S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Trương Long và Vương Triều đưa cậu chàng ‘blouse trắng’ của tổ giám định về SCI. Hai người báo cáo sơ với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, ngoắc ngón tay về phía phòng thẩm vấn, ra hiệu dẫn người vào trước. Sau đó, anh yêu cầu Bạch Trì và Lạc Thiên đi thăm dò thân phận người cảnh sát bị giết kia. Những người khác giúp Tưởng Bình kiểm tra toàn bộ tư liệu giám thị. Công Tôn về nhà ngủ bù. Xong xuôi, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu tới phòng thẩm vấn.

“Tên gì?” Bạch Ngọc Đường thấy cậu chàng của tổ giám định đang ngồi đó run như cầy sấy, anh nháy mắt với Triển Chiêu — Miêu Nhi, non quá!

Triển Chiêu gật đầu — Cậu dọa nữa đi, không khéo chưa tới hai câu đã phun ra hết.

Bạch Ngọc Đường hiểu ý, ngồi xuống ghế băng đối diện cậu ta, vẻ mặt lạnh lùng.

“Trương Nham Khải.” Đối phương thành thật đáp.

“Trương Nham Khải?” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Làm ở tổ giám định bao lâu rồi?”

“Tôi… tôi mới thực tập.” Trương Nham Khải nhỏ giọng trả lời, giọng nói cũng run, “Đội… đội trưởng Bạch, tôi không liên quan gì hết, tôi không cố tình.”

Bạch Ngọc Đường cười nhạt, “Không cố tình? Tống bom cho SCI, thêm một cảnh sát chết trên sân thượng nữa… Đó là không cố tình?”

“Không… Tôi không biết sẽ như thế…” Trương Nham Khải vội vàng biện hộ, sắc mặt đỏ bừng.

“Đừng kích động.” Triển Chiêu nói, “Kích động chẳng để làm gì, kể lại tiến trình đi. Ai đưa cho cậu trái bom đó?”

“Tôi… tôi không biết người đưa bom có phải cô ấy không.” Trương Nham Khải thoáng bình ổn lại tâm tình, thấp giọng khai, “Nhưng… tôi cho cô ấy mượn áo blouse của tôi để cô ấy giả làm người của tổ giám định, vào cục cảnh sát.”

“Cô ấy là ai?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Bạn gái của tôi.” Trương Nham Khải đáp, “Tôi biết cô ấy từ hội những người thích đọc sách của tiến sĩ Triển… Qua lại đã nửa năm rồi.”

“Hội thích đọc sách?” Triển Chiêu khó hiểu, “Của tôi?”

“Vâng.” Trương Nham Khải hơi ngượng ngùng, “Chắc anh không biết, người thích đọc sách của anh nhiều lắm… Trong cảnh cục này phải phân nửa đám trẻ chúng tôi lấy anh với đội trưởng Bạch làm thần tượng… Chúng tôi mua sách của anh, trên một diễn đàn online, thành lập hội những người thích đọc sách của anh, sau đó thi thoảng lại tổ chức họp mặt offline, cũng gặp gỡ được khá nhiều người thú vị.”

Triển Chiêu gật đầu, “Bạn gái cậu tên gì?”

“Cô ấy tên là An Linh Lệ.” Trương Nham Khải đáp.

“Cái gì?!” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau, lại mở to mắt hỏi lại, “An Linh Lệ?”

“Vâng.” Trương Nham Khải gật đầu, “Cha cô ấy làm cảnh sát, ở cảnh cục này cũng phải lên lão làng rồi… Nhưng mà Linh Lệ nói với tôi, cha cô ấy rất phản đối chuyện con gái qua lại với cảnh sát, cho nên bảo tôi không được để lộ.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau thêm lần nữa, lập tức hiểu ra, cậu chàng này chắc chắn bị lừa rồi.

Bạch Ngọc Đường đứng dậy ra ngoài, không bao lâu quay lại, cầm theo một tấm ảnh của An Linh Lệ: “Là người này ư?”

Trương Nham Khải ghé lại gần nhìn một hồi, nhíu nhíu mày, lắc đầu, “Không phải.”

Triển Chiêu nhìn chằm chằm vào cử động của Trương Nham Khải, thắc mắc hỏi, “Cậu có vẻ chần chừ, người bình thường không phải chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra bạn gái của mình hay sao?”

