S.C.I. MÊ ÁN TẬP

“Truy tìm sát nhân bí ẩn?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, khó hiểu nhìn Trương Hoa, “Trò gì vậy?”

Trương Hoa trầm mặc một hồi rồi nói, “Là trò tôi cùng vài người trong câu lạc bộ chơi với nhau.”

“Câu lạc bộ?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Nói cụ thể hơn một chút!”

Trương Hoa hít một hơi thuốc, “Chúng tôi khi đó không có cái gì để giải trí được cả, máy vi tính này nọ cũng chưa phổ biến như bây giờ, sau khi học xong chỉ có thể nghe chút nhạc gì đó thôi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, gật đầu, tiếp tục nghe Trương Hoa kể, Mã Hán bọn họ cũng cảm thấy hứng thú, đang ở ngoài cửa vừa hút thuốc vừa nghe. Vừa rồi khi Mã Hân đi ra, cửa chỉ khép hờ, là do Bạch Ngọc Đường cố ý để thế, như vậy tiếng nói chuyện bên trong bên ngoài đều nghe thấy được, điểm mấu chốt là, những người ở ngoài có thể quan sát được biểu tình của Trương Kiến Khải, xem có biến hóa gì đặc biệt không.

“Phòng ký túc xá của chúng tôi có sáu người, tôi, Hác Mạt, Vương Lượng, Hứa Phong, Lưu Minh, Trần Tử Nam...” Trương Hoa rút ra điếu thuốc khác, “Kỳ thực... Kỳ thực Vương Lượng bọn họ, không hề xấu như mọi người nói, là lúc xảy ra chuyện kia, để tránh trách nhiệm nên chúng tôi đã bịa ra!”

“Cái gì?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt, mấy người ngoài cửa khẽ nhíu mày.

“Bốn người họ, thỉnh thoảng có gây sự đánh nhau hoặc cúp học đi chơi, thế nhưng đó là chuyện rất bình thường. Bọn họ chỉ là vẻ ngoài hơi hung dữ nhưng ở chung rất ổn, chỉ vì đang có ý định lập một ban nhạc, nên có chút tách biệt khỏi mọi người, không muốn trò chuyện cùng mấy đứa mọt sách mà thôi.”

“Nói cách khác, bốn người bọn họ căn bản là không hề cưỡng hiếp Diệp Linh?!” Triển Chiêu hỏi.

Trương Hoa lắc đầu, “Vì bọn họ đều đã chết, Diệp Linh cũng phát điên rồi, chúng tôi mới...”

“Là chủ ý của ba anh phải không?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Nếu không sao toàn bộ giảng viên cùng sinh viên đều nhất trí?”

Trương Hoa do dự một chút rồi gật đầu, mấy cảnh sát đang đứng ngoài cửa ngoảnh đầu nhìn Trương Kiến Khải, thì thấy ông ta vẻ mặt đỏ bừng, đang cúi đầu rầu rĩ, không giống như nói dối.

“Nói một chút về câu lạc bộ kia.” Bạch Ngọc Đường nói, “Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.”

“Ừm.” Trương Hoa gật đầu, bắt đầu chậm rãi kể lại.

“Lúc đó thời gian rảnh rỗi của chúng tôi rất nhiều, Diệp Linh là hoa khôi của trường, khuôn mặt rất đẹp, cô ấy đang cùng Hác Mạt hẹn hò.” Trương Hoa cười khổ, “Hác Mạt là từ nông thôn tới, học tập rất chăm chỉ, tính cách cũng hiền lành đơn giản... một cô gái như Diệp Linh, kỳ thực không thích hợp với cậu ấy, mấy anh em chúng tôi đều cảm giác được điều đó.”

“Diệp Linh có vấn đề gì sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Diệp Linh là một thiên kim tiểu thư, vô cùng sành điệu, bạn trai của cô ta còn ít sao?! Cùng Hác Mạt hẹn hò đơn giản chỉ vì Hác Mạt rất tuấn tú, kỳ thực chuyện cô ta hẹn hò với rất nhiều nam sinh khác trong trường cũng không phải bí mật gì.” Trương Hoa nói, “Năm người bọn tôi khuyên Hác Mạt không được, nên đã gặp mặt Diệp Linh, mong cô ta biết khó mà lui, để tránh sau này làm tổn thương Hác Mạt... Cô ta để cải thiện quan hệ với chúng tôi, đã đưa chúng tôi đến một chỗ.”

