S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Phải mở cửa căn phòng sát vách phòng pháp y ra để Công Tôn chứa các thể loại máy móc tiên tiến hiện đại ở đó, máy in 3D đã hoàn thành, nhân viên hỗ trợ lắp đặt xác định mọi thứ đều hoạt động bình thường rồi rời đi.

Công Tôn và Mã Hân xoay vài vòng bên cái máy, Tiểu Hạ Thiên ôm chân bàn cọ cọ, quả nhiên được điều tới SCI sướng sướng sướng gì đâu!

Mia cũng xúm vô giúp vui, cầm trong tay kem ly Tiểu Bạch Trì làm cho, vừa ăn vừa hiếu kỳ đánh giá các loại máy trong phòng.

Công Tôn suy nghĩ một chút, đi lấy cái mặt nạ tới, bắt đầu quét hình.

Mã Hân hiếu kỳ, “Làm mặt nạ ạ?”

“Để xem mặt nạ làm ra có hiệu quả tương tự hay không.” Công Tôn để Hạ Thiên thao tác trên máy.

Mia nghiêng đầu, đi tới cạnh cái máy, mở to mắt nhìn chiếc mặt nạ.

Lúc này, có vài người đi tới, phía trước là Bạch Trì, phía sau là Triệu Trinh và Bạch Cẩm Đường.

Bạch Cẩm Đường vào cửa thấy Công Tôn y như một đứa trẻ, biểu tình nhìn máy móc công nghệ cao như đang xem một cái máy chơi game, lắc đầu bất đắc dĩ.

Tuy rằng có máy móc hiện đại nhất để sử dụng, nhưng quét hình và làm mới một cái mặt nạ cũng rất lâu, hơn nữa vì nguyên nhân vật liệu, chiếc mặt nạ được làm mới có màu trắng xanh.

Công Tôn lấy cái mặt nạ bằng plastic ra, so sánh với cái gốc, quả thật là giống y hệt nhau, nhưng cảm giác có được lại hoàn toàn bất đồng.

“Nói chứ, tuy rằng tạo hình giống nhau như đúc nhưng vẫn kém nhiều lắm nhỉ.” Bạch Trì cầm cả hai lên so, “Cũng giống như Tử Cấm Thành và Hoành Điếm, khí thế hoàn toàn khác biệt.”

*tử cấm thành: cung điện thật

*hoành ***: phim trường phim cổ trang

Công Tôn kích động Bạch Trì, “Đeo vào cho Lưu Kim nhìn thử, xem ông ta có phản ứng không!”

“Vâng.” Bạch Trì chạy sang phòng nghỉ, đeo mặt nạ, mở cửa đứng trước mặt Lưu Kim.

Lưu Kim lúc này đang ngồi trên sô pha vừa đọc báo, vừa vỗ nhẹ Lưu Tinh đang ngủ say trong lòng, bên chân là chú chó lông vàng mỗi lần có người vào liền lắc lắc đuôi, sau đó lại nằm xuống, có vẻ đang buồn chán.

Lưu Kim có chút khó hiểu nhìn Bạch Trì đeo chiếc mặt nạ xấu xí đi vào, “Các cậu làm gì thế?”

Bạch Trì tháo mặt nạ xuống, phản ứng của Lưu Kim khác hoàn toàn hồi nãy, vì vậy cậu quay đầu lại nhìn Công Tôn.

Công Tôn xoa cằm, “Quả nhiên không liên quan gì đến vẻ ngoài của mặt nạ a.”

Mia cầm lấy một cây bút đặc biệt, vẽ vẽ lên chiếc mặt nạ.

Tất cả mọi người hiếu kỳ nhìn cô bé.

Chỉ thấy Mia khiến cho bề mặt chiếc mặt nạ vốn không có gì nhưng sau khi đưa qua máy móc đặc thù sẽ hiện ra một chuỗi ký hiệu, cũng chính là chuỗi tự phù nhóm Triển Chiêu vừa giải ra.

Sau khi vẽ xong, Bạch Trì lại đeo mặt nạ vào.

Nhưng kỳ quái chính là, Lưu Kim vẫn không phản ứng, Bali cũng không nhúc nhích.

“Hử?” Công Tôn cảm thấy kỳ quái, “Chuyện gì vậy nhỉ?”

Mã Hân cũng kỳ quái, “Không phải thông qua đám tự phù này để thôi miên sao?

“Cũng đúng a..” Công Tôn xoa cằm, “Trần Du cũng có thể thấy những tự phù này nhưng cô bé không bị thôi miên, sau khi đưa qua máy tất cả chúng ta cũng nhìn thấy đám tự phù mà … Vậy vấn đề đến tột cùng là ở đâu nhỉ?”

