S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Lý Hạo có chút bất đắc dĩ lắc lắc tay mình, nói, “Nguyên lai là SCI a, thực sự là đỉnh đỉnh đại danh, đúng rồi, tôi được biết SCI có một vị tiến sĩ tâm lý học Triển Chiêu đúng không? Tôi đã xem qua sách của ông ấy, ông ấy là thần tượng của tôi!”

Bạch Ngọc Đường mí mắt dựng đứng, Triển Chiêu cười với hắn ta, “Tôi là Triển Chiêu, ngài Lý cũng có hứng thú với tâm lý học a?

Biểu cảm trên mặt Lý Hạo đủ khoa trương cũng như kinh ngạc, hắn há to miệng như là gặp thần tượng, đương nhiên… Cũng đúng thật là thấy được thần tượng. Lập tức, Lý Hạo co quắp lên, “Không nghĩ tới a, thật không nghĩ tới, tôi còn tưởng rằng một vị tâm lý học cự phách thành công như vậy hẳn là một vị học giả niên kỷ cũng phải 70, không nghĩ tới tuổi còn quá trẻ thế này.

Triển Chiêu cười tủm tỉm, “Quá khen.”

Bạch Ngọc Đường có chút không nhịn được nhìn Lý Hạo, nói, “Ngài Lý, nói chuyện phiếm để sau đi, chúng tôi muốn hỏi một chút về những việc liên quan đến tác phẩm nghệ thuật bị mất trộm.”

“A, được được, xem tôi này, quá hưng phấn rồi.” Nói xong, Lý Hạo vỗ vỗ đầu, nói, “Không bằng vào văn phòng của tôi nói đi, bên này, mời.” Nói xong, liền dẫn mọi người đi vào trong bảo tàng mỹ thuật.

Triển Chiêu liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, nhướn nhướn mày —— người này thoạt nhìn rất trung hậu a, không giống một thương nhân, giả vờ sao?

Bạch Ngọc Đường còn đang vì vừa rồi Lý Hạo biểu hiện ra ngoài hảo cảm với Triển Chiêu thật rõ ràng mà bực bội trong lòng, thấy Triển Chiêu nhìn mình, nhếch khóe miệng —— tốt nhất là giả vờ đi, nếu không cho hắn đẹp mặt.

Triển Chiêu nhìn sang nơi khác, nhủ thầm —— Tiểu Bạch ghen rồi! Ra thế.

Tới văn phòng của Lý Hạo, mọi người ngồi xuống, đều vô thức nhìn quanh bốn phía, từ nội thất trong phòng này xem ra, đúng là một văn phòng mà thương nhân về nghệ thuật nên có, khắp nơi nào trưng nào bày đều là các tác phẩm nghệ thuật kiểu dáng khác nhau, ngay cả chén trà trên bàn cũng mang tính nghệ thuật.

Lý Hạo thấy biểu cảm của mọi người, cười nói, “Chê cười rồi, tôi thích thu tập đồ hiếm lạ cổ quái, các vị, hút thuốc không?”

Tất cả mọi người lắc đầu, lúc này, một chàng trai vóc người cao gầy đưa lên bốn ly trà, nói với Lý Hạo, “Tổng giám đốc, nửa giờ nữa có cuộc họp nội bộ.”

Lý Hạo gật đầu, nói, “Giúp tôi dời lại đi, tôi có chuyện cần bàn với các vị cảnh sát này.”

Bạch Ngọc Đường khoát khoát tay, nói, “Không lâu lắm đâu, chúng tôi giải thích tình huống một chút là được.”

“Ai… Đã tới sao có thể cứ như thế mà đi a!” Vừa nói, Lý Hạo vừa từ phía sau tủ sách lấy ra tám chín cuốn sách bìa cứng, nói với Triển Chiêu, “Tiến sĩ Triển, tôi là siêu cấp fan sách của anh, đã là sách của anh, bất luận phiên bản nào tôi cũng mua, cơ hội khó có được, phiền anh ký cho tôi một chữ với, tôi hỏi thăm đã lâu, bọn họ đều nói anh không kí tên cho sách.”

Triển Chiêu cười cười, nhận bút, kí cho Lý Hạo một chữ trong một quyển sách.

Bạch Trì có chút giật mình nhìn một chút, xoay mặt nhìn Lạc Thiên, cậu hiện giờ mới nhận ra được, Triển Chiêu kỳ thực thực sự là một tác gia bán đắt nha.