“Câu lạc bộ?” Triển Chiêu hỏi.

Trương Hoa gật đầu, “Câu lạc bộ kia tên là Dạ Đô, là một câu lạc bộ âm nhạc ngầm dưới lòng đất, có DJ, rất nhiều đĩa nhạc rock, còn có loại nhạc Âu Mĩ mê hoặc mà chúng tôi chưa từng nghe qua, heavy metal...”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe xong liền thấy đau đầu.

“Những người ở trong đó đều rất điên cuồng, lúc đó chúng tôi thấy thật mới mẻ, Vương Lượng bọn họ vốn thích âm nhạc, được đến đó liền vui đến phát điên rồi.” Trương Hoa liên tục lắc đầu, “Chúng tôi ở câu lạc bộ đó rất vui vẻ, quan hệ với Diệp Linh cũng được cải thiện, sau đó còn quen được rất nhiều người bạn lớn tuổi hơn, có một người còn từng học chung trường nữa, cho nên...”

“Học chung trường?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt, Triển Chiêu lấy ra ít tư liệu đưa cho Trương Hoa nhìn, “Anh xem có đúng là những người này không?”

Trương Hoa tiếp nhận tư liệu nhìn một chút, rồi chỉ vào gương mặt của Hứa Trung, Ngô Tiễn Lương, Vương Hữu Nghị cùng Chương Hàn, run run nói, “Lúc đó... tất cả mọi người đều cùng nhau chơi cái trò kia.”

“Có thật không?!” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trong lòng vui vẻ —— tìm được điểm chung rồi!

“Lúc đó, chúng tôi quen được bọn họ cùng vài người khác nữa.”

“Là những ai, anh còn nhớ tên không?” Triển Chiêu hỏi.

Trương Hoa lắc đầu, chỉ vào ảnh chụp của Ngô Tiễn Lương bọn họ, “Chúng tôi lúc đó không dùng tên thật, cho tôi xem ảnh chụp may ra tôi nhận ra chứ tên thì tôi không biết..”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một lát, rồi lấy ra ảnh chụp Lưu Phương cùng Kiều Vĩ Minh đưa cho Trương Hoa, “Anh nhìn kĩ xem, hai người kia có trong câu lạc bộ đó không?”

Trương Hoa cầm hai tấm hình nhìn nửa ngày, rồi bỏ hình của Lưu Phương xuống, “Không phải người này!”

“Còn người kia?” Triển Chiêu chỉ chỉ vào ảnh chụp của Kiều Vĩ Minh.

“Này...” Trương Hoa hình như không thể xác định được.

Đúng lúc đó, Công Tôn bước đến, vừa ở cửa nghe thấy liền tiến vào, cầm cây bút trên tay, tiếp nhận tấm hình của Kiều Vĩ Minh, vẽ thêm vào đó một hàng ria mép rồi sửa đôi kính viền vàng trong ảnh thành kính đen, sau đó đưa cho Trương Hoa, “Như vầy thì sao?!”

“Là hắn! Là hắn!” Trương Hoa đột nhiên kích động, “Số hiệu 11!”

“Số hiệu 11?” Triển Chiêu hỏi Trương Hoa, “Đây là tên của hắn?”

“Là số hiệu để chúng tôi chơi trò chơi đó!” Trương Hoa nói, “Chúng tôi tổng cộng có mười bốn người tham gia, cho nên phải đánh số như vậy.”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Sáu người các anh, bốn người nhóm Ngô Tiễn Lương, một Kiều Vĩ Minh, một Diệp Linh... Như vậy tổng cộng mới mười hai người, còn hai người kia là ai?”

“Có một người là bạn học của chúng tôi, tên là Vương Minh.” Trương Hoa vừa nói xong Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền liếc nhau... Lúc đó trong phòng hiệu trưởng, cô ta còn nói Vương Lượng bọn họ không đáng một xu, này đúng là nói dối trắng trợn a.”

“Còn người kia?”Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Tôi không biết, là số hiệu 01.” Trương Hoa trả lời, “Số hiệu của chúng tôi đều quyết định bằng rút thăm, khởi xướng hoạt động lần này là số hiệu 11.”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhíu mày, là Kiều Vĩ Minh nghĩ ra sao?! Hắn quả nhiên là kẻ tình nghi số một!

“Trò chơi đó chơi thế nào?” Triển Chiêu hỏi tiếp.

