S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi vào trại giam X, qua không biết bao nhiêu cửa sắt, cuối cùng cũng đứng được trước cánh cửa của phòng thăm nuôi.

“Phòng thăm nuôi này cũng dùng cửa sắt dày, hơn nữa phạm nhân cùng người đến thăm còn cách nhau một lớp thuỷ tinh chống đạn siêu dày.”

Khi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bước vào, đã thấy bên kia tường thuỷ tinh có một người đàn ông trung niên một thân áo tù màu vỏ quýt đang ngồi đó chờ sẵn.

Bạch Trì cùng Lạc Thiên đứng ở cửa, có thể nghe được cuộc đối thoại bên trong, nhưng không hề đi vào, Ngô Mạnh gọi nhân viên trông coi rồi cùng thối lui đến một nơi khá xa chờ.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa đi vào đã bắt đầu quan sát Đặng Xa.

Đặng Xa thoạt nhìn so với tưởng tượng bình thường hơn rất nhiều.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã được nghe Triệu Tước giới thiệu, hơn nữa với sự trải đời của hắn, liền nghĩ Đặng Xa này hẳn là một người có cảm giác tồn tại rất mạnh. Thế nhưng giờ đây chân chính gặp mặt, Đặng Xa rõ ràng ngồi ngay trước mắt bọn họ, hai người thế nhưng có chút thất vọng cũng có chút nghi hoặc. Người đàn ông này cũng quá không lọt mắt đi?!

Bạch Ngọc Đường quan sát vóc dáng của hắn, tuy rằng đang ngồi, nhưng đại thể vẫn có thể phán đoán được, hẳn là cao khoảng một mét bảy hai bảy ba gì đó, người phi thường gầy, tóc hơi xoăn, đường nét khuôn mặt rất rất phổ thông, không phải quá xấu cũng không phải rất đẹp, nói chung là kiểu người nếu chỉ liếc nhìn căn bản sẽ không nhớ lâu.

Người nọ giương mắt nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi vào, hai tay chống cằm tỉ mỉ nhìn hai người, nhìn một lúc lâu, rồi hơi nở nụ cười.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, Đặng Xa này đại khái là người không biến thái nhất trong số những biến thái mà bọn họ đã gặp qua, cười lên cũng chỉ là một điệu cười hiền lành bình thường mà thôi, hoàn toàn không có chút kinh thế hãi tục nào.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường an tọa, cùng hắn đối diện.

Đặng Xa nhìn nhìn một chút, vươn cánh tay bị xiềng xích cản trở, chỉ chỉ Triển Chiêu, nói, “Cậu là Triển Chiêu?”

Triển Chiêu gật đầu.

“Ừm … Rất giống trong tưởng tượng của tôi!” Đặng Xa cười cười, gật đầu, lại nhìn qua Bạch Ngọc Đường một chút, lễ độ chào hỏi, “Bạch đội trưởng.”

Bạch Ngọc Đường hơi gật đầu, nhìn Triển Chiêu, hai ánh mắt giao nhau.

Bạch Ngọc Đường —— Miêu Nhi, cậu tới hay tôi tới?

Triển Chiêu —— tôi tới được rồi.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, không nói lời nào.

Triển Chiêu hỏi Đặng Xa, “Chú tìm bọn tôi có việc?”

Đặng Xa nhìn Triển Chiêu một chút lại nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, cười hỏi, “Hai cậu dĩ nhiên có thể không qua biến hoá của biểu tình hay thần sắc, mà trực tiếp dùng ánh mắt nói chuyện?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không trả lời.

“Ha hả, các cậu quan hệ không đơn giản.” Đặng Xa khẳng định.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày hỏi hắn, “Chú đến tột cùng là tìm bọn tôi có chuyện gì? Không tiếc công thả Hoàng Lang đi?”

Đặng Xa hơi sửng sốt, cười gật đầu, “Đúng, Hoàng Lang là do tôi thả đi, chỉ là muốn đánh tin cho các cậu, để các cậu tới gặp tôi.”

“Chú có chuyện gì?” Triển Chiêu nhìn hắn.

“Tôi biết gần đây các cậu đang tra án gì.” Đặng Xa trả lời.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều khẽ nhíu mày, Triển Chiêu rất hứng thú hỏi, “Nga? Vậy chú nói xem, bọn tôi gần đây đang tra án gì?”

