S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Sáng sớm, Bạch Cẩm Đường đang trong giấc ngủ chợt nghe có tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần, thoáng có chút giật mình, tiếng bước chân có thể đến gần như vậy, chính mình lại không hề chú ý tới! Bất quá trong lòng thật ra cũng không lo lắng, cũng không cảm giác được có gì uy hiếp cả, nói như thế nào nhỉ, tiếng bước chân này, làm anh có một loại an tâm khó hiểu.

Khi tiếng bước chân tiến lại đủ gần, anh đột nhiên vươn tay …

“Á...”

Người bị anh tóm ngay cổ tay khẽ kêu một tiếng, trực tiếp ngã xuống giường, nằm đè lên người anh, không biết vì sao, chỉ một tiếng kêu nhỏ này cùng trọng lượng đang đè lên người thôi cũng khiến Bạch Cẩm Đường hưng phấn vô cùng.

Mở mắt ra, thấy người trước mắt có chút kinh ngạc nhìn chính, liền vấn, “Anh … nhớ ra rồi?”

Bạch Cẩm Đường sửng sốt.

Người tới hoá ra là Công Tôn.

Công Tôn cùng Bạch Cẩm Đường đều bề bộn nhiều việc, bởi vậy thời gian gặp nhau kỳ thực không nhiều, công việc của hai người cũng không có thời gian hạn chế, thường sau khi Công Tôn trở về thì Bạch Cẩm Đường đã ngủ.

Công Tôn thường nhón chân đi qua, nhưng Bạch Cẩm Đường lúc nào cũng phát hiện mà đánh lén anh như vậy, kéo lên giường, trực tiếp đè xuống, hôn buổi sáng hoặc hôn chúc ngủ ngon, nói chung không thể tránh được một phen ôm ấp.

Cho nên vừa rồi Công Tôn bị đánh lén, tuy giật mình nhưng trong lòng rất vui mừng, chỉ tiếc là … trong mắt Bạch Cẩm Đường lại phát ra một tia nghi hoặc, làm Công Tôn hiểu ra … vẫn chưa có tỉnh, chỉ là phản ứng theo bản năng mà thôi?

Ngay lập tức, trong mắt Công Tôn hiện lên một tia mất mát, làm Bạch Cẩm Đường cảm thấy trái tim như ngừng đập.

“Có thể xuất viện chưa?” Công Tôn đứng lên, mở gà mên trong tay ra, lấy chén canh gà Bạch Trì mới làm xong đưa cho Bạch Cẩm Đường ăn sáng.

Bạch Cẩm Đường ngồi dậy, nhìn hắn, “Em làm sao?”

“Bạch Trì làm.”Công Tôn trả lời.

“Bạch Trì là ai?” Bạch Cẩm Đường có chút tò mò, “Ba anh mới sinh hay con của chúng ta?”

Công Tôn hung hăng trừng hắn, Bạch Cẩm Đường nhướn mày, tiếp nhận canh gà uống một ngụm, nghĩ cũng không tồi, lại uống tiếp.

Lúc này, bác sĩ phụ trách đi đến, kiểm tra bệnh tình của Bạch Cẩm Đường.

Công Tôn hỏi, “Hắn thế nào?”

Bác sĩ gật đầu nói với Công Tôn, “Có thể xuất viện.”

“Tái khám này nọ không cần sao?”Công Tôn có chút buồn bực.

Bác sĩ này cười cười, “Có tái khám cũng không cần tới bệnh viện, hôm qua Bạch tiên sinh trong đêm đã mới tới rất nhiều chuyên gia khoa não cấp quốc tế, bất kỳ ai trong số họ đều giỏi giang hơn tôi.”

Công Tôn xấu hổ, bác sĩ này lại vẫn cười cười, áp sát vào người Công Tôn hỏi, “Anh có số điện thoại không?”

Công Tôn ngẩn người, cho rằng bác sĩ này muốn cùng mình giữ liên lạc để cập nhật tình hình Bạch Cẩm Đường, liền muốn cho số.

Bác sĩ này lại đột nhiên nở nụ cười, làm biểu tình bất đắc dĩ, được rồi, tôi đi là ổn chứ gì.

Công Tôn mạc danh kỳ diệu, quay đầu lại liếc Cẩm Đường, chỉ thấy hắn hơi híp mắt nhìn theo bác sĩ kia ra ngoài, trên tay còn cầm theo chén canh, nhìn sao cũng thấy bất thiện.