Trương Nham Khải ngẩng lên đáp: “Không phải… Linh Lệ rất ăn diện; bình thường chụp ảnh cô ấy toàn trang điểm… Người này không trang điểm, tôi muốn nhìn kỹ xem có phải là Linh Lệ tẩy trang rồi hay không… Dù sao thì con gái trước và sau khi trang điểm hay giống hai người khác nhau lắm.”

“Cậu khẳng định đây không phải bạn gái mình?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Vâng!” Trương Nham Khải gật đầu, “Không phải.”

“Cô ta không nói lý do muốn vào cảnh cục ư?” Bạch Ngọc Đường hỏi tiếp.

“… Ừm, cũng là tại tôi thích thể hiện.” Trương Nham Khải bất đắc dĩ nói, “Thành viên trong hội chúng tôi chưa ai từng gặp tiến sĩ Triển, mà bình thường tiến sĩ cũng không lộ mặt, cho nên mọi người rất hiếu kỳ về ngoại hình của anh. Từ sớm tôi đã biết mình có khả năng sẽ thực tập tại cục cảnh sát, tất nhiên sẽ có khả năng trông thấy tiến sĩ Triển, cho nên tôi mới đáp ứng chuyện chụp ảnh anh rồi tải lên ọi người xem.”

“Sau đó thì sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Cậu chụp?”

Trương Nham Khải cười khổ lắc đầu, “Nói thật là chúng tôi ai cũng tưởng một người có trình độ học thuật như thế hẳn phải là một ông lão, không thì cũng phải tầm tuổi trung niên. Chẳng phải người ta hay nói ngoại hình và học vấn tỉ lệ nghịch sao? Nhưng mà… Lần đầu tiên trông thấy tiến sĩ Triển, tôi gần như choáng váng…” Trương Nham Khải nói đến đây có chút đỏ mặt, “Tôi nhìn anh đến ngây cả người, quên béng chuyện chụp ảnh. Sau muốn chụp thì lại chẳng còn mấy cơ hội. Lúc có thì anh thường ở cạnh đội trưởng Bạch… Tôi cứ e sợ nên mãi vẫn chưa thành công.”

Triển Chiêu đưa mắt liếc Bạch Ngọc Đường bên cạnh, sắc mặt ai đó không dễ coi chút nào — Đồ mèo đáng chết, xem trình độ trêu hoa ghẹo nguyệt của cậu đến mức nào đây?!

Triển Chiêu bất mãn — Liên quan gì tới tôi? Con chuột Bạch nhà cậu ghen ghét cái gì!

Bạch Ngọc Đường càng nghĩ càng giận, một chân dậm mạnh lên băng ghế, quay phắt sang trừng mắt — Triển Chiêu cũng quay sang trừng lại. Động tác trợn trừng của cả hai không dọa lẫn nhau mà hù dọa chính cái vị đang ngồi đối diện -Trương Nham Khải bị thẩm vấn. Cậu chàng nơm nớp lo sợ lên tiếng, “Nhị vị cảnh sát, tôi không cố ý thật mà, bởi vì lúc đi làm về, khoe khoang với bọn họ nên mới làm Linh Lệ muốn tới cảnh cục nhìn tiến sĩ Triển… Các anh biết đấy, người ngoài không được phép vào cảnh cục, cho nên tôi mới cho cô ấy mượn áo blouse trắng, cho cô ấy nhìn thấy rồi mau mau rời đi… đừng gây chuyện. Không ngờ… Vì sao lại thành vậy chứ?”

“Vì sao?” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Tôi cũng muốn biết. Cậu có số điện thoại của cô ta không?”

“Có!” Trương Nham Khải gật đầu, “Tôi có số điện thoại của cô ấy, còn có cả địa chỉ chỗ cô ấy thuê ở.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lại hỏi thêm vài câu, phát hiện không có gì tiến triển thêm, liền bảo người đưa Trương Nham Khải đi, mô tả để vẽ lại “An Linh Lệ”.

Hai người ra khỏi phòng thẩm vấn, cau mày mà quay về SCI. Văn phòng im ắng, những người khác đều tụ tập trước máy vi tính nhìn Tưởng Bình thu thập các video tư liệu, tuy không lâu nhưng cảnh cục rất lớn, muốn tìm một người bị tình nghi thật không dễ dàng.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi vào, bước tới cạnh Tưởng Bình.