Đặng Xa vươn người, phà một hơi lên tấm thuỷ tinh, sau đó dùng ngón trỏ, nhẹ nhàng vẽ chữ vạn, biểu tượng của phát xít, lên đó.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trong lòng khẽ động… Thằng cha này, đang ở trong nhà tù, sao có thể rõ ràng tình huống bên ngoài như thế?

“Sao chú biết?” Triển Chiêu hỏi hắn.

“Tôi có thể cho các cậu một ít đầu mối trọng yếu để phá án tử này, bất quá các cậu phải đáp ứng tôi một điều kiện.” Đặng Xa cười nói.

“Chú muốn giảm hình phạt?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Đặng Xa lắc đầu, “Không, giảm hình phạt với tôi mà nói chẳng có ý nghĩa gì, ở đây tương đối an toàn cũng tương đối thích hợp với tôi.”

Triển Chiêu hơi nhướn mày, cười hỏi, “Vậy chú muốn bọn tôi đáp ứng chú cái gì?”

“Tôi muốn gặp Triệu Tước.” Đặng Xa trả lời.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, thật không ngờ, Đặng Xa dĩ nhiên lại muốn gặp Triệu Tước.

“Vì sao?” Triển Chiêu có chút khó hiểu hỏi hắn.

“Tôi có một bí mật rất quan trọng muốn nói cho hắn!” Đặng Xa đáp, “Để tôi gặp hắn!”

“Tôi có thể giúp chú nói lại với chú ấy.” Triển Chiêu nói.

“Không được, tôi muốn thấy hắn, muốn chính miệng nói cho hắn.” Hắn vẫn kiên trì.

“Bất quá chú ấy bây giờ không ở trong nước.” Triển Chiêu nói.

“Vậy lập tức nói với hắn!” Đặng Xa gấp gáp, “Ngay bây giờ! Để hắn về!”

Triển Chiêu khẽ nhíu mày, bất quá cũng đứng lên, nhìn nhìn điện thoại một chút, trong ngục giam không có tín hiệu, Vì vậy quay lại nói với Bạch Ngọc Đường, “Chờ tôi một lát.”

Ra khỏi phòng thăm nuôi, Bạch Trì cùng Lạc Thiên đang đứng chờ, Lạc Thiên cùng Triển Chiêu đi ra ngoài, tới cửa trại giam rồi, Triển Chiêu thở dài, “Xa quá a, ông này thật biết hành hạ người mà.”

Nói xong, anh ấn ấn số của Triệu Tước.

Rất tốt, cuộc gọi được thông qua, một lát sau, điện thoại được bắt lên, “Meo meo~!”

Triển Chiêu thở dài, bất quá cũng không phản bác hắn, chỉ hỏi, “Chú bây giờ đang ở đâu?”

“Trong phòng ngủ.” Triệu Tước trả lời.

“Chú trong bao lâu có thể chạy tới trại giam X a?” Triển Chiêu hỏi.

“Cậu muốn dụ bắt tôi?” Triệu Tước giả vờ tức giận, “Tôi mới không thèm đó.”

Triển Chiêu bất lực, “Đặng Xa nói muốn gặp chú, nhanh đi!”

Triệu Tước đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới hỏi, “Đặng Xa? Gặp tôi làm gì?”

“Ông ấy nói có một bí mật kinh thiên động địa muốn nói với chú.” Triển Chiêu ngắn gọn kể lại.

“A…” Triệu Tước đột nhiên bí ẩn cười cười, “Cậu nên quay về xem hắn còn sống hay không đi.”



Triển Chiêu sửng sốt, sau đó lập tức xoay người chạy vội vào trong, Lạc Thiên không hiểu gì cả, cũng vội vã theo sát.

Mới vừa vào ngục giam, chợt nghe có một tiếng chuông ngân dài, bảo vệ ở cửa đang gọi điện thoại cấp cứu.

Triển Chiêu chạy ào vào phòng thăm nuôi, chỉ thấy Ngô Mạnh cùng vài cảnh ngục đang mở cánh cửa thông vào phía trong phạm nhân, Bạch Ngọc Đường cũng đi vào, Đặng Xa lại đang nằm ngửa trên ghế.

“Đặng Xa!” Triển Chiêu xông lên trước, chỉ thấy khuôn mặt Đặng Xa hơi co quắp.

“Chú biết cái gì?” Triển Chiêu hỏi hắn.

Con mắt Đặng Xa dần mở to, miệng chỉ nhiều lần lặp lại một âm tiết, “yan… yan…”

“Đặng Xa!” Bạch Ngọc Đường hỏi một cảnh ngục, “Xe cứu thương đâu?”

