S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Lạc Dương đưa mọi người tới một nơi ngoài dự tính —- Một lối vào đường ngầm bỏ hoang của thành phố S.

Đường ngầm này có lẽ được xây dựng từ nhiều năm trước, khuất ngay sau một nhà máy tư nhân ở ngoại ô thành phố. Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm cái lối vào hun hút tối om, hỏi Lạc Dương: “Râu Quai Nón kia ở trong cái hang này?”

Lạc Dương gật đầu rồi lại lắc đầu: “Đây chỉ là cửa vào thôi, chú ấy ở trong ạ.”

“Sống trong đường ngầm?” Âu Dương Xuân thấy hơi khó hiểu, xoa xoa cằm. Nói thật là giờ Âu Dương Xuân vẫn chưa rõ nhóm Triển Chiêu định điều tra cái gì, nhưng tựa hồ có liên quan đến vụ án nên cũng không hỏi nhiều, kiên nhẫn quan sát đã.

Lạc Dương dẹp mấy hộp giấy phế thải tạp nham sang một bên, phía sau lộ ra một cái tủ. Bên trong có một cái trản nhìn như trản đèn dầu cổ, còn có cả một hộp diêm. Thuần thục đốt đèn, Lạc Dương ngẩng đầu nói với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu: “Chúng ta đi thôi.” Xong, nó cầm đèn dẫn đầu, bước vào con đường ngầm.

Giống như một hang động của người nguyên thủy, đường ngầm bị quên lãng này không phải là một ngôi nhà bình thường có thể để lại trong tâm trí ta những cảm giác ấm áp. Trái lại, nó chỉ làm ta thấy bầu không khí thật thấn bí đáng sợ.

Ba người đi dọc theo con đường đầy bụi đất, chậm rãi theo Dương Dương vào trong. Triển Chiêu kinh ngạc phát hiện Lạc Dương không hề sợ hãi. Có mấy đứa trẻ là không sợ tối chứ. Con người sợ bóng tối, sợ hang động, e sợ những thứ mình không biết rõ. Sự sợ hãi dè chừng theo bản năng của loài người phần lớn cũng liên quan tới bóng tối. Đi trong một hầm ngầm sâu hun hút, người ta luôn hướng tới phương xa, nơi cuối đường hầm đang chờ đợi, nơi những nguy hiểm dường như chưa từng tồn tại. (*)

Đã nhiều năm không tu sửa, bên trong có nhiều chỗ bị mạch nước ngầm thấm vào, từng giọt từng giọt rơi xuống, tạo ra những tiếng vọng rõ mồn một. Thêm tiếng bước chân, hòa vào thành âm thanh kì lạ, phảng phất như có cái gì bám sát theo sau.

Bạch Ngọc Đường thoáng hiếu kỳ, nhỏ giọng hỏi Triển Chiêu: “Đường ngầm này và đường ngầm lần trước có thông nhau không?”

Triển Chiêu gật đầu: “Thông. Công trình địa đạo này có kết cấu lưới, địa thế rất phức tạp.”

Lạc Dương đi phía trước lên tiếng: “Mọi người phải đi theo sát nha, ở đây nhiều lối rẽ lắm, nếu bị lạc thì không xong đâu.”

Triển Chiêu cười, hỏi Lạc Dương, “Có phải phía trước có một ngã ba, lối bên trái và lối ở giữa đều đã bị chặn, chỉ còn lối bên phải là đi được?”

Dương Dương kinh ngạc mở to hai mắt, “Sao chú biết, chú từng tới đây rồi à?”

Triển Chiêu cười cười không đáp, lại hỏi Lạc Dương, “Dương Dương, trước kia con hay tới đây một mình?”

“Vâng.” Lạc Dương gật đầu, “Chú Râu Quai Nón và ba Văn từng dẫn con tới vài lần, sau đó thì đa số con một mình tới đây.”

“Lạc Văn đã từng tới đây?” Bạch Ngọc Đường xen vào.

“Vâng.” Lạc Dương gật đầu. Nhanh chóng đi thêm một đoạn nữa, quả nhiên đã tới ngã ba mà Triển Chiêu vừa nói, mọi người quẹo phải. Lối rẽ này hẹp hơn, mọi người phải xếp hàng một mà đi. Triển Chiêu lại hỏi Lạc Dương: “Dương Dương, con đi vào nơi tối như vậy mà không sợ ư?”

