S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Đèn sân khấu một lần nữa vụt tắt, nhạc nền chậm rãi vang lên, có vài người cảm thấy buồn bực — Bởi vì theo kịch bản ban đầu, tất cả nữ sinh sẽ lên hát làm bối cảnh, vì thế mọi người đều mặc đồng phục tập nửa ngày, sao bây giờ lại đổi?

Lưu Manh và Trần Hi xấu hổ chạy lên giới thiệu, “Và bây giờ là sân khấu kịch.”

Các sinh viên đều nghi hoặc chờ đợi, chợt nghe nhạc nền càng thêm rõ ràng, tiếng gió gào thét, cùng với tiếng chuông nhẹ vang, có vẻ rất tiêu điều.

Tiếng chuông tựa hồ mang theo tiết tấu nào đó, cùng loại với tiếng chuông của nhà thờ kiểu cũ.

Tất cả đều hơi ngẩn người, có nhiều người là dân ở đây, thời gian sống ở chỗ này không hề ngắn, bởi vậy đều cảm thấy tiếng chuông này rất quen thuộc.

Lúc này, đèn sân khâu bật sáng, chiếu xuống sân khấu, giờ đây đã có người đứng.

Chờ mọi người đều thấy rõ ràng, các nữ sinh đều che miệng lại, tránh cho tiếng thét không phát ra. Nhưng tiếng nói chuyện khe khẽ vẫn vang lên… Ngay cả nam sinh cũng có không ít người tán thưởng, người đứng trên sân khấu, thật sự rất đẹp.

Trên sân khấu bây giờ chỉ có một ánh đèn màu lam nhạt, cùng một cây cột đèn. Triển Chiêu mặc một thân tây trang màu đen, có vẻ rất cao ráo, hắn tựa vào cột đèn, đút hai tay vào túi, trông rất tùy ý. Trên thân Triển Chiêu toát ra một cỗ khí nhã nhặn, trang phục màu đen làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Dưới sân khấu, Bạch Trì mở to hai mắt, Mã Hân kích động lắc lắc cánh tay Bạch Trì, “Ngầu quá, ngầu quá!”

Một góc cách đó không xa, không biết Bạch Cẩm Đường đã tới từ lúc nào, gác chân lên, buồn bực hỏi Công Tôn ngồi bên cạnh, “Đây là tiết mục gì?”

Cái Công Tôn lo lắng không phải điều này, hắn không nhìn Triển Chiêu mà là ngẩng đầu, hơi hơi nghiêng, nhíu mày tự hỏi.

“Sao thế?” Bạch Cẩm Đường hỏi.

“Ân… Em cảm thấy tiếng chuông này rất quen tai.” Công Tôn nhíu mày, “Nghe thấy ở đâu nhỉ?”

Bạch Cẩm Đường đột nhiên nở nụ cười.

“Anh cười cái gì?” Công Tôn khó hiểu.

Bạch Cẩm Đường lấy chiếc bật lửa trong túi ra, đưa cho Công Tôn nhìn.

Công Tôn nhíu mày, không rõ mang ý nghĩa gì.

Bạch Cẩm Đường vươn ngón tay, gõ lên vỏ kim loại của chiếc bật lửa một cái, làm cho nó phát ra tiếng “Đinh”.

Công Tôn chớp mắt mấy cái, vẫn không hiểu.

Bạch Cẩm Đường thu lại chiếc bật lửa, chỉ giữ lại ngón tay dừng giữa không trung, làm lại động tác vừa rồi, nhìn Công Tôn, “Em nghe thấy tiếng gì?”

Công Tôn biết mình không nghe thấy gì, nhưng liền hiểu được ẩn ý của Bạch Cẩm Đường — Cái gọi là từ một mà suy ra ba, Công Tôn tuy rằng bình thường không khoe khoang chỉ số thông minh của mình, nhưng cũng không giống kẻ ngốc một hơi ghi nhớ từ điển, nhưng giờ không nhắc thì quả thật là không được rồi, tam đại quái vật của cảnh cục, Công Tôn chính là một trong ba người đó.

Chỉ dùng thời gian ba giây để xâu chuỗi vấn đề, Công Tôn lập tức ngẩng đầu nhìn Bạch Cẩm Đường, “Lúc trước Triệu Tước đã từng ám thị chúng ta?”

