S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cẩn thận bố trí phương án hành động cho nhiệm vụ lần này.

“Tiểu Bạch, có thấy Lạc Thiên ở đâu không?” Triển Chiêu vừa định ra khỏi cửa, đột nhiên quay lại hỏi Bạch Ngọc Đường.

“… Lạc Thiên?” Bạch Ngọc Đường nhìn quanh, vừa rồi còn thấy ở trong phòng nghỉ mà.

“Bác Bao gọi đi rồi ạ.” Tiểu Lạc Dương ngồi trên ghế sofa, hai tay nâng cằm, cười hì hì.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau một cái, đồng thanh hỏi: “Cười thần bí như vậy… là có liên quan tới con hả?”

Lạc Dương lại he he cười, mắt chớp chớp, “Hôm qua con đi xin bác Bao, hỏi bác ấy có thể tha thứ cho chú Râu Quai Nón không.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt, “Con xin cục trưởng Bao tha thứ cho anh ấy? Con nói thế nào với bác?”

Lạc Dương nghiêng đâu: “Vâng ạ. Không phải bác Bao quyền cao hơn các chú sao? Bác ấy đồng ý tha thứ cho chú Râu Quai Nón là chuyện rất tốt mà. Con nói với bác, chú Râu Quai Nón ngày trước từng làm nhiều chuyện xấu, nhưng chú ấy vốn là người tốt, đã chịu nhiều đau khổ rồi, bác có thể tha thứ chú ấy để chú ấy có một cuộc sống mới tốt hơn không?”

Triển Chiêu giật mình, hỏi Lạc Dương, “Thế cục trưởng Bao phản ứng thế nào? Bác ấy trả lời ra sao?”

“Bác Bao nói, không thành vấn đề.” Lạc Dương cười đáp lại.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ngẩn cả người, chiêu này của Lạc Dương thật lợi hại, xuống tay từ chỗ Bao Chửng chắc chắn có tác dụng.

Có điều nói đi phải nói lại, Lạc Thiên đúng là đã từng giết người, nhưng việc giết Edgar Allan Poe chắc chắn tính vào tình huống tự vệ, không phải chịu trách nhiệm. Mà những chuyện Lạc Thiên đã làm trong đợt huấn luyện tàn khốc năm đó, cũng không thể trách anh, dù sao anh ấy mới là người bị hại. Vả lại, hơn hai mươi năm sống mà không được nhìn thấy ánh mặt trời đã đủ dằn vặt Lạc Thiên rồi. Nếu thật sự ông trời có mắt, xin hãy để con người đáng thương ấy nửa đời sau được hạnh phúc.

“Chuẩn bị xong hết rồi đấy.” Trong lúc hai người còn đang xuất thần cảm khái, Công Tôn đi tới, “Chuyên gia đã cài thiết bị theo dõi vào trong cơ thể Kiệt Kiệt, chắc sẽ không dễ bị phát hiện.”

“Vậy thì hành động thôi.” Bạch Ngọc Đường cầm lấy áo khoác, cùng Triển Chiêu bước ra ngoài, còn chưa vào tới thang máy đã thấy người đuổi theo.

“Tôi cũng đi.” Hai người quay đầu lại, là Lạc Thiên.

Bạch Ngọc Đường không có ý kiến gì, chặn cửa thang máy cho anh đi vào.

Khuôn mặt Lạc Thiên bừng nét cười. Vào tới thang máy rồi, ngay khi cửa vừa đóng lại, đột nhiên anh nói: “Tôi… cuối cùng quyết định… sau này sẽ sống với Dương Dương.”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liếc nhau, cười cười gật đầu.

Xuống tới bãi đỗ xe, Vương Triều đã sẵn sàng chờ ở đó; Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Tưởng Bình cùng Bạch Trì lên xe quan sát của chỉ huy.

