S.C.I. MÊ ÁN TẬP

“Anh.” Bạch Trì chọc chọc Triển Chiêu đang vô cùng phiền muộn, hỏi, “Cái kia… bom, vì sao lưng hắn đeo bom a?”

“A.” Triển Chiêu phục hồi tinh thần, nói, “Cái này… Cùng hành vi của Quách Thành bọn họ lúc trước có liên quan, anh nghĩ người kia vốn là muốn dùng bom nổ chết Quách Thành bọn họ.”

“Ừm.” Tất cả mọi người chăm chú lắng nghe, bất quá chính mình vẫn không rõ lắm, vì sao Triển Chiêu lại nghĩ tới bom a.

Triển Chiêu sắp xếp lại từ ngữ một chút, rồi nói, “Mọi người nghĩ xem, nếu cuối cùng gom đủ ba người lên xe, sau đó cùng chết, còn chết vì Xác chếc mỉm cười; với để mọi người cùng chết, và chết vì nổ banh xác, cái nào tiện để che dấu đầu mối, đồng thời có thể uy hiếp chúng ta hơn?”

“Nổ a!” Mọi người đều gật đầu.

“Tôi phán đoán đó là bom, kỳ thực đây là một loại phán đoán tâm tình.” Triển Chiêu nói, “Thông qua tâm lý đối phương, phán đoán tâm tình của đối phương khi gặp phải tình huống đặc biệt, từ đó đoán ra hành vi của hắn, cuối cùng lựa chọn những hành vi cụ thể. Như chúng ta thấy, trong toàn bộ vụ án cuối cùng, người đứng ra đặc biệt xử lý Quách Thành bọn họ, hầu như là nhân cách thứ ba, đúng không?”

“Đúng a.” Mọi người gật đầu.

“Tính cách của loại thứ ba này là luôn nóng nảy dễ nổi giận, loại người có tính cách này thường có đặc điểm xử sự là, bọn họ ghét sự thất bại, rất cực đoan, một khi thất bại nếu tìm được cơ hội, sẽ hung hăng trả thù ” Triển Chiêu nói, “Mọi người xem lời nói trên lá thư của hắn xem, thái độ vô cùng ngạo mạn, chúng ta lúc trước đã truy được đầu mối khiến hắn vô cùng bất mãn. Nhìn văn tự của một người mà phán đoán tình tự của hắn, quan trọng nhất chính là các từ râu ria bên ngoài, chúng ta phân tích một chút thư của hắn xem!” Nói rồi, Triển Chiêu lấy lá thư ra.

Tên của tôi, là K, một sát thủ.

Đúng như mọi người đã thấy, án tử lần này, tôi là người đứng đằng sau bức màn, tôi tuyệt đối không có ý kinh động cảnh sát, chỉ là Lưu Tung không nghe lời khuyên bảo, mới xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bởi vì nghiên cứu của chúng tôi làm quấy nhiễu đến mọi người, tôi vô cùng lấy làm tiếc. Nhưng mọi người có thể yên tâm, vụ án đã kết thúc ở đây, mọi người đại khái có thể xem Quách Thành và Vương Ái Hoa là hung thủ cuối cùng của vụ án. Đừng tiếp tục truy lung đầu mối nữa, thứ nhất, chỉ dựa vào mấy người không thể nào bắt được tôi đâu, thứ hai, tuy rằng tôi đã giết người, nhưng đức tin của tôi cùng với kiên trì gì đó của mọi người là hoàn toàn giống nhau.

K

“Từ bức thư, chúng ta bỏ đi những từ nói về nội dung chính đi, giữ lại những từ phụ râu ria, chính là những từ như sau:

Tên của tôi, là K, một sát thủ.

ĐÚNG như mọi người đã thấy, án tử lần này, tôi là người đứng đằng sau bức màn, tôi TUYỆT ĐỐI không có ý kinh động cảnh sát, CHỈ LÀ Lưu Tung không nghe lời khuyên bảo, MỚI xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bởi vì nghiên cứu của chúng tôi làm quấy nhiễu đến mọi người, tôi VÔ CÙNG lấy làm tiếc. Nhưng mọi người CÓ THỂ yên tâm, vụ án đã kết thúc ở đây, mọi người ĐẠI KHÁI có thể xem Quách Thành và Vương Ái Hoa là hung thủ cuối cùng của vụ án. Đừng tiếp tục truy lung đầu mối nữa, THỨ NHẤT, chỉ dựa vào mấy người không thể nào bắt được tôi đâu, THỨ HAI, TUY RẰNG tôi đã giết người, nhưng đức tin của tôi cùng với kiên trì gì đó của mọi người là hoàn toàn giống nhau.