Lạc Dương có phần khó hiểu, ngoảnh lại nhìn Triển Chiêu: “Sợ gì ạ? Ở đây chẳng có ai, cùng lắm cũng chỉ có vài ba con chuột nhắt.”

Âu Dương Xuân đi sau cùng lấy làm kinh ngạc: “Vào cái chỗ này, người trưởng thành gan lắm cũng phải lo lắng cân nhắc, cậu nhóc gan dạ gớm.”

Bạch Ngọc Đường chú ý tới sự nhăn mày của Triển Chiêu, ghé lại gần anh hỏi nhỏ: “Miêu Nhi, có vấn đề gì sao?”

Triển Chiêu khẽ lắc đầu, nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, ra hiệu —- Lát nữa sẽ nói.

Bốn người đi về phía trước thêm một đoạn, lại nghe Dương Dương thông báo: “Sắp tới rồi.”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, hỏi: “Phía đầu hẳn là có một chiếc giếng khoan lớn, thông thẳng lên mặt đất, cho nên không gian mới rộng vậy. Nhưng mà miệng giếng đã bị bịt đúng không?”

Lạc Dương nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu: “Sao cái gì chú cũng biết vậy?”

Triển Chiêu xoa đầu cậu nhóc, cười: “Chú Râu Quai Nón thường có nhà giờ này không con?”

Lạc Dương lắc đầu: “Giờ này thì không ạ.” Chẳng mấy chốc, trước mặt mọi người đã xuất hiện một cánh cửa sắt rỉ loang lổ, tay nắm cửa cong hình vòng khuyên. Lạc Dương bước lên hai bước, cầm lấy nắm sắt, dùng sức kéo mạnh. Theo động tác của cậu bé, tay nắm từ từ chuyển động, sau đó “xịch” một tiếng, cánh cửa lớn nặng trịch kia mở ra.

Gian phòng tối om, Lạc Dương cầm theo đèn dầu đi vào, nhảy phóc lên một cái, kéo một sợi dây nối từ trần nhà. Chốc lát, căn phòng sáng ánh đèn.

“Sao lại có điện nhỉ?” Âu Dương Xuân ngạc nhiên.

“Không những có điện mà còn bắt được sóng…” Bạch Ngọc Đường chỉ chiếc TV trên bàn trong góc.

Mọi người nhìn quanh, trong không gian khoảng mười mét vuông khép kín, ấn tượng đầu tiên là khá ngăn nắp sạch sẽ. Bạch Ngọc Đường nhướn mi: “Tên này đã từng là lính?”

Triển Chiêu cũng phát hiện, căn phòng được bài trí gọn gàng ngay ngắn, giống kiểu người đã từng trải qua huấn luyện quân sự, chợt nghĩ tới một chuyện: “Tiểu Bạch, dãy số 3-17-12 kia, có thể liên quan đến quân doanh không?”

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào chiếc giường được kê sát tường, chốc lát sau lắc đầu: “Chắc chắn hắn đã từng trải qua khóa huấn luyện quân sự, nhưng chưa chắc đã làm lính.”

“Vậy là sao?” Âu Dương Xuân hỏi.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một lát, có phần khó xử đáp: ‘Không nói rõ được, chung quy là thấy thiếu thiếu gì đó.”

“Có phải là những thứ liên quan đến quân đội không?” Triển Chiêu nhìn bốn bức tường trống không và nội thất giản đơn.

“A! Phải!” Bạch Ngọc Đường nghĩ ra rồi, “Thường thì bộ đội xuất ngũ hay giữ lại vài kỷ vật, ví dụ quân phục, huân chương, cốc chén vân vân.”

“Có thể đã vứt đi chăng.” Âu Dương Xuân đưa ra ý kiến.

“Không đâu.” Triển Chiêu lắc đầu, đưa tay chạm khẽ vào các bức tường, thong thả đi vòng quanh: “Người bình thường muốn giữ lại một thói quen sinh hoạt nào đó, chỉ có hai khả năng: thứ nhất là vô cùng yêu thích, hai là thích ứng hoàn toàn với nó rồi. Ví dụ như Tiểu Bạch, đã từng tham gia không quân, thời gian tham gia quân ngũ rất thích cái cảm giác đó nên khi cậu ấy xuất ngũ vẫn giữ lại nếp sinh hoạt, hơn nữa tất cả quân trang cùng những thứ có liên quan đến đơn vị đều được đặt ở nơi dễ thấy, bởi đó là vinh quang của Tiểu Bạch. Ngược lại… Nếu đó là một người lính đào ngũ, hoặc là cuộc sống trong quân ngũ không phải là niềm vui của anh ta, trăm phương ngàn kế rồi anh ta sẽ xóa sạch những vết tích về cuộc sống quân nhân… Giữ lại thói quen, chỉ có thể là cách sống ấy đã biến thành bản năng.”

