S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Mọi người quay về cảnh cục thì xúm vào an ủi Mã Hân, Mã Hân thật ra không hoảng sợ lắm, bất quá Mã Hán bị dọa cho hoảng rồi, càng nhớ lại thì càng sợ. Cuối cùng, anh lái xe chở cô qua nhà Trần Giai Di trước, để khỏi về nhà kể lại, lão mẹ sẽ lo lắng rồi mắng chết mình.

Tương Bình đem tư liệu điều tra được giao cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Hoàng Lang kia bởi vì trên người đeo hơi nhiều mạng người, nên được giam giữ ở ngục giam X, nhốt cùng với những trọng phạm.”

“A…” Bạch Ngọc Đường tiếp nhận tư liệu này, lắc đầu, “Nên mới nói nhốt trong ngục giam cũng không phải chuyện tốt, vào đó rồi, không hư hỏng cũng đồi bại, hư hỏng càng hư hỏng thêm.”

“Đây là những người hắn tiếp xúc nhiều nhất.” Tương Bình nói, “Đều không hẹn trước.”

“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường đưa cho Triển Chiêu xem, “Những người này có vấn đề gì không?”

“Có tình hình bệnh tật của bọn họ không?” Triển Chiêu lật lật tư liệu hỏi Tương Bình, “Tỷ như tiền sử bệnh tâm thần?”

Tương Bình tìm kiếm một chút, lắc đầu, “Không có.”

“Ừm…” Triển Chiêu nhìn tư liệu về mấy tên trọng phạm, hỏi, “Trước khi Hoàng Lang trốn, cùng ai tiếp xúc qua?”

Tương Bình lắc đầu, “Trước cảnh ngục cũng có điều tra qua, phỏng chừng là bởi vì có chết một cảnh sát nên đã nổi giận, những người đó đều bị bắt giam, bất quá vẫn tìm không ra người nào thực sự đóng góp công sức cho Hoàng Lang.”

“Phỏng chừng cần có người chỉ điểm a.” Triển Chiêu lẩm bẩm, “Với chỉ số thông minh của Hoàng Lang hẳn là không nghĩ được một biện pháp chạy trốn tài tình như vậy … Đương nhiên, khả nghi nhất chính là chuyện hắn trở về tập kích Mã Hân.”

“Ừm…” Nghĩ tới đây, Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Người nào nhỉ?”

Bạch Ngọc Đường lại nói, “Miêu Nhi, thực ra tôi có một chủ ý.”

“A?” Triển Chiêu liếc Ngọc Đường, “Chủ ý gì?”

Bạch Ngọc Đường nhìn Tương Bình một chút, hỏi, “Những người trong này, ai đã đọc qua sách của Miêu Nhi?”

Triển Chiêu hai mắt sáng ngời, vỗ vai Bạch Ngọc Đường một cái, “Được nha Tiểu Bạch, cái này tuyệt!”

Tương Bình gọi điện thoại hỏi một chút, rồi rút ra một phần tư liệu, nói, “Người này, gọi là Đặng Xa, một người cảnh ngục nói, hắn đã từng đưa tiền nhờ cảnh ngục mua hết sách của tiến sĩ Triển ình, mỗi ngày đều đọc, quả thực là yêu thích không buông tay.”

“Nga…” Triển Chiêu cười tủm tỉm, “Nguyên lai là tự học thành tài a, quả nhiên là nhân tài.”

“Miêu Nhi, này cũng là trọng phạm.” Bạch Ngọc Đường cầm lấy áo khoác nói, “Đi nhà giam gặp hắn sao?”

“Ừ… Tôi có chút hứng thú.” Triển Chiêu nhìn tư liệu của hắn một chút, hỏi, “Hắn phạm tội gì?”

“Giết người.” Tương Bình trả lời, “Có người nói tên này trước đây siêu cấp có tiền, chính là lấy giết người làm vui, sau lại tìm một luật sư tốt, cãi cho tử hình giảm xuống còn tù có thời hạn, nghe nói biểu hiện trong ngục không tệ lắm, bạn bè hắn bên ngoài cũng nhiều, có vẻ sẽ được giảm hình phạt.”