K

“Hãy chú ý đến những từ râu ria này, “đúng” như, “tuyệt đối” không có ý, “chỉ” là, “mới” phát sinh, vô cùng” tiếc nuối, “có thể” yên tâm, “đại khái” có thể, “thứ nhất”, ”thứ hai” “tuy rằng”” Triển Chiêu liệt kê từng cái một rồi giải thích, “Câu chữ của hắn có khá nhiều sơ sót, hắn muốn thể hiện ra khiêm tốn một chút, nhưng hắn lại không hiểu khiêm tốn là như thế nào, nên lời khiêm tốn của hắn biểu hiện ra như một loại khiêu khích.”

Mọi người cầm thư lên niệm a niệm, quả nhiên, bỏ mấy từ này đi, cả phong thư thoạt nhìn thật gai mắt!

“Từ bức thư của hắn, tôi có thể đoán ra tâm trạng của hắn ngay lúc viết, đó là…” Triển Chiêu chậm rãi nói, “Thua thì phải cùng nhau thua, ta vốn mạnh hơn các ngươi, ta muốn các ngươi khiếp sợ, thất vọng, so với ta lần này còn thảm bại hơn!”

“Ừm.” Trầm Trọng Nguyên gật đầu, “Tôi có thể hiểu được, chính xác, thỉnh thoảng con người khi hận cực kỳ sẽ có loại tâm tính này.”

Cái này kỳ thực cũng rất bình thường mà.” Triệu Hổ nói, “Ví như đấu trận này nếu thua ba không, thì lần sau tốt nhất phải thắng lại năm sáu không mới tiêu được mối hận trong lòng.”

“Ừ, trên nguyên tắc là như vậy.” Triển Chiêu gật đầu, “Đây là một loại phương pháp giải phóng tâm tình, ngày nay xã hội hiện đại áp lực lớn, trong cuộc sống chúng ta phải chịu nhiều khuất nhục, lạnh nhạt, có cả những bất công … Nhiều khi không cách nào giải phóng tâm tình được, thì sẽ đi giận cá chém thớt.”

“A… Cho nên anh đoán, hắn vốn muốn dùng bom nổ chết bọn họ?” Liễu Thanh hỏi.

“Ừm.” Triển Chiêu gật đầu, “Mọi người nghĩ xem, hầu như những phần tử khủng bố trên thế giới này, khi đi khủng bố người ta đều dùng đến bom … Đương nhiên, cũng có một bộ phận dùng đến vũ khí sinh học, thế nhưng loại khí độc này nọ muốn xài phải phụ thuộc vào nhiều điều kiện, nhưng thôi không đề cập đến mấy thứ này nữa. Bọn họ vì sao thích hiệu quả của bom mìn như vậy, mọi người biết không?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, tuy rằng bình thường xem tin tức thấy có đánh bom siêu thị, giết hại bao nhiêu người dân vân vân, nhưng ít khi nào nghĩ tới, vì sao hết lần này tới lần khác lại thích dùng bom như vậy, đều nghĩ chỉ vì bom rất tiện… Thế nhưng vừa nghĩ lại thì, bom thật ra không tiện chút nào, đầu tiên, nó rất dễ bị điều tra ra, hơn nữa không có tính linh hoạt.

“Hiệu quả của đánh bom cùng đâm một đao không giống nhau.” Triển Chiêu nói, “Hầu như tất cả mọi người đều thích nhìn thứ gì đó phát tán, ví dụ như pháo bông, hoa nở, thậm chí là bung dù.”

Tất cả mọi người nhíu mày, trong đầu cân nhắc những lời Triển Chiêu vừa nói… A, quả thật có chuyện như vậy nha.

“Ví dụ cụ thể hơn, tháo dỡ một căn nhà có gì hay để xem không? Mọi người sẽ không đi xem, thế nhưng nếu là cho nổ sập một căn nhà, rất có thể sẽ thu hút mấy trăm mấy nghìn người chờ để xem, có khi TV còn truyền hình trực tiếp… Bởi vì rất nhiều người thích xem, về phần vì sao, không ai có thể nói ra một lý do … Kỳ thực đó là yêu thích phát ra từ bản năng.” Triển Chiêu giải thích nói, “Từ cái nhìn của tâm lý học, đây cũng là một bản chất của con người, yêu thích phát tán và phá hủy một thứ gì đó.”