“Anh thực sự đã gọi mấy chuyên gia khoa não đến đây à? Không đợi được đến lúc xuất viện sao?”Công Tôn trừng mắt hỏi.

Bạch Cẩm Đường nhướn mày, “Bọn họ chữa bậy làm anh ngốc đi thì sao?”

Công Tôn khóe miệng khẽ rút, vẻ mặt chán ghét liếc Cẩm Đường, cảm thấy thật mất mặt.

Bạch Cẩm Đường cúi đầu tiếp tục uống canh gà, đột nhiên nghĩ ra liền hỏi, “Đúng rồi, em đang làm gì?”

Công Tôn trừng mắt qua, “Pháp y.”

Bạch Cẩm Đường có chút ngoài ý muốn nhìn hắn, cười nói, “Cũng khá kích thích nha, hai ta đã làm trên bàn giải phẫu chưa … Ngô “

Nói chưa dứt lời, Công Tôn đã cầm gối phi sang, may mà canh gà đã được uống cạn.

Rất nhanh, cặp song sinh đi vào, nhìn thấy Công Tôn đang ở trong, giật mình, “Công Tôn, anh đến đây lúc nào? Tối hôm qua có ngủ không?”

Công Tôn không lên tiếng, chì nói, “Bác sĩ nói có thể xuất viện rồi, dẫn hắn đi thôi.” Nói xong, mang theo gà mên xoay người đi ra ngoài đợi.

Bạch Cẩm Đường xoa xoa cái cổ đứng lên, đầu đột nhiên ong ong không ngừng.

Anh nắm tay đè lên thái dương, trong óc dĩ nhiên lại xuất hiện một hình ảnh siêu cấp diễm tình.

“Ừm.”Bạch Cẩm Đường sờ sờ cằm, làm bộ dáng trầm tư.

“Đại ca, anh nhớ ra cái gì rồi?”Đại Đinh Tiểu Đinh cũng bày ra vẻ mặt kinh hỉ.

Bạch Cẩm Đường nhìn sang, “Sao hai đứa biết?”

“Bởi vì biểu tình trên mặt anh rất hạ lưu.” Tiểu Đinh trực tiếp trả lời.

Bạch Cẩm Đường mỉm cười, hỏi, “Đúng rồi, gần đây có công sự gì không?”

“Có cắt băng khai trương công ty giải trí cùng bữa tiệc tối tuyên bố Triệu Trinh gia nhập công ty.” Đại Đinh Tiểu Đinh nói, “Là đêm nay, anh nếu không thể tham gia bọn em sẽ dời lại.”

“Không cần, nếu không bên ngoài lại nói anh thật sự bị đụng vào đầu thì không hay đâu.” Nói rồi, lại hỏi, “Đúng rồi, Công Tôn không cần đi làm sao?”

“Anh ấy xin Ngọc Đường nghỉ phép rồi, chiếu cố anh vài ngày rồi đi làm lại.” Đại Đinh trả lời.

“Nga… Vậy mấy ngày nay để hắn đi với anh đi.” Bạch Cẩm Đường cười cười, lẩm bẩm, “Hẳn là sẽ rất thú vị.”

“Đại ca, anh thật không phúc hậu.” Đại Đinh nhịn không được nói, “Cẩn thận Công Tôn không để ý tới anh nữa.”

Bạch Cẩm Đường cười cười, thấp giọng nói, “Sẽ không.”

Đại Đinh Tiểu Đinh nhìn nhau, có chút giật mình, Bạch Cẩm Đường thực sự không còn nhớ chút nào sao? Lão ấy trước đây bám chắc Công Tôn thế, đâu có dám bày trò bỡn cợt như vậy.

Bạch Cẩm Đường thay quần áo, lại hỏi, “Anh cùng hắn là nhất kiến chung tình, thật không?”

“Ngô.”Đại Đinh Tiểu Đinh gật đầu, “Xem như là thế.”

“Ừm … Thế thì càng thú vị.” Bạch Cẩm Đường thay đồ xong, nói, “Đúng rồi, anh phải thường xuyên ở cùng hắn, hai đứa đừng vướng chân vướng tay.” Nói xong, sải bước ra ngoài, đuổi theo Công Tôn.

Tiểu Đinh đẩy đẩy Đại Đinh, hỏi, “Này là sao a?”

Đại Đinh, “Anh thấy đại ca rất hưng phấn.”

