S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Bao Chửng nghe Bạch Ngọc Đường báo về vụ án xong, lập tức lệnh cho Ngải Hổ bọn họ đem vụ án này chuyển sang nhóm Bạch Ngọc Đường, thi thể Đinh Nguyên cũng được đưa đến phòng pháp y của SCI.

Thi thể Trần Phi đang ở nhà tang lễ, cũng được người đưa sang bên này.

Mã Hân mặc áo dài trắng ôm cánh tay đi xung quanh thi thể, cũng không động thủ gì, chỉ dùng hai ngón ngón tay bóp cằm, “ừm” một tiếng thật dài.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không thể hiểu nổi ý nghĩa hành động này của cô.

Triểu Hổ từ trước đến nay vẫn coi Mã Hân như em gái mình, liền chọc ghẹo, “Nè, em nói xem một nha đầu như em, sao thói quen giống như đúc với Công Tôn thế a!”

“Thói quen gì?” Công Tôn đang mang bao tay, hiếu kỳ nhìn Triểu Hổ.

“Thích pose bên thi thể a.” Triểu Hổ bắt chước cô tạo dáng.

Mã Hân đá cậu ta.

Công Tôn đi tới bên cạnh thi thể, lão Dương đã giải phẫu qua, báo cáo cũng viết rất rõ ràng, Công Tôn cảm thấy không có vấn đề gì quá lớn, định bụng xem sơ qua một chút thôi.

Công Tôn ngẩng đầu định kêu Mã Hân đưa mình cái nhíp, nhưng Mã Hân còn đang bận nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào thi thể.

“Hân Hân, sao vậy?”

“A …” Mã Hân vừa nhanh chóng mang bao tay, vừa nói, “Chỉ là cảm giác là lạ.”

“Cảm giác gì a?” Triển Chiêu cười tủm tỉm tiến lên một chút, tay chắp lại phía sau, hình như rất hứng thú với câu trả lời tiếp theo của Mã Hân.

Mã Hân vừa đưa nhíp cho Công Tôn, vừa nói với Triển Chiêu, “Em mấy ngày hôm trước mới gặp qua người này.”

Bạch Ngọc Đường lập tức hỏi, “Em gặp gã khi nào?”.

“Không phải quen biết, là thế này.” Mã Hân nói, “Mấy ngày hôm trước, có một buổi trình diễn thời trang, chị Giai Di cùng nhóm Nhạc Nhạc có thiệp mời, mới đưa em đến mở mang tầm mắt. Trong buổi trình diễn em có thấy gã hào hứng ôm một cô người mẫu xinh đẹp, bên cạnh không biết bao nhiêu người lòe loẹt vây quanh.”

Mọi người đây đó liếc mắt nhìn nhau, cũng đúng, Đinh Nguyên kinh doanh thời trang mà, kỳ thực thì người định đoạt xu thế lưu hành hàng năm không phải mấy tay thiết kế thời trang, mà là nhà cung cấp vải vóc nguyên vật liệu. Cũng giống như một món ăn có được nói đến hay không, ngoại trừ đầu bếp ra, còn phải xem bản thân nguyên vật liệu nữa.

“Sau đó?” Triển Chiêu truy hỏi Mã Hân, “Ấn tượng với gã ta thế nào?”.

“Ừm, rất bất ngờ a!” Mã Hân nói, “Em trước đây xem báo, cảm thấy loại người thế này đại thể đều là hạng công tử đào hoa ngả ngớn, nhưng mà lúc gã đến chào hỏi chị Giai Di thì rất nho nhã lễ độ, cảm thấy tiếp xúc rất ổn. Chị Giai Di giới thiệu bọn em một chút, gã vừa nghe nói em là pháp y, liền hỏi em có biết Công Tôn không.”

Công Tôn khó hiểu ngẩng đầu, “Tôi không biết gã a, gã biết tôi sao?”

Mã Hân cắn môi, như đang do dự có nên nói tiếp hay không.

Công Tôn đứng bên cạnh nhíu mày, tay cầm dao giải phẫu hướng về phía Mã Hân khẽ vạch thành một đường, “Em theo ai?”