Mã Hán và Triệu Hổ áp giải Kiệt Kiệt ra khỏi cảnh cục. Hắn lên xe trong bộ dạng bị bọc kín bởi quần áo trọng phạm. Chuyến đi này lấy danh nghĩa mang Kiệt Kiệt đến trung tâm nghiên cứu sức khỏe tâm thần để kiểm tra toàn diện.

Sau khi xe áp giải chậm rãi lăn bánh, Tưởng Bình bắt đầu tra vị trí bằng hệ thống định vị trên xe.

Xe ra khỏi cảnh cục không bao lâu, Mã Hán và Triệu Hổ đã phát hiện một chiếc xe con màu đen bám sát theo.

“Sếp… Đã tới, có điều xe rất nhỏ.” Triệu Hổ nhấc bộ đàm báo cáo.

“Bọn họ sẽ không tự động thủ.” Triển Chiêu nói, “Bọn họ chỉ phụ trách việc đánh tín hiệu cho Kiệt Kiệt thôi, các cậu phải cẩn thận.”

Bạch Ngọc Đường lệnh cho xe của Vương Triều đang chờ sẵn có thể xuất phát, tới gần mai phục.

Xe áp giải vẫn tiếp tục đi về phía trước, chiếc xe màu đen phía sau đột nhiên tăng tốc, đi song song với xe áp giải. Rồi cửa kính chiếc xe đó hạ xuống một chút, trong xe truyền ra một tiếng còi kỳ lạ, tiếng dài tiếng ngắn xen kẽ một cách quy luật. Dứt tiếng, chiếc xe nhanh chóng rời đi.

Mã Hán cùng Triệu Hổ nhìn nhau khó hiểu, nhưng ngay lập tức, thùng xe áp giải sau lưng phát ra một tiếng “OÀNH”, như ai đó đấm mạnh vào thùng xe.

Mã Hán quay lại nhìn, thấy Kiệt Kiệt đang giãy giụa cuồng loạn trong đám xích thép, sống chết đấm vào thành thùng xe.

Triệu Hổ nhanh chóng phanh lại, chiếc xe xoay vòng, rồi dừng lại ven đường. Hai người rút súng, lao xuống xe. Tức khắc, cánh cửa thùng xe áp giải cũng “RẦM” một tiếng bị đạp tung, Kiệt Kiệt nhảy vọt tới như mãnh thú phát điên, giật lấy khẩu súng của Triệu Hổ còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, hướng đầu anh nổ súng.

“Triệu Hổ!” Mã Hán kêu lên, bắn một phát vào bả vai Kiệt Kiệt, nhưng tựa hồ hắn chẳng có cảm giác. Ngược lại, Kiệt Kiệt nâng tay bóp cò, bắn ngay giữa trán Mã Hán.

Mã Hán không kêu được tiếng nào, ngã xuống.

Kiệt Kiệt đưa mắt nhìn hai thi thể nằm trên mặt đất. Ngay lúc đó, phía xa lại vừa vặn phát ra tiếng còi vừa rồi. Kiệt Kiệt ném súng, tiến về hướng chiếc xe con màu đen đang chờ.

Cửa xe mở ra, Kiệt Kiệt chui vào, cửa đóng sập. Xe đi mất.

Người đang nằm “chết” trên mặt đất – Triệu Hổ, đột nhiên mở to mắt: “Tiểu Mã ca, vừa rồi tư thế ngã của anh rất không tự nhiên.”

Mã Hán vẫn nằm im lìm, cuối cùng cũng mở mắt, “Cậu đã chết rồi, người chết không thể nói chuyện.”

“Chúng ta còn phải nằm tới bao giờ chứ?” Triệu Hổ phiền muộn.

“Sếp đã nói, phải diễn cho đẹp, cậu nhịn tí đi.” Mã Hán bất đắc dĩ trấn an. Rất nhanh xe cứu thương xuất hiện, các bác sỹ cáng hai người vào xe rồi rời đi ngay, chỉ còn xe cảnh sát tới sau bảo vệ hiện trường.