“Là thế này, lúc đó chúng tôi rất si mê loại nhạc phương Tây đó, ca từ rất bạo lực, đều là giết người phóng hỏa, ngược đãi tàn sát vân vân, chúng tôi khi đó còn thấy rất tuyệt vời nên vô cùng cuồng nhiệt. Loại nhạc này là do số hiệu 11 từ nước ngoài mua về, hắn cũng hay mua đĩa tặng chúng tôi, sau đó chúng tôi trở thành bạn tốt, người này hình như rất giỏi giang, có rất nhiều tiền, nên mới có thể làm mấy chuyện này.”

Công Tôn cau mày, “Kiều Vĩ Minh khi đó ngoại trừ làm pháp y ra còn tham gia giảng dạy, thu nhập hẳn là rất cao, hơn nữa nghiên cứu y học có rất nhiều cơ hội xuất ngoại.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu, Kiều Vĩ Minh chắc chắn biết rằng những ai thích loại âm nhạc kia tất sẽ nguyện ý cùng hắn chơi trò chơi đó.

“Trò chơi là như vầy.” Trương Hoa nói, “Mười bốn người chúng tôi rút thăm, nếu ai rút được thăm có chữ “sát nhân bí ẩn” thì sẽ phải nghĩ ra mọi cách để giết chết những người còn lại, thế nhưng lúc giết chúng tôi, nếu bị chúng tôi phát hiện thì trò chơi sẽ chấm dứt!”

“Giết chết các anh?” Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười.

“Trò chơi mô phỏng theo cuộc sống thường ngày a, chúng tôi cứ sinh hoạt như bình thường, thế nhưng sát nhân bí ẩn kia sẽ phải nghĩ cách để giết chết chúng tôi, hơn nữa chúng tôi cũng phải gặp gỡ như thường lệ, có thể đi riêng theo nhóm nhỏ, nói chung là cho sát nhân bí ẩn kia cơ hội để hành động, cũng là để chúng tôi có thể tra ra hung phạm. Dấu hiệu để nhận biết là một đường kẻ bằng bút đỏ ở trên cổ.” Trương Hoa dùng bàn tay cắt qua cổ, “Giống như bị dao cứa qua yết hầu vậy.”

“Sau đó sao?” Triển Chiêu hỏi, “Ai là hung thủ?”

Trương Hoa trầm mặc liễu một lúc lâu rồi lắc đầu cười, “Tôi không biết.”

“Sao?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

“Lúc đó, người đầu tiên bị giết là Hác Mạt.” Trương Hoa nói, “Trên cổ cậu ấy có một đường màu đỏ, thế nhưng cậu ấy không thể nói cho chúng tôi biết hung thủ là ai, hơn nữa chúng tôi cũng không thể nói chuyện với cậu ấy, bởi vì cậu ấy đã chết. Người thứ hai là Vương Lượng... Kế tiếp là Hứa Phong, Lưu Minh, Trần Tử Nam, ngoại trừ tôi ra, trên cổ ai cũng có một vết cắt màu đỏ. Một thời gian sau,trước khi sát nhân bí ẩn kịp giết tôi thì tôi bắt được hắn, chính là số hiệu 01.”

“Người kia rất thần bí sao?” Triển Chiêu giật mình.

“Đúng a.” Trương Hoa gật đầu, “Bởi vì đã bắt được hung thủ, nên trò chơi chấm dứt, trò chơi này rất kích thích, nên chúng tôi tham gia thật vui vẻ, đêm hôm đó, chúng tôi đi ra ngoài uống rượu chúc mừng, rồi chuẩn bị tham gia một trò chơi kích thích khác.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau lắc đầu, mấy người này sao đầu óc rỗng tuếch vậy.

“Cái đêm đi ăn nhậu đó, năm người Hác Mạt bọn họ không có đến.” Trương Hoa nói, “Bởi vì tôi sau khi học xong đến thẳng quán bar, Hác Mạt nói muốn đi đón Diệp Linh, còn bốn tiểu tử kia đã trốn học từ trước, nói sẽ tới sau, nhưng bọn họ không hề xuất hiện... Sau đó Diệp Linh tới, nói là tìm không được Hác Mạt nên cho rằng đã bị tôi túm đi trước.”

Tất cả mọi người nhíu mày, đêm đó... hẳn là đêm xảy ra hỏa hoạn.