“Ngài!” Mã Hân không hề nghĩ ngợi, “Minh chủ!”

Công Tôn thoả mãn gật đầu, “Nói.”

Mã Hân mỉm cười trốn đằng sau Triển Chiêu, “Đinh Nguyên nghe nói em đang theo ngài, lập tức lấy ly champain trong tay em đi, rồi kêu phục vụ mở một bình rượu ngon cho em, còn nói sau này có trình diễn thời trang sẽ gửi thiệp mời cho em, tốt nhất là em có thể đưa ngài đến luôn.”

Công Tôn khó hiểu, “Để làm gì? Tôi không có hứng thú với quần áo.”

“Gã nói, ngay cả Bạch Cẩm Đường cũng bị trị, ngài là cái tên truyền thuyết trong giới mỹ nhân …”

“Phụt…”

Tại cửa, cà phê trong miệng Bạch Ngọc Đường đều bị phun ra hết.

Những người khác cũng cùng nhau che miệng.

Quả nhiên, mặt Công Tôn trở nên trắng xanh, ra sức trừng Bạch Cẩm Đường đang đứng khoanh tay ở cửa, vẻ mặt “thì ra là thế” cùng cái gật đầu trong im lặng biểu thị sự tán thành.

“Nhưng mà a…” Mã Hân thu hồi khuôn mặt tươi cười, liếc nhìn Đinh Nguyên đang nằm trên bàn giải phẫu, “Gã kỳ thực không đáng ghét chút nào cả, không ngờ lại phải chết như vậy, nhìn sao cũng thấy người như thế này nếu còn sống tương lai hẳn là vô hạn tốt đẹp, tuổi còn trẻ mà lại có thực lực như vậy, hôm qua còn cảm thấy gã như con cưng của ông trời, hôm nay đã biến thành một đứa con rơi, quả thật có chút đả kích người khác.”.

“Từ một góc độ nào đó mà nói, như thế này sẽ khiến nhân loại được công bằng với nhau hơn đấy chứ?” Triển Chiêu chắp tay phía sau, chậm rãi hỏi.

“Vâng.” Mã Hân gật đầu, “… Ít nhất … tất cả mọi người đều như nhau, bất luận hôm nay anh là phú quý hay khốn cùng, đều có thể không được nhìn thấy ánh mặt trời của ngày hôm sau, chỉ có số phận là tuyệt đối không công bằng lại vừa tuyệt đối công bằng.”

“Oa…”

Mã Hân nói xong, một đám người SCI ở cửa cùng vỗ tay, “Thật sâu sắc thật có triết lý!”

Mã Hân nhăn mặt nhăn mũi không để ý tới mấy người đó nữa, xoay lại cùng Công Tôn đang đen mặt kiểm tra thi thể.

Bạch Ngọc Đường đến toilet cởi áo sơmi bị cà phê làm dơ, mặc áo ba lỗ trở lại.

“Oa… Sếp, mới ban ngày ban mặt không cần gợi cảm như vậy chứ?” Triểu Hổ chọc xong Mã Hân lại chọc tới Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường một cước đá văng cậu ta, “Từ hôm nay trở đi mấy người các cậu bảo vệ Lâm Nhược cho tôi, đi phân ca đi.”.

Mọi người SCI chạy đi tự động phân ca, nhưng mà cũng chẳng có gì phải phân, đảo ba ca, hai người một nhóm, Mã Hán và Triểu Hổ, Trương Long và Vương Triều, Lạc Thiên và Tần Âu.

Bạch Trì tìm hết toàn bộ tin tức và bài báo liên quan đến Đinh Nguyên, đang lật xem lướt qua, còn có một chút sổ sách cùng với ghi chép công tác từ công ty của Đinh Nguyên gửi tới, đều là Ngải Hổ bọn họ thu thập được mang đến cho.

Bạch Ngọc Đường đi tới bên cạnh Triển Chiêu, thấy anh tay trái cầm cốc cà phê, tay phải cầm bức ảnh chụp con thuyền Emilia, hình như đang xuất thần.

“Thông thường nếu cậu có vẻ mặt này, tức là đã phát hiện được đầu mối gì đó.” Bạch Ngọc Đường đứng ở trước mặt anh.