“Tưởng Bình, tìm hộ cái hội những người thích đọc sách của con mèo trên diễn đàn cái.” Bạch Ngọc Đường nói.

“Vâng…” Tưởng Bình tìm một lúc, há hốc mồm, “Oa… Tiến sĩ Triển… Nhiều tin tức liên quan đến anh ghê!”

“Thật hả?” Triển Chiêu giật mình lại gần.

“Toàn từ cái hội thích sách yêu sách này này, người thích đọc sách của anh không ít a!” Tưởng Bình nhanh chóng xem lướt qua trang web.

“Ậy…” Vốn đang vui vẻ nói cười, Tưởng Bình đột nhiên ngây người.

“Sao vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Phát hiện ra gì à?”

“Tên này…” Tưởng Bình nhìn nickname rất hay xuất hiện, “Thay Trời Hành Đạo.”

“Thay Trời Hành Đạo?!” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời chấn động. Lúc kết thúc bữa tiếc hôm trước, một mảnh giấy kẹp trên cửa sổ xe bọn họ cũng ghi dòng chữ này.

“Các anh có nhớ không, cái đợt điều tra vụ án mổ bụng, chúng ta cũng tìm thấy diễn đàn của Lục Lương ấy?” Tưởng Bình vừa hỏi vừa mở diễn đàn của Lục Lương ra, “Xem đi! Thay Trời Hành Đạo cũng hay đăng bài ở đây, hơn nữa còn nằm trong số ít những người chế nhạo Lục Lương, rất hay bị vây công.”

“Có thể tìm ra địa chỉ IP của tên này không?” Bạch Ngọc Đường lên tiếng, “Tên này không phải hung thủ thì chí ít cũng là kẻ biết rõ sự tình, nghĩ biện pháp lôi hắn ra đi!”

“Được, em tận lực!” Tưởng Bình bắt đầu bận rộn.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đứng dậy, chợt nghe có tiếng trẻ con non nớt vọng tới từ cửa: “Ba ơi… Con vừa xem thời sự… Mọi người không sao chứ?!” Theo sau thanh âm trong veo đó, Dương Dương lưng đeo cặp phi như bay vào, đầu tóc mướt mồ hôi.

“Dương Dương…” Triệu Hổ ngồi gần cửa nhất, thấy Dương Dương vào thì bế thốc cậu nhóc lên, hung hăng hôn một cái, “Trị bệnh cho chú đi, hôm nay thật đáng kinh sợ!”

Mã Hán đạp cậu ta một cái, “Nói linh tinh gì thế?!” Rồi anh cũng vươn tay xoa đầu Dương Dương, “Yên tâm đi, tất cả mọi người đều không sao, may mà có ba con!”

“Thật không ạ?” Dương Dương thở phào, xoay sang thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng đó. Nọi người xung quanh có vẻ đang bận bịu, cả SCI thật hỗn độn, cậu bé hỏi: “Các chú đang bận ạ? Đã ăn cơm chưa? Con đi mua cho các chú nha?”

Bầu không khí căng thẳng trong SCI nháy mắt dịu xuống từ lúc Dương Dương xuất hiện. Kỳ thật Triệu Hổ nói không sai, Dương Dương chính là linh vật của SCI, vừa nhìn thấy gương mặt tươi tắn, nghe được tiếng cười của cậu nhóc là có thể quên hết sự phức tạp của vụ án, sự tàn ác của tội phạm… Đúng là một liều thuốc trị bệnh thần kỳ!

Triển Chiêu đến gần, tiện thể nhéo nhẹ hai má Dương Dương. Hình như cậu nhóc không vui lắm. Anh hỏi, “Sao thế? Bị ai bắt nạt à?”

“Không ạ…” Lạc Dương lắc đầu, ngồi xuống sofa, nhỏ giọng kể, “Phương Hành chuyển trường rồi.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu sững sờ.

“Ba cậu ấy được chứng minh là vô tội.” Lạc Dương nói, “Con còn tưởng cậu ấy sẽ quay lại trường học, thế mà từ ngày cậu ấy nghỉ tới giờ là nghỉ luôn. Hôm nay cô giáo nói với con, ba cậu ấy đã làm thủ tục chuyển trường, chuyển đi rồi.”