“Ừm.” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nói với Bạch Ngọc Đường, “Chúng ta đi gặp hắn đi?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, cùng Triển Chiêu ra cửa, Bạch Trì cùng Lạc Thiên đuổi theo, nói là muốn đi cùng, những người khác phụ trách thẩm vấn đám người vừa tóm được.

“Lạc Thiên, sao anh không đi bồi Mã Hân?” Bạch Ngọc Đường khởi động xe, hỏi Lạc Thiên, “Quá không chu đáo nha.”

Lạc Thiên trên mặt có chút xấu hổ, nói, “Đội trưởng… Đừng chọc tôi.”

“Bất quá ngẫm lại.” Bạch Trì cười tủm tỉm nói, “Nếu không phải vừa rồi Thiên ca hỏi đến Hân, nói không chừng thật sự đã xảy ra chuyện!”

“Đúng đó.” Triển Chiêu cười tủm tỉm vỗ vỗ vai cậu, “Cũng coi như anh hùng cứu mỹ nhân a.”

Lạc Thiên trên mặt hết hồng lại trắng, bất đắc dĩ nhìn mọi người, biểu tình này như muốn nói —— đổi trọng tâm câu chuyện được không?

Bạch Ngọc Đường lái xe đến trại giam X.

“Cái trại giam này, sao không cùng một chỗ với trại giam của thành phố S?” Bạch Trì hiếu kỳ hỏi, “Em trước đây còn không biết có nhiều trại giam vậy nha.”

“Cái trại giam này ở trên núi.” Bạch Ngọc Đường nói, “Gần bãi bắn.”

“Bãi bắn?” Bạch Trì suy nghĩ một chút, hỏi, “Chính là… nơi tiến hành án tử hình?”

“Ừ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Quá tiện.”

“Nơi này đại khái cùng trung tâm chữa trị đặc biệt không khác nhau là mấy, đều giam giữ những người có chút đặc biệt.” Triển Chiêu nói, “Đối với phạm nhân, sẽ căn cứ theo hành vi, tư tưởng, năng lực cùng thang đánh giá mức độ phạm tội, chia làm mười cấp, trong đó phạm nhân từ cấp bốn đến cấp mười đều ở nhà giam phổ thông, còn cấp một.. hai.. ba.. là tội phạm đặc biệt nghiêm trọng, sẽ bị nhốt trong nhà tù đặc thù, chính là trại giam X này.”

“Vào trong ngục rồi cón trốn ra cơ bản là không có khả năng.” Bạch Ngọc Đường nói, “Bởi vì bảo vệ tuyệt đối vững chắc, lần này dĩ nhiên Hoàng Lang lại chạy được, cấp trên khẳng định sẽ truy cứu.”

“Bất quá tôi thấy thật kỳ quái.” Triển Chiêu hỏi, “Hoàng Lang đích thật là giết không ít người, thế nhưng hắn thế nào có tiền mời luật sư đến cãi cho từ một đống bằng chứng xác đáng lăn qua lăn lại chỉ phải hưởng án chung thân?”

“Đúng đó a.” Bạch Trì cũng nói, “Giết cả mấy mạng người, em vẫn nghĩ hắn phải bị bắn bỏ.”

“Lần này khẳng định là chết.” Lạc Thiên ở một bên bổ sung.

“Đúng thế, nhưng trước đây sao lại thành thế chứ!” Bạch Trì có chút bất mãn.

“Hơn nữa cấp độ như Hoàng Lang có thể đi vào nhà giam X sao?” Triển Chiêu hỏi, “Hắn ngoại trừ biến thái ra, tuyệt đối không có tài cán gì đặc biệt chứ?”

Bạch Ngọc Đường cũng cười, “Miêu Nhi, điện thoại di động ở trong túi tôi, cậu lấy gọi hỏi cục trưởng Bao xem.”

“Ừ…” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, đưa tay lấy điện thoại ra gọi cho Bao Chửng.

