S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Vụ án thứ 15: Con thuyền ma quái

Cuối tháng bảy, hè nóng bức, nhiệt độ không khí phút chốc đã đạt đến gần 400, và cứ giữ như thế cả một ngày trời… Thành phố S tự nhiên lại phải nghênh đón một đợt cúp điện lớn.

Sự thoải mái mà phòng máy điều hòa tạo ra sau khi bị ánh nắng chói chang rọi cả nửa giờ, đã không còn sót lại chút gì, cả tòa nhà cảnh cục lúc này y hệt một cái lồng hấp bự, mà chủ yếu là nhà cao tầng có rất nhiều cửa sổ mở không được, vì vậy nguyên tòa nhà lớn đẹp đẽ, chúng cảnh sát cả một tập đoàn “áo quần xộc xệch” ướt sũng đi qua đi lại không ngớt.

Bao Chửng cởi áo sơ mi ngoài ra, cầm một cái nẹp văn kiện làm quạt đi tới cửa văn phòng SCI, vừa nhìn vào trong, sửng sốt.

Bên trong văn phòng rộng lớn, còn lại mỗi một mình Bạch Trì.

Bạch Trì mặc áo sơ mi trắng, quần short tự xắn, một tay cầm miếng đá chậm cổ, một tay dùng máy làm vài ly đá bào.

“Sao lại chỉ có một mình cháu?” Bao Chửng đi vào, trái phải nhìn một chút, “Ngọc Đường bọn họ đâu? Ra ngoài làm việc rồi?”

Bạch Trì làm cho Bao Chửng một ly đá bào vị chanh, chỉ chỉ phòng pháp y phía sau, “Đều đang ở trong phòng của Công Tôn tránh nóng rồi ạ.”

Bao Chửng suy nghĩ một chút, khóe miệng nhếch lên —— cục cảnh sát có thiết bị phát điện riêng, bởi vì có vài nơi nhất định phải cung cấp điện, chẳng hạn như phòng máy dữ liệu, chẳng hạn như phòng lạnh cất vật chứng, và thêm nữa là … tủ lạnh của phòng pháp y.

Bao Chửng giúp Bạch Trì bưng cái khay, đem hơn mười ly đá bào tới cửa phòng pháp y, đẩy cửa, lập tức nhìn thấy một tình cảnh quỷ dị.

Cửa mở, một luồng mát mẻ tràn tới, thực sự là dễ chịu…

Trên bàn giải phẫu đang có vài người cùng ngồi, đọc sách có, chơi game trên ipad có, ngồi nói chuyện phiếm có. Vài cái tủ cất thi thể dựng ở một bên tường trong phòng giải phẫu bị mở, bên trong không có thi thể, khí lạnh là từ đó tỏa ra.

Mọi người ngẩng đầu, sau khi nhìn chằm chằm khuôn mặt đen thêm vài phần của Bao Chửng khoảng ba mươi giây thì đồng loạt đứng dậy lấy đá bào.

Bao Chửng lắc lắc đầu đi đến, tiện tay đóng cửa, đưa cái nẹp văn kiện cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhận tài liệu, không nhìn đã hỏi, “Có án gì ạ?”

“Khụ khụ.” Bao Chửng khẽ ho khan một tiếng, “Không tính là án tử được, tính là nhiệm vụ thôi, xem các cậu có thấy hứng thú hay không.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau—— nhiệm vụ đặc biệt sao? Trên cơ bản cảnh cục đã phân công rõ ràng, SCI lập ra để bắt sát thủ liên hoàn hoặc biến thái, rất ít tiếp nhận công tác khác.

Bạch Ngọc Đường mở tài liệu nhìn qua lập tức khép lại, “Cái gì mà mắc ói vậy chứ?”

Triển Chiêu biết anh gần đây ngoại trừ bệnh sạch sẽ ra còn có thêm chứng sợ hãi sự dày đặc, cho thấy áp lực tâm lý của anh đang tăng lên theo mức luỹ thừa.

Công Tôn đã lấy được tài liệu qua, “Cái gì mắc ói đâu? Tôi thích!”