“Chuyển đi đâu?” Triển Chiêu tò mò hỏi.

“Đi nước ngoài.” Dương Dương mất mát đáp, “Lại còn rất xa chứ, tới Ý lận… Có lẽ sau này sẽ chẳng gặp nhau nữa.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại sửng sốt, nghĩ tới chiếc xe Bentley màu đen cộng thêm nước Ý, chỗ huyệt thái dương nhức buốt, đúng là không thể lường trước được…

“Còn nữa, bệnh của Tĩnh Tĩnh vẫn chẳng khá lên.” Lạc Dương ngồi xếp bằng, tựa lên sofa, tay siết siết ve áo, “Bạn ấy ngày nào cũng như ngày nào, thấy cái gì cũng xếp thành I LOVE YOU.”

“Con vẫn hay vào thăm Triệu Tĩnh sao?” Triển Chiêu hiếu kỳ, “Cô bé có nói gì với con không?”

“Có ạ.” Lạc Dương gật đầu, vô cùng đắc ý chia sẻ, “Con với bạn ấy đã là bạn tốt, bạn ấy chẳng kể với người lớn cái gì, chỉ kể với con thôi.”

“Cô bé kể gì với con?” Bạch Ngọc Đường ngồi xuống cạnh Lạc Dương, “Có kể chuyện cha mẹ mình không?”

“Có ạ.” Lạc Dương lại gật đầu, sắc mặt thêm u ám, “Ba mẹ Tĩnh Tĩnh nói phải xa nhà, gửi bạn í ở nhà chú, nhưng mà, sau khi ba mẹ rời đi, ngoài để lại một tờ giấy cho bạn í thì không trở lại nữa.”

“Đúng vậy!” Trương Long xen miệng vào, “Bọn em điều tra đã lâu, mãi vẫn chưa tìm thấy cha mẹ cô bé.”

“Ba mẹ Tĩnh Tĩnh để lại tờ giấy thế nào?” Triển Chiêu hỏi.

“Chỉ có mỗi một câu I LOVE YOU a!” Dương Dương đáp, “Không thì Tĩnh Tĩnh cũng chẳng thích xếp I LOVE YOU nhiều như vậy.”

“Cái gì?!” Tất cả mọi người đều ngừng công việc trên tay, giương mắt khiếp sợ nhìn Lạc Dương.

“Làm… làm sao ạ?” Lạc Dương thấy kỳ cục, nhìn mọi người, “Có gì bất thường ạ?”

“Dương Dương!” Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống trước Lạc Dương, “Kể lại hết những gì Triệu Tĩnh nói với con, từ đầu chí cuối đều kể hết các chú. Còn nữa, con giúp chú hỏi Triệu Tĩnh về ba mẹ cô bé.”

“… Dạ.” Dương Dương nghi hoặc gật đầu. Đúng lúc này…

“Đội trưởng! Anh!” Lạc Thiên và Bạch Trì vừa đi điều tra về người cảnh sát bị giết trở về, tựa hồ phát hiện ra một chuyện rất quan trọng.

“Sao thế?” Bạch Ngọc Đường thấy bộ dạng này của cả hai, biết ngay đã có chuyện xảy ra.

“Chuyện lạ!” Lạc Thiên bế Lạc Dương đang bổ nhào tới ôm chân mình lên, anh nói với Bạch Ngọc Đường, “Cậu cảnh sát kia tên là Vương Lập Dũng, mới làm cảnh sát không lâu.”

“Ừm.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Cậu ta có vấn đề gì?”

“Cậu ta không có vấn đề gì.” Bạch Trì tiếp lời, “Nhưng mà em nghe bạn bè của cậu ta kể… Gần đây cậu ta vừa có bạn gái.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vừa nghe tới hai chữ “bạn gái” thì sửng sốt.

“Không phải…” Bạch Ngọc Đường cười cười, “Bạn gái cậu ta tên An Linh Lệ chứ?”

Lúc này đến phiên Bạch Trì và Lạc Thiên trợn tròn mắt, hai người giật mình đồng thanh: “Sao anh/cậu biết?”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu thở dài, liếc mắt nhìn nhau, nói không nên lời.

Bình luận

Truyện đang đọc