Bao Chửng nghe xong, nói với anh rằng, Phương Kiểm sau đó còn tra được, Hoàng Lang có liên quan đến một tổ chức nào đó, là một người nắm rõ tình hình, hắn lại rất hợp tác nên không có phán tử hình. Mặt khác, Hoàng Lang quen biết nhiều, sợ hắn ở nhà giam phổ thông sẽ tìm cách liên lạc với đồng bọn bên ngoài, cản trở phá án, nên đem hắn nhốt vào nơi tuyệt đối không có khả năng ra ngoài như nhà giam X, không nghĩ tới dĩ nhiên vẫn có thể trốn. Tình thế không thể cứu vãn, hiện tại toàn bộ nhà giam X từ trên xuống dưới đều rất khẩn trương, mấy phạm nhân đã từng tiếp xúc với Hoàng Lang đều bị khoá lại.

“A, quả nhiên sự tình dính dáng không nhỏ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Bất quá Miêu Nhi, cậu nghĩ xem, Đặng Xa kia có phải là người giúp Hoàng Lang trốn không?”

“Trạng thái tinh thần của Hoàng Lang, hiển nhiên đã bị người khác dẫn dắt.” Triển Chiêu nói, “Lúc bắt hắn tôi có nhìn qua, hắn cũng không phải một người thông minh gì, chỉ bất quá là một kẻ chết thay. Tư chất như vậy, tại nhà giam X này, tuyệt đối là quân cờ tốt cho người khác … Đúng rồi, cậu vì sao lại nghĩ đến chuyện Đặng Xa có đọc qua sách của tôi?” Triển Chiêu rất hứng thú hỏi Bạch Ngọc Đường.

“Nga.” Bạch Ngọc Đường cười cười, nói, “Tôi nghĩ rất đơn giản, trước đây chẳng phải đã từng có một cuộc thống kê sao, mấy tên tội phạm so với cảnh sát còn thích sách của cậu hơn.”

“Không phải chứ?” Triển Chiêu nhướn mày nhìn anh, “Vậy tôi đây chẳng phải là tội ác tày trời rồi?”

Bạch Ngọc Đường cười cười, “Cậu nói xem?”

Triển Chiêu bất mãn, “Tiểu tử này, nếu như Hoàng Lang là hắn sai sử, tôi đây đoán hắn hẳn là có chuyện gì đó muốn nói với chúng ta, bất quá không có cách nào khác đành dùng đến Hoàng Lang.”

“Tôi cũng nghĩ như thế.” Bạch Ngọc Đường khe khẽ thở dài, “Đúng rồi… Cậu có số của Triệu Tước không?”

Vùng xung quanh lông mày Triển Chiêu run lên, nhìn anh, “Làm gì a?”

“Cậu gọi đến, hỏi xem ông ta có biết Đặng Xa không?” Bạch Ngọc Đường nói.

“Thôi.” Triển Chiêu lắc đầu, “Hỏi ông ấy làm gì.”

“Sách… Không hiểu sao tôi nghĩ, Triệu Tước phỏng chừng có quen biết.” Bạch Ngọc Đường cười, “Cậu hỏi một chút thôi.”

Triển Chiêu vẫn không nguyện ý.

Bạch Trì nói, “Em có số của chú ấy, em hỏi cho.”

Triển Chiêu không lên tiếng.

Bạch Trì lấy điện thoại ra, ấn tám con số …

Một lát sau, điện thoại được nhấc lên, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói biếng nhác của Triệu Tước, “Trì Trì? Sao muộn thế còn gọi? Ngủ không được sao?”

Bạch Trì nhìn bên ngoài một chút, “Nga… quấy rối giấc ngủ của chú a?”

Triển Chiêu nói thầm, “Hỏi mau, đừng cùng ông ấy nói nhảm nhiều, cẩn thận bị lừa đó.”

“Ai nha…” Đầu dây bên kia, Triệu Tước nghe thấy giọng nói của Triển Chiêu, cười hỏi, “Con mèo kia nhăn nhó cái gì? Trì Trì? Án tử của mấy đứa gặp phải trở ngại? Cần ta hỗ trợ?”

“Là cố vấn chút tin tức mà thôi.” Triển Chiêu nhấn mạnh.

Bạch Trì đưa điện thoại qua, “Cái kia… anh, hay là, anh nói với chú ấy đi?”

Triển Chiêu quay đi chỗ khác ——không!

Triệu Tước ngáp một cái, hỏi, “Nói đi, muốn hỏi gì?”

Bạch Trì đành mở miệng, “Cái kia, Đặng Xa, chú có biết không?”

