S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Trình Mộc bị bắt, vụ án lập tức tiến triển cực kỳ, Bạch Ngọc Đường vốn muốn dẫn mọi người về cảnh cục thẩm vấn Trình Mộc, nhưng sau khi Trần Mật xem ảnh chụp quả bom xong hình như có đầu mối gì đó có thể cung cấp.

Trần Mật còn mặc áo ngủ, vì thế gọi mọi người lên lầu nói chuyện tiếp.

Bạch Ngọc Đường phái mọi người về cảnh cục trước, lưu lại Lạc Thiên dẫn theo một đội đặc công làm công tác sau cùng và lục soát lại tòa nhà một lần, anh, Triển Chiêu và Tần Âu theo Trần Mật lên lầu.

Lão Trần rất lo lắng hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ai nha, đội trưởng Bạch, A Mật nhà lão lại trêu chọc phải biến thái gì vậy?”

Bạch Ngọc Đường khuyên lão Trần không cần lo lắng nhiều … Nhưng nếu không phải nhóm anh đến sớm hơn thì thây khô kia có lẽ đúng là đến tìm Trần Mật thật … Tìm hắn làm gì nhỉ?

Mọi người lên lầu, vào cửa.

Khác hẳn với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cấp bách muốn tìm hiểu vụ án, Từ Liệt lại đang chuẩn bị cho buổi “tân gia” của mình, cậu ta tuy biết nhà Trần Mật ở đây, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa từng bước qua cửa.

Căn nhà nhỏ của Trần Mật trang trí rất đơn giản, phòng khách khá lớn, chính giữa là bàn trà và sô pha, thiết kế vô cùng phóng khoáng, chiếc sô pha không tồi.

Lão Trần đi vào bếp hâm lại canh, muốn nhóm Triển Chiêu ăn xong rồi hẵng đi.

Từ Liệt vì vừa nãy thiếu chút nữa đạp bị thương lão Trần, nên cũng theo vào bếp hỗ trợ, tận lực vuốt mông ngựa..

Trần Mật đi thay đồ trước, lúc hắn mở cửa phòng bước vào, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chợt nghe hắn nói gì đó …

Hai người nhìn nhau —— lẽ nào trong phòng có người?.

Trong lúc hai người còn đang nghi hoặc, thì thấy một khối gì đó màu trắng nhìn y như cái giẻ lau nhà từ trong phòng chạy ra.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào thứ đó, nó rất nhanh chạy ra, nhảy lên sô pha, dựa vào tây trang của Trần Mật, quay đầu lại …

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trừng mắt nhìn —— một nùi lông màu trắng, hình dạng thật lớn, thế nhưng chỉ có một mắt, có thể thấy hai hàng răng trắng bóng trong miệng nha, còn có cái lưỡi màu hồng nhạt … Chó?

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngồi xuống sô pha nhỏ, tiếp tục quan sát cái “giẻ lau di động” đang ở trên sô pha lớn kia.

Từ Liệt cũng đi ra, giúp lão Trần bưng ba bát canh đặt lên bàn, quay đầu lại, cũng thấy Giẻ Lau ở trên sô pha, một đống lớn màu trắng …

Từ Liệt khóe miệng giật giật, hỏi Trần Mật vừa thay đồ xong đang đi ra, “Sao anh lại để giẻ lau nhà lên sô pha thế kia …” Nói xong, đang muốn đưa tay hất xuống, lại nghe lão Trần bưng hai chén canh đi ra gọi, “Này …”.

Chỉ là lão Trần còn chưa nói được thêm chữ nào, Từ Liệt đã nắm lấy “giẻ lau” … Song song đó, cái giẻ kia đột nhiên nhảy dựng lên, lao về phía Từ Liệt..

Từ Liệt hoảng sợ, ngã phịch xuống đất, rồi bị một “cái giẻ lau” bự đùng nhào vào người —— sống… sống sao?!

Trần Mật ngồi xuống sô pha, huýt gió với giẻ lau nọ, rồi vỗ vỗ cái đệm ở bên cạnh, “Giẻ Lau, đừng để ý đến cậu ta, qua đây.”

Giẻ Lau lập tức bỏ rơi Từ Liệt, nhảy lên sô pha, ngồi bên cạnh Trần Mật, gần như cao bằng Trần Mật luôn.

Triển Chiêu tò mò, “Đây chính là Khả mông khuyển trong truyền thuyết đó sao!”.