Âu Dương Xuân nghe Triển Chiêu giải thích xong, vẫn còn chút khó hiểu, hỏi lại: “Ý cậu… tên này là một kẻ đào ngũ?”

“Nhìn cách hành xử của anh ta thì có thể thấy được cách sống như một quân nhân đã ngấm vào tận xương tủy. Tạo ảnh hường sâu sắc như vậy chỉ có thể là đã được huấn luyện từ nhỏ. Đến thời đại này rồi mà bộ đội chính quy nơi nào vẫn nhận trẻ em…? Nếu là quân nhân trưởng thành, nếp sống thay đổi tới mức này, không thể không giữ vài kỷ vật.”

“Rất nhiều lão binh, trải qua nhiều cuộc chiến khốc liệt, tới quân trang và vũ khí cũng trở thành một phần cuộc sống.” Bạch Ngọc Đường tán thành với quan điểm của Triển Chiêu, nhấn mạnh: “Cuộc sống của người này so với khóa huấn luyện quân sự còn tàn khốc hơn!”

“Như vậy thì rốt cuộc là sao?” Là cảnh sát quốc tế, Âu Dương Xuân chợt nhớ tới những phương thức huấn luyện khủng khiếp của không ít tổ chức khủng bố, nhưng ý nghĩ vừa lóe lên đã thấy không thể có khả năng.

Triển Chiêu lắc đầu, cười cười: “Tôi chỉ có thể nói, anh ta phải sống dưới môi trường quân sự trong một thời gian dài, cho nên không thể thay đổi cách sống, dù đã chán ngấy nhưng không cách nào thoát được khỏi nó.” Nói xong, Triển Chiêu chậm rãi đi vài vòng, lần theo các bức tường của căn phòng. Cuối cùng, như đã cảm nhận thấy gì đó, anh gõ nhẹ hai tiếng lên tường, thanh âm “cộp cộp” vang lên.

Đôi mắt Bạch Ngọc Đường lóe sáng: “Rỗng sao?”

Triển Chiêu gật đầu, lùi lại một bước. Bạch Ngọc Đường lại gần, gõ thêm vài cái lên bức tường, lấy một chiếc chìa khóa cho vào khe hở bẩy nhẹ, “cạch” một tiếng, khối gạch vuông bị cậy mở, sau nó là một cái hốc.

Bạch Ngọc Đường thò tay vào lấy ra một chiếc hộp, to cỡ một chiếc hộp giầy.

Âu Dương Xuân và Triển Chiêu tụm lại nhìn, ngay cả Tiểu Lạc Dương cũng tò mò, thò đầu vào.

Bạch Ngọc Đường mở nắp hộp, tất cả mọi người đều sửng sốt. Trong hộp là một cái đầu lâu khô trắng.

Ở đây có ba cảnh sát, họ liếc mắt một cái đã nhận ra nó không phải đồ mô phỏng mà là chiếc đầu lâu thật sự. Triển Chiêu theo bản năng cúi đầu nhìn Lạc Dương. Cậu nhóc vẫn cứ kiễng chân dài cổ ngóng vào, trong đôi mắt ngoài sự kinh ngạc và hiếu kỳ thì hoàn toàn không chút sợ hãi. Nghĩ tới đây, Triển Chiêu đột nhiên vỗ mạnh “bốp” một cái vào vai Lạc Dương. Chỉ có Âu Dương Xuân và Bạch Ngọc Đường giật phắt cả mình, còn Lạc Dương mở to đôi mắt nhìn Triển Chiêu, như đang hỏi: “Chú gọi con?”

Bạch Ngọc Đường đã nhìn ra sự kỳ lạ, lại nghĩ tới sự việc ở cô nhi viện ngày trước, con chó nhỏ hung dữ kia dù có sủa với Lạc Dương, Lạc Dương tựa hồ cả lông mày cũng không cau một cái.

Âu Dương Xuân hít một hơi, lầu bầu: “Trẻ con bây giờ gan thế sao?”