“Nga… Đặng Xa a, tiểu tử này còn chưa có chết sao?” Triệu Tước hỏi lại.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liếc nhau —— quả nhiên có biết!

Triển Chiêu giật lấy điện thoại, hỏi, “Tôi nói nè, sao tên biến thái nào chú cũng biết thế?!”

Triệu Tước hắc hắc cười, “Không đúng không đúng, phải nói là, biến thái có tài, ta đều biết a!”

“Có ý gì a?” Triển Chiêu tò mò, “Hắn là ai?”

“Tiểu tử Đặng Xa này ta đã gặp, là lúc còn làm cảnh sát, hắn thế nhưng rất có khả năng, trước đây bất quá chỉ là một tên lưu manh trộm vặt trên đường, sau lại làm nên nghiệp lớn.”

“Vậy sao hắn lại vào tù?” Triển Chiêu khó hiểu hỏi.

“Ừm, nói nhỏ chứ, tên này rất cổ quái, suy nghĩ của hắn chẳng ai có thể nhìn thấu.” Triệu Tước cười nói, “Nếu như là một phàm phu tục tử, vậy hắn không thể nào có được thành tựu như hôm nay đâu.”

Triển Chiêu máu chảy không thông mở miệng, “Phàm phu tục tử có gì không tốt a, sau này đừng bám lấy tôi nói chú muốn làm phàm phu tục tử đó, chú có muốn cũng làm không nổi đâu!”



Đầu dây bên kia trầm mặc trong chốc lát, chợt nghe Triệu Tước mắng, “Thằng nhóc đáng ghét!”

Triển Chiêu nhướn lông mày, thấy Triệu Tước đã sinh khí, tâm tình không tồi, đang tính cúp điện thoại, lại nghe Triệu Tước bổ sung cú chót, “Thằng nhóc cậu cứ mồm mép cho lắm vào, cũng ở phía dưới cái kia kia!” Nói xong, nhanh tay cúp trước!

Triển Chiêu bùng nổ, muốn mở miệng phản bác, nhưng Triệu Tước đã cúp mất tiêu, liền liều mạng gọi lại, nhưng Triệu Tước không chịu nhấc máy.

Bạch Trì có chút không nỡ, “Anh… Đừng bạo lực với điện thoại của em, mới mua đó.”

Triển Chiêu hầm hừ đưa điện thoại trả lại cho Bạch Trì, lúc này, điện thoại của Bạch Ngọc Đường meo meo kêu một tiếng, Triển Chiêu lấy mở ra xem, chỉ thấy Triệu Tước gửi tin nhắn đến, là một khuôn mặt tròn tròn mập mạp đang le lưỡi với mình.

Triển Chiêu hung hung đóng điện thoại lại nhét vào trong túi Bạch Ngọc Đường, tức giận đến mặt mũi trắng bệch.

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, “Miêu Nhi, ai bảo cậu vô duyên vô cớ trêu chọc ông ấy.”

“Ổng bao nhiêu tuổi rồi chứ, thiệt thòi một tí cũng không chịu!” Triển Chiêu căm giận, “Nhất định phải ăn thua với tôi!”

“Bất quá Đặng Xa kia dựa theo miêu tả của Triệu Tước, phỏng chừng không phải người tham gia vào vụ án lần này.” Bạch Ngọc Đường nói tiếp.

“Ừm, hẳn là thế, phong cách của Triệu Tước cùng phát xít này bất đồng, mà ông ấy không thể nào đi tham gia mấy hoạt động tập thể thiểu năng như vậy!” Triển Chiêu tiếp tục bất mãn, đột nhiên nghĩ tới gì đó, liền quay sang nói với Bạch Trì, “Trì Trì, em gửi tin nhắn cho ông ấy, hỏi xem ổng biết thú đi bằng mũi không?”

Bạch Trì nhìn nhìn Triển Chiêu, “Sao anh không hỏi …”

Nói còn chưa dứt lời, thấy Triển Chiêu trừng mình, lập tức cầm điện thoại bấm bấm.

Rất nhanh, Triệu Tước gửi trở lại, “Thú đi bằng mũi có thể ăn, rất ngon a… Mèo cũng có thể ăn, nhưng vô dụng nhất là con mèo nào bị chuột xơi tái!”