“Phát tán… Phá hủy.” Mọi người chú tâm suy nghĩ.

“Tôi cũng vừa nói, trong đời sống hiện thực chúng ta có rất nhiều áp lực không thể phóng thích, bởi vậy chúng ta thích nhìn những thứ vừa bao hàm sự phát tán vừa có tính chất phá huỷ như vậy, trong những bộ phim bom tấn của Hollywood, có bao nhiêu cảnh như vậy trên màn ảnh? Không thể phủ nhận rằng, những cảnh thế này đều xuất hiện ngay từ đầu phim để có thể hấp dẫn khán giả xem tiếp nội dung bên trong, có thể thấy được con người đối với phá huỷ rất có yêu thích!”

“A, em hình như hơi hơi hiểu rồi.” Bạch Trì gật đầu, “Cái nhân cách thứ ba kia, muốn hưởng thụ loại cảm giác này khi vụ nổ xảy ra, hơn thế nữa cũng muốn xem biểu tình của chúng ta khi thấy mọi chuyện!”

“Chính xác!” Triển Chiêu gật đầu, “Mọi người nghĩ xem, nếu như chúng ta không đuổi theo, mà mặc cho chiếc xe đó chạy đến địa điểm chỉ định, đón người cuối cùng lên xe, sau đó xe nổ tung, cả ba người đều chết… Chúng ta có sa sút tinh thần không?”

Tất cả mọi người gật đầu.

“Quan trọng nhất là, nếu như đánh bom, chúng ta sẽ chú ý đến thi thể đầu tiên, cũng sẽ biểu hiện ra những tình tự rõ ràng nhất, điều đó làm cho hung thủ cảm thấy rất khoái trá! Ngược lại, nếu ba người kia đều trúng độc mà chết, có thể thi thể bọn họ phải qua một lúc mới được chúng ta chú ý tới, hoặc có thể giả như bị tai nạn giao thông, cũng có thể để bọn họ chết đuối, cũng không thể khiến chúng ta khiếp sợ hối hận như vậy!”

Mọi người nghe xong đều bừng tỉnh, nói đơn giản là, Triển Chiêu chỉ chọn trong vô vàn thủ pháp giết người một loại phù hợp với tính cách của hung thủ, nên đã suy ra được là dùng bom.

“Bạch đội trưởng.” Lúc này, có người đẩy cửa tiến vào, là chuyên gia kĩ thuật của đội bom mìn Từ Khánh.

“Tam ca.” Bạch Ngọc Đường nhìn ông, Từ Khánh có thâm niên trong nghề, tuổi cũng không còn trẻ, bởi vì nhũ danh là lão Tam, nên Bao Chửng cùng các bậc trưởng bối khác đều gọi ông là Từ lão tam, mà Bạch Ngọc Đường bọn họ lại là hậu bối, đều gọi ông là Tam ca.

“Phân tích bom xong rồi sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ừ, pháo đất!” Từ Khánh cười nói, “Quá dễ làm!”

“Thuốc nổ lấy từ đâu được nhỉ?” Triển Chiêu có chút khó hiểu, “Những nơi có thể cung cấp thuốc nổ ở thành phố S cũng không thấy báo cáo mất đồ a?”

“Cho nên mới là pháo đất.” Từ Khánh đem qua bom đặt lên bàn, mở ra ọi người thấy, rồi nói, “Đây là lấy từ một nòng pháo ra.”

“Nòng pháo?” Mọi người hiếu kỳ nhìn Từ Khánh, Bạch Trì hỏi, “Chính là cái phóng pháo hoa lên sao?”

Từ Khánh nở nụ cười, nói, “Tiểu Bạch Trì, pháo hoa và pháo là hai loại khác nhau.”

Bạch Trì xấu hổ cười cười, “A đúng rồi… Hình như một cái để phóng bình thường, một cái dùng trong những dịp đặc biệt.”

“Cái này có thể là một đầu mối cho các cậu.” Từ Khánh nói, “Biết súng săn không?”

Mọi người gật đầu, “Biết!”

“Nước mình kiểm soát lượng súng ống, cho dù có chứng nhận được xài súng, thì đạn cung cấp hàng năm cũng rất có hạn, nếu tự làm ra đạn, biết lấy thuốc súng ở đâu không?”

Mọi người lại lắc đầu tập thể —— cái này, siêu khó a.