Triển Chiêu ngẩng đầu, đưa tay nhéo nhéo cánh tay Bạch Ngọc Đường, nheo mắt, “Cậu có phải lại rắn chắc hơn rồi không?”

Bạch Ngọc Đường buồn cười nhìn anh, “Tôi có vận động mà.”

Triển Chiêu chỉ chỉ đầu mình, “Tôi cũng có vận động mà.”

“Đúng vậy đúng vậy, người ta thì vận động hiếu khí còn cậu thì vận động hiếu não.” Bạch Ngọc Đường cầm đống tấm ảnh chụp lên, trước sau nhìn qua một chút, miệng hỏi Triển Chiêu, “Nghĩ đến cái gì?”

“Ừm…” Triển Chiêu có vẻ không yên lòng, vừa cầm cái cốc trên dưới quan sát Bạch Ngọc Đường, vừa nói, “Thông thường để phán đoán một người đàn ông có đẹp trai thực sự hay không, có bốn tiêu chuẩn.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, không hiểu Triển Chiêu đang nói cái gì.

“Tiêu chuẩn mà ngày đó hai người nói tới là gì ấy nhỉ?” Triển Chiêu ngoắc ngón tay hỏi Mã Hân từ phòng pháp y đang cười tủm tỉm đi ra.

“Là có râu, tóc húi cua, mặc áo cũ, không sợ phơi nắng đen da.” Mã Hân tán thưởng nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, chậc chậc hai tiếng, “Tỉ lệ đường cong rất hoàn mỹ, chỉ là hơi gầy, vẫn là lão Thiên nhà em dễ nhìn hơn.” Nói xong, Hân Hân hớn hở rời đi

Triển Chiêu uống một ngụm cà phê, nhướn mày liếc Ngọc Đường, “Tiểu Bạch, người ta chê cậu gầy, còn chê cậu không có mị lực bằng một ông chú kìa!”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, trả lại ảnh chụp cho Triển Chiêu, “Tôi đi tìm bộ đồ để mặc đây.” Nói xong định chạy đi.

Triển Chiêu kéo anh lại, “Thôi vầy cũng được rồi, ngày nóng thế này mà công việc của cục cảnh sát lại khổ cực như thế, cho chị em đang phấn đấu nơi tiền tuyến chút phúc lợi đi.”

Lúc Triển Chiêu chọc ghẹo, ở cửa có một vài cô gái đi ngang qua nghe thấy nên ghé vào nhìn trộm được một chút.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu vẫy tay với các cô, nhóm cảnh sát nữ thường ngày một cước có thể đạp sập tường kia liền vui tươi hớn hở chạy lại, thuận tiện chụp chút ảnh lưu niệm.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu nhìn Triển Chiêu, “Cậu hào phóng quá nhỉ.”

“Aizzz, thấy được thì giữ chặt không cho đi, kiểu này á, gọi là tâm lý khoe khoang đó.” Triển Chiêu vừa cùng Bạch Ngọc Đường quay về phòng làm việc của SCI, vừa nói, “Con người là như thế này, có thứ gì tốt, vừa sợ người khác biết lại vừa sợ người khác không biết. Kẻ sợ người khác biết, là bởi vì sợ bị cướp đi, còn ai sợ người ta không biết, lại là vì tự cao tự đại.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Có quan hệ gì với vụ án a?”

Triển Chiêu liếc mắt nhìn, “Tôi chỉ thuận miệng nói một chút thôi, vì sao lại thành có quan hệ tới vụ án rồi?”

Bạch Ngọc Đường khóe miệng mang theo nét cười, “Con người là như thế này, đã nghĩ ra đầu mối gì đó, vừa muốn nói cho người khác biết vừa không muốn cứ đơn giản thế mà nói ra. Muốn nói cho người khác biết, là bởi vì thật vất vả mới nghĩ ra nên cảm thấy nghẹn ứ khó chịu, còn không muốn dễ dàng nói ra, là vì muốn làm thánh Joseph thêm một chút.”