Bạch Cẩm Đường nhếch khóe miệng, vươn tay đỡ sau gáy Công Tôn, quay sang hôn lên trán hắn, dùng thanh âm trầm thấp nói, “Ngay cả tế bào não của em cũng rất khêu gợi!”

Công Tôn chỉ cười, hắn hiểu được bí ẩn trong tiếng chuông, hắn tin Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhất định cũng hiểu, cho nên Triển Chiêu mới lấy tạo hình đó bước lên sân khấu, hẳn là đang phối hợp với Triệu Tước, diễn một màn kịch.

Bên dưới sân khấu, Triệu Tước hơi híp mắt, trong mắt lộ ra tia giảo hoạt.

Bạch Ngọc Đường mặc áo choàng bước tới, đứng bên cạnh ông, chuẩn bị tùy lúc đều có thể bước lên sân khấu. Hoàn toàn khác lần tập trước, hắn không phải từ phía sau bước lên, mà là đứng bên cạnh phía dưới.

Triệu Tước một tay nâng cằm, vẫn chăm chú nhìn Triển Chiêu, thấp giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, “Có hoa không?”

Bạch Ngọc Đường không nói gì.

“Chuyện đẹp nhất trên đời này, chính là tự mình trồng một cây cổ thụ, chăm sóc cho nó trở thành đại thụ che trời.”

Bạch Ngọc Đường cười gượng hai tiếng.

“Có ý kiến?” Triệu Tước xoay mặt nhìn hắn.

“Cây không cần chăm sóc, nó cũng sẽ tự trở thành đại thụ che trời.” Thần sắc của Bạch Ngọc Đường vẫn như cũ, liếc mắt nhìn Triệu Tước, “Hạt giống còn quan trọng hơn, chú đừng quá đắc ý, cái cây kia so với tưởng tượng của chú vẫn đang lớn lên rất nhanh.”

Triệu Tước tựa vào bàn, nở nụ cười buồn, vươn tay chọt quai hàm Bạch Ngọc Đường, “Giống y chang!”

Bạch Ngọc Đường né tránh, trong một mảng tối đen, hắn nhìn về phía khán đài đông đúc… Đây là huyết thống mà Bạch Diệp nói? Bản thân đột nhiên trở nên nhạy bén dị thường, thậm chí còn có thể nghe ra hơi thở khác nhau, phương hướng có nguy hiểm đang ẩn núp, giống như một lần nữa khai phá ngũ giác, là ám chỉ điều thần kì này ư?

Phía trên lầu hai, Mã Hán đã tắt đèn, tựa vào tấm biển quảng cáo lau mồ hôi, hai mắt nhìn lên trên, nhẹ nhàng điều chỉnh hô hấp.

Triệu Hổ cũng rất khẩn trương, cảm thấy Mã Hán rọi đèn còn mệt hơn nổ súng.

Bạch Diệp ngồi phía sau tấm biển quảng cáo, trong tiếng chuông du dương, bắt đầu tháo súng bắn tỉa, sau đó tự sắp xếp lại.

Mã Hán bỗng nhiên cúi đầu, nhìn cây súng trong tay Bạch Diệp, ”Chú muốn giết người?”

“Xác thực mà nói là muốn bắt người, đương nhiên, lúc cần thiết, tôi cũng sẽ giết người.” Bạch Diệp hít một hơi, “Mùi thuốc lá.”

Triệu Hổ nhíu mày, ngửi ngửi, “Có mùi sao?”

Bạch Diệp chỉ cười, chính là nụ cười xen lẫn giữa Bạch Ngọc Đường và Bạch Cẩm Đường, còn mang theo nét tang thương mà hai người kia không có.

“Có…” Mã Hán gật đầu, “Còn có tiếng bật lửa và màu của lửa.”

Triệu Hổ nghe xong muốn mơ, tâm nói Tiểu Mã ca căng thẳng quá nên bị ảo giác rồi sao?

Bạch Diệp nhìn nhìn Mã Hán, “Cậu quả thật có thiên phú hơn người, khó trách Eleven lại nói cậu là người kế tục.”

Mã Hán nhíu mày, “Tôi không thích.”

Bạch Diệp cười cười, tiến tới hỏi, “Nhưng mà, cậu vẫn còn thiếu.”