“Pháo.” Từ Khánh cười nói, “Điểm chung của tất cả các loại pháo là đều có hai tiếng vang, tiếng thứ nhất là “bang”, tiếng thứ hai là “xịt”, tiếng “xịt” hoàn toàn vô dụng, là thuốc súng vàng, còn tiếng “bang” là thuốc súng đen, thứ này nhìn vậy thôi, uy lực lớn phết đó, đầy cả một ống thuốc súng, chỉ cần có kíp nổ thôi là có thể đánh sập một toàn nhà a!”

“Kíp nổ từ đâu ra a?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

“Có đầu mối rồi!” Từ Khánh cười nói, “Hai ngày nay tổ bom mìn đều rất tích cực với án này, vùng ngoại thành phía tây Nam Thành không phải có mỏ đá sao?”

“Đúng rồi.” Mọi người gật đầu, Lạc Thiên hỏi, “Là từ mỏ đá sao?”

“Đúng.” Từ Khánh gật đầu, “Mỏ đá mỗi ngày đều cần nổ núi lấy đá, nên ở đó có một kho thuốc súng, nửa tháng trước, trong kho bị mất hai nghìn cái kíp nổ.”

“Hai nghìn cái?” Mọi người mở to hai mắt nhìn ông.

“Ừ!” Từ Khánh nói, “Không thấy mấy chỗ khai thác đá đóng cửa cả rồi sao? Án tử này mà không được phá, thì khó lường đó.”

“Án tử lớn như vậy, sao không cho bọn tôi tra?” Bạch Ngọc Đường tựa hồ có chút ý kiến.

“Ai, đừng oán giận Bao cục trưởng của các cậu.” Từ Khánh khoát khoát tay, nói, “Cấp trên không cho lộ ra, sợ làm dân chúng hoảng loạn.”

“Thảo nào mỏ đá mấy ngày nay không có xe cộ ra vào.” Liễu Thanh và Trầm Trọng Nguyên nhìn nhau —— hoá ra là có chuyện như vậy.

“Nói như vậy, tiểu tử này rất có thể sẽ biết tăm tích đống kíp nổ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Cũng không chắc.” Từ Khánh lắc đầu, “Đầu năm nay, đang cấm pháo yên lành, không nghĩ tới vừa thả ra, thì lễ tết hàng năm người ta mua pháo còn nhiều hơn mua đồ ăn, ống pháo bắt mắt một chút là bán mấy vạn đồng, mấy thứ đó lấy từ TNT chứ đâu a! Hàng năm nhà nhà ăn tết ngắm pháo hoa, bọn tôi cùng đội phòng cháy chữa cháy lại vừa nhìn thấy pháo hoa liền đau đầu.”

Mọi người bật cười, Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ vai Từ Khánh, nói, “Tam ca, hỗ trợ lớn a, đầu mối này dùng được.”

Từ Khánh cười cười, nhỏ giọng nói, “Vừa rồi tôi định báo cáo tình huống với cục trưởng Bao, gọi điện cho ông ấy … ông ấy lại không nắm rõ án tử này! SCI các cậu nên hảo hảo biểu hiện nha!”

Mọi người cười cười, Từ Khánh ôm quả bom, đứng lên đi ra ngoài.

“Điều tra xem trong đợt tết vừa rồi nơi nào mua một lượng lớn ống pháo với pháo hoa.” Bạch Ngọc Đường phân phó mọi người, “Còn có, tra vụ mất kíp nổ ở mỏ đá nữa.”

“Không phải không cho tra sao?” Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên hỏi.

Bạch Ngọc Đường cười cười, nói, “Chúng ta bất quá lấy tin tức từ tổ bom mìn, sao biết được chúng ta muốn làm gì? Hơn nữa, không để lộ ra là được rồi!”

Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên nhìn nhau, đều cảm thán —— đi theo người thông minh quả thực là quá thống khoái a.

Bất thình lình, nghe “bang” một cái, cửa bị đá văng.

Công Tôn hùng hổ xông vào, Bạch Trì vỗ ngực, nói, “Hù chết người ta, còn tưởng là tiếng bom nổ chứ.”

“Công Tôn?” Triển Chiêu thấy Công Tôn vẻ mặt đằng đằng sát khí, liền hỏi, “Có đầu mối?”

“Bị lừa!” Công Tôn đập văn kiện lên bàn, “Quách Thành hai người kia, căn bản không phải bị Xác chết mỉm cười độc chết!”

Bình luận

Truyện đang đọc