S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Bạch Ngọc Đường lái xe vào bãi đỗ xe dưới lầu tòa nhà, đưa tay bóp vai cho Triển Chiêu, cười nói, “Miêu nhi, ngón tay tôi rất linh hoạt, trước còn học qua kỹ năng với một bậc thầy, có muốn về thử hay không?”

Triển Chiêu nheo lại mắt lườm anh, mở cửa xe, “Tốt, chính cậu nói nha! Vậy thì tôi tắm rửa xong cậu massage cho tôi!”

Bạch Ngọc Đường đưa tay từ ghế sau cầm ra bánh kem và rượu đỏ, “Trở về vẫn còn có thể ăn mừng một chút.”

Triển Chiêu đứng ở bên cạnh xe định giúp Bạch Ngọc Đường cầm đồ, đột nhiên thấy trong hành lang có gì đó lóe lên, hình như là bóng người. Anh quay sang, còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ thấy một bóng người màu đỏ lảo đảo vọt ra.

Bạch Ngọc Đường vừa lúc đi tới bên cạnh Triển Chiêu, nhanh chóng đưa tay chặn phía sau anh, nhìn kỹ, chỉ thấy chạy đến là một cô gái mặc một bộ váy màu đỏ. Mà cô gái này đi tới nơi cách họ không xa liền lảo đảo ngã xuống đất, trên mặt đất phía sau cô ta, vết máu thật dài... Cô ta đã chảy rất rất nhiều máu.

Cùng Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường đem đồ bỏ lại trên xe, hai người cùng nhau chạy qua.

“Này! Cô gì ơi?” Triển Chiêu ngồi xổm xuống nhìn qua, chỉ thấy trên người cô gái trúng vài phát súng, máu đầy đất.

Bạch Ngọc Đường móc điện thoại định gọi xe cứu thương.

“Không được... Không thể báo cảnh sát.” Cô gái đưa tay định ngăn cản Bạch Ngọc Đường, bị Triển Chiêu đè lại, nói, “Cô không thể cử động a! Cô bị thương rất nặng nhất định phải đến bệnh viện!”

“Không...” Cô gái lắc đầu, “Không có thương tổn đến nội tạng, không thể đến bệnh viện, bọn chúng tưởng rằng tôi đã chết.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, hỏi, “Bọn chúng... Cô đến tột cùng là ai?”

“Tôi... Là sát thủ.” Cô gái giãy dụa trứ nói, “Là sát thủ môi đỏ các vị muốn tìm kia.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường kinh hãi, việc này phát triển có chút ngoài hai người bọn họ dự liệu.

“Tôi có chuyện muốn nói cho... các vị.” Cô gái sắc mặt tái nhợt, giọng nói cũng có chút run.

Triển Chiêu thấy tình trạng cô ta không thể nào lạc quan được, liền ngồi xổm xuống xem xét một chút, chỉ thấy hai chân, vai và hai cánh tay đều trúng vết đạn, thế nhưng hình như cố ý tránh được vị trí nguy hiểm, bởi vậy chỉ là chảy máu nhiều, không có nguy hiểm tính mạng, thế nhưng cứ để chảy như thế, máu chảy nhiều quá cũng có đe dọa đến tính mạng.

“Cô nói không thể báo cảnh sát.” Bạch Ngọc Đường hỏi cô gái, “Cô biết chúng tôi là ai?”

Cô gái có chút lộ vẻ sầu thảm cười cười, “Bạch đội trưởng trí nhớ thật không tốt, chúng ta buổi chiều đã gặp.”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhìn kỹ, mới phát hiện đúng là cô gái buổi chiều kia, chỉ là khi đó thoạt nhìn có vẻ giàu sang, hiện tại thì có phần chật vật hơn.

“Tiểu Bạch, đưa cô ấy vào nhà đã, cần lấy đầu đạn ra.” Triển Chiêu nói.

“Đạn làm sao mà lấy a?” Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu gọi điện thoại, “Alo, đại ca a... Anh đã rời cục cảnh sát rất xa rồi a? Anh có thể trong vòng 10 phút đưa Công Tôn ép đến nhà bọn em hay không a, tiện thể đưa Mã Hân đến luôn!”

Đầu kia điện thoại Bạch Cẩm Đường vui vẻ cúp điện thoại, danh chính ngôn thuận thay đổi đầu xe, đến cục cảnh sát bắt cóc Công Tôn đi...

