” Triển Chiêu suy nghĩ một chút rồi nói, “Gọi Lô Phương đến hỗ trợ đi.”

Buổi chiều cùng ngày, Lô Phương gọi điện đến các bệnh viện cả công lẫn tư ở thành phố K cùng thành phố S, yêu cầu bọn họ giúp đỡ tìm một người, người nọ khoảng ba mươi tuổi, từng làm giáo viên, từng đến làm cố vấn, nửa năm trước đột nhiên không đến nữa, có mắc chứng thần kinh phân liệt hoặc nhân cách phân liệt, đặc biệt chú ý những điểm dưới đây:

1, hắn phi thường an tĩnh, hầu như không nói lời nào, thế nhưng làm việc đâu vào đấy, rất có năng lực.

2, hắn rất dễ kích động, lại rất cố chấp, bất cứ thứ gì trước mắt đều thích xếp chúng thành một hàng.

3, hắn có một chút khuynh hướng bạo lực.

4, hắn vô cùng sạch sẽ.

Sau đó, mọi người vội vã ăn cơm trưa rồi chia nhau đến bốn phía tiểu khu nọ phục kích, hầu như trên mỗi con đường xung quanh tiểu khu đều có cảnh sát đứng canh.

Đồng thời, Triển Chiêu nhờ hoạ sĩ của cảnh cục giup đỡ, mạnh dạn phác ra tướng mạo của tên hung thủ kia.

Triển Chiêu từ đặc thù của hắn, chính là cái kẻ đối với số ba vô cùng cố chấp ấy, mà định ra hình dáng như sau: đeo kính, tóc hơi rối, mắt to, lông mày tương đối rậm, hay nhíu mày, râu ria xồm xàm, vóc người tương đối cao, rất gầy, thường mặc đồ tối màu.

Buổi chiều cùng ngày, Triển Chiêu phái người dán lệnh truy nã khắp tiểu khu kia, đồng thời thông báo rộng rãi trên TV.

Mà ở cửa tiểu khu, cảnh viên của SCI đang ngồi trong xe phục kích.

Triển Chiêu còn ọi người một có lưu ý nho nhỏ: người nọ lúc đi luôn cúi đầu, thường liếc liếc mắt chứ không quay hẳn đầu để nhìn phía sau, có thể trên lưng sẽ có một cái túi lớn, một tay cầm lấy quai túi, tay kia đặt xuôi bên hông, vô ý thức đập đập vào ống quần, bước đi rất nhanh, trong lúc đi, thích đi sát rạt về một phía.

Liễu Thanh, Trầm Trọng Nguyên cùng Lạc Thiên, Bạch Trì ở cùng một xe, Trầm Trọng Nguyên cầm bức họa nhìn một lát, run giọng, “Này cũng quá thần thánh đi… Từ những đầu mối kia mà suy ra một người thế này sao? Càng nghĩ càng thấy hơi quá.”

“Anh ấy là như vậy.” Bạch Trì nói, “Anh ấy đem các đầu mối liên hệ với nhau, sau đó suy đoán, lúc nói ra đã rút gọn rất nhiều chi tiết suy luận rồi, nên người khác nhìn vào thấy rất bất khả tư nghị.”

“Tôi tin tưởng tiến sĩ Triển.” Lạc Thiên gật đầu, “Bởi vì đây không phải lần đầu tiên phái sinh chuyện này, cũng giống như việc tìm ra cổ thi thể trong lớp xi măng vậy.”

“Ra thế.” Liễu Thanh gật đầu, “Lúc tìm ra thi thể kia tôi nổi hết cả da gà.”

“A…” Lạc Thiên cùng Bạch Trì đều nở nụ cười, lúc này, từ trong bộ đàm truyền đến thanh âm của Triệu Hổ, nghe có chút hoảng loạn, “Thiên ca Trì Trì, mọi người ở cửa số ba phải không?”

“Đúng a.” Bạch Trì vội vã trả lời.