Bác sỹ trên xe cứu thương đương nhiên là Công Tôn, anh đang giúp Mã Hán và Triệu Hổ tháo túi đựng máu trên đầu xuống, lại nghe Mã Hán đột nhiên hỏi, “Công Tôn, túi máu này anh lấy từ đâu?”

Công Tôn tà tà cười, “Là tôi đặc biệt chuẩn bị đó.”

Hai người kia ngay lập tức xanh mặt.



“Sếp, đối tượng đi tới vùng ngoại thành phía bắc.” Tưởng Bình chăm chú quan sát chấm nhỏ di động trên màn hình, là từ tín hiệu thiết bị theo dõi gắn trên người Kiệt Kiệt.

“Phía Bắc…” Triển Chiêu mỉm cười, “Quả nhiên…”

“Phía bắc là địa bàn của Ngô Cường.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Không phải hắn đã chết và được báo án cho cảnh sát sao?”

“Nếu muốn tiến hành loại thực nghiệm tầm cỡ như thế này, cần có một không gian nhất định.” Triển Chiêu nói, “Taber là cá lớn, chắc chắn có nhiều thủ hạ ở đây, nếu không thì không thể hành động hoành tráng như vậy. Lúc đầu chúng ta vẫn nghĩ là Trần Tiệp, có điều Trần Tiệp khả năng cũng chỉ là một bên tham gia thôi.”

“Nhưng… Ngô Cường đã chết.” Bạch Trì nói lên nghi vấn.

“Các cậu còn nhớ vợ của Ngô Cường không?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi.

“À…” Bạch Ngọc Đường nghĩ một lát rồi gật đầu, “Cậu muốn nói… người phụ nữ tên Tần Manh phải không?”

“Người đầu tiên báo án chính là cô ta, nếu ngẫm kỹ sẽ thấy, một tay xã hội đen chết, vợ hắn lại nghĩ tới việc báo cảnh sát, không phải quá kỳ quái ư.” Triển Chiêu từ tốn phân tích.

“Đúng vậy, hơn nữa không biết cậu có để ý không…” Bạch Ngọc Đường hồi tưởng, “Thủ hạ của Ngô Cường đặc biệt tôn kính Tần Manh, bình thường đám tay chân vẫn phục tùng một đại tẩu như thế sao?”

“Nghe nói Tần Manh góp một nửa thế lực cho Ngô Cường.” Tưởng Bình thêm vào.

“Nếu là người bên mình xuống tay… tất cả mọi việc đã được giải thích.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhớ ra, “Miêu Nhi, trong số mấy vụ án, chúng ta thật sự tới quan sát… hình như chỉ có hiện trường cái chết của Ngô Cường và Trần Tiệp thôi thì phải?”

“Đúng thế.” Triển Chiêu cười, “Công Tôn cũng đã nói rồi, muốn giả sát thủ cái bóng giết người như vậy, cần có một khoảng thời gian khá lâu chờ ở hiện trường vụ án.”

“Mấy án mạng trước, chúng ta chỉ có ảnh chụp thi thể những tên đại ca bị giết.” Bạch Ngọc Đường nói, “Hơn nữa những lần đi thăm dò án sau, những người khác không phối hợp điều tra, Lam Thành Lâm lại gây khó dễ… Chúng ta không quan sát được hiện trường, không thể chứng minh thủ pháp giết người của các trường hợp là giống nhau. Lại thêm năng lực của bọn Đỗ Xá, dễ dàng chui qua đường ống để ám sát người ta, giả thành cái bóng giết người cũng không có gì khó.”

“Nói cách khác, giết mấy lão đại kia là để tranh giành địa bàn, phân chia lại thế lực. Giết Ngô Cường là để giả một vụ án sát nhân liên hoàn của sát thủ cái bóng. Còn giết Trần Tiệp, là diệt khẩu.” Triển Chiêu xoa xoa cằm, chậm rãi nói, “Xâu chuỗi lại một lượt, quá trình thực ra vô cùng đơn giản, động cơ gây án cũng rất rõ ràng.