Trong lúc nhóm người ở SCI đang loay hoay tìm hiểu chiếc mặt nạ, lúc này còn có Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Triệu Tước đang ở nhà giam “thăm tù”.

Vương Đại Bình, cũng chính là vị Hậu thiên sư, nói rằng hắn không tiếc vào tù 10 năm, là muốn tìm nhân chứng.

Lời này khiến cho đám Triển Chiêu tò mò vô cùng —— nhân chứng gì a?

“Các cậu nếu đã tìm được Kiều Hi, chứng tỏ đã đến xem nhà hắn đúng không?” Vương Đại Bình hỏi, “Thấy qua cây gia phả trong phòng mẹ hắn chưa?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, nghĩ bụng, không chỉ nhìn thấy hình vẽ, còn nhìn thấy cây thật rồi a.

“Gia tộc săn bắn.” Vương Đại Bình cười nhạt một tiếng, “Là một gia tộc tâm thần lấy việc thu thập linh hồn làm nhiệm vụ.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhướn mày.

“Nói trắng ra, bất quá chỉ là một đám cuồng giết người chống đối xã hội mà thôi.” Vương Đại Bình nói, “Gia huấn của bọn họ được truyền lại cho mỗi đời, có điều tôi nghĩ thứ bọn họ truyền xuống không chỉ có khuynh hướng bạo lực, mà còn một thứ khác.”

“Thứ gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Bệnh về tâm thần.” Vương Đại Bình nhún vai, “Kiều Hi đã bệnh lắm rồi, mẹ hắn quả thực đã dùng chính mạng mình để ép điên đứa con, nhưng cái chết của Kiều Viễn Tân tuyệt đối không đơn giản.”

“Kiều Viễn Tân có một chuỗi vòng tay..”

“Chuỗi vòng đó, chính là đầu mối để tìm được nhân chứng!” Vương Đại Bình cười cười, “Lớp xác.”

Triển Chiêu nhíu mày —— lại lớp xác! Vương Đại Bình chỉ là một thầy bói, vì sao biết nhiều như vậy?

“Lớp xác và nhân chứng anh nói, có quan hệ gì?” Triển Chiêu hỏi.

“Các cậu cho rằng vì sao lại là lớp xác?” Vương Đại Bình không đáp mà hỏi lại.

Triển Chiêu nhíu mày —— có thể trả lời theo nhiều cách nha, muốn nói từ góc độ sinh lý hay từ góc độ nghệ thuật đây?

“Con người đều có lớp xác.” Vương Đại Bình lắc đầu, “Nhưng không phải vạn vật trên thế gian đều có lớp xác.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau—— rất hàm súc, đang xuất phát từ góc độ triết học à?

“Những thứ không nhìn thấy được.” Vương Đại Bình hạ giọng, “Có rất nhiều thứ tồn tại nhưng không thế nhìn thấy, tỷ như tinh thần, cảm nhận … ngôn ngữ, ánh mắt.. linh hồn, dục vọng..”

Triển Chiêu và Triệu Tước đều vuốt cằm, có vẻ đang suy nghĩ về lời của Vương Đại Bình.

“Nhưng con người rốt cuộc là cái gì?” Vương Đại Bình tiếp tục, “Quyết định chúng ta là cái gì, là thứ tồn tại không nhìn thấy được, hay là lớp xác có thể nhìn thấy a?”

Nói đến chỗ này, Vương Đại Bình đổi chủ đề, “Tôi có chút hứng thú với những gì nghe có vẻ triết học, nhưng lại không có hứng thú với nhân tính gì đó, chúng ta đừng nói những thứ hư vô mờ mịt nữa, thảo luận vấn đề thực tế đi.”

Triển Chiêu và Triệu Tước nheo mắt, bí hiểm “ừ” một tiếng.

Bạch Ngọc Đường nâng cằm nhìn ba người trước mắt, lắc đầu.

“Điều tôi muốn nói là, con người sở dĩ vĩ đại, là bởi vì ở bên trong loài này là một thứ không nhìn thấy được. Mà con người sở dĩ nhỏ bé yếu đuối, chịu sự trói buộc, xét đến cùng, là bởi vì chúng ta đều có lớp xác! Lớp xác mà chết, sẽ bị nhìn thấy, sẽ bị nhốt vào trong ***g.” Vương Đại Bình lại trầm giọng, “Trên đời này cường đại nhất là dạng người gì? Không bị chết? Không bị đau? Đều không phải!”