Trần Mật gật đầu, “Cũng là chó chăn cừu Hungary, tục xưng chó lau nhà.”

“Thực sự giống cái giẻ lau nhà a.” Triển Chiêu đưa tay sờ sờ, chú chó bị gọi là “giẻ lau” kia chạy lại ngửi a ngửa Triển Chiêu, rồi vòng một vòng nằm úp sấp, hưởng thụ cảm giác được xoa xoa lông.

Từ Liệt bò lên, khóe miệng co giật, “Trên đời còn có loại sinh vật này a… Tôi còn tưởng giẻ lau thành tinh chứ.”

Lão Trần đang phát canh ọi người, mở miệng nói với Từ Liệt, “Cậu cẩn thận a, Giẻ Lau ghen rất dữ đó.”

Từ Liệt ngẩn người, mờ mịt nhìn lão Trần.

Lão Trần cười xấu xa.

Từ Liệt chợt thấy mí mắt giật giật, đứng lên muốn ngồi xuống cạnh Trần Mật, không ngờ Giẻ Lau ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cậu ta.

Từ Liệt lui đến một góc khác, bảo trì một khoảng cách nhất định với Trần Mật, Giẻ Lau lúc này mới nằm xuống, tuy rằng đám lông dài che đi hơn phân nửa khuôn mặt, nhìn không thấy con mắt, nhưng vẫn có thể cảm giác được, Giẻ Lau đang nhìn chằm chằm vào Từ Liệt.

“Khụ khụ.” Từ Liệt ho khan một chút, hỏi Trần Mật, “Sao lại gọi nó là Giẻ Lau luôn vậy?”

Trần Mật xem tư liệu xong, buông xuống, nâng tách trà lên, “Bởi vì lúc gọi nhũ danh cảm giác giống đang gọi ba ba…”

“Phụt …” Tần Âu phun trà.

Mọi người trong nháy mắt không biết nói gì, quả nhiên, cho dù có rời khỏi tổ phá bom, Trần Mật vẫn là Trần Mật tính cách quỷ dị năm xưa.

Bạch Ngọc Đường hỏi Trần Mật, “Cậu có đầu mối gì với quả bom này không?”

Trần Mật nói, “Tôi nhớ vụ án ba năm trước khâu hoàn tất có phần qua loa. Lúc tạm thời rời khỏi cương vị công tác, có một lần tôi đi chỉnh lý lại kho hàng, thì phát hiện chút đầu mối.”.

Trần Mật nói, rồi đưa tay chỉ cho Giẻ Lau một căn phòng cách đó không xa.

Giẻ Lau nhảy khỏi sô pha, quen thuộc chạy tới đẩy cửa phòng, cắn vào tay cầm của một cái rương, lôi nó ra.

Cái rương được lôi ra còn lớn hơn cả Giẻ Lau, Tần Âu liền đến gần giúp nó, không khỏi kinh ngạc, “Thật nặng.”

“Chỉ có Giẻ Lau mới di chuyển được.” Trần Mật cười.

“Sao không chia nhỏ ra nhiều cái rương khác a?” Tần Âu giúp Giẻ Lau kéo về phía bên này.

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, nhìn Trần Mật, “Để bảo vệ sao?”.

Trần Mật nở nụ cười, “Ừ.”

Chờ cái rương đến được trước mắt mọi người, Trần Mật mở khóa ra …

Mọi người nhìn thoáng qua, Tần Âu cũng quan sát, “Chà, khóa thật phức tạp nha.”.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, chỉ có chuyên gia bom đạn mới có thể làm cho cái khóa phức tạp như vậy.

Lúc Trần Mật mở cái rương ra, bên trong là các loại phế liệu.

“Oa, một đống gì vậy?!” Lão Trần bất lực, “Sao con lại để mấy thứ này trong nhà a?”

Trần Mật cười cười, “Những cái này đều tìm được trong một nhà kho.”

Triển Chiêu hiếu kỳ, “Nhà kho nào?”

“Ba tôi trước khi chết có liên lạc với tôi, ông ấy liên tục gửi cho tôi vài cái chìa khóa, những cái khác đều là bất động sản ở bên ngoài của ông ấy, tôi đều giao cả cho Tòa án để bồi thường thiệt hại của những ngân hàng do ông ấy trộm cướp hồi đó gây nên. Chỉ có mỗi cái kho này tôi không nhắc đến với ai, đó là nơi lưu trữ rất nhiều phế liệu và một ít văn kiện tư liệu của ông ấy.”