“Không kịp rồi.” Triển Chiêu đưa tay kiểm tra hơi thở của Đặng Xa, đã mất đi hô hấp.

“Sao có khả năng!” Ngô Mạnh nói, “Thế nào lại chết đột ngột thế này, mấy ngày trước bọn tôi vừa làm kiểm tra còn rất khỏe mạnh mà!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, chú ý tới biểu tình cuối cùng đọng lại trên khuôn mặt Đặng Xa, nụ cười quỷ dị đó —— Đặng Xa vẫn ở trong tù, sao có khả năng tiếp xúc với Xác chết mỉm cười?

“Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Hắn vừa nói cái gì?”

Triển Chiêu lắc đầu, anh chỉ nghe thấy một âm tiết ——yan. Cái gì yan? Là lời nói (yán), khói (yān), mắt (yǎn), diễn (yǎn), muối (yán), dung nham (yán) … nói chung nhiều lắm a! Hay là một từ nào đó nhưng chưa nói xong?

“Thật phiền phức.” Ngô Mạnh đang gấp đến độ xoay quanh, vuốt đầu nói, “Trong ngục giam mà xảy ra loại tình huống này, chú lại bị ghi tội cho xem!”

“Lần trước Hoàng Lang trốn chú đã bị ghi tội sao?” Triển Chiêu hỏi.

Ngô Mạnh lắc đầu, “Là cấp trên của chú, đã trực tiếp bị khai trừ rồi, sau đó chú tạm nhậm chức trưởng ngục giam, hôm nay trưởng ngục giam mới còn chưa có tới, lại kêu chú làm việc này, chắc sẽ bị giáng chức mất!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút đồng tình nhìn Ngô Mạnh, nếu chú ấy mà biết người này kỳ thực không phải đột phát phát bệnh rồi chết, mà là bị người khác độc chết, khẳng định sẽ tự tay đi nộp đơn từ chức rồi tự động rời đi mất.

“Gọi Công Tôn đến khám nghiệm tử thi.” Bạch Ngọc Đường nói với Bạch Trì, “Còn có… để bọn cháu xem qua phòng hắn, cùng phòng tạm giam!”

Ngô Mạnh vội vã, “Để chú kéo chuông, đưa phạm nhân ra ngoài!” Nói rồi, nhanh chóng đi chuẩn bị.

Bạch Ngọc Đường hỏi, “Miêu Nhi, Triệu Tước nói sao?”

Triển Chiêu thở dài, “Chú ấy kêu tôi vào xem Đặng Xa chết chưa.” Nói rồi đi ra ngoài, “Tôi phải gọi lại cho chú ấy.”

Ra cửa lớn, Triển Chiêu ngồi lên một bậc tam cấp, gọi qua cho Triệu Tước.

Điện thoại chuyển được, Triển Chiêu không lên tiếng, Triệu Tước cũng đợi anh một lúc, sau đó cười cười hỏ, “Đã chết?”

“Phải.” Triển Chiêu gật đầu.

“Bất quá phỏng chừng hắn bị hại không phải vì tôi.” Triệu Tước nói.

“Ừm.”Triển Chiêu lại gật đầu, “Xác chết mỉm cười cần có tính toán, nói cách khác trước khi đến ông ấy đã bị hạ độc rồi.”

Triệu Tước suy nghĩ một chút, hỏi, “Có di ngôn gì không?”

“Có.” Triển Chiêu trả lời, “Ông ấy nói, yan.”

“Hả?” Triệu Tước có chút không rõ.

“Ông ấy nhiều lần nói ra chỉ một âm tiết này, yan, cũng không biết ông ấy có ý gì.” Triển Chiêu nói, “Tôi tương đối hiếu kỳ chính là, vì sao sớm không chết muộn không chết, lại chết vào đúng lúc này?”

Triệu Tước cười cười, đột nhiên hỏi, “Tiểu lão hổ nhà cậu đâu?” Triển Chiêu nhíu mày hỏi lại, “Làm gì?”

“Cậu đưa điện thoại cho hắn, tôi muốn trêu ghẹo hắn!” Triệu Tước cười trả lời.

“Thần kinh!” Triển Chiêu mắng, “Tôi cúp đây!”

“Chờ một chút, thực sự, gọi hắn lại, tôi muốn nói chuyện mà!” Triển Chiêu cau mũi, có chút không cam lòng, nhưng Bạch Ngọc Đường cũng vừa vặn từ cửa lớn đi ra.

Triển Chiêu liền vẫy vẫy điện thoại trên tay, nói, “Triệu Tước muốn nói chuyện với cậu.”