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cởi áo khoác, che đi vết thương của cô gái, đỡ người vào thang máy, quay về nhà mình.

Quả nhiên, 10 phút sau, chuông cửa reo.

“Anh bỏ ra...” Cửa mở, Công Tôn bị Bạch Cẩm Đường ôm vào, phía sau Mã Hân hiếu kỳ vào theo.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, có chút vô lực.

“Các cậu sao vậy, anh ta điên các cậu cũng cùng điên với anh ta?” Công Tôn giãy dụa từ trong lòng Bạch Cẩm Đường mà xuống, phẫn nộ trừng Bạch Ngọc Đường, “Tôi còn đang khám nghiệm tử thi...” Đang nói, thấy được cô gái trên sô pha.

Công Tôn có chút trợn tròn mắt, nhíu mày, “Điên à! Sao không đến bệnh viện a!”

“Cô ta nói cô ta là sát thủ môi đỏ.” Triển Chiêu nói, “Là trốn tới, không thể để lộ chuyện cô ta còn sống, có chuyện rất trọng yếu phải nói cho chúng ta biết.”

Công Tôn nhíu mày nhíu mày, nói với Bạch Cẩm Đường, “Nói cặp song sinh lấy từ trong phòng em rồi cầm hòm thuốc đến đây.” Sau đó, xoay mặt nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường “Các cậu có băng gạc gì đó không? Cầm máu cho cô ta, còn có a, đi pha chút nước đường vàng, phải nóng, chuẩn bị một chậu nước nóng nữa.

Nói xong, Công Tôn đi tới bên người cô gái kia, đưa tay ấn trên cổ cô ta, lại trở tay mở mí mắt nhìn một chút, nói, “Chỉ là chảy chút máu, không bị thương đến nội tạng và động mạch.” Nói xong, ngẩng đầu nói với Mã Hân, “Mã Hân, chuẩn bị lấy đạn ra.”

Mã Hân gật đầu, vào nhà trong rửa tay.

Cô gái giương mắt nhìn mọi người bốn phía, cười cười, ho khan một tiếng nói, “Tôi ngày hôm nay vận khí không tệ, có bốn người đàn ông đẹp thế này bắt mình.”

Bạch Cẩm Đường nhìn chằm chằm cô ta một hồi, khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì, thấy trên bàn đặt một chai rượu ngon còn có một cái bánh kem, đưa tay nhìn đồng hồ, nói, “Mười một giờ, hai cậu sinh nhật này còn chưa qua a?”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu không thể tránh được liếc mắt nhìn nhau, năm nay sinh nhật này thật sự là quá không giống bình thường.

Rất nhanh, cặp song sinh cầm hòm thuốc đến, Công Tôn và Mã Hân cùng nhau lấy đạn ra cho cô gái, khâu vết thương.

“Wow...” Cặp song sinh ở một bên nhìn, chỉ thấy cô gái kia chỉ là hơi nhíu mày nhưng một tiếng cũng không thoát ra khỏi cổ họng, Công Tôn gắp từng đầu đạn ra ngoài, Mã Hân khâu vết thương cho cô ta, cũng không có thuốc tê, hẳn là rất đau nha.

“Ai vậy a?” Tiểu Đinh đi tới hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhìn hai người, “Sát thủ.”

“Wow...” Đại Đinh hăng hái, “Ghê gớm như thế a!”

“Ừ.” Tiểu Đinh cũng cảm thấy rất hứng thú, “Dáng người cũng đẹp!”

Khoảng gần một giờ sau, rốt cục tất cả vết thương đều được xử lý xong, Công Tôn dùng băng gạc băng vết thương cầm máu cho cô ta, Bạch Ngọc Đường bưng chậu nước nóng đi ra. Mã Hân cầm khăn nóng, tỉ mỉ chà lau vết máu trên người cho cô ta, giúp cô ta uống chút nước đường vàng.

Cô gái hơi mở miệng, khẽ thở ra một hơi.

“Không có việc gì rồi chứ?” Triển Chiêu hỏi cô ta.

Cô gái giương mắt nhìn Triển Chiêu một hồi lâu, gật đầu, “Cảm ơn.”

“Cô tên gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Sát thủ môi đỏ là cô?”