Sau khi Trần Mật lấy toàn bộ mấy thứ đồ sắt nặng chịch bên trong ra, có thể thấy phía dưới còn có một cái hộp nhỏ.

Tần Âu nghiên cứu đống đồ sắt một chút, “Những thứ này đều là linh kiện bom.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hiểu rõ, cha ruột của Trần Mật, có thể nói đạo tặc thế kỉ Trần Hưng Long, là một chuyên gia chế tạo bom. Không biết có phải di truyền hay không, Trần Mật cũng rất hứng thú với các loại bom. Tuy rằng đều là chuyên gia phá bom, kỹ thuật phá bom của Trần Mật không bằng Tần Âu, nhưng trên phương diện chế tạo bom, ngay cả Tần Âu cũng nói Trần Mật là giỏi nhất. Đây cũng là nguyên nhân khiến việc kinh doanh thuốc nổ của Trần Mật thành công như vậy, so sánh ra, đúng là tạo bom thích hợp với hắn hơn là phá bom.

Trần Mật lấy từ trong đó một quyển nhật ký viết tay đã cũ lắm rồi, lật ra một trang nào đó rồi đưa cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đọc, “Đây là nhật ký khi còn trẻ ba ba tôi viết về cách chế tạo bom, trong đó thì có bản vẽ phẳng của loại bom này.”

“Những thứ ba tôi lưu lại, cũng hai năm trở lại đây tôi mới có tâm tình để nghiên cứu tỉ mỉ một chút.” Trần Mật nói, “Loại bom này có hướng dẫn chế tạo rất chi tiết, còn kèm theo một phương pháp phá giải rất hiếm thấy.”

Tần Âu xem rất tỉ mỉ, rồi khẽ nhíu mày, nhìn Trần Mật.

Trần Mật cười cười, hỏi anh, “Có vấn đề gì?”

Tần Âu hoang mang hỏi, “Không cảm thấy kỳ quái sao?”

Trần Mật gật đầu, “Là rất kỳ quái, vì thế tôi mới nghi hoặc.”.

“Vấn đề gì thế?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe mà chẳng hiểu, bom không nằm trong lĩnh vực nghiên cứu của hai người họ, Từ Liệt ở một bên càng phiền muộn, rất muốn xáp vào nhìn, nhưng Giẻ Lau kia hết lần này tới lần khác đặc biệt cảnh giác trừng cậu ta, cậu ta mà tới gần một chút thôi, Giẻ Lau sẽ nhe răng “grừ grừ” ngay lập tức.

Từ Liệt ôm đệm xị mặt —— con chó này thật là, chẳng dữ với ai chỉ dữ với mình.

Lão Trần ở bên cạnh múc thêm cho cậu ta một chén canh, ý là —— uống đi, đừng dây vào chuyện của SCI làm gì, lần nào cũng có thật nhiều biến thái.

“Phương pháp hóa giải này là sai lầm.” Tần Âu trả lời Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường..

Hai người ngẩn người, nhìn sang Trần Mật..

Trần Mật gật đầu, “Hơn nữa là sai lầm rất rõ ràng, cho dù là người mới vào nghe cũng có thể nhìn ra, nhưng người thường đương nhiên không phát hiện được liễu, nếu chiếu theo cách này phá bom, sẽ khiến nó nổ.”.

Triển Chiêu lại lật xem những trang khác, “Là bản thân nhật ký này có nhiều sai lầm, hay chỉ có cách phá loại bom đó?”

“Nhật ký của ba ba tôi được viết khá cẩn thận.” Trần Mật nói, “Nếu đã có sai sót, ông ấy sẽ sửa lại.”.

Nói rồi, Trần Mật lật ra vài tờ, bên trên có vết xóa đi sửa lại rất rõ ràng, đúng là có rất nhiều lần sửa chữa và đánh dấu rất tỉ mẩn.

“Loại sai lầm này không phải thứ một cao thủ sẽ phạm phải.” Tần Âu cũng lắc đầu.

“Nói như vậy, ba cậu năm đó là cố ý viết sai cách phá quả bom này?” Triển Chiêu hỏi.

Trần Mật gật đầu, “Lúc trước tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng vẫn chưa tỉ mỉ nghiên cứu.”.