Lạc Thiên thì lại vuốt cằm nghĩ, vậy thì phải nói Triển Chiêu cũng kí tên cho Dương Dương mới được, còn có lúc ra ngoài phải nhớ kỹ mua về cho Dương Dương một bộ bút chì màu và màu nước, hộp bút chì màu lần trước hình như dùng hết rồi, là bốn mươi hai màu, nghe nói còn có bảy mươi hai màu lận.

Bạch Ngọc Đường nhìn vẻ mặt ân cần của Lý Hạo có chút khó chịu, nhủ thầm người này da thật đúng là không phải dày bình thường nữa, đúng là thương nhân có khác.

“Ngài Lý, các tác phẩm nghệ thuật bị trộm có đặc điểm gì không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“À.” Lý Hạo rốt cục ngồi trở lại, mừng rỡ nhìn chữ Triển Chiêu kí trên sách, trả lời vấn đề của Bạch Ngọc Đường, “Vâng, giá cắm nến bằng bạc, cây thánh giá thế kỷ XIV, một bức tranh về bá tước ma cà rồng, còn có một bộ công cụ của thợ săn trong thời đại của ma cà rồng.”

Bạch Ngọc Đường bọn họ vừa rồi có xem qua ảnh chụp những thứ bị mất, bọn họ vốn cho rằng đó chỉ là giá cắm nến, cây thánh giá, một bức tranh mỹ nữ ngoại quốc, còn có một cái rương gỗ tả tơi… Thế nhưng nghe như thế, không hiêu sao cảm thấy có chút quỷ dị.

“Anh là nói, những thứ bị trộm đi, đều có liên quan đến nền văn hóa ma cà rồng?” Triển Chiêu hỏi.

“Đúng.” Lý Hạo gật đầu, nói, “Nên tôi nghi ngờ, là do kẻ có ham mê cuồng nhiệt với thế lực hắc ám làm.”

“Thế lực hắc ám?” Bạch Trì có chút khó chịu, “Là tin tưởng ma quỷ các loại ấy hả?”

“Ừ.” Lý Hạo gật đầu, nói, “Triển lãm cổ vật hoàng gia thời Trung cổ, phần đa bị thu hút cũng có những người tìm kiếm cái lạ yêu thích phương diện đó, thế nhưng mấy thứ này cũng không đáng giá lắm… Nói thật, bảo tàng triển lãm này của chúng tôi vì là của tư nhân, giá trị vật phẩm cũng có hạn, bởi vậy gần như chẳng bao giờ bị trộm. An ninh của chúng tôi thi hành rất nghiêm ngặt, camera an ninh và những thứ khác đều có, nên tôi thực sự không nghĩ ra được tên trộm nào lại mạo hiểm phiêu lưu đến vậy, lại đến trộm mấy thứ không đáng giá như thế… Đương nhiên, từ góc độ văn hóa và đối với việc triểm lãm mà nói, là vô cùng quý giá, thế nhưng đối với buôn lậu tác phẩm nghệ thuật mà nói, thực sự không được bao nhiêu tiền.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Có thể là trả thù, gây chuyện, cạnh tranh trong giới hay nguyên nhân cá nhân không?”

“Ồ, cái đó thì không thể.” Lý Hạo nhanh chóng xua tay, “Tôi là thương nhân trung thực, mối làm ăn cũng đều là thuận mua vừa bán, danh tiếng của triển lãm mỹ thuật chúng tôi rất tốt, cuộc sống của tôi cũng rất có chừng mực, phương diện này không thể có khả năng.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, Triển Chiêu hỏi, “Camera an ninh sao rồi?”

Bạch Ngọc Đường lấy ra một cuộn phim, nói, “Xem qua rồi, bị người động tay động chân, cả đêm đó hình ảnh đều là ảnh chết, nên hẳn là kẻ trộm triển lãm mỹ thuật chuyên nghiệp làm.”