Mở nẹp văn kiện, bên trong có những tấm ảnh chụp khổ A4, hình như được chụp dưới nước, nền ảnh xám xịt còn có một chút tạp chất đáy, rong bèo cùng với ánh đèn pha màu xanh lục.

Ở chính giữa tấm hình là một cái rương cổ xưa, công nghệ chế tạo bằng vòng đồng cùng đinh tán gắn chặt vào gỗ, cộng với một chút họa tiết khắc hoa văn cổ điển, cố gắng lắm mới nhìn ra là đó là đồ cổ. Bên trên mặt rương bám đầy rong rêu và vỏ sò, nắp đậy đang được một người mặc đồng phục lặn màu đen mở ra, tuy chỉ chụp mỗi bàn tay, nhưng hiển nhiên đây không phải trọng điểm của tấm ảnh.

Trọng điểm của tấm ảnh là, trong cái rương lớn được phát hiện ở đáy biển theo kiểu giấu kho báu này, chứa không phải vàng bạc châu báu hay đồ gốm sứ quý giá gì, mà là một rương toàn đầu lâu trắng hếu.

“Oa…” Công Tôn khẽ nhếch khóe miệng biểu thị thứ này siêu cấp phù hợp với gu thẩm mỹ của anh.

Triển Chiêu vươn qua nhìn, “Đây là cái gì vậy?”

“Lâm Nhược, có nghe qua tên này chưa?” Bao Chửng hỏi.

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, “Vị thương nhân trẻ tuổi ấy ạ?”

“Cẩm Đường cùng cậu ta hình như rất quen thuộc.” Công Tôn vừa đưa ảnh chụp ọi người xung quanh thưởng thức, vừa nói, “Bọn họ vẫn thường hợp tác làm ăn, Cẩm Đường nói cậu ta là người thông minh.”

“Ồ.” Triệu Hổ giật mình, “Bạch đại ca rất ít khen người nha?”

“Trong ấn tượng của tôi anh ấy chỉ mới nói là Miêu Nhi thông minh thôi.” Bạch Ngọc Đường liếc sang Triển Chiêu.

Mọi người cùng nhau nhìn phía Triển Chiêu đang bưng ly đá bào ngậm cái muỗng xem ảnh chụp —— cao cấp như thế sao?

Triển Chiêu ngẩng mặt suy nghĩ một chút, “Lâm Nhược… Nga, chính là Lâm Nhược mới mười sáu tuổi đã giành được được quán quân cờ vua, sau đó chuyển sang làm bất động sản, bất ngờ giàu lên sau một đêm, rồi rút khỏi trước khi suy giảm bất động sản xảy ra, sau đó dựa vào thông minh tài trí chuyển sang tiếp cận hơn mười ngành nghề, đều thành công mỹ mãn, năm nay còn chưa đến ba mươi tuổi, là No.1 trong top 5 King của thành phố S đây sao?”

Mọi người trầm mặc chốc lát.

Bạch Ngọc Đường đặt ly đá bào xuống, quay sang hỏi Triển Chiêu, “Cậu sao biết rõ thế?”

Triển Chiêu tiện tay cầm lấy tạp chí sáng nay đưa tới, “Đó, tôi vừa xem qua, thần kỳ ghê, đương kim No.1 trong top 5 King của thành phố S lại không phải là anh hai.”

“Khụ khụ.” Công Tôn ho khan một tiếng, “Anh hai của cậu đã kết hôn rồi!”

Tất cả mọi người cười xấu xa —— Công Tôn thật tích cực nha!

Bạch Ngọc Đường cầm lấy tạp chí lật lật, là tạp chí Tài chính và Kinh tế số mới nhất, mỗi một số đều sẽ tỉ mỉ giới thiệu một vị nhân sĩ thành công ở trang nhất, Bạch Cẩm Đường cũng từng được lên, từ ảnh chụp vị họ Lâm này xem ra, thật là tướng mạo đường đường, thân hình gương mặt tài năng đều rất OK, nhiệt tình với hoạt động từ thiện, yêu thích vận động, bằng cấp rất cao, xuất thân cũng tốt, có vẻ tính tình cũng không tệ lắm, nhân duyên vô cùng đào hoa, quả thực nhân trung long phượng mã trung xích thố.