Thứ nhất, cuộc thực nghiệm năm đó chỉ còn hai người trốn thoát, Đỗ Xá vẫn không từ bỏ dã tâm, tiếp tục thí nghiệm, Lạc Thiên thì chỉ có một mục đích duy nhất là bắt giữ Đỗ Xá.

Thứ hai, Đỗ Xá và Taber vì một nguyên nhân nào đó mà liên kết với nhau, cùng hợp tác, hình thành quan hệ làm thuê và chống lưng, chuẩn bị khai sinh phạm vi thế lực mới. Taber có thể khống chế Trần Tiệp và Tần Manh, ở cục cảnh sát lại có tay trong là Lam Thành Lâm. Thời cơ chín muồi, hắn bắt đầu hành động, tiêu diệt vật cản, lại lợi dụng Đỗ Xá huấn luyện cho hắn một kẻ có khả năng sát nhân đặc thù như vậy.

Thứ ba, Lạc Thiên và Lạc Văn lại trùng hợp mà gặp gỡ. Lạc Văn là cảnh sát nằm vùng, nhất định đã tra ra không ít tư liệu, hai người trao đổi thông tin với nhau, đã phát hiện ra nhiều điều không nên biết, nên Lạc Văn bị giết để diệt khẩu. Cùng với đó, sự tồn tại của Lạc Thiên dần trở thành một sự uy hiếp với Taber. Hơn nữa năng lực của Lạc Thiên khiến bản thân anh ấy trở thành người có khả năng lớn nhất là sát thủ cái bóng, vì vậy bọn chúng lập mưu để giá họa cho anh.

Thứ tư, thực nghiệm còn chưa hoàn toàn thành công, Đỗ Xá cần vật thí nghiệm thành công là Lạc Dương, cũng cần một người có năng lực thôi miên cao, nên định xuống tay với tôi và Dương Dương.

Thứ năm, Tần Manh có lẽ đã sớm muốn xử Ngô Cường, bởi vậy ngay khi giết hắn ta, làm giả hiện trường thành vụ án sát thủ cái bóng, cùng với những vụ án trước, báo cảnh sát để đưa chúng ta tới, tạo thành vụ án giết người liên hoàn, rồi lại nhanh chóng dàn xếp Lam Thành Lâm tiếp nhận xử lý vụ án này.

Cuối cùng, hết thảy đều là kế hoạch bọn chúng đã thiết kế hoàn chỉnh từ trước.”

Bạch Ngọc Đường nghe xong, gật gù, “Nếu không phải chúng ta tình cờ gặp Kiệt Kiệt, chắc chắn sẽ nghĩ Lạc Thiên chính là sát thủ cái bóng.”

“Đúng vậy!” Bạch Trì cũng tham gia, “Nếu lúc ấy Lam Thành Lâm không bị Dương Dương phát hiện, hắn đã có thể đổ toàn bộ tội lỗi lên người Lạc Thiên.”

“Đến lúc đó, Lạc Thiên thành người chịu tội thay, Taber có thể thành công tiếp nhận địa bàn ở đây, Đỗ Xá cũng có thể tiếp tục thí nghiệm.” Triển Chiêu cười, “Giết Trần Tiệp là thí tốt giữ chủ, chuyện của Kiệt Kiệt đã bại lộ, chúng ta sẽ nhanh chóng tra ra Đỗ Xá, vậy nên bọn chúng giết Trần Tiệp, lấy đi toàn bộ tư liệu, hủy mọi manh mối có liên hệ với Trần Tiệp.”

“Lần này Đỗ Xá lại cứu Kiệt Kiệt…” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Chúng định chạy.”