Cô gái trầm mặc một hồi, nói, “Tôi vốn tên là Trương Dĩnh, trước đây là sát thủ môi đỏ.”

“Trước đây?” Bạch Ngọc Đường có chút nghi hoặc.

“Có thể lưu một dấu son môi ở đây không?” Công Tôn cầm lấy một tờ giấy cho Trương Dĩnh, “Loại son môi này giống như dấu ở trên mấy tấm card, tôi phải về so sánh dấu son môi.”

Cô gái gật đầu, trên giấy để lại một dấu son môi.

“Hiện tại có thể nói chuyện gì xảy ra chứ?” Bạch Ngọc Đường ngồi xuống hỏi cô ta.

Cô gái nhìn mọi người, nói, “Tôi có chút choáng váng, có thể ăn chút gì đó không?”

Mọi người đây đó liếc mắt nhìn nhau, đều liếc Ngọc Đường... Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, cùng Triển Chiêu nhìn bánh kem trên bàn—— bằng không thì chia bánh kem đi?

Đang nghĩ ngợi, lại nghe Trương Dĩnh nói, “Còn có năm phút mới tới 12 giờ, còn đủ thời gian ước một điều đấy.”

Tất cả mọi người sửng sốt, cũng hiểu được vì sao Trương Dĩnh lúc này lại nói muốn ăn gì đó... Nguyên lai là định nhắc nhở mọi người mười hai giờ sắp tới rồi, cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau thực hiện điều ước ngày sinh nhật trước... Đều không tự chủ được có thêm vài phần hảo cảm với Trương Dĩnh.

Cặp song sinh thắp một ngọn nến sinh nhật cho hai người, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường như nhau đều là sinh nhật mình, khó có được người nhiều như vậy, hai người ước một điều, cúi đầu thổi nến.

Cặp song sinh đột nhiên liếc Cẩm Đường, “Đại ca, sao anh không hát mừng sinh nhật a?”

Bạch Cẩm Đường lạnh lùng liếc mắt lườm hai người, hai người nhanh chóng trốn sau Công Tôn, trách cứ, “Đại tẩu, đại ca hung dữ quá!” Nói xong để Công Tôn hung hăng liếc mắt trừng nữa.

Sau đó, mọi người chia bánh kem, ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện, Mã Hân giúp Trương Dĩnh ăn mấy miếng.

Trương Dĩnh gật đầu, nói, “Tôi tổng cộng giết hai người, một là Tô Mậu hôm nay, còn có một là Lưu Cường, Tiễn Trọng Hữu và vài người khác không phải tôi giết.”

“Vài người khác?” Bạch Ngọc Đường có chút giật mình, bọn họ hiện nay mới chỉ tìm được ba thi thể.

“Tiễn Trọng Hữu tuy rằng cũng rất cặn bã, thế nhưng tội lại chưa đến mức phải chết.” Trương Dĩnh thấp giọng nói, “Ai... Nó phát triển có chút quá nhanh, tôi cũng ngăn cản không được nó.”

“Ai?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đều cảm thấy có chút kỳ hoặc.

“Học trò của tôi.” Trương Dĩnh thản nhiên nói, “Trang phục của nó và tôi gần như y hệt, đều là y phục đỏ, lúc giết người, lưu lại dấu môi đỏ... Nó là tôi dạy dỗ, mong muốn ban đầu của tôi chỉ là dạy cho nó làm sao dùng súng tự bảo hộ mình, nhưng nó lại phát triển trở thành một sát thủ, đến bây giờ đã giết vài người rồi, hơn nữa tôi nghĩ nó hình như thích giết người hơn.”

“Vết thương trên người cô thì sao?” Triển Chiêu hỏi, “Là cô ta làm?”

Trương Dĩnh lắc đầu, nói, “Là một người khác.”

“Ai?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thanh hỏi.

“Các vị ở nhà Tô Mậu tìm được chất cấm đúng không?” Trương Dĩnh đột nhiên thay đổi trọng tâm câu chuyện.

“Bức tranh đó là cô cố ý dán vào?” Triển Chiêu hỏi, “Là cố ý để cho chúng tôi tìm được tung tích chất cấm sao?”