Triển Chiêu khóe miệng giật giật, trừng mắt lườm, “Con chuột bạch, đừng tưởng rằng cậu có cơ bắp thì ra oai, có tập luyện nữa cậu cũng vẫn gầy vậy thôi!”

Bạch Ngọc Đường không nói gì, đây là kiểu thẹn quá thành giận?

Đuổi mấy người vây xem ở cửa đi, Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu vào phòng làm việc, biểu cảm nét mặt hai người khiến cho những ai đứng bên ngoài đều có suy nghĩ vô hạn.

Vào phòng làm việc mở máy lạnh, tìm áo ngắn tay mặc vào, Bạch Ngọc Đường lại hỏi Triển Chiêu, “Nghĩ đến cái gì?”.

Triển Chiêu ngồi xuống, không đáp mà hỏi ngược lại, “Cậu có từng phân tích tâm tính Emilia không?”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày suy nghĩ một chút, “Cô ta dù sao cũng là một người đã chết hoặc là một nhân vật được kể lại, cho dù có suy đoán cũng không có cách nào mà chứng thực đúng sai.”

“Tôi đoán Emilia không phải người chết cũng không phải nhân vật trong truyền thuyết.” Triển Chiêu uống xong cà phê, đặt cốc lên trên bàn, mở miệng, “Là hồn ma.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Cậu từ trước đến nay không tin vào quỷ thần, dù thế nào cũng là một nhà tâm lý học cơ mà.”

“Trước cậu có nói qua, Emilia vẫn còn đang oán hận, cậu dựa trên cơ sở nào mà suy xét như vậy? Cậu nhận định về Emilia, coi là người chết, là nhân vật truyền thuyết, hay chỉ là một hồn ma viển vông thôi?”

Bạch Ngọc Đường quả thật nghiêm túc suy xét một chút, cuối cùng gật đầu, “Nói đến đó… Hình như quả thật là như vậy.”

Triển Chiêu đứng lên, đến bên cửa sổ nhìn những người qua đường vừa đi lại vừa lau mồ hôi dưới cái nắng chói chang ngày hè, “Con người thông thường có rất nhiều lập trường, lập trường của người khác, lập trường của chính mình; thông thường thì vì lập trường bất đồng, cho nên cách nghĩ cũng bất đồng.”.

Bạch Ngọc Đường nhìn cốc cà phê trên bàn, “Sau đó?”.

“Cậu nghĩ là ai giết Đinh Nguyên?” Triển Chiêu hỏi, “Còn có mấy nhà thám hiểm này nữa?”

“Nói chung hồn ma hẳn sẽ không điều khiển được máy vi tính để hack GPS các loại chứ.” Bạch Ngọc Đường từ trước đến nay luôn có khả năng lĩnh hội ý tứ của Triển Chiêu rất tốt, “Ý của cậu là, nhất định vụ án phải có một hung thủ, mà mỗi tên hung thủ khi gây án đều có lý do của mình, đặc biệt là kiểu giết người liên hoàn có tư duy kín đáo bố trí tinh xảo thế này, chúng ta nên biết rằng động cơ sẽ nói lên lập trường và suy nghĩ của hung thủ, xem đến tột cùng hắn ta hoặc ả ta vì sao lại hạ thủ. Nói cách khác, bất luận thân phận thực của hắn ta hay ả ta là gì, trong khoảnh khắc giết người, cũng chính là hồn ma Emilia.”

Triển Chiêu thoả mãn gật đầu, ngón tay khẽ gõ hai cái lên tấm thủy tinh ngoài nóng trong lạnh trước mặt, “Nếu hành vi của Emilia là thật, điểm nào từ cô ta mà cậu không thể lý giải nhất?”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, từ trong mớ suy đoán về hung thủ vừa rồi phục hồi lại tinh thần, “Ừm … Tôi không rõ vì sao cô ta phải giết hết mọi người.”

Triển Chiêu chờ anh nói tiếp.