“Anh cũng thấy thế a?”Tiểu Đinh lẩm bẩm, “Công Tôn xúi quẩy rồi, đại ca lại bị đen hoá.”

“Đi thôi.”Đại Đinh lôi kéo.

“Đi chỗ nào?”Tiểu Đinh không giải thích được, “Đại ca nói đừng làm bóng đèn mà.”

“Ặc, sao lại thành thật như vậy? Đại ca lần này bị thương nói không chừng chẳng phải trùng hợp đâu, chúng ta mang theo vài người đi theo thôi.”

“Đúng nga!”Tiểu Đinh gật đầu.



“Tốt, ừm, khám nghiệm tử thi Mã Hân có thể đối phó, anh cứ bồi bồi anh hai đi.”Bạch Ngọc Đường cúp điện thoại, thấy Triển Chiêu đang cầm hai lon coca đi tới, hỏi, “Công Tôn gọi à?”

“Ừ, anh ấy nói anh hai xuất viện rồi.”Bạch Ngọc Đường nhận lấy coca mở ra, một ngụm uống xuống, lập tức thở phào một cái, cảm thấy toàn thân sảng khoái, ngày hôm nay thật nóng bức.

“Thừa dịp này ôn lại chút kỉ niệm tình yêu, kỳ thực cũng không tệ nha.”Triển Chiêu lẩm bẩm, “Hai người bọn họ cũng lâu rồi không có nghỉ ngơi.”

“Không có việc gì chứ?”Bạch Ngọc Đường lẩm bẩm, “Tôi chỉ sợ đại ca đùa quá mức đến lúc đó thật không biết kết cục sẽ ra sao.”

“Yên tâm.”Triển Chiêu khoát khoát tay, cười nói, “Anh ấy không phải vẫn đeo nhẫn sao, không sợ, bất quá nhân cơ hội này đi hành Công Tôn khẳng định là có nha.”

“Tôi lo đến lúc anh hai nhớ lại, Công Tôn sẽ trực tiếp làm thịt anh ấy mất.” Bạch Ngọc Đường uống cạn lon nước, đập bẹp nó rồi ném vào trong thùng rác.

“Hành động đập bẹp lon coca này của cậu chứng tỏ ở một góc nào đó trong tiềm thức của cậu, có khuynh hướng bạo lực, hành động ném vào thùng rác chứng tỏ cậu vẫn còn có lý trí, lý trí của cậu cùng bạo lực luôn đối kháng với nhau.” Triển Chiêu nói, ” Động tác của cậu vừa rồi rất thô bạo, chứng tỏ phạm nhân lần này làm cậu vô cùng phiền muộn, đặc biệt hắn đã thương tổn đến người thân của cậu, nên hiện tại cậu vô cùng bạo lực!”

Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy cậu ta cúi người đặt lon nước xuống đất, một cước đạp bẹp dí, lại cầm lên, ném vào trong thùng rác đầy bụi bặm, điềm nhiên nói tiếp, “Tôi cũng rất bạo lực! Tôi cũng cần phát tiết, tốt nhất là có thể bắt được tên hung thủ kia, nếu ả quả thật là u linh, tôi sẽ dùng nến đốt tóc ả.”

Bạch Ngọc Đường cười cười gật đầu… Đúng lúc đó, hai người nghe thấy một tiếng phanh xe sắc nhọn truyền đến.

Hai người giật mình, thần kinh căng thẳng nhìn ra đường tìm nơi phát sinh tai nạn xe cộ.

Thế nhưng, xe chạy trên đường vẫn rất ngay ngắn trật tự, tiếng phanh này thật ra là một âm thanh rất bình thường trên đường phố.

“Hô…” Hai người thở phào nhẹ nhõm, hai mắt nhìn nhau có chút bất đắc dĩ, quả nhiên là quá mức khẩn trương rồi.

Nhìn lại trên đường, thì thấy rất nhiều tài xế đều dừng xe lại, có chút khẩn trương nhìn ngó xung quanh.

“Nghe nói tình hình giao thông gần đây tốt lên không ít.”Triển Chiêu đột nhiên nói với Bạch Ngọc Đường, “Cảnh sát giao thông nói các tài xế đều rất chú ý bảo trì cự ly, vừa nghe được tiếng thắng gấp liền khẩn trương vô cùng.”

“Tuy rằng không công bố đoạn video ra ngoài, nhưng tên tuổi của u linh sát thủ dạo này nổi như cồn a.” Bạch Ngọc Đường lẩm bẩm, “Ai lái xe cũng sợ gặp phải u linh.”