*nhân trung long phượng mã trung xích thố: long phượng trong đám người, Xích Thố trong đám ngựa

”Chậc.” Triệu Hổ nhìn lướt qua, “Mấy vị hào phú đẹp trai trong truyền thuyết gần đây rất phổ biến nha.”

“Người này có quan hệ gì với cái rương chứa xương khô kia a?” Công Tôn hiếu kỳ hỏi Bao Chửng.

“Nga, Lâm Nhược có một sở thích, biết không?” Bao Chửng hỏi.

Công Tôn trả lời, “Có phải là đi lặn không a? Tôi từng nghe Cẩm Đường nhắc đến, những vùng nước lớn trên thế giới cậu ta đều đã lặn qua.”

Mọi người kỳ quái, tên Lâm Nhược này cùng đại ca Bạch gia thực sự quan hệ không tồi a, ngay cả sở thích cũng biết, còn có thể nói cho Công Tôn…

“Lâm Nhược gia thế hiển hách, bậc cha chú cùng tổ tiên đều là những người rất ưu tú, cha cậu ta với hai người cha của các cậu cũng rất quen thuộc.” Bao Chửng nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một chút.

“Nói cả nửa ngày rồi.” Bạch Ngọc Đường khó hiểu, “Rốt cuộc là nhiệm vụ gì ạ?”

“Là thế này.” Bao Chửng cau mày, “Nửa tháng trước, Lâm Nhược cùng mấy người bạn đi lặn ở vùng biển quốc tế. Đó là nơi lưu truyền sự kiện con thuyền Emilia chìm hồi trước, bọn họ đã phát hiện cái rương ở đấy.”

“Thuyền Emilia?!” Triển Chiêu mạnh mẽ ngẩng đầu, vừa nãy bởi vì quá nóng mà ỉu xìu không có chút tinh thần nào, giờ đây trong mắt lại lóe lên tia sáng vô cùng kỳ dị.

Bạch Ngọc Đường buồn cười nhìn anh, “Miêu Nhi, có cần hưng phấn vậy không?”

“Cậu chưa từng nghe qua về thuyền Emilia?” Triển Chiêu kích động.

Bạch Trì hiếu kỳ, “Trong danh sách mười vụ chìm thuyền lớn của thế giới không có con thuyền nào là Emilia nha, em cũng chưa từng nghe qua.”

“Emilia không phải thuyền chìm.” Triển Chiêu mỉm cười, “Là thuyền ma.”

“Thuyền…” Mọi người lúc này đều ngưng mày trừng lớn mắt, biểu tình vô cùng thống nhất, “Thuyền ma?!”

“Cũng chính là con thuyền âm hồn trong truyền thuyết?” Triệu Hổ xác nhận lại một lần.

Triển Chiêu nở nụ cười, gật đầu.

“Nhưng trong danh sách mười con thuyền ma của thế giới cũng không có Emilia.” Bạch Trì gãi đầu.

Tất cả mọi người buồn cười nhìn cậu —— thằng nhóc này đã xem bao nhiêu danh sách top mười của thế giới vậy

~Triển Chiêu ăn xong đá bào, chống chân hăng hái bừng bừng nói, “Emilia là một con thuyền hầu như đã bị lãng quên, thế nhưng rất có sắc thái truyền thuyết, bởi vì khá là hoang đường nên rất nhiều người không biết, tôi là bởi vì nghiên cứu tâm lý học chuyên nghiệp, mới biết được con thuyền này.”

Mọi người đây đó liếc mắt nhìn nhau, thuyền ma còn có liên quan đến tâm lý học sao?

Bao Chửng cầm đá bào ngồi xuống, quyết định nghỉ một lát cùng thuận tiện hóng mát luôn, để cho Triển Chiêu giảng giải lại ọi người.