“Taber có Đỗ Xá hỗ trợ, Đỗ Xá có thể giả danh Kẻ Trừng Phạt Trong Đêm để huấn luyện đội ngũ, tuy không thể coi là thực sự thành công, nhưng tính uy hiếp cũng đáng kể. Cho dù bọn chúng thay đổi đại bản doanh, nhưng có thể trở lại bất kỳ lúc nào.” Triển Chiêu trầm ngâm, “Lần này… có lẽ là cơ hội cuối cùng của chúng ta, nếu không thể một lưới bắt hết, bọn chúng thoát được sẽ tiếp tục hại người.”

“Sếp!” Tưởng Bình đột nhiên gọi, “Chúng vào một tòa biệt thự!”

“Đó là chỗ nào?” Bạch Ngọc Đường cau mày.

“Là một biệt thự riêng.” Tưởng Bình trả lời, nhanh nhẹn tìm tư liệu về căn biệt thự, “Mười năm trước đã bán… Chủ sở hữu… Tần Manh.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt một cái — Quả nhiên.

Lúc này, bộ đàm truyền tới giọng nói của Vương Triều: “Sếp, bọn em tới rồi, không dám lại gần. Lạc Thiên vừa cầm camera ra ngoài, anh ta nói phải lẻn vào.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu chau mày, Lạc Thiên làm như vậy vô cùng nguy hiểm, nhưng bọn họ không biết trong tòa biệt thự này có cái gì, nếu Lạc Thiên có thể vào trước, quay lại một số hình ảnh, quả thật có lợi cho hành động kế tiếp.

“Anh, toàn bộ bên dưới khu biệt thự này đều là hầm ngầm.” Bạch Trì nói với Triển Chiêu.

Triển Chiêu gật đầu, lúc này, xe của bọn họ cũng đã tới phụ cận khu biệt thự.

Xe dừng lại, phía sau còn có một đội đặc công mà Bạch Ngọc Đường xin Bao Chửng điều đi hỗ trợ, thêm cả Âu Dương Xuân vừa nghe tin đã vội đuổi theo.

“Bạch Trì, em dẫn đội đặc công đi vào, mỗi nhánh đường hầm phải có người mai phục thật tốt, không được bỏ qua chỗ nào!” Bạch Ngọc Đường ra lệnh.

“Rõ!” Bạch Trì dẫn theo đội đặc công rời đi.

Âu Dương Xuân cũng vào xe chỉ huy, toàn bộ lực lượng cảnh sát quốc tế cùng hội họp với đội ngũ SCI, chuẩn bị phương án cùng nhau hành động.

Ngay lúc đó, máy tính của Tưởng Bình lại có tín hiệu thông báo thông tin về, là hình ảnh từ Lạc Thiên.

Lúc đầu, ống kính lắc lư vài cái, sau đó mới ổn định. Góc quay từ trên cao hướng xuống một căn phòng, có rất nhiều người ngồi xung quanh một chiếc bàn dài, giống như đang họp.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn ra là ai, cảm thấy vô cùng hài lòng. Quanh chiếc bàn không thiếu kẻ nào: Đỗ Xá, Taber, Tần Manh, vài tay nòng cốt cùng vài tên bảo tiêu không rõ tên, còn có Kiệt Kiệt. Đám người dường như đang tra hỏi Kiệt Kiệt.

Sau đó, trên màn hình xuất hiện bàn tay của Lạc Thiên, anh ra hiệu “hai”, rồi “một”.

“Bọn chúng ở trong biệt thư, lầu hai, phòng thứ nhất! Hành động!” Bạch Ngọc Đường cầm bộ đàm chỉ huy toàn lực lượng.

Triển Chiêu đang quan sát khẩu hình của đám người trong camera, anh muốn xem thử chúng nói gì. Đột nhiên thấy Đỗ Xá như ngây ra một lúc, ánh mắt hơi hướng lên trên.