“Vậy rốt cuộc câu này có ý nghĩa gì?” Bạch Ngọc Đường nhìn thấy phía dưới cùng còn có một dòng chữ, đặc biệt dùng bút highlight tô lên.

Câu quan trọng được Trần Hưng Long đánh dấu lại là —— F thường dùng, phải cẩn thận F.

“Phải cẩn thận F?” Bạch Ngọc Đường hỏi Trần Mật, “Có ẩn ý gì sao?”.

Trần Mật lắc đầu, “Chưa từng nghe ông ấy nhắc đến, ông ấy cũng không nói với tôi nhiều lắm, ngoại trừ cho tôi biết tôi có ông nội và một em gái, sau này lớn lên phải chiếu cố họ, thì hầu như không nhắc đến chuyện của bản thân.”

Lão Trần buông chén trà, “Tên súc sinh đó, nhớ đến lại thấy tức!”.

Từ Liệt vỗ vỗ lưng ông cụ, an ủi —— quên đi quên đi, nghĩ thoáng chút a.

“Từ Chuẩn và Trình Mộc cậu đều quen sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Trần Mật nhíu mày suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Từ Chuẩn tôi biết, vì đã điều tra vụ án có liên quan đến hắn, nhưng Trình Mộc chắc chắn tôi không quen.”

Hỏi lại mới rõ, những gì Trần Mật biết cũng có giới hạn.

Lúc này, Lạc Thiên tới, báo cáo với Bạch Ngọc Đường rằng mọi chuyện đã hoàn thành thỏa đáng..

Bạch Ngọc Đường liền đưa Triển Chiêu và Tần Âu đi, để bảo đảm an toàn của Trần Mật, anh để lại vài viên cảnh sát để bảo hộ.

Bạch Ngọc Đường hỏi Trần Mật có thể mang cái rương kia đi không, Trần Mật tỏ ý không thành vấn đề, “Nhưng mà nặng lắm, cần có vài người …”

Hắn nói chưa nói xong, Lạc Thiên đã đưa một tay tới nhấc nó lên, dễ dàng rời khỏi.

Từ Liệt và lão Trần há to miệng, mgay cả Giẻ Lau cũng nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng Lạc Thiên.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tạm biệt mọi người, trước khi đi, Triển Chiêu còn ôm Giẻ Lau chụp chung một tấm hình. Giẻ Lau hình như rất thích Triển Chiêu, về phần nguyên nhân —— cũng không rõ lắm.

Từ Liệt hai lần có ý đồ xoa đầu Giẻ Lau, đều bị nó trừng cho thu tay về, cậu ta ôm tấm đệm xoắn xuýt —— sao lại dữ với mỗi mình a!

Lão Trần cũng buồn bực, “Giẻ Lau nhà chúng tôi vốn rất hiền lành, sao lại ghét mỗi mình cậu? Cậu là kẻ xấu đúng không?”

Từ Liệt há to miệng liên tục lắc đầu.

Trần Mật vừa xử lý văn kiện, vừa chậm rãi phun ra một câu, “Chó rất mẫn cảm, có thể trên người cậu dính mùi gì nó ghét, đi thay đồ xem.”

Từ Liệt tự ngửi ngửi, không có mùi gì a….

Đơn giản tắm rửa thay đồ rồi chạy ra, Từ Liệt vừa định ôm Giẻ Lau, ai ngờ Giẻ Lau há mồm cắn ống quần cậu ta, dọa cậu ta nhảy tọt lên trên sô pha..

Trần Mật lắc đầu —— Đại Minh tinh cũng vô dụng, chó đâu chỉ thích vẻ bề ngoài.

Bạch Ngọc Đường lái xe quay về cảnh cục, trên đường đi nhận được điện thoại của Triệu Hổ, “Đội trưởng a, các anh lên bằng cửa sau của bãi đỗ xe ngầm ấy, đừng đi cửa trước, ký giả đông nghẹt đó!”.

Triển Chiêu khó hiểu, “Cửa cảnh cục vì sao lại có nhiều ký giả như vậy?”.

“Đều do Từ Liệt a!” Triệu Hổ nói một cầu, Từ Liệt ở tận trong nhà Trần Mật bỗng ngửa mặt hắt xì một cái.

Lão Trần và Giẻ Lau đều ghét bỏ nhìn cậu ta —— có bệnh thì nhanh đến bệnh viện đi tên sao chổi này, không được lây cho Trần Mật đâu!