“Khoảng một ngàn năm sau công nguyên, giữa vùng Scandinavia của Bắc Âu, có một nhóm người sinh sống, bọn họ là một dân tộc phồn thịnh trên biển, ngay cả thủ đô đế quốc Anh nghe đến đã sợ mất mật.” Triển Chiêu mở đầu luôn bằng một câu chuyện xưa.

SCI mọi người bình thường cũng không phải là loại không học vấn không nghề nghiệp đầu óc ngu si tứ chi phát triển, về mặt tri thức cũng rất hiểu biết, cùng nhau hỏi, “Anh đang nói người Viking?”

*Người Viking dùng để chỉ những nhà thám hiểm, thương nhân, chiến binh, hải tặc ở Bắc Âu vào thời đại đồ đá muộn, trên bán đảo Scandinavia, vùng Đan Mạch, Na Uy, Thuỵ Điển và Phần Lan ngày nay.

“Đúng.” Triển Chiêu gật đầu, “Tương truyền trong tộc người Viking, có một tên hải tặc rất nổi tiếng, đồng thời hắn cũng là một người ngâm thơ rong, tên là Logan.”

Tất cả mọi người kiên trì nghe.

“Người Viking tin rằng phải dũng cảm chết trận trên biển mới có thể lên thiên đường, nên nam giới thành niên hầu như suốt đời đều ở trên biển chém giết, Logan với trí tuệ, sức mạnh, tài năng của mình, là một tên hải tặc gần như hoàn hảo, thanh danh bay xa, nhưng một lần sóng gió khiến thuyền của hắn gặp tổn hại nghiêm trọng, hắn phải cập bến ở một đảo nhỏ. Lúc đó Logan chí khí bừng bừng, hắn muốn một con thuyền lớn hơn nữa, trùng hợp chính là, lúc hắn nghỉ ngơi trong một quán bar trên hòn đảo đó thì nghe thấy có người nhắc tới, trên đảo có một người thợ thuyền giỏi, chuyên về chế tạo thuyền lớn.”

Mọi người nghe đến đó đều dựng thẳng lỗ tai.

Bạch Trì chớp mắt, “Ai nha, phiên bản hiện thực của One Piece nha!”

“Đương nhiên là không phải a.” Triển Chiêu khóe miệng co rút, ngữ tốc nhanh hơn, “Logan đem vàng bạc đến nhờ người thợ tàu kia làm một con thuyền, nhưng đối phương lại biết hắn là hải tặc, kiên quyết cự tuyệt!”

“Tiếp đó?”

“Logan bắt cóc con gái Emilia của người thợ thuyền để ép ông đóng thuyền ình.”

“Nga…” Mọi người đại khái đều có thể đoán được kế tiếp phát triển thế nào, “Logan đã yêu Emilia luôn chứ gì?”

Triển Chiêu mỉm cười, “Emilia chỉ là con gái một người đóng thuyền thôi, cô còn có một thân phận khác, đó là người hầu của chủ nhân hòn đảo nhỏ.”

Mọi người nhìn nhau —— phức tạp hóa rồi.

“Chủ nhân hòn đảo nhỏ này là một vị bá tước, con gái của vị bá tước tên là Cecilia, vô cùng xinh đẹp.” Triển Chiêu cười nói, “Người Logan yêu là Cecilia, đồng thời hắn cũng đã căn dặn người đóng thuyền rằng, chiếc chiến thuyền này sẽ có tên là Cecilia.” Triển Chiêu nói đến chỗ này, chú ý tới biểu cảm hoang mang của mọi người, ai cũng như đang hỏi —— Sao không có chút gì liên quan đến Emilia hết trơn vậy a?!

“Cecilia và Emilia tuy rằng là chủ tớ, nhưng hai người cũng đồng thời là bạn tốt.” Trong ánh mắt Triển Chiêu hiện lên một tia hưng phấn, khiến Bạch Ngọc Đường thấy được một chút manh mối, có lẽ trong câu chuyện này sắp có ai đó nảy sinh tâm lý cực đoan rồi, mà thứ khiến Triển Chiêu thực sự cảm thấy hứng thú, thật ra chính là loại tâm lý này!