Triển Chiêu do dự chốc lát, rồi nhéo Lạc Dương một cái vào tay, hỏi: “Dương Dương, đau không con?”

Lạc Dương chớp mắt, lắc đầu: “Không đau.”

“Miêu Nhi, làm gì vậy?” Bạch Ngọc Đường không hiểu hành động của Triển Chiêu, đang định hỏi tiếp thì Triển Chiêu cũng nhéo một cái y chang vào tay anh.

“Shh…” Bạch Ngọc Đường đau đến nhe răng, há mồm muốn kiến nghị thì nghe Triển Chiêu khẽ nói: “Tôi cũng dùng lực như thế.”

Bạch Ngọc Đường và Âu Dương Xuân chấn động, thế này là sao, đứa trẻ này không biết sợ, cũng không biết đau!

Triển Chiêu ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Lạc Dương: “Dương Dương, có phải con có khí lực rất lớn?”

Bạch Ngọc Đường cũng nhớ lại cảnh tượng Lạc Dương tay không xé đôi một con chó, còn đánh trọng thương Du Khánh Diên. Vả lại, một đứa trẻ bảy tuổi không thể kéo cánh cửa sắt kia dễ dàng như vậy.

Triển Chiêu đứng lên, xoay sang nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi: “Cậu có nhớ tới ai không?”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, mãi một lúc sau mới đáp: “Anh hai…”

“Sức của anh hai cũng khỏe hơn người bình thường.” Triển Chiêu gật đầu, “Hơn nữa dây thần kinh đau đớn cũng không nhạy, chưa từng có cảm giác sợ hãi.”

Âu Dương Xuân đứng đó nghe, chớp chớp hỏi Bạch Ngọc Đường: “Chả lẽ là con rơi của anh cậu? Là cháu trai cậu hả? Hai cậu nhận nuôi thế này là hơi bị phức tạp nha.”



Triển Chiêu vô lực liếc nhìn Âu Dương Xuân, lòng thầm nhủ, cái bác Âu Dương Xuân này hóm hỉnh thật đấy. Ai ngờ Bạch Ngọc Đường lại còn kiên quyết khoát tay: “Không thể, họ Bạch không đen thế này! Có nhận họ cũng phải nhận họ Bao!” Dứt lời, bị Triển Chiêu cấu thêm phát nữa.

“Nhưng mà cậu có nhớ không, trước kia anh hai không như vậy, là khi đi chữa bệnh về mới thế.” Triển Chiêu xoa cằm, “Với lại… Tình trạng của anh ấy không nghiêm trọng bằng Dương Dương.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, trong não rối tinh, cảm giác buồn bực lấp đầy lồng ngực. Lắc lắc đầu, anh cúi xuống nhìn cái đầu lâu rồi giơ lên cho Triển Chiêu, hỏi: “Là nam giới hả?”

Triển Chiêu nhận lấy nhìn thoáng: “Đàn ông.”

“Trong hộp hình như còn nữa.” Âu Dương Xuân chỉ chiếc phong bì dưới đáy hộp.

Bạch Ngọc Đường lấy phong bì ra, cảm thấy khá dày, mở ra dốc ngược, một đống ảnh.

Những tấm ảnh này chụp từ lâu lắm rồi, là ảnh đen trắng, chụp một cậu bé khoảng mười tuổi, như là đi dã ngoại cắm trại, vì bối cảnh là rừng cây. Đứa trẻ này có chút kỳ lạ, không hề vui tươi như những đứa trẻ được đi ra ngoài cắm trại bình thường. Đó là một gương mặt không có biểu cảm.

“Hình như lớn dần này!” Triển Chiêu đưa tay rút một tấm khác, nói: “Những tấm này khoảng năm sáu tuổi, những tấm này bảy tám, còn những tấm này thì khoảng mười tuổi.”

Âu Dương Xuân cũng cầm lấy một tấm ảnh, nhìn một lúc liền mở miệng, “Vẻ mặt đáng sợ thật…”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng tán thành, vẻ mặt này phải hình dung ra sao nhỉ? Hoàn toàn không sức sống, vẻ mặt không cảm giác, nó tê dại, thậm chí còn hơn cả người chết.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ngẩng phắt lên nhìn nhau — Vẻ mặt này quen lắm, giống hệt Bạch Cẩm Đường sau khi trở về từ phòng cách ly, đặc biệt là khoảng thời gian đầu.