“Có một người mặc đồ thể dục màu xám đang đi tới chỗ hai người đó!” Triệu Hổ vừa dứt lời, Lạc Thiên ngẩng đầu nhìn … Không bao lâu, liền thấy một người đàn ông mặc đồ thể thao màu xám, đang cúi đầu vội vã đi vào.

Tuy rằng hắn đã tận lực cúi đầu, thế nhưng… mái tóc lộn xộn, có đeo kính, râu ria xồm xàm, vóc người tương đối cao, trên lưng có một túi lớn, một tay xách túi, một tay xuôi theo đường chỉ quần, khẽ đánh nhẹ vào đó, hình dạng có chút khẩn trương, đi sát rạt vào bồn hoa phía trước, tốc độ đi rất nhanh.

“Trời …” Liễu Thanh thấp giọng, “Tôi nổi hết da gà rồi!”

“Đội trưởng.” Lạc Thiên đã thông tri Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Làm sao bây giờ?”

“Dựa theo kế hoạch mà làm.” Bạch Ngọc Đường nói truyền đến, mọi người nhìn nhau, Lạc Thiên cùng Bạch Trì xuống xe, cầm lệnh truy nã trên tay, chậm rãi đi đến gần người kia.

“Hắn hẳn là sẽ móc điện thoại ra.” Triển Chiêu thấp giọng nói, Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên ngồi trên xe nghe được, tập trung nhìn chằm chằm, quả nhiên, Triển Chiêu vừa dứt lời, người nọ liền lấy điện thoại trong túi quần ra.

“Đúng vậy.” Liễu Thanh gật đầu, hỏi Triển Chiêu, “Sau đó sao?”

“Bạch Trì, ngồi xuống thắt dây giày.”Triển Chiêu phân phó.

Bạch Trì cùng Liễu Thanh đều đeo tai nghe điện thoại, sau khi nhận lệnh, Bạch Trì ngồi xổm xuống buộc dây giày.

“Lạc Thiên, đừng nhìn hắn.” Triển Chiêu tiếp tục, “Để hắn đi qua anh.”

Lạc Thiên tự nhiên cúi đầu nhìn Bạch Trì buộc dây giày, còn pha trò, “Cậu bao nhiêu tuổi rồi, ngay cả buộc dây giày cũng không xong?”



Người nọ rất nhanh đi qua Lạc Thiên, Liễu Thanh nói với Triển Chiêu, “Qua rồi.”

Triển Chiêu cười, nói với Lạc Thiên, “Bắt đầu!”

Lạc Thiên nhanh chóng quay đầu lại, nhìn bóng lưng người nọ hô lên, “Lão tam!”

Người nọ rõ ràng ngây ra một lúc, lúc này, Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên cũng xuống xe, người nọ xoay người muốn chạy trốn vào con đường khác, thế nhưng Vương Triều cùng Trương Long đã xuất hiện ngay trước mặt.

“Đừng tới đây!” Người nọ đưa tay vào trong cái túi, nhưng không đợi xem hắn móc cái gì ra, Triệu Hổ ở trong bồn hoa từ sớm nhanh chóng bắt lấy tay hắn, Mã Hán cầm trên tay một cái kéo, cắt xoẹt dây cột túi ra, cái túi mở toang, vừa nhìn vào thì há hốc miệng … Bom tự chế.

Người nọ còn muốn giãy dụa, đã bị Triệu Hổ đập ột phát …

Lúc này, xe của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trờ tới.

Hai người xuống xe, đi về phía người nọ.

Người nọ ngọ nguậy liên tục, có vẻ rất bất mãn kích động.

Triển Chiêu đi tới trước mặt hắn, cười cười, nói, “Rất xin lỗi, vì đã bắt ông lúc ông ngu ngốc nhất.”

Vừa nói xong, người nọ đột nhiên an tĩnh lại, sau đó, như biến thành một người khác, lạnh lùng mở miệng, “Tên vô dụng.”

Bạch Ngọc Đường cũng cười, nói, “Mang về!”

Bình luận

Truyện đang đọc