Triển Chiêu và Triệu Tước hiểu được, “Là người không có lớp xác.”

Vương Đại Bình nở nụ cười, “Không sai, chỉ cần không có lớp xác ràng buộc, có thể trở thành bất luận kẻ nào! Có cái gì đáng sợ hơn nữa?”

Triệu Tước vuốt cằm, hai mắt sáng rực, “Sở dĩ nói là Lớp xác là vì không có lớp xác… Mà nhân chứng anh tìm là người duy nhất đã nhìn thấy người bên dưới lớp xác sao?”

Vương Đại Bình gật đầu, “Không sai.”

“Anh muốn thông qua hắn tìm hung thủ giết chết ai?” Bạch Ngọc Đường cũng hiếu kỳ.

“Không ai biết!” Vương Đại Bình nói, “Toàn bộ những người từng gặp hắn đều đã chết, những người khác nhìn thấy lại không phải khuôn mặt thật của hắn, vì vậy… hắn có thể giá họa hành vị phạm tội của mình cho những người khác.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

“Các cậu đã từng thông kê xem có bao nhiêu người vì phạm tội giết một người hoặc giết nhiều người mà bị bỏ tù hoặc chịu án tử hình, nhưng bọn họ luôn khăng khăng bản thân không hề giết người, hoặc là không giết một người cụ thể nào đó, nhưng đáng tiếc chính là… đều có nhân chứng thấy rõ quá trình giết người!” Vương Đại Bình nói, “Hơn nữa dưới loại tình huống này, nhân chứng thường không chỉ có một.”

Triển Chiêu nâng cằm, Triệu Tước chắp tay sau người đi qua đi lại, “Anh ở trong tù lâu như thế, chắc thống kê được không ít nhỉ?”

Vương Đại Bình gật đầu, “Có rất nhiều án giết người có nhân chứng, nhưng hung thủ khăng khăng bản thân vô tội … Loại án này thực sự quá dễ tìm.”

Bạch Ngọc Đường cảm thấy sự tình tương đối nghiêm trọng, nếu quả thật là như vậy thì tới giờ có bao nhiêu người vô tội phải ngồi tù rồi? Nói không chừng còn có không ít người vô tội phải đền mạng nữa …

“Nhưng mà kẻ này vô cùng kín đáo!” Vương Đại Bình nói, “Rất nhiều người đều đang tìm hắn, bởi vì trong tay hắn có bí mật!”

“Ý anh là, Lớp xác?” Đôi mắt Triệu Tước lạnh thêm vài phần.

“Nếu như nói lớp xác là một bộ trang phục, cái gì mũ giáp, mặt nạ phải mặc nhiều như vậy, chẳng phải là vừa ra khỏi cửa đã bị người ta cho là bệnh nhân tâm thần mà bắt lại?” Vương Đại Bình buông tay, “Lớp xác chân chính, hẳn là một bí mật giấu ở trong trang phục và đạo cụ! Một khi nắm giữ bí mật thì không cần đến bộ trang phục đó nữa, ngược lại, hắn sẽ nghĩ mọi cách để hủy bộ đồ đó đi, bởi vì..”

“Võ công bí tịch sau khi học xong sẽ bị tiêu hủy!” Triệu Tước gật đầu a gật đầu, “Tiêu hủy rồi trên đời chỉ có mình hắn biết!”

“Nói cả nửa ngày.” Bạch Ngọc Đường hỏi lại vấn đề hồi nãy Triển Chiêu hỏi, “Anh tìm được nhân chứng đó chưa?”

Vương Đại Bình hơi cau mày, lắc đầu, “Vẫn chưa.”

“Vẫn chưa?” Triển Chiêu chú ý tới giọng điệu của Vương Đại Bình, không cam lòng quá nhiều tiếc nuối, hơn nữa lúc nói còn vô thức cường điệu từ “vẫn” kia, suy ra…

“Anh có đầu mối?” Triển Chiêu hỏi.

Vương Đại Bình nhìn mọi người một chút, rồi nói, “Vì sao tôi phải nói cho mấy người?”

Triển Chiêu híp mắt.

Vương Đại Bình bĩu môi, “Các cậu muốn tìm nhân chứng, tôi cũng muốn tìm nhân chứng, chúng ta là quan hệ cạnh tranh!”

Triệu Tước lại gần, nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Cho ta 3 phút, ta sẽ bắt hắn phun cả lưỡi ra.”

Vương Đại Bình hết hồn.