“Ai, chúng tôi cũng nghĩ như vậy a, nên mới nghĩ không ra bọn chúng đến tột cùng là để làm cái gì.” Lý Hạo lắc đầu, nói, “Đợt triển lãm này còn là do ngoại quốc giúp đỡ, liên lụy tương đối nhiều, trước đó cũng đã ký thỏa thuận, hiện tại chỉ còn có nửa tháng là hết đợt triển lãm, nếu như đến lúc đó mấy thứ kia tìm không được, tôi đây sẽ phải đối mặt với tổn thất khá lớn. Tôi cũng nói, tôi ở đây không phải thuộc nhà nước mà là doanh nghiệp tư nhân, mặc dù có bảo hiểm, thế nhưng loại bảo hiểm nghệ thuật rất khó lấy được bồi thường 100%, phiền não nhất là mấy thứ này không có cách nào định giá chính xác, vậy nên…”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Chúng tôi sẽ tận lực giúp anh tìm lại vật bị mất.”

“Được được.” Lý Hạo nhanh chóng cười nói, “Vậy tôi xin nhờ các vị.”

“Có thể cung cấp kỹ một chút mục lục vật phẩm triển lãm cùng bản giới thiệu cho chúng tôi không?” Triển Chiêu hỏi, “Còn có, ngài Lý gần đây có bị quấy rầy gì không? Hoặc có thể là công nhân công ty anh? Đối tượng nghi ngờ gì đó đều có thể, xin hãy tỉ mỉ ngẫm lại, có đầu mối gì có thể cung cấp cho chúng tôi không.”

“À…” Lý Hạo khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, nói, “Vâng… Cái này, trong nhất thời, tôi thật nghĩ không ra.” Vừa nói, vừa từ trong một đống văn kiện tìm ra một tập, đưa cho Triển Chiêu, “Đây là giới thiệu vắn tắt vật phẩm triển lãm.”

Đang nói, chỉ thấy viên thư ký kia lại đến, thấp giọng nói với Lý Hạo, “Ngài Vương đã tới.”

“Ừ.” Lý Hạo hơi nhíu mày nhíu mày, nói, “Nói cậu ta chờ một chút.” Nói xong, thư ký đi ra, Lý Hạo lại nói với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, “Chuyện này, mấy vị cảnh quan, những điều này tôi nhất thời thực sự là nghĩ không ra, không bằng như vậy đi, các vị cho tôi một số liên lạc, tôi nghĩ ra cái gì, nhất định gọi điện cho các vị.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, Lý Hạo là đang hạ lệnh tiễn khách, xem ra “ngài Vương” kia là một vị khách rất quan trọng đây? Tới mức Lý Hạo không muốn để cho bọn họ chạm mặt?

Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường đưa danh thiếp SCI cho hắn, nói, “Gọi số này là được.”

“Được được.” Lý Hạo nhận danh thiếp, Bạch Ngọc Đường đứng lên, nói, “Chúng tôi cáo từ ở đây vậy.”

“Tôi tiễn các vị.” Lý Hạo ân cần ra tận ngoài tiễn mọi người, nói với Triển Chiêu, “Tiến sĩ Triển, mạo muội hỏi, có thể cho tôi số điện thoại hay không?”

Triển Chiêu hơi sửng sốt, nhìn hắn, Lý Hạo cười nói, “À… Tôi đối với tâm lý học thực sự vô cùng cảm thấy hứng thú, không biết có thể thỉnh thoảng khi ngài rảnh rỗi, gọi điện thoại cho ngài, hoặc là đi uống chén trà hay không?”

Bạch Ngọc Đường cười, nói, “Ngài Lý, ngài có thể gọi cho tôi theo số điện thoại tôi vừa đưa cho ngài kia, chúng ta sẽ bàn việc tại văn phòng, về phần số điện thoại tư nhân, cục cảnh sát có quy định không thể truyền ra ngoài.” Nói xong, cùng Triển Chiêu đi.

Ra khỏi đó, Triển Chiêu lườm —— đào đâu ra cái quy định đó a?

Bạch Ngọc Đường liếc mắt trừng—— con mèo chết, cậu cứ trêu hoa ghẹo nguyệt nữa cho tôi xem.

Triển Chiêu đắc ý nhướn nhướn mày, hai tay đút túi cùng Bạch Ngọc Đường đi ra ngoài.

Lúc xuống cầu thang, thấy vị thư ký kia dẫn theo một chàng trai vừa tóc vàng thời thượng vừa trẻ tuổi từ một đầu cầu thang tương đối bí mật đến, đi về phía văn phòng của Lý Hạo.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, có chút lho1 chịu, hai người cũng bất động thanh sắc, ra khỏi bảo tàng mỹ thuật.

Lên xe, Bạch Ngọc Đường lái xe quay về cục cảnh sát, khẽ cau mày, lẩm bẩm, “Tên tóc vàng đó mình hình như gặp qua rồi!”