“Một mặt nào đó, hắn đã tạo thành rối loạn không nhỏ.” Triển Chiêu nói, “So sánh ra, uy lực của hắn có khi còn lớn hơn cả sát thủ liên hoàn ấy chứ.”

“Ừ.”Bạch Ngọc Đường gật đầu, mở cửa xe cho Triển Chiêu keo vào, thắt dây an toàn, hỏi, “Miêu Nhi, mấy công ty taxi một chút đầu mối cũng không có, kế tiếp nên đi chỗ nào?”

“Ừm …”Triển Chiêu suy nghĩ một chút, chưa kịp nói, chợt nghe tiếng điện thoại vang lên.

“Là Bạch Trì.”Triển Chiêu mở lên nghe, “Trì Trì?”

“Ừ, được.”

Cúp điện thoại, Triển Chiêu tinh thần tốt hơn một chút, “Trì Trì nói, vừa rồi Triệu Trinh gọi điện tới, hắn nhìn ra chút đầu mối từ đoạn video rồi, nói lập tức đến cảnh cục, nhắn chúng ta ở đó chờ.”

“Cuối cùng cũng có đầu mối.” Bạch Ngọc Đường thở phào nhẹ nhõm khởi động xe, “Thế mới nói, nhờ chuyên gia ra tay chắc chắn ổn a.”

Xe dọc theo con đường sầm uất chạy về phía cảnh cục, Triển Chiêu đột nhiên cảm khái, “Nè, Ngọc Đường, chúng ta hình như lâu lắm rồi không đi dạo phố ha, giờ mới thấy quảng trường thành phố S thật phồn hoa a.”

“Đi dạo phố?”Bạch Ngọc Đường bật cười, “Đại khái cũng rất nhiều năm rồi, cùng lắm thì hồi tết có đi siêu thị mua linh tinh.”

“Đúng nga.”Triển Chiêu sờ sờ cằm, quần áo gì cũng là hai bà mẹ mua cho, vừa nói vừa chỉ vào một toà nhà cao tầng phía trước, “Cậu xem kia, tấm bảng quảng cáo thật lớn! Lại chỉ có một thanh niên mặc nội y.”

“Quảng cáo nội y a.”Bạch Ngọc Đường quay đầu xe, liền thấy phía trước màn hình lớn tụ tập không ít người, trên màn hình là tuyển tập nhưng tiết mục của Triệu Trinh.

“Triệu Trinh thật trâu bò nha.”Triển Chiêu tựa lên cửa xe nhìn ra bên ngoài, “Lần trước Bạch Trì nói, Triệu Trinh giờ không thể đến mấy trung tâm mua sắm nữa, đặc biệt là những nơi đông người, sẽ bị người nhận ra sau đó vây kín lấy xin chữ kí.”

“Nổi tiếng dữ vậy a?”Bạch Ngọc Đường cũng có chút ngoài ý muốn.

“ừ, nghe nói hắn lúc ở nước ngoài vốn đã nổi tiếng rồi, sau này vì Trì Trì mà định cư trong nước, sự nghiệp cũng chuyển về luôn, lần này công ty của anh hai có thể ký hợp đồng với hắn, nghe nói đã làm sụp rất nhiều công ty khác.” Triển Chiêu chăm chú nói, “Trang giải trí ngày hôm qua, tròn ba mặt giấy đều là buổi biểu diễn của Triệu Trinh.”

“Toả sáng dữ dội vậy, thảo nào có fan cuồng làm ra loại chuyện kia.”

Đang nói chuyện, xe đã chạy tới trước cửa cảnh cục, chiếc xe bọ rùa của Bạch Trì cũng đã ở đó, cậu nhóc đang cố gắng chuyển thứ gì đó từ trên xe xuống.

“Trì Trì?”Triển Chiêu bước lại gần, “Em lại đi mượn sách?”

“Vâng.”Bạch Trì gật đầu, Triển Chiêu cầm vài quyển lên xem một chút, vẻ mặt bội phục nhìn cậu nhóc, “Chuyên nghiệp quá nha, Em đọc mấy thứ này buổi tối sẽ không gặp ác mộng chứ?”

Bạch Trì có chút lo lắng nói, “Không biết nữa, đêm nay vừa lúc phải trực đêm, em bắt Trinh đưa Lisbon đến, có nó bên cạnh, chắc em không sợ đâu.”