Từ Liệt từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên biết được cảm giác bị ghét bỏ.

“Có quan hệ gì với Từ Liệt?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.

“Thằng nhóc Từ Liệt đó gần đây rất nổi tiếng, xung quanh nhà toàn ký giả với paparazzi. Lần trước vụ thây khô tìm tới tận cửa rầm rộ lên, càng có thêm paparazzi theo dõi cậu ta. Lúc cậu ta với các anh đi tới nhà Trần Mật, có ký giả bám gót, sau đó đội đặc công xuất động càng làm to chuyện lên … Đám ký giả đó cũng không biết sao thần thông như vậy, lấy được cả băng ghi hình ở bãi đỗ xe.” Triệu Hổ ồn ào, “Cảnh đội trưởng anh lột da thây khô đã bị đăng lên mạng rồi.”

“Lại nữa?” Bạch Ngọc Đường bó tay, “Sao con người dạo này có cái gì cũng đưa lên mạng hết vậy?”

Triển Chiêu vội lấy ipad ra coi đoạn clip, “Chậc chậc! Màn hình bị mấy dòng ‘a a a a’ chiếm hết chỗ rồi, chẳng thấy được dáng vẻ anh dũng của đội trưởng Bạch đâu nữa!”.

Bạch Ngọc Đường không nói gì, tiếp tục lái xe..

Triển Chiêu đang xem clip thì điện thoại chợt “meo meo” một tiếng..

Ấn mở ra, là Triệu Tước gửi tin nhắn tới, hiển nhiên ông ta cũng đã xem được đoạn clip ——mấy nhóc dạo này đang theo vụ gì á, siêu thú vị nha!

Triển Chiêu hỏi lại ông ta —— đúng là rất thú a, chú có muốn đến không?

Câu trả lời của Triệu Tước có chút bất đắc dĩ —— ta cũng muốn a, nhưng không dứt ra được.

Triển Chiêu hiếu kỳ —— chú bận gì á?

Triệu Tước gửi sang một biểu cảm chặn môi —— bí mật.

Triển Chiêu bất đắc dĩ, suy nghĩ một chút, lại hỏi ông ta một câu —— chú có biết “F” là gì không?

Triệu Tước nhắn lại —— chưa từng nghe qua a, ta giúp nhóc hỏi, kiểu gì cũng có người biết..

Triển Chiêu cất điện thoại đi, nhíu mày, “F…”.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại của Bạch Ngọc Đường vang lên.

Triển Chiêu thuận lợi lấy ra, phát hiện là cục trưởng Bao gọi tới, liền ấn loa ngoài, “Cục trưởng …”.

“Các cậu đến đâu rồi?” Giọng nói của Bao Chửng nghe qua có chút áp lực, không giống với ngữ điệu khi như vừa bắt được hung thủ, vụ án xuất hiện tia sáng mới, đừng nói lại xảy ra chuyện gì chứ?

“Sao vậy ạ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Gần công viên trò chơi.” Bao Chửng ngữ điệu âm trầm, “Thây khô lại xuất hiện.”

Bao Chửng đã nói hết lời, đầu dây bên này vẫn chẳng có chút động tĩnh, im lặng khoảng 3s, mọi người đồng thanh, “Cái gì?!”

“Công viên trò chơi …” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Là cái công viên trò chơi lớn nhất vùng ngoại thành Tây Nam ạ?”

“Đúng vậy.” Bao Chửng gật đầu, “Xem ra thây khô không chỉ có một người, Trình Mộc bây giờ vẫn còn bị giam ở cảnh cục.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Gần công viên trò chơi có cái gì?”.

“Trung tâm nghiên cứu.” Triển Chiêu đột nhiên nói..

“Trung tâm nghiên cứu gì?” Tất cả mọi người hiếu kỳ..

“Trung tâm nghiên cứu khảo cổ a.” Triển Chiêu nhắc nhở, “Bánh xe Đức Phật nếu được vận chuyển thành công, hẳn sẽ được phân tích ở đó, toàn bộ nghiên cứu hẳn cũng tiến hành ở đó.”

* Chó lau nhà: khả mông khuyển, còn gọi là chó chăn cừu Hungary, tục xưng chó lau nhà, chi tiết cụ thể xin kiếu.

Bình luận

Truyện đang đọc