Mã Hán nhìn ông.

“Nhìn thấy màu của lửa vẫn còn chưa đủ.” Bạch Diệp nói một câu kì lạ, chỉ chỉ cái mũi, “Còn phải ngửi ra được mùi vị, có thể nhận ra mùi của thi thể, cùng với sát khí làm cho người ta hưng phấn.”



Trong khán phòng, Bạch Trì chăm chú nhìn Triển Chiêu nhẹ nhàng đút tay vào túi, lấy ra một viên đạn. Vỏ đạn bằng đồng bóng loáng, dưới ánh sáng phản xạ vài tia lốm đốm.

Bạch Trì không hiểu sao lại ngửi thấy mùi thuốc súng, vừa xoay đầu lại liền bị một người vươn tay giữ chặt.

Bạch Trì ngẩng đầu, Triệu Trinh đột nhiên không thấy đâu giờ đã trở lại.

“Anh đi đâu vậy?” Bạch Trì hỏi.

“Lấy thân mình làm bối cảnh.” Triệu Trinh mỉm cười, thấy Bạch Trì chau mày liền hỏi, “Sao vậy? Không thoải mái?”

“Không phải.” Bạch Trì chỉ mũi, “Em ngửi thấy mùi lạ, giống như thuốc súng ý.”

Triệu Trinh cho hắn một viên kẹo bạc hà, “Cẩn thận nha, ảo thuật của Triển Chiêu cũng không kém anh đâu, tốt xấu gì em cũng là người họ Bạch, ít nhiều đều bị ảnh hưởng.”

“Hả?” Bạch Trì chớp mắt.

“Huống chi ở đây còn có Triệu Tước.” Triệu Trinh bất đắc dĩ chỉ hai mắt mình, “Nếu nói anh là người có thể làm mê hoặc đôi mắt, thì bọn họ chính là người làm mê hoặc nhân tâm, đặc biệt là trái tim người họ Bạch.”

Bạch Trì nhíu mày, mùi bạc hà nồng đậm át đi mùi thuốc súng… Chẳng lẽ đang ám chỉ cái gì?

Hắn bắt đầu chú ý tới xung quanh, bốn phía lặng như tờ, chỉ có tiếng gió ong ong và tiếng chuông quen thuộc.

Công Tôn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt cổ Bạch Cẩm Đường, kéo đầu hắn tựa lên vai mình, thấp giọng hỏi, “Không thoải mái?”

Bạch Cẩm Đường cười ảm đạm, “Có chút muốn ói.”

“Có rồi sao?” Công Tôn đùa giỡn, “Mấy tháng rồi?”

Bạch Cẩm Đường nở nụ cười, áp chế cái mùi làm cho hắn muốn nôn — Mùi thi thể, cùng với sát khí làm người ta hưng phấn, trong hội trường hôm nay, có thể nói là quần ma loạn vũ, rất không thoải mái.

Trên sân khấu, Triển Chiêu nhẹ nhàng chơi đùa với viên đạn, chậm rãi mở miệng, “Đây là câu chuyện về một viên đạn.”

Mọi người nhìn chằm chằm Triển Chiêu, tựa hồ đang chờ hắn kể chuyện.

Triển Chiêu chậm rãi duỗi hai tay lên cao, Bạch Trì chợt nghe Triệu Trinh búng tay một cái… Bối cảnh trên sân khấu lập tức thay đổi, đằng sau hiện ra cây thánh giá thật lớn, chiếu hào quang vạn trượng.

Trong bóng đem thình lình sáng ngời, ánh sáng màu vàng óng ánh, giống như ánh thái dương chói lọi, mà cây thánh giá lại làm người ta có một loại cảm giác thần thánh nói không nên lời, ánh sáng chói lọi này giống như ánh đèn của di động, cái bóng kéo dài, thẳng đến khi trong khán phòng xuất hiện bóng ngược của cây thánh giá.

Các sinh viên căn bản không thể lý giải bối cảnh này làm sao để làm được, khối lập thể nhìn rất chân thật, giống như bối cảnh bị xuyên thấu, ánh mặt trời chiếu vào… Nhưng mà, mọi người đều biết cái này không có khả năng xảy ra, vì bây giờ là ban đêm.