“Lòng oán hận của cô ta nặng nề hay nhẹ nhàng, có lẽ có liên quan đến nỗi nhục nhã mà cô ta đã trải qua, cô ta hận tên tình nhân phản bội và tình địch của mình, những người dân cười nhạo cô ta, gã bá tước cậy quyền thế cướp đi hạnh phúc của cô ta, thậm chí là cha của cô ta, những người này tôi đều có thể hiểu… Tôi chỉ không hiểu, cả một hòn đảo nhỏ, lẽ nào không có một ai thông cảm với cô ta sao?”

Triển Chiêu liếc Ngọc Đường, “Cậu nghĩ, sẽ có người thông cảm với Emilia?”

“Đương nhiên.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, rất khẳng định, “Emilia nói thế nào cũng là nạn nhân vô tội nhất, thế giới này dù có bị đẩy lên thêm một hai ngàn năm, hay là thời kì cổ đại, nhân tâm cũng không thể tốt lên hay hỏng theo được, sự khác biệt sẽ luôn luôn tồn tại. Tôi cho rằng người thông cảm với Emilia không chỉ là có, mà còn có không ít, cho dù là ngại quyền thế của bá tước nên không có biểu đạt ra, thì cũng phải có một hai người như vậy đến an ủi Emilia chứ?”

Triển Chiêu gật đầu, “Thế nên cậu nghĩ, Emilia còn bị cái gì đó khác kích thích thêm nên mới phản ứng kịch liệt thành như vậy? Oán hận chồng chất không tiêu tan?”.

Bạch Ngọc Đường hơi nhún vai, “Bên cạnh đó chúng ta còn có một đầu mối quan trọng khác, câu nói kia, hình như không có quan hệ gì với truyền thuyết.”

“Trái tim con người, đến tột cùng có thể chịu đựng gánh nặng bao nhiêu?” Triển Chiêu tỉ mỉ suy xét những từ này, “Trái tim con người thực sự không thể chịu đựng thêm bao nhiêu gánh nặng… Gánh nặng gì?”

Hai người đang xuất thần, cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Công Tôn vẻ mặt thất vọng tại cửa “hừ” một tiếng.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, thấy ngoài cửa còn có vài người khác hiếu kỳ nhìn vào, nhất thời có chút xấu hổ.

Công Tôn cầm một phần văn kiện đi đến, “Lại có phát hiện.”

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, “Phát hiện?”

“Thi thể Trần Phi vừa đưa tới.” Công Tôn lấy vài tấm ảnh chụp ra, “Tôi vừa trở thi thể, thì thấy cái này đây.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu vươn qua nhìn, thì thấy Công Tôn chụp lại lưng thi thể, có phát hiện phần cổ và lưng có mấy vết rõ ràng, là dấu vân tay.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Sao có thể như vậy?”

“Cậu ta không phải tự sát, là bị người ấn vào trong nước mới chết đuối.” Công Tôn nói, rồi lôi gần nửa cái thước cuộn ra, so sánh độ dài cho Bạch Ngọc Đường xem, “Nhưng mà cỡ tay có chút quỷ dị.”

“Tôi cũng thấy dấu tay này hình như hơi nhỏ!” Triển Chiêu nhìn dấu tay trên ảnh chụp thi thể.

Hai người thấy không trực quan cho lắm, liền cùng Công Tôn quay trở lại phòng pháp y, ở đó đã có không ít người đang xem.

Quả nhiên, trực tiếp xem, phát hiện trên vai có hai dấu tay rất khéo.

Mã Hân đưa tay qua so sánh một chút, “So với em còn nhỏ hơn một vòng a, hẳn là một cô gái vóc người rất nhỏ, hoặc nói thẳng ra là một đứa trẻ.”

“Đứa trẻ…” Triểu Hổ nhíu mày, “Không thể nào kinh khủng như vậy chứ?”.

“Kiểm tra tay của người này xem.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên mở miệng.

Triển Chiêu cũng nghĩ tới vết mực đã được tẩy trên thi thể Đinh Nguyên kia, Mã Hân cầm đèn tia cực tím chiếu tay phải Trần Phi, không phát hiện gì, lại chiếu tay trái…

Một vết mực hình con dấu xuất hiện rõ ràng trước mắt mọi người, nhưng kỳ quái chính là, hình trong con dấu này, lại không phải là Emilia.

Bình luận

Truyện đang đọc