“Sách gì thế?”Bạch Ngọc Đường nhìn qua, thì thấy tên sách toàn là, 《 căn nhà ma ám 》, 《 xác chết trên gác xép 》, 《 thiên thi ốc 》, 《 nốt ruồi ma quái》…

Bạch Ngọc Đường liếc Bạch Trì, “Không phải em sợ đọc mấy loại sách này sao.”

Bạch Trì vẻ mặt nghiêm túc nói, “Không phải nha, vì công việc em có thể nhẫn nại!”

Bạch Ngọc Đường đưa tay vỗ vỗ vai cậu nhóc, “Làm hết sức là được, không cần miễn cưỡng.”

Ba người cùng nhau đi vào trong cảnh cục.

Bạch Trì tinh mắt, liếc cái đã thấy xe của Triệu Trinh từ ngã tư xa xa trước mắt.

“Anh ấy tới rồi!”Bạch Trì đi ra cửa ngoắc ngoắc Triệu Trinh …

Cùng lúc đó, một chiếc xe jeep vẫn đậu ở gần đó đột nhiên khởi động, rồi vọt tới chỗ Bạch Trì.

May mà có Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh, anh ném sách đi chạy tới kéo Bạch Trì lại, nhưng không nghĩ tới chính là, chiếc xe này lập tức đổi phương hướng, nhắm thẳng vào Triển Chiêu đang đứng một bên.

“Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường vội hét lên một tiếng, Triển Chiêu còn rất cơ linh, lập tức ném sách chạy vòng qua mũi xe, vọt tới chỗ bậc tam cấp, chiếc xe kia đuổi theo Triển Chiêu không được, lại quay đầu trở ra.

Lúc này, trước cửa cảnh cục loạn vô cùng, rất nhiều người đi đường trở thành mục tiêu của chiếc jeep nọ.

Ngay khi chiếc xe jeep đang phát điên kia lao vào đoàn người, Triệu Trinh vọt xe lên ép nó vào bên lề đường.

Người đi đường nhân cơ hội này đều chạy đi, lập tức chiếc xe kia lùi lại chạy đường khác.

Chợt nghe một tiếng súng vang lên.

Bạch Ngọc Đường một phát bắn trúng lốp trước, xe chạy rất nhanh, lập tức nghiêng ngả rồi đổ kềnh vào trong bồn hoa ven đường.

Chiếc xe điên nọ rốt cuộc cũng ngừng lại.

“Không sao chứ?”Triệu Trinh chạy lại chỗ Bạch Trì.

Bạch Trì không bị thương, chỉ là sách bị quăng khắp nơi, nên nét mặt vô cùng thảm thiết, sách lại bị nhiều người đi đường vì quá sợ hãi mà đạp lên nữa chứ, kiểu này phải bồi thường cho thư viện mất thôi. Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường cùng vài người chạy tới bồn hoa kia, Bạch Ngọc Đường vào trong nhìn thoáng qua, liền hét to với mấy người đứng ngoài, “Nhanh gọi xe cứu thương với đội phòng cháy chữa cháy đến đây, tài xế bị kẹt rồi!”

Triển Chiêu cũng đi vào bồn hoa, chỉ thấy xe jeep lật nghiêng ở tại trên mặt đất, tài xế bị kẹt giữa vô lăng và ghế ngồi, hơn nữa vẫn còn sống.

Triển Chiêu ngồi xổm xuống nhìn người nọ, chỉ thấy hắn như phát điên cứ nhìn ra cửa sổ hét to, “Quỷ a! Có quỷ a!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, lại nhìn vào trong xe, bên trong ngoại trừ hắn, thì không còn bất cứ ai … Hơn nữa đây là xe gia đình bình thường không phải xe taxi a, sao cũng gặp chuyện ma quái thế? Con quỷ này rốt cuộc là sao a?

“A.”Triển Chiêu cười nhạt một tiếng, “Những thứ khác thì không dám khẳng định, bất quá con quỷ này, hẳn là có thù oán gì với chúng ta đúng không?”

Bạch Ngọc Đường nhìn sang, khẽ nhíu mày, trước hết là mình cùng Triển Chiêu, sau lại là anh hai cùng Công Tôn, hôm nay lại là Bạch Trì còn có Triển Chiêu… Tập kích liên tiếp phát sinh, nói là vừa khớp, ai tin?!

Bình luận

Truyện đang đọc