“Chúng tôi ở đó chúc mừng, uống rượu...” Trương Hoa nhún vai, “Tôi lúc đó uống hơi quá chén, nên Diệp Linh đã đưa tôi về.”

“Lúc đó đã lên đèn, nhưng Ách đại thúc không ở trong phòng trực, Diệp Linh cũng muốn xem Hác Mạt vì sao không tới liền cùng tôi len lén đi lên.” Trên mặt Trương Hoa hiện ra một biểu tình sợ hãi, “Chúng tôi đi lên phòng, phát hiện cửa không có khóa liền đi vào thì ngửi thấy có mùi lạ.”

“Mùi lạ?” Triển Chiêu liếc Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cũng cau mày, thầm nhủ, thật là quái dị a!

“Tôi phát hiện mấy người bọn họ đều nằm ở trên giường liền muốn đi gọi từng người dậy, tôi bước tới Vương Lượng ở gần tôi nhất... Thế nhưng phát hiện cả người cậu ấy lạnh ngắt cứng đơ, tôi đẩy vài cái cậu ấy cũng không tỉnh, tôi mới đưa tay đánh đánh vào mặt cậu ấy thì sờ phải thứ gì đó dính dính, tôi nhìn lại, là máu... là máu a!” Trương Hoa lắc đầu, “Diệp Linh cũng tới lay Hác Mạt, thế nhưng cậu ấy cũng không tỉnh, trên cổ cũng toàn máu là máu... Chúng tôi lúc đó sợ hãi, liền lôi hộp quẹt ra, bật lên, để sát vào nhìn xem, thì thấy Vương Lượng mắt đã trợn trắng... Cậu ấy đã chết rồi... Vết cắt giả trên cổ toàn máu là máu, thực sự bị cắt vào yết hầu... Chúng tôi lúc đó bị dọa cho choáng váng, rồi...nhoáng một cái, không rõ vì sao, thi thể tự dưng bốc cháy, rồi lan ra, cháy hết cả giường chiếu bàn ghế chung quanh!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa nghe đã hiểu, cái mùi lạ kia, hẳn là mùi của một loại chất dễ bắt lửa.

Trương Hoa càng nói càng nhanh, càng nói càng kích động, “Tôi... Tôi rất sợ, vừa lúc đó ở phía sau, Hác Mạt toàn thân rực lửa đột nhiên ngồi dậy... Cậu ấy chưa chết a!” Trương Hoa đứng bật dậy, “Tôi không biết cậu ấy chưa chết, tôi cùng Diệp Linh lúc đó sợ đến điên rồi, Diệp Linh muốn hét lên, tôi liền bưng miệng cô ta lại... Dù sao cũng là tôi châm lửa, tôi đã giết người, hơn nữa Hác Mạt cả người toàn lửa đang lê bước ra ngoài, tôi rất sợ, cho nên...”

“Cho nên anh kéo Diệp Linh chạy đi, còn đóng cửa lại?” Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nói, “Diệp Linh vì bị kích thích quá lớn, nên đã phát điên?”

Trương Hoa gật đầu, “Đêm đó, Ách đại thúc không có trong phòng trực, tôi cùng Diệp Linh bỏ chạy ra ngoài, khi tôi về nhà, Diệp Linh đã có dấu hiệu không bình thường... Ngày hôm sau... Chuyện này phát triển đến mức không thể tưởng được, ba tôi thấy tôi là lạ mới hỏi thăm, tôi liền kể hết mọi chuyện, rồi ông ấy...”

“Ông ấy vì muốn che giấu cho anh, nên đã nói dối?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Trương Hoa chán nản gật đầu, “Tôi... Tôi thực sự không biết vì sao lại thành như vậy, tôi muốn tới quán bar hỏi mấy người ở đó một chút, thế nhưng tôi làm không được... Tôi không dám.”

Lúc này, Trương Kiến Khải cũng đi vào an ủi Trương Hoa, rồi nói với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Hai vị cảnh sát, ngàn sai vạn sai, đều là ở tôi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, lắc đầu.

Ngoài cửa, Mã Hán siết chặt điếu thuốc trong tay, thấy Bạch Trì đang điên cuồng chà sát hai cánh tay liền hỏi, “Làm sao vậy?”

Triệu Hổ ở bên cạnh mắng một tiếng, “Mẹ ôi, lão tử nghe xong nổi hết cả da gà!”

Bình luận

Truyện đang đọc