“Đúng.” Trương Dĩnh gật đầu, “Tôi biết nguồn chất cấm, cũng biết là ai đang buôn lậu thuốc phiện, còn có một tập đoàn lớn mang tính quốc tế buôn lậu chất cấm.”

“Cô muốn chúng tối phá huỷ tập đoàn kia?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Trương Dĩnh gật đầu, nói, “Tôi có rất nhiều kẻ thù trong đó, năng lực của tôi đã báo không được thù, nên tôi mong muốn các vị có thể giúp tôi.”

“Chính là bọn chúng bắn bị thương cô?” Triển Chiêu hỏi, “Vì sao?”

“Đúng, tôi trộm đi vài thứ.” Trương Dĩnh nói với Mã Hân nói, “Trong ngực tôi, có thẻ nhớ SD.”

Mã Hân sửng sốt một chút, quay đầu lại nói với mọi người, “Đàn ông tránh đi!”

Mấy người nhìn nhau, đều quay đầu, đại Đinh tiểu Đinh còn hiếu kỳ muốn nhìn, bị Công Tôn nắm tai kéo qua.

Mã Hân vén y phục của Trương Dĩnh lên, chỉ thấy trong kẽm áo ngực bằng đồng có gắn một thẻ SD màu đen, lấy ra, nói với mọi người, “Được rồi.”

Triển Chiêu nhận thẻ SD, lấy máy vi tính ra, bỏ cái thẻ vào đầu đọc đưa vào máy vi tính.

Trong thẻ có mấy văn bản văn kiện, phân biệt theo từng folder, đều là tổng số lượng rõ ràng khi chất cấm du nhập vào thành phố S, còn có giá cả cùng với chi tiết bán ra, còn một phần danh sách, tên bên trong ngoại trừ kẻ bán còn có người mua, những nhân vật nổi tiếng xã hội, người của công chúng, rất nhiều danh sách, đều kể lại ghi lại bọn họ lúc nào mua bao nhiêu lượng chất cấm.

“Chỉ mình danh sách đã đủ giá trị chưa?” Trương Dĩnh nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

“Trùm buôn thuốc phiện là ai?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Tôi có thể nói cho các vị, bất quá các vị phải đáp ứng tôi một điều kiện.” Trương Dĩnh nghiêm túc nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

“Nếu như tài liệu trong thẻ SD đều là thực, chắc chắc có thể chuộc tội cô giết hai kẻ hỗn đản kia.” Công Tôn nói, “Cô có thể trực tiếp làm nhân chứng cho cảnh sát.”

Trương Dĩnh cười khổ lắc đầu, nói, “Không phải... Tôi không phải xin cho tôi, tôi muốn các vị ngăn cản nó lạm sát thêm nữa.”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, hỏi, “Sát thủ môi đỏ ư?”

“Đúng.” Trương Dĩnh gật đầu, “Đều là tôi không tốt, tôi đã truyền bá nhiều quan niệm không tốt cho nó, chỉ là không nghĩ tới... Nó lại phát triển thành cực đoan như vậy.”

“Là sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Nó chuyên môn chọn những người đàn ông đeo nhẫn cưới hạ thủ, chỉ cần mời mọc, người đó theo nó đi, như vậy sẽ đi vào con đườngc hết.” Trương Dĩnh bất đắc dĩ, “Nó giết người hình như đến nghiện, nếu như không ngăn cản nó, tôi không biết còn bao nhiêu người chết nữa.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, một bên Bạch Cẩm Đường nhíu mày, hỏi, “Cô ta có phải lái một chiếc xe thể thao màu đỏ hay không?”

Trương Dĩnh có chút giật mình ngẩng đầu nhìn Bạch Cẩm Đường, gật đầu, “Đúng vậy...”

Công Tôn quay đầu lại liếc Cẩm Đường, “Anh sao lại biết?”

Bạch Cẩm Đường nhìn một chút nhẫn cưới trên tay mình, cười nói, “Xem ra anh vừa tại Quỷ Môn quan dạo qua một vòng.”

Tiểu Đinh và đại Đinh liếc mắt nhìn nhau đồng thời nói, “Đáng ghét, thật đáng sợ nha, như vậy sau này không dám tùy tiện đến gần những chị gái xinh đẹp nữa rồi!”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, đồng thời liếc Cẩm Đường, “Anh, anh vừa gặp phải cô ta?

Bình luận

Truyện đang đọc