Triển Chiêu vuốt cằm quan sát Vương Đại Bình, có vẻ cũng đang nghĩ xem làm sao để khiến hắn mở miệng.

Bạch Ngọc Đường ngược lại vẫn còn chút lý trí, khoát tay ra hiệu cho hai người bên cạnh, trật tự mà nhìn cách một người “bình tĩnh” thông minh sẽ làm đây này, rồi nói với Vương Đại Bình, “Chúng ta có thể hợp tác.”

Triển Chiêu và Triệu Tước đều xoay mặt liếc Ngọc Đường —— hợp tác?

Vương Đại Bình cũng liếc Ngọc Đường, “Tin tức tôi có nhiều hơn mấy cậu, tôi có lợi, hơn nữa vài ngày nữa tôi ra tù rồi, cho tôi một lý do để hợp tác xem.”

“Lý do là ngay bây giờ bọn tôi có thể đưa anh ra ngoài luôn, không cần trở về phòng giam nữa.” Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói.

Vương Đại Bình cười, “Cũng chỉ chờ thêm vài ngày nữa thôi…”

“Anh xác định còn muốn cò kè mặc cả?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Hiện tại nếu tôi thả anh về nhà giam, chẳng bao lâu nữa anh sẽ chết, anh nói xem đúng không?”

Vương Đại Bình trên mặt không có biểu tình, liếc Ngọc Đường, cuối cùng bĩu môi, “Xì, chiêu này chỉ để lừa mấy thằng mọt sách.”

Triển Chiêu liếc mắt nhìn hắn, “Đúng đó, anh gặp chúng tôi rồi, hung thủ đứng sau màn hẳn sẽ tìm cơ hội giết anh thôi!”

“Ngục giam quả thật là chỗ khó bị kẻ thù chộp được, nhưng chỉ cần bị chộp rồi sẽ chạy không được.” Triệu Tước cũng gật đầu, nói xong, hai người liếc Bạch Ngọc Đường —— không phải mọt sách mà cũng mưu mẹo nhỉ?!

Bạch Ngọc Đường đỡ trán, ra hiệu cho Vương Đại Bình —— nhanh nói đi!

Vương Đại Bình thở dài, “Nếu tôi nói, các cậu ngay lập tức đưa tôi ra ngoài, đồng thời đảm bảo mạng sống cho tôi?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Vương Đại Bình suy nghĩ một chút, có chút cảnh giác nhìn quanh bốn phía, không quên liếc camera theo dõi ở góc tường, rồi nâng tay ngoắc ngoắc Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường vươn người lại gần, Triển Chiêu và Triệu Tước cũng một trái một phải xúm vào.

Vương Đại Bình có chút bó tay nhìn hai tên vướng chân vướng tay kia, “Lát kêu cậu ta kể lại cho không được à?”

“Ít nói nhảm!” Triển Chiêu và Triệu Tước đồng thanh, “Che giùm khẩu hình miệng của anh lúc nói đó có hiểu hay ko vậy?!”

Vương Đại Bình bất đắc dĩ, thấp giọng nói thầm vào tai Bạch Ngọc Đường một tổ chữ số ——Tầng 3 hàng 5 số 14.

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.

Vương Đại Bình cười, “Ở bãi đỗ xe cảnh cục.”

Bạch Ngọc Đường nhướn mày.

Triển Chiêu và Triệu Tước cũng bừng tỉnh đại ngộ —— chỗ tốt!

Bạch Ngọc Đường lập tức đứng dậy, gọi điện cho Bao Chửng, Bao Chửng tìm cách an bài để Vương Đại Bình ra tù sớm vài ngày.

Nửa giờ sau, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu thêm cả Triệu Tước mang theo Vương Đại Bình rời khỏi ngục giam, quay về cảnh cục.

Tới cục cảnh sát, Bạch Ngọc Đường chạy thẳng vào bãi đỗ xe, tại vị trí Vương Đại Bình cung cấp, tìm được một chiếc xe màu xám bạc có rèm che.

Cửa xe bị khóa.

Vương Đại Bình ra hiệu chìa khóa đã bị hắn vứt rồi, thứ đó để ở cốp sau. Vì vậy, Bạch Ngọc Đường kêu Triệu Hổ nạy cốp sau xe lên.

Bên trong cốp sau, có một cái két bị khóa bằng mật mã.

Tần Âu nhìn thoáng qua, “Két sắt khóa bằng mật mã 36 số.”

Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn Vương Đại Bình.

Vương Đại Bình đưa tay ấn ấn 36 chữ số, cái rương cùm cụp một tiếng, mở…

Bình luận

Truyện đang đọc