Bạch Ngọc Đường nhận điện thoại, hỏi, “Làm sao vậy?”

Triệu Tước cười cười, nói, “Có người muốn tập kích meo meo nhà cậu …”

Triệu Tước còn chưa dứt lời, Bạch Ngọc Đường đã lôi kéo Triển Chiêu trực tiếp lăn xuống bậc thang… Tại nơi Triển Chiêu vừa đứng, xuất hiện một vết đạn.

Cửa trại giam cũng có người gác, Bạch Ngọc Đường che chở cho Triển Chiêu phía sau. Cảnh ngục vừa nhìn liền biết trên núi đối diện có người ngắm bắn, vội vã ngồi xổm xuống, nhanh chóng báo động.

Triển Chiêu bị kéo ngã, may mà có Bạch Ngọc Đường lót ở phía dưới.

Triển Chiêu dựa vào người Bạch Ngọc Đường hỏi, “Làm sao vậy?”

“Có người muốn mạng của cậu.” Bạch Ngọc Đường vừa nói, vừa xoay người, đem Triển Chiêu bảo hộ ở phía sau, lúc này, cảnh viên đều ào ra, Bạch Ngọc Đường biết, kẻ tập kích ở đối diện kia đã đi rồi.

Lúc này, vài chiếc xe của SCI đang rầm rộ mà đến, chỉ thấy một lượng lớn cảnh ngục ùa ra, trực thăng bảo vệ cũng ù ù trên trời.

Triệu Hổ ghé vào cửa xe nhìn nhìn, trong miệng không khỏi cảm khái, “Ai, Tiểu Mã ca, thật phô trương a!”

“Hình như đã xảy ra chuyện gì!” Mã Hán nhạy hơn, đã nhìn thấy thân ảnh của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngay cửa lớn.

“Phạm nhân chết, không cần tống tiễn bằng phi cơ chứ?” Vương Triều cũng hiểu được tình huống có chút không đúng.

“Bất quá nói lại.” Trương Long cười nói, “Sức phô trương của trại giam X này đúng là quá khủng khiếp rồi!”

Xe tới nơi, Mã Hán nhảy xuống, Công Tôn mang theo Mã Hân cùng nhân viên khoa giám định tới, một đám người thấy Bạch Ngọc Đường từ trên mặt đất đứng lên, còn lôi kéo Triển Chiêu từ phía sau đi ra.

“Làm sao vậy?” Công Tôn giật mình, “Ở chỗ này yêu đương vụng trộm?”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trên mặt có chút xấu hổ, Triển Chiêu chỉ chỉ vết đạn trên mặt đất kia.

Công Tôn nhíu mày, “Kiêu ngạo thế?”

“Muốn tập kích Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường vừa nói, vừa tìm một nơi che chắn cho Triển Chiêu, không cho anh đứng lộ liễu ở bên ngoài.

Mã Hán đứng trên bậc thang nhìn ra phía xa một lát rồi nói, “Yên tâm đi, chỉ có chỗ kia có thể bắn được, chỗ khác đều là góc chết!”

“Có thật không a?” Triệu Hổ hỏi.

“Ừ.” Mã Hán gật đầu, “Trại giam này phòng ngừa đánh lén rất chặt chẽ, bất quá cái cây đối diện kia đại khái đã lâu không có ai cắt tỉa, lại cao như thế … Ngồi trên cây có thể bắn tỉa tới đây, thế nhưng góc ngắm chỉ có một, những vị trí khác đều không có khả năng, người hẳn là đã đào tẩu rồi!”

“Anh, không sao chứ?” Bạch Trì cũng chạy lại, Công Tôn cùng Mã Hân mang người của khoa giám định vào bên trong xem xét.

Triển Chiêu lắc đầu, có chút mờ mịt hỏi, “Sao lại muốn giết tôi?”

Bạch Ngọc Đường nhìn anh, “Cậu thật sự không biết gì à?”

Triển Chiêu khẽ nhíu mày, “Sao tôi biết được?”

“Bất quá có người khẳng định biết!” Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ vào chiếc điện thoại.

Triển Chiêu nheo mắt, liếc Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường vội lui lại đằng sau, hỏi anh, “Hỏi không?”

Triển Chiêu xoay người đi vào bên trong, chặt chém, “Nửa giờ nữa nếu tôi nghĩ không ra, cậu hỏi, lão tử từ chức về nhà nuôi mèo!”

Mọi người nhìn nhau —— quả là con mèo xù lông!

Bình luận

Truyện đang đọc