S.C.I. MÊ ÁN TẬP

“Emilia miêu tả tình cảm của cô ta năm đó thế nào?”.

Triển Chiêu tiếp tục hỏi Tương Nam..

“Ừm. Emilia một mực cường điệu cô ta bị phản bội, cô ta rất hận bọn họ, thế nhưng cụ thể thì. cô ta lại không nói gì thêm.” Tương Nam có vẻ cũng rất hoang mang, “Loại cảm giác này kỳ thực rất quái lạ, tôi cảm thấy chính mình cũng không quá thanh tỉnh, cô ta nói với tôi cái gì, tôi liền tin cái đó, hơn nữa còn bất giác nghe theo chỉ thị của cô ta. Cái loại cảm giác này, thật giống như bị bóng đè, tôi rõ ràng muốn xoay người, nhưng lại không thể động đậy. Nếu như tôi thanh tỉnh, tôi nhất định sẽ hỏi cô ta rất nhiều vấn đề, nhưng lúc đó tôi lại hoàn toàn bị khống chế.”

Triển Chiêu gật đầu, điển hình của trạng thái ngủ khi bị thôi miên đây mà, không biết do tay nghề chưa đủ, hay là thủ đoạn quá mức cao thâm, nên đã cố ý không thôi miên sâu.

Lúc này, Triệu Hổ bọn họ gọi điện thoại về, Bạch Ngọc Đường vừa kêu bọn họ dựa theo địa chỉ đi tìm vị Kim Lương đại sư có thể là người bị hại tiếp theo kia, bọn họ đã tới nơi, bên trong không hề có người. Bảo vệ trực cổng nói, Kim sư phụ sáng sớm đã ra ngoài, đến bây giờ còn chưa trở về. Nhưng gã đó bình thường cũng ra ngoài giúp người khác xem phong thuỷ, vài ngày không trở về là bình thường.

Tương Bình gọi điện thoại tìm được người đại diện của Kim Lương, người đó nói Kim Lương mấy ngày nay thân thể không tốt lắm nên đã nghỉ ngơi, không có tiếp nhận bất cứ nhiệm vụ gì.

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút vấn đề, vì vậy tất cả mọi người bắt đầu tìm kiếm vị đại sư này.

Rạng sáng, những nơi bình thường Kim Lương hay tới đều đã tìm qua, vẫn không thấy hình bóng của gã, e là gã cũng không ở trong gara, mọi người không thể làm gì khác hơn là đăng lên truyền hình biển số và đặc đặc điểm chiếc xe, để tìm ra đầu mối..

Gã dù sao cũng là một kẻ có tiếng tăm, muốn tìm không thể nào trắc trở như vậy, ở đâu cũng không thấy người, rất có thể đã xảy ra chuyện..

..

“Oáp a ~”.

Bảy giờ sáng, Tiểu Bạch Trì vừa ngáp vừa chạy đi mua bánh rán và hot dog, còn có một túi lớn bánh bao, đang lên lầu giải vây cho đám người SCI đã nhịn đói cả buổi tối.

Vừa xách theo túi lớn túi nhỏ chạy vào sảnh lớn cảnh cục, chợt nghe phía sau có người gọi, “Bạch Trì.”.

Bạch Trì quay lại đầu, thì thấy đang bước tới là một người đàn ông, trông khá đẹp trai, còn có chút quen mặt..

“A!” Bạch Trì thoáng cái đã nhận ra, đó là tổ trưởng cũ của tổ phòng chống bạo lực, anh trai của Trần Du, Trần Mật.

Lúc Trần Mật rời khỏi cảnh cục, nghe nói đã mở một công ty kinh doanh chất nổ, vì là người trong nghề nên làm ăn rất khấm khá. Nhưng mà Trần Mật rất ít khi cùng người trong cảnh cục tiếp xúc, cũng không cùng Trần Du tham gia tụ tập với bọn họ, nên đã không gặp rất lâu rồi.

“Trần đội trưởng.” Bạch Trì rất ngưỡng mộ hắn, tuy rằng về mặt kỹ thuật chuyên môn Trần Mật không giỏi như Tần Âu, nhưng cũng là một nhân vật quan trọng.