Trở lại cục cảnh sát, Triển Chiêu để Lilya trên sô pha.

Công Tôn hiếu kỳ chọc chọc Lilya, nói, “Con Lilya này thực sự là giống Garfield nổi danh a!”

“Là sao ạ?” Bạch Trì hiếu kỳ hỏi, “Garfield không phải là đều phì phì sao?”

Công Tôn khoát khoát tay, nói, “Cậu thấy lông nó dài chứ? Đuôi lớn, thân mình cũng đẹp, then chốt là khuôn mặt nó, mắt và mũi cùng tai đều ở trên một đường thẳng, cái này gọi là ba điểm một đường, là tiêu chí của giống Garfield nổi tiếng, nhưng tai lại có chút gãy, tướng mạo nó như vậy, có thể đi thi tuyển mèo đẹp, hơn nữa nó lại còn là mèo cái, Lilya là con mèo đẳng cấp đến như vậy, mấy vạn mới có một con đó.”

“Thực vậy nha? Lilya đáng giá như thế a?” Bạch Trì hiếu kỳ đùa đùa Lilya, Lilya vẫy vẫy đuôi, ghé vào sô pha cao quý mà ngáp một cái.

Triển Chiêu gật đầu, “Đúng vậy, cho kết hôn với Lỗ Ban quá lãng phí, cái con mèo búp bê 15kg đó!”

Tất cả mọi người giật mình giương mắt nhìn Triển Chiêu, “Mèo mà 15kg?!”

Bạch Ngọc Đường ở một bên cầm một phần tài liệu lật, bổ sung nói, “Đó mới chỉ là trọng lượng một tháng trước thôi.”

Mọi người không nói được gì.

“Người này!” Bạch Ngọc Đường đột nhiên rút ra một phần tài liệu, nói với Triển Chiêu, “Miêu nhi, nhìn xem giống ai?”

Triển Chiêu cầm tài liệu qua xem một chút, nhíu mày, chỉ thấy đó là một phần hồ sơ cá nhân cảnh sát, trong hồ sơ có ảnh chụp một người thanh niên, tướng mạo đoan chính, mắt một mí, mũi cao, là người tóc vàng vừa mới thấy kia, chỉ là ở đây thì tóc toàn bộ màu đen hết, tên là Vương Diệu Đức.

“Hắn là một cảnh sát?” Triển Chiêu giật mình.

“Là cảnh sát bị khai trừ.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nói, “Trong cục cảnh sát điều động nhân sự cơ bản sẽ thông báo cho tôi một phần, đã nói là tôi gặp qua hắn ở đâu đó mà.”

“Hắn vì sao bị khai trừ?” Triển Chiêu lật hồ sơ.

“Người đó là Vương Diệu Đức?” Mã Hán đột nhiên hỏi, “Tôi hai ngày trước có nghe đồng sự cũ nói, tên này là tay bắn tỉa, lúc đảm nhận nhiệm vụ, lạibắn chết hết nhân chứng quan trọng, sau đó nghi nghờ hắn là nội gián mà điều tra một đợt, thế nhưng chưa thu được nhược điểm gì, hắn đã bị khai trừ rồi.”

“Nhân chứng vụ nào?” Triệu Hổ hỏi.

“Vụ buôn lậu thuốc phiện, bởi vì nhân chứng duy nhất đã chết, trùm buôn thuốc phiện kia vô tội được thả ra, gác kiếm làm thương nhân.” Triển Chiêu xem tài liệu xong, trả lại cho Bạch Ngọc Đường, “Xem ra tên này là đầu mối.”

“Thảo nào vừa rồi Lý Hạo hình như không muốn gặp chúng ta.” Lạc Thiên nói.

“Đúng.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, chính lúc này, cửa có người gõ gõ, chỉ thấy Bao Chửng đứng ở đó.

“Bao cục, có việc gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Bao Chửng nhìn một chút biểu, nói, “Đã trễ thế này còn không tan tầm a?”

Mọi người mới phát hiện, đã đến giờ về.

“Hai cậu theo tôi cùng đến một chỗ.” Bao Chửng chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, “Còn có Bạch Trì và Công Tôn nữa.”

“Đi đâu?” Công Tôn khó hiểu nhìn Bao Chửng.

Bao Chửng thần bí cười cười, “Đi rồi các cậu sẽ biết.”

Bình luận

Truyện đang đọc