“Logan là một người đàn ông quyến rũ, cùng Cecilia trai tài gái sắc vô cùng xứng đôi, nhưng trên thực tế, Logan là một tay không thành thật.” Triển Chiêu nói tiếp, “Logan vốn dĩ thông đồng với Emilia, còn từng nảy sinh quan hệ với cô, khiến Emilia tự nguyện cho hắn bắt cóc, ép cha mình giúp tạo thuyền. Thế nhưng khi Logan nhìn thấy Cecilia lần đầu tiên liền nói dối, hơn nữa vị bá tước đại nhân cha của Cecilia lại rất yêu thích năng lực cùng dã tâm của Logan, nên đã đồng ý giúp đỡ chuyến hành trình của hắn, còn quyết định hôn lễ long trọng trên đảo cho bọn họ.”

“Oa…” Bạch Trì nhịn không được cảm khái, “Tên Logan này rất hèn a!”

“Đúng là vô đạo đức.” Công Tôn cũng lắc đầu, “Vậy chẳng phải là Emilia bị ruồng bỏ?”

“Đúng.” Triển Chiêu gật đầu, “Emilia cũng không tính là đẹp, gia cảnh cũng vậy, không như Cecilia có giáo dưỡng lại được người người yêu mến, nói chung về mọi mặt đều kém xa, căn bản cũng không xứng với Logan.”

“Vậy Logan ngay từ đầu đùa giỡn cô ta mục đích chính là để có được thuyền?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Hắn lợi dụng cô ta?”

“Đúng vậy.” Triển Chiêu gật đầu, hơn nữa cha Emilia đã bị bá tước tạo áp lực, không thể làm gì khác hơn là tạo thuyền cho Logan, cũng không giúp được Emilia.

“Gạt người được rồi sao lại phải gạt cả tình cảm a.” Bạch Trì lắc đầu liên tục, “Quá xấu xa.”

“Sau đó phát triển thế nào?” Công Tôn chống cằm, cảm thấy rất hứng thú nhìn Triển Chiêu, “Emilia từ bỏ sao?”

Triển Chiêu lắc đầu, “Đêm tân hôn lễ, Emilia đầu độc vào thức ăn, giết hết mọi người bằng thuốc độc, đồng thời chém đầu tất cả bọn họ.”

“Mọi…” Lạc Thiên há to miệng, “Mọi người?”

“Đúng vậy, mọi người trên đảo, có lẽ hơn một ngàn người, tất cả những người tới tham dự hôn lễ, bao gồm cả Logan, toàn bộ người nhà của Emilia, cùng với cha của cô ta.”

Cả căn phòng trầm mặc một lát, mọi người lúc này trong lòng chỉ có duy nhất một ý niệm trong đầu —— tuyệt đối không nên lường gạt tình cảm nữ nhân … để người ta nóng lên là toi đời!

“Lúc đó, thuyền đã làm xong, một con thuyền vô cùng to đẹp, kỳ trân dị bảo Logan vơ vét từ các nơi trên thế giới cũng đều để ở trên thuyền, chỉ là trên thân thuyền, tên ‘Cecilia’ còn chưa kịp khắc vào. Emilia đưa thủ cấp của Logan cùng những người cô ta hận nhất lên trên, một mình lái thuyền rời bến… Cũng không biết phiêu lưu trên biển bao lâu, cuối cùng sau khi gặp phải sóng gió, con thuyền liền mất tích. Có người nói bị chìm, cũng có người nói đã biến mất, cuối cùng bị nói thành thuyền ma. Bởi vì sau đó xuất hiện một vài ghi chép, rằng có thuyền viên khi rời bến đã thấy qua một chiếc thuyền lớn như vậy, thân thuyền không có tên, một người phụ nữ y phục trắng đứng ở đầu thuyền. Người đời sau không dùng cái tên ‘Cecilia’ để gọi chiếc thuyền này nữa, mà gọi nó là —— Emilia.”

Triển Chiêu nói xong, nhìn Bao Chửng, “Đương nhiên, đây chỉ là một truyền thuyết về người Viking từ xưa thuật lại, nếu như cái rương đầu người thực sự tồn tại, vậy chứng tỏ chuyện về Emilia là thật rồi.”.