Bạch Trì run rẩy ấn ấn, tâm nói … Cầu cho bên dưới còn có gì đó khác, nếu không Triển Chiêu lại muốn bạo phát a.

Quả nhiên, tin nhắn còn một mảng lớn phía sau, cuối cùng cũng thấy một câu chót, “Đừng để mặt ngoài của sự vật ảnh hưởng đến phán đoán.”

Bạch Trì lựa chọn ý chính đọc cho Triển Chiêu nghe.

Triển Chiêu nheo mắt chăm chú nhìn cậu, “Ông ấy không còn nói gì khác?”

“Ách…” Bạch Trì cười gượng.

“Nói đi, đến tột cùng là ông ấy nói cái gì?” Triển Chiêu giục.

Bạch Trì đem tin nhắn đầy đủ của Triệu Tước niệm lại một lần, ngoài dự đoán chính là, Triển Chiêu lần này không tức giận cũng không mắng chửi người, mà chỉ nâng cằm xoa xoa, một lát mới gật đầu, “Ừm …”

Mọi người đợi nửa ngày, cũng không thấy Triển Chiêu giải thích “Ừm” kia rốt cục là có ý gì. Mà lúc này, đã tới được nhà giam X.

Bạch Trì ngẩng mặt nhìn, tán thán, “Oa… Quả nhiên ở trên núi.”

“Những lưới sắt này đều mở điện sao?” Lạc Thiên cũng nhô đầu ra nhìn, “Có mấy tháp quan sát nữa.

Đường lên núi khoảng mấy trăm mét, đã đi qua bốn trạm canh gác, năm cánh cổng sắt, Bạch Trì nhịn không được tấm tắc hai tiếng, “Phòng thủ thật nghiêm mật nga.”

“Nghiêm mật nữa cũng vẫn có ruồi lọt.” Triển Chiêu thuận miệng nói một câu.

Bạch Ngọc Đường nhìn anh, “Miêu Nhi, cậu gần đây cũng biết nói đùa sao.”

Triển Chiêu nheo mắt nhìn anh —— đừng chọc tôi, tôi còn đang khó chịu!

Bạch Ngọc Đường ngoan ngoãn thu lại ngữ điệu trêu chọc, mở cửa xe, tiếp nhận kiểm tra.

Rất nhanh, mọi người tới được cửa lớn, người canh tù cũng đã chờ sẵn ở cửa, Triển Chiêu nhận ra, đó là cấp dưới lúc trước của Triển Khải Thiên, Ngô Mạnh.

“Ngô thúc thúc.” Triển Chiêu chào hỏi.

Ngô Mạnh tướng mạo rất hung hãn, thế nhưng tính tình rất ôn hòa, mau mau tiến lại bắt tay Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Ai nha, tinh anh của giới cảnh sát!”

Hai người đều cười lắc đầu.

“Đặng Xa là người như thế nào?” Bạch Ngọc Đường cùng Ngô Mạnh vào trong, nhịn không được hỏi trước.

“Nga… Trên cơ bản phạm nhân trong trại giam X đều có vài đặc điểm chung, hung tàn, bạo lực, giảo hoạt.” Ngô Mạnh mở cửa sắt đưa hai người vào trong, “Bất quá Đặng Xa này có chút bất đồng.”

“Bất đồng thế nào?” Triển Chiêu hỏi.

“Hắn… rất thông minh.” Ngô Mạnh suy nghĩ một chút, nói, “Còn vô cùng hiền lành.”

“Tội phạm đặc biệt nghiêm trọng mà dùng từ hiền lành này để hình dung, thật là có chút…” Bạch Ngọc Đường tựa hồ cũng không quá tin tưởng.

“Lúc đầu bọn chú cảnh giới hắn rất nghiêm ngặt.” Ngô Mạnh nói, “Bởi vì thật sự không rõ hắn vì sao lại vào tù, giống như hắn mong ước được sinh sống ở đây vậy.”

“Có loại sự tình này?” Triển Chiêu giật mình.

“Đúng rồi!” Ngô Mạnh cười nói với Triển Chiêu, “Đặng Xa cũng là một người vô cùng sùng bái cháu … Hắn cho rằng cháu là sinh vật có trí tuệ nhất hành tinh.”

Bình luận

Truyện đang đọc