Đúng lúc đó, đột nhiên có tiếng cửa sắt “kẽo két” vang lên, như là có ai đụng vào nó.

Tất cả đều giật mình. Trong nháy mắt, Bạch Ngọc Đường lập tức xông ra, miệng hô lên: “ĐỨNG LẠI!”

Triển Chiêu cũng cuống quýt, vừa gọi vừa đuổi theo: “Tiểu Bạch, đừng chạy loạn, lạc đấy!” Nhưng Bạch Ngọc Đường đã lặn vào bóng tối, đuổi theo bóng đen hốt hoảng. Mắt thấy bọn họ càng chạy càng xa, cái khó ló cái khôn, Triển Chiêu gọi lớn: “3-17-12!”

Vừa dứt lời, bóng đen kia liền khựng lại. Bạch Ngọc Đường bắt lấy cơ hội nhào tới, một tay đè hắn, tay kia rút còng ra. Kẻ bị bắt sau khi nghe thấy dãy số thì như bị điểm huyệt, không chút phản ứng, ngay cả Bạch Ngọc Đường đang còng hắn lại cũng thấy khó hiểu.

“Chú Râu Quai Nón!” Lạc Dương muốn xông lên, lại bị Âu Dương Xuân ôm lấy, “Đừng bắt chú ấy…” Lạc Dương kháng nghị với Triển Chiêu.

Triển Chiêu xoa đầu nó, thấp giọng: “Dương Dương yên tâm, không ai tổn thương anh ta đâu, chỉ muốn hỏi vài câu thôi.”

Lạc Dương nhìn vào mắt Triển Chiêu, cuối cùng cũng an tĩnh lại.

Bạch Ngọc Đường kéo người kia dậy, dẫn hắn về phòng. Dưới ánh sáng, mọi người đã thấy rõ khuôn mặt của Râu Quai Nón.

Triển Chiêu có phần giật mình, khuôn mặt dưới lớp râu ria rậm rạp còn rất trẻ, đôi mặt loáng thoáng tuyệt vọng, đang định mở miệng thì chợt nghe Bạch Ngọc Đường nghi hoặc “a” một tiếng, sau đó cau mày: “Miêu Nhi, hắn không phải là người đụng vào tôi đêm đó!”

+++

(*)Note from Med:

Đoạn này diễn giải ra thế này, con người sợ bóng tối và những thứ có liên quan, vì theo bản năng, họ sợ những thứ mình không biết rõ, sợ những nguy hiểm rình rập trong đó. Những sự sợ hãi bản năng của con người đa phần đều có liên quan tới bóng tối, vì nó là sự ám chỉ cho những gì chúng ta không biết, và có thể mang nguy hiểm rình rập. Ví dụ như, những gì u ám – liên quan tới bóng tối, sự giật mình – không biết ai/cái gì đang đến, sự trùng hợp/nghi thần nghi quỷ – không biết lý do tại sao, sợ các hiện tượng thiên nhiên đặc biệt/bệnh tật (dịch hạch hay các dịch bệnh bất thường, nạn châu chấu…) – không hiểu bản chất,… Vì vậy, khi đi trong những đường hầm tối và sâu, để có động lực đi tiếp, người ta chỉ có thể nghĩ tới nơi cuối đường hầm = có ánh sáng = có thể biết/hiểu/nhận thức = có thể phát hiện nguy hiểm. Và khi đi đến nơi cuối đường hầm một cách an toàn, ta luôn có cảm giác dường như những nguy hiểm rình rập nãy giờ không hề tồn tại.

Về bóng tối là biểu tượng ám chỉ cho những gì chúng ta không biết, có thể so sánh với vụ 1, khi Triệu Tước dùng hình ảnh để ám chỉ, truyền mệnh lệnh. Ở đây có thể hiểu, trong bản năng, tiềm thức của con người, cứ nhìn thấy bóng tối là sẽ tự động liên tưởng tới những gì mình không biết (thế mới có cụm “những điều bí ẩn còn nằm trong bóng tối” ấy), và tiếp tục liên tưởng tới “nguy hiểm rình rập”. Tương tự, “ánh sáng” = “nhìn rõ” = “có thể nhận thức/biết/hiểu” = “có thể phát hiện nguy hiểm” = “an toàn/an tâm”. Ok?

Bình luận

Truyện đang đọc