“Nói cách khác Emilia có thể bị chìm ở gần đó, trên thuyền có kho báu lớn…” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Người truy tìm kho báu trên biển có thể sẽ bận rộn một trận rồi.”

“Lâm Nhược phát hiện cái rương ấy.” Công Tôn hỏi Bao Chửng, “Cậu ta muốn tôi giám định xương sọ sao?”

Bao Chửng cười cười, lắc đầu, “Cái rương cùng xương sọ đều được đưa đến nhà bảo tàng rồi.”

Mọi người khẽ sửng sốt, rồi khó hiểu hỏi, “Vậy anh ta muốn làm gì?”

“Xin được bảo vệ.”

“Hả?” Mọi người khó chịu.

“Ngày đó cùng cậu ta lặn xuống nước còn có bốn người nữa, đều là những nhà thám hiểm ham mê lặn biển không cùng quốc tịch, trong đó có nhà nhân chủng học, có có học giả lịch sử, còn có nhà hải dương học.” Bao Chửng nhún vai, “Trong vòng nửa tháng, bốn người này đều đã chết.”

“Hả…”

Lúc này, Triển Chiêu đột nhiên khẽ “a” một tiếng, hình như đã nghĩ tới cái gì.

“Tình huống gì?” Bạch Ngọc Đường nhìn anh.

“Theo như lời thuật lại, khi Emilia rời đi, đã châm lửa hỏa thiêu toàn bộ hòn đảo nhỏ, kể cả thi thể cũng thiêu hủy.” Triển Chiêu nói, “Mà lúc phiêu bạt trên biển không có thức ăn, Emilia đã dùng nước nóng luộc đống thủ cấp mang theo để ăn.”

Tất cả mọi người nhịn không được nhíu mày —— cô gái này đúng là bị lừa rất thảm, nhưng di chứng tổn thương kiểu này không phải quá kịch liệt rồi chứ? Căm hận đến mức đó sao?

“Bọn hải tặc chết ở trong nước đã là số mệnh, nhưng hẳn là không hy vọng chết ở trong nồi.” Triển Chiêu bất đắc dĩ cười, “Theo như lời thuật lại của hải tặc, có một điều cấm kỵ thần bí, chính là không thể ăn nước đã luộc thi thể đồng bọn, bằng không, hồn phách cũng sẽ theo sôi theo, oán khí vĩnh viễn mãnh liệt dâng trào, sẽ nguyền rủa đến chết tất cả những ai tiếp cận thi cốt!”

“Vậy…” Bạch Ngọc Đường hỏi Bao Chửng, “Mấy vị học giả kia chết như thế nào ạ?”

“Chết đuối.” Bao Chửng mở miệng, “Một người chết đuối trong bồn tắm lớn, một người chết đuối trong hồ bơi, một người chết đuối trong hồ nước, người còn lại còn kỳ quái hơn, chết đuối trong một bể cá lớn. Nhưng tất cả những chuyện này không phải điều kỳ quái nhất.”

“Vậy rốt cuộc là kỳ quái đến mức nào?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

“Tất cả thi thể đều có hiện tượng bị luộc.”

Mọi người chậm rãi há lớn miệng —— thật là lời nguyền a?

“Thi thể đâu?” Công Tôn cực độ hiếu kỳ.

“Bọn họ đều là người ngoại quốc, thi thể không có khả năng từ ngoại quốc đưa qua, hơn nữa vì bị phán định là tử vong ngoài ý muốn, nên thi thể đã được xử lý.” Bao Chửng nhún vai, “Lâm Nhược gần đây chỉ rõ là muốn được SCI bảo hộ, cũng thuận tiện tra vụ án này luôn, bởi vì cậu ta thấy rất khả nghi, các cậu có hứng thú hay không…”

“Có!” Triển Chiêu là người đầu tiên giơ tay.

Công Tôn và Bạch Trì trong mắt cũng lấp lánh ánh sáng.

“Thật là một vụ án thú vị.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Thuyền ma a… Ngay cả hồn phách cũng sôi trào được, cái này lợi hại.”

Bình luận

Truyện đang đọc