“Hắn ta phát hiện Lạc Thiên!” Triển Chiêu ngay lập tức trở nên căng thẳng.

“Không liên lạc được với anh ấy!” Tưởng Bình cũng sốt ruột, “Không biết anh ấy có phát hiện ra không nữa.”

Bạch Ngọc Đường rút súng, “Tôi cũng sẽ vào đó.”

“Tiểu Bạch, cậu vẫn đang bị thương…” Triển Chiêu có chút lo lắng, “Tôi đi nữa!”

Lúc này, trong màn hình, Đỗ Xá đứng bật dậy, dứt khoát rút khẩu súng bên hông bắn một phát đạn.

Đồng thời, hình ảnh lắc lư dữ dội, sau đó, tín hiệu gián đoạn.

Vương Triều đã dẫn người tới các cửa biệt thự, đột nhiên nghe thấy tiếng súng vang lên liên tiếp từ trong truyền ra.

“Hành động!” Bạch Ngọc Đường phát lệnh.

Theo lệnh anh, tất cả mọi cánh cửa cùng cửa sổ biệt thự đều bị phá mở, toàn đội cảnh sát vọt vào trong.

Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu và Âu Dương Xuân xuống xe, chỉ để Tưởng Bình lưu lại trên xe chỉ huy, ba người chạy thật nhanh về hướng biệt thự.

Ngay lập tức, còi cảnh sát từ bốn phía vang lên, đằng xa vài chiếc xe mở ra, là Triệu Hổ và Mã Hán mang bộ đội tới hỗ trợ. Một chiếc xe dừng bên cạnh xe chỉ huy, xuống xe là Bao Chửng và Công Tôn, còn có Dương Dương nhất định muốn đi theo.

“Người đâu?!” Bao Chửng cau chặt mày.

“Đều… đều đã đi vào ạ.” Tưởng Bình trả lời.

Người bên trong biệt thự không chút chuẩn bị nào để đối mặt với cuộc tập kích này, cũng không có cơ hội phản kháng, ngay lập tức bị chế phục.

Bên trong đường hầm, tiếng bước chân hỗn độn, một nhóm lớn trẻ em đều chạy trốn, đội viên đội đặc công đã sớm mai phục ở đó động thủ bắt người. Có điều, những đứa trẻ này hung hãn dị thường, phải mấy đội viên ưu tú mới có thể kiểm soát được một đứa.

Sau khi bắt giữ toàn bộ thành công, Bạch Trì thành thục tập hợp các đội viên đặc công đang phân tán khắp nơi, rồi dẫn tất cả lên mặt đất.

Vừa nhìn thấy toàn bộ đám trẻ bị bắt lại, ai nấy đều cảm thấy xót xa. Trong đám trẻ, thiếu niên cũng có, trẻ con cũng có, tổng cộng mười mấy người, tình trạng quái dị, hung bạo hoang dã vô cùng.

Bao Chửng nhíu mày, thở dài hạ lệnh: “Đưa tất cả trở về, tìm chuyên gia tâm lý tới khám cho họ.”

Rất nhanh chóng, toàn bộ khu biệt thự đã bị cảnh sát khống chế, người cần bắt cũng đã bắt được, chỉ có Taber, Kiệt Kiệt và Đỗ Xá chạy thoát. Ngoài ra, trong ống thông gió Lạc Thiên trốn khi nãy cũng chỉ phát hiện vết máu, không thấy người.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Âu Dương Xuân đuổi theo, không thấy bóng dáng.

Mã Hán, Triệu Hổ, và toàn bộ đội viên SCI khác đã đuổi tới phía sau biệt thự, nơi có một nhà xưởng tư nhân đã bỏ hoang.

Bao Chửng lệnh tất cả cảnh sát khác áp giải tội phạm về cảnh cục, bản thân ông dẫn theo Công Tôn, Dương Dương và một đội đặc công, theo đội SCI tới nhà xưởng.

Bình luận

Truyện đang đọc