“Đã sớm không phải Trần đội trưởng nữa rồi.” Trần Mật tay đút túi quần, hỏi Bạch Trì, “Bạch đội trưởng với tiến sĩ Triển có ở đây không?”

“Có nha, lên ngồi chơi?” Bạch Trì cười tủm tỉm mời anh ta ăn bánh bao.

“Trì Trì.”.

Lúc này, cách đó không xa có người ồn ào đi vào, “Có gì ăn chưa? Chết đói mất!”.

Bạch Trì thấy được Triệu Hổ cùng Mã Hán đi tìm Kim Lương cả đêm vừa ngừng xe đi vào cảnh cục, người đang nhào tới chỗ cậu đòi ăn đương nhiên chính là Triệu Hổ.

Hai người bọn họ cũng không đưa xe vào bãi đỗ xe, tư thế này phỏng chừng trở về chưa kịp nói quá hai câu đã phải xuất môn tìm người tiếp.

“Tìm được người chưa anh?” Bạch Trì đưa bữa sáng cho Triệu Hổ.

“Còn chưa thấy.” Mã Hán đi tới lắc đầu, thấy Trần Mật thì có chút kinh ngạc..

Trần Mật hỏi, “Đang tra án của Stephen đúng không?”.

Mọi người gật đầu, liếc mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt híp mắt nhìn Trần Mật, “Anh không phải có đầu mối gì chứ?”

“Không biết có tính được không.”.

“Tính!” Không đợi Trần Mật nói xong, đã bị mọi người tha lên lầu.

Phòng làm việc SCI, Triển Chiêu ngồi trên ghế xoay, cầm tấm hình của Emilia đảo tới đảo lui, hình như đang đờ ra xuất thần, một bộ dáng ngơ ngẩn, người của phòng khác đi ngang qua nhìn thấy đều nhịn không được cảm khái —— Triển Chiêu càng ngày càng có khí chất của thần tiên a.

Bạch Ngọc Đường đang ở chỗ Tương Bình xem đoạn clip quay lại cảnh gã Kim Lương đó lừa gạt người, Triệu Trinh ngồi trên sô pha ngủ gật..

Tương Nam đã mệt nhọc vài ngày, vừa uống ly sữa mật ong Bạch Trì pha cho xong, giờ đang ở trên chiếc sô pha mềm mại trong phòng nghỉ ngủ ngon lành.

Bạch Trì đưa Trần Mật vào phòng làm việc, mọi người cùng ngẩng đầu nhìn ra, hiển nhiên cũng có chút ngoài ý muốn..

Bạch Cẩm Đường vốn đang dụi dụi điếu thuốc chuẩn bị trở về công ty, thấy Trần Mật, rất tự nhiên gật đầu chào hỏi, lại khiến ột đám người giật mình nghi hoặc —— phạm vi quen biết của Bạch đại ca hình như quá rộng rồi đó a.

Mọi người hàn huyên vài câu..

Trần Mật nói, “Tiểu Du nói với tôi tối qua mọi người đụng phải án ở biệt thự của Stephen.”.

Mọi người nhìn nhau, gật đầu chờ anh ta nói tiếp.

“Mấy hôm nay tôi cũng theo dõi tin tức, có vẻ đã chết không ít người.” Trần Mật đổi chân, “Tôi chợt nhớ đến một chuyện, có thể có liên quan.”

“Chuyện gì á?” Triển Chiêu hiếu kỳ..

“Tôi lúc trước từng nhận được một đơn đặt hàng, có liên quan đến Stephen.” Trần Mật nói, “Staphen bọn họ đang làm một chiếc du thuyền, tính ra cũng xong rồi, không biết định làm gì trên đó, nhưng lại muốn công ty tôi lắp đặt một ít thiết bị nổ ở trên thuyền.”.

“Lắp thiết bị gây nổ ở trên thuyền?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Bọn họ muốn làm cái gì a?”.

“Tôi lên thuyền tham quan, đo đạc này nọ một chút, thì phát hiện chiếc thuyền có chút kỳ quái, thiết kế theo kiểu cổ xưa, hơn nữa trên thuyền bố trí rất nhiều vật trang trí rùng rợn, nghe nói chủ đề của du thuyền này là hành trình thuyền ma.” Trần Mật nhún vai, “Thế nhưng vì đặt ở trên thuyền, lượng hoả dược cần được khống chế nghiêm ngặt, bọn họ nói với tôi vài ý tưởng tổng quát, tôi cũng cần biết tình huống chỉnh thể của con thuyền, lại phải thử nghiệm một chút, công trình này khá lớn.”