Bạch Trì nhỏ giọng hỏi Triệu Trinh, “Anh làm hả? Hiệu quả giống như 3D.”

Triệu Trinh hơi cong khóe miệng, “Triệu Tước phân phó cần ánh mặt trời, cho nên anh liền làm cái này.”

Bạch Trì sùng bái nhìn hắn, “Lợi hại quá!”

Triệu Trinh vô cùng hưởng thụ, xoa xoa đầu Bạch Trì không chịu buông tay, thuận tiện nhét thêm một cục kẹo vào miệng hắn, mắc công lại không khỏe.

Triển Chiêu chắp tay ra sau, đi tới trước cây thánh giá, hỏi, “Nhìn thấy cây thánh giá, mọi người nghĩ tới điều gì?”

Đứng trước nhiều người, Triển Chiêu không hề mất bình tĩnh, bản thân hắn chính là giảng sư trường đại học, luận về tâm lý học với mấy ngàn chuyên gia giỏi nhất thế giời còn rất thành thạo, huống chi là mấy sinh viên này.

“Thượng đế.”

“Bệnh viện.”

“Hội chữ thập đỏ.”

“Tuyết an lành.”



Có rất nhiều đáp án, các sinh viên cũng rất hưng phấn, cảm xúc tựa hồ đã bị Triển Chiêu dẫn dắt.

“Còn đối với tôi, thì đó là nấm mồ.” Triển Chiêu mỉm cười. Làn da của hắn vốn đã trắng, dưới dương quang màu vàng, khuôn mặt cũng trở nên nhu hòa dị thường, chỉ có ánh mắt sáng ngời và khóe miệng hơi cong lên, đoạt đi ánh mắt của mọi người.

“Oa…” Mã Hân ôm ngực, nói với Lạc Thiên, “Tiến sĩ Triển phải có thêm hai cái cánh nữa.”

“Hả?” Lạc Thiên không hiểu.

“Anh không thấy ngũ quan anh ấy thiện lương, làm cho người ta có cảm giác anh ấy chưa từng làm ai tổn thương?” Mã Hân cũng không biết mình đang nói gì.

Lạc Thiên quả nhiên không hiểu, nhưng mà — Hắn và Triển Chiêu có lối suy nghĩ vô cùng giống nhau. Ánh sáng màu vàng vừa xuất hiện, quét khắp khán phòng, dương quang kéo dài tạo thành bóng ngược lại chẳng làm hắn nghĩ tới thần thánh, ngược lại, trong đầu lại xuất hiện một ý nghĩ — Cái chết, nấm mồ!

“Chỗ này.” Triển Chiêu tiếp tục vươn tay, nhẹ nhàng chỉ vị trí dưới chân mình, hỏi tất cả mọi người, “Mọi người có biết là ở đâu không?”

Mọi người nhìn nhau, “Là trường học.”

Triển Chiêu vươn ngón tay vuốt nhẹ góc áo, “Mọi người đều không biết, hai mươi năm trước, nơi này là một ngôi mộ rất lớn!”

Các sinh viên to nhỏ với nhau, “Ngôi mộ?”

“Đúng vậy, cũng chẳng phải ngôi mộ của người bình thường.” Triển Chiêu cười, “Là mộ của sát thủ.”

Các sinh viên cảm thấy rất thần kỳ, chẳng biết Triển Chiêu nói theo kịch bản hay đang nói thật, nhưng mà lòng hiếu kỳ ai lại chẳng có, tất cả đều im lặng lắng nghe.

Chu Dật đang ngồi trong khán phòng cũng cười khổ lắc đầu.

Lúc này, có một người ngồi xuống bên cạnh, “Ban ngày thiếu chút nữa không nhận ra cậu, quả nhiên đêm xuống là lúc thích hợp nhận khuôn mặt nhất.”

Chu Dật đảo mắt, người bên cạnh mặc đồ Punk rock chói mắt, ngồi trong tối nhưng vẫn đeo kính mát.

“Bây giờ không cần giả bộ nữa.” Chu Dật cười ảm đạm, “Mà anh nghĩ đeo kính mắt sẽ giúp anh ngăn cản ám thị?”

“Haha.” Người nọ tháo kính xuống, đúng là người vừa gặp hồi chiều ở nhà Lưu Ảnh — Sát thủ Cello.

“Thật không nghĩ tới, Triển Chiêu cũng có thể vạch trần chuyện năm xưa, đúng là hậu sinh khả úy.” Nói xong, hắn vỗ vỗ thùng đàn bên cạnh, “Bây giờ hắn là bia ngắm, có muốn thử một lần không?”

“Tôi khuyên anh đừng làm hành động thiếu suy nghĩ.” Chu Dật bình tĩnh nói, “Có hành động thì làm ơn ra chỗ khác mà làm, đừng liên lụy tới tôi.”

“Cậu sợ cái gì?” Cello buồn cười, “Quả nhiên sống dưới ánh sáng lâu quá nên giờ không thể thích ứng bóng đêm? Đừng nói giờ nổ súng cũng sẽ run tay nha?”

Chu Dật bỗng nhiên nở nụ cười, “Tôi biết anh lấy việc giết người làm niềm vui, làm sát thủ rất vui vẻ, tên tuổi cũng đã có từ trước, cũng biết trời sinh mình có năng khiếu làm sát thủ, là người gần với thần đàn (*) nhất.”

(*) Chỉ người có địa vị và quyền uy cao nhất.

“Chẳng lẽ không đúng?” Cello nhẹ nhàng sờ cằm.

“Không biết kính nể, anh còn cách thần đàn rất xa.” Chu Dật nói, “Nơi này không tới lượt anh vênh váo, cẩn thận một chút, đi sai một bước, thì cả đời cũng đừng mong được nổ súng thêm lần nữa.”

Cello cảm thấy rất buồn cười, nhưng cũng không cãi lại, mất hứng nhún vai, “Dù sao tình huống hoàn toàn khác so với tôi đã nghĩ, tôi cũng không có hứng thú, khi rảnh nói tiếp.” Nói xong, hắn vươn tay cầm thùng đàn lên chuẩn bị rời khỏi. Ngón tay vừa chạm tới dây thùng, nháy mắt “Ba” một tiếng, thùng rơi xuống đất, dây đàn vẫn còn trong tay.

Cello sửng sốt, nhìn thùng đàn rơi trên mặt đất, vết đạn đã xuyên qua ống quần mình, trên mặt khó thấy thần sắc ngạc nhiên đã xuất hiện.

“Nhìn đi.” Chu Dật mỉm cười, chỉ chỉ mũi, “Ở đây có người thính hơn anh.”

Cello nhíu mày, tựa hồ hiểu ra điều gì đó, nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi hội trường.

Chu Dật xoay đầu lại, nhìn về phía hậu trường đen tối — Đó mới là thần đàn chân chính, vĩnh viễn không biết mình là thần, làm cho người ta hâm mộ cũng làm cho người ta kính sợ.

Trong lối đi nhỏ, Triệu Tước khó hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường bắn phát súng ‘bậy’, “Làm gì vậy?”

Bạch Ngọc Đường nhìn ông, “Ngửi được mùi.”

“Mùi gì?”

“Mùi nguy hiểm.” Bạch Ngọc Đường bình tĩnh trả lời, nói xong nhìn lên sân khấu, cũng không nhìn Triển Chiêu mà là mục tiêu khác.

Bạch Diệp tựa sau tấm biển quảng cáo, cũng nở nụ cười, “Không hổ là họ Bạch, huyết thống cực mạnh!”

Mã Hán và Triệu Hổ nhìn nhau, nhíu mày — Sự việc hình như càng ngày càng vượt xa phạm vi mà bọn họ có thể hiểu, hai người bỗng nhiên nhớ tới một câu mà Triển Chiêu thường nói — Cấp bậc khác nhau sẽ làm bản thân không thể khai thông vấn đề mà người thông minh hơn mình đang suy nghĩ, cái gọi là ba ông thợ may bằng một Gia Cát Lượng (*), chỉ là để an ủi kẻ ngu dốt, trên thực tế, cho dù có ba trăm Gia Cát Lượng thì vẫn không thể hiểu rốt cuộc Khổng Minh đang nghĩ cái gì.

(*) Câu này có nghĩa là ba người kém cỏi biết làm việc tập thể còn hơn một người giỏi giang. [Wiki]

Bình luận

Truyện đang đọc