Tất cả mọi người gật đầu..

“Vậy anh phát hiện ra vấn đề gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Thiết kế của con thuyền thì không có vấn đề gì, thân tàu cũng đủ vững chắc, vài vụ nổ nho nhỏ hoàn toàn có thể chịu được, lần đầu tiên thí nghiệm vô cùng thành công, vấn đề là ở lần vận chuyển sau cùng.” Trần Mật nghiêm túc, “Lần này ngoại trừ có thiết bị gây nổ còn có vài màn biểu diễn pháo hoa, có rất nhiều trang bị cần lắp đặt sớm, con thuyền này đã hạ thuỷ, mấy ngày hôm trước tôi vừa vận chuyển nhóm hoả dược cuối cùng lên trên.”

“Chờ một chút..” Bạch Ngọc Đường kinh ngạc nhìn Trần Mật, “Anh nói, chiếc thuyền này đã xong xuôi toàn bộ?”

Trần Mật gật đầu, “Đúng vậy.”.

Mọi người đây đó nhìn nhau —— nhanh như vậy? Trong tư liệu rõ ràng còn một khoảng thời gian nữa mà, hơn nữa có rất nhiều bức vẽ chưa thi công đến hoặc đang thi công dang dở. Cố tình lừa người sao?.

“Trần Mật, thuyền đó tên là gì?” Triển Chiêu truy vấn..

“Emilia.” Trần Mật trả lời, “Lúc tôi đo đạc có quan sát toàn bộ chiếc thuyền, trên thân tàu có cái tên này, nhìn giống mấy con thuyền ma trong phim, cũng kiểu chữ rỉ máu đỏ đó, bởi vậy ấn tượng tương đối sâu sắc.”.

Triển Chiêu nhíu mày, “Đám người này thực sự chơi với lửa a..”.

“Sau đó sao?” Bạch Ngọc Đường trở về chính đề, “Lúc anh vận chuyển hoả dược lên thuyền phát sinh chuyện gì?”.

“Cũng không phải lúc vận chuyển gặp chuyện không may, mà là sau khi kiểm tra.” Trần Mật cau mày nói, “Tiếp xúc với hoả dược nhất định phải vô cùng cẩn thận, tôi vẫn thường kiểm tra liên tục, vào lần kiểm tra gần nhất, tôi phát hiện liều lượng hoả dược đã bị ai đó điều chỉnh.”

Tất cả mọi người ngẩn người..

Triển Chiêu hỏi, “Là sao a?”.

“Nói đơn giản là, tôi phát hiện hoả dược tôi vận chuyển tới lần trước đã bị người khác thay đổi.” Trần Mật lo lắng a lo lắng, “Cách điều phối hoả dược đó hoàn toàn khác so với số thuốc tôi mang lên thuyền, hơn nữa nếu không phải tôi làm trong tổ chống cháy nổ đủ lâu, mũi cũng tương đối thính, người bình thường căn bản không phát hiện ra. Phương pháp điều chế kia căn bản không phải phối ra hoả dược mà là phối ra thuốc nổ, có lẽ chờ đến một ngày nào đó thuyền gặp cơn biển động, nhất định sẽ bị đánh chìm.”

“Oa..” Triệu Hổ nhướn mày, “Vậy khác nào Titanic ngủm trong bình yên đâu nha?”.

“Chiếc du thuyền này rất khổng lồ, quy mô chưa hẳn đã thua Titanic, hơn nữa sức chứa của nó phải lên đến một nghìn người, đến lúc đó toàn bộ đoàn người chắc chắn phải bồi táng.” Trần Mật nói xong, nhún nhún vai, “Tôi có nói cho Stephen biết chuyện này, nghĩ có thể là có người có cừu oán với cậu ta. Anh cũng biết, có thể nặng tay như vậy phỏng chừng là thâm cừu đại hận, nhưng cũng là một tên điên có chỉ số thông minh cực cao, tôi muốn báo nguy cho cậu ta đồng thời tạm ngưng kế hoạch lần này.”.

Những cảnh sát ở đây đều gật đầu —— quả thực là điên cuồng đến mức không thể điên cuồng hơn, một phát đánh chìm nguyên một đoàn thuyền người, điên nhưng rất có năng lực a.

“Thế nhưng Stephen không đồng ý?” Triển Chiêu nhíu mày hỏi.

“Thật ra không chỉ Stephen, một hạng mục của bọn họ thôi cũng có không ít nhà đầu tư, tôi không biết bọn họ gấp gáp cái gì mà cứ muốn tiến hành, có thể do đám thiên chi kiêu tử kia tự tin có thừa. Nhưng tôi thì tôi theo không có nổi, bởi vậy sau đó tôi bồi thường tiền rồi ngưng hẳn hợp đồng.”

“Rất sáng suốt.” Triệu Trinh khen ngợi, “Mà ở thành phố S này rất khó tìm ra công ty nào chuyên nghiệp như công ty nhà anh nha?”

“Toàn bộ thế giới cũng không có mấy công ty để bọn họ lựa chọn đâu.” Trần Mật về phương diện này lại rất tự tin, “Cho dù là Tần Âu, phá bom thì cậu ta hơn tôi thật, nhưng chế bom thì chưa chắc đâu.”.

Tất cả mọi người gật đầu, trước đây quả thật từng nghe Tần Âu nói qua.

“Vốn giữa tôi với khách hàng có thoả thuận giữ bí mật, nhưng hiện tại cũng không tính là quan hệ chủ khách nữa, với cả nghe Tiểu Du kể về vụ án đêm đó, tôi nghĩ nên nói qua với các anh” Trần Mật hiển nhiên đối với việc này cũng có chút lo lắng, “Chiếc thuyền đó tuyệt đối không thể rời bến, cho dù nó là thuyền gì, có bị oan hồn nào chiếm hay không.”.

Bạch Ngọc Đường gật đầu..

Trần Mật nói xong thì đứng dậy cáo từ.

Để Bạch Trì tiễn anh ta xuống lầu, mọi người trong phòng hai mặt nhìn nhau..

“Tương Bình.” Bạch Ngọc Đường trầm tư một lát, “Cậu đem đám người bên cạnh Stephen, Lâm Nhược trên dưới ba đời điều tra cho tôi, tôi muốn có tư liệu chi tiết về gia cảnh.”.

“Rõ.” Tương Bình bắt đầu trách nhiệm tìm tòi chỉnh lí của mình.

Bạch Trì vừa trở về, Triển Chiêu kêu cậu đến kho dữ liệu, thư viện và phòng lưu trữ báo chí cũ tìm tư liệu về Emilia, đắm thuyền, cùng vài gia tộc có liên quan.

Triệu Trinh cũng đi với Bạch Trì.

Triệu Hổ hỏi Bạch Ngọc Đường, “Đội trưởng, anh nghĩ chuyện lần này không phải sát thủ biến thái liên hoàn gì, mà là có người trả thù phải không?”

Bạch Ngọc Đường vừa gọi điện nói Tần Âu cùng Lạc Thiên theo lời Trần Mật đi điều tra nơi phát ra hoả dược nọ, xem có tìm được người mua không, cúp điện thoại xong quay qua gật đầu với Triệu Hổ và Mã Hán, “Biến thái sẽ không có sự lựa chọn, hết lần này tới lần khác chỉ tìm mỗi đám người này để hạ thủ, nhất định là có lý do.”

“Tôi thấy Stephen bọn họ hình như cũng có nghi ngờ, chỉ là không chịu nói ra.” Triển Chiêu ôm cánh tay, “Mà vụ án lần này chẳng giống vụ án của Bobbie có ý đồ báo thù vô cùng rõ ràng, lần này lại giả thần giả quỷ.”.

Đang nói chuyện, chuông điện thoại của Triệu Hổ reo lên, vừa nghe xong liền báo cáo lại với Bạch Ngọc Đường, “Đội trưởng, bên đài phát thanh nói có một tài xế ở gần xưởng đóng tàu thấy xe của Kim Lương, Trương Long bọn họ vừa chạy qua, xác nhận đúng là xe của Kim Lương, nhưng người thì không có ở đó, mà người dân xung quanh nói tối hôm qua có nghe thấy “đoàng” một tiếng, có thể là tiếng súng.”.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, lập tức dẫn mọi người chạy tới xưởng đóng tàu..

Vừa ra ngoài thì Mã Hán nhận được một cuộc điện thoại, là Trần Giai Di gọi tới. Giai Di trừ phi có việc gấp, nếu không sẽ không gọi tới trong giờ làm việc của anh để quấy rầy. Vừa chạy ra ngoài, Mã Hán vừa mở máy nghe, sau khi nghe xong cau mày thấp giọng nói với Bạch Ngọc Đường, “Giai Di nói, công ty điện ảnh lại đến tìm cô ấy để đóng vai Emilia, có vẻ Tương Nam đã từ chối vai diễn này, còn nói cô ấy vừa nhận được vé VIP tham gia chuyến đi đầu tiên trên du thuyền của đám Stephen, là ba ngày sau đó.”.

“Nhanh như vậy?” Bạch Ngọc Đường nhướn mày.

“Khó nghĩ nha.” Triển Chiêu vuốt cằm, không quên dặn Mã Hán, “Kêu Giai Di nghìn vạn lần đừng đi, còn có mấy cô nhóm Tề Nhạc nữa.”

Mã Hán gật đầu, “Chuyện vé mời mấy cô ấy đều báo lại với cặp song sinh, hai người họ đã từ chối giúp, thế nhưng Giai Di nói cũng có không ít người nhận được vé mời, đặc biệt là vài người mới vào nghề, bởi vì lần này toàn nhân vật quyền cao chức trọng, cơ hội khó có được lần hai, nên đều tranh nhau đi.”

“Eo.” Triệu Hổ lắc đầu, “Bọn họ không biết đó là thuyền ma sao a?”.

“Phỏng chừng đã biết càng thêm hưng phấn.” Bạch Ngọc Đường bình tĩnh nói, “Nếu Kim Lương thực sự chết trên Emilia, vậy con thuyền này chính là hiện trường gây án, ai cũng đừng mong có thể rời khỏi bến tàu.”.

..

Chỉ là, chạy tới nơi thì mọi người đành thất vọng rồi..

Tại hiện trường, Ngải Hổ bọn họ đã ở sẵn, xem ra đã có người báo cảnh sát.

Thấy Bạch Ngọc Đường bọn họ chạy tới đây, Ngải Hổ buồn bực hỏi, “Bạch đội trưởng, án tự sát các anh cũng quản nha?”

Triển Chiêu nhìn chiếc du thuyền nhỏ ở chỗ Ngải Hổ bọn họ một chút, nhịn không được nhíu mày, Bạch Ngọc Đường bên cạnh cũng có cảm giác bất an, Kim Lương không chết trên du thuyền đó, mà chết trên một chiếc thuyền du lịch loại nhỏ.

Lên thuyền quan sát thì thấy ở dưới sàn phía mũi thuyền có một thi thể đàn ông đang nằm, người chết chính là vị đại sư vô cùng am hiểu phong thuỷ địa lí kia, Kim Lương..

Kim Lương chết rất thảm, miệng ngậm họng súng lục nổ đầu mà chết, trên thuyền huyết nhục mơ hồ.

Công Tôn xách theo thùng đồ nghề ngồi xổm xuống nhìn một chút, lắc đầu, “Gã không tính ra chuyện mình sẽ chết thảm thế này đâu.”

Buông cái thùng ra đeo bao tay vào, Công Tôn và Mã Hân chẳng biết toan tính cái gì, lại đi lột y phục người chết.

Ngải Hổ khóe miệng giật giật, quay lại nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ——tình huống gì đây a?.

Chính lúc này, từ bên trong xưởng đóng tàu truyền ra một tiếng còi hơi rền rĩ, còn có tiếng pháo nổ đùng đoàng.

“Oa, có thuyền mới xuất xưởng sao?” Ngải Hổ vô cùng kích động, chạy đến mạn thuyền nhìn ra phía xa xa, “Thật lớn, có phải tàu biển không a? Em lần đầu tiên nhìn thấy một du thuyền lớn cỡ thế này xuất xưởng nha.”.

“Đội trưởng.”.

Lúc này, Mã Hân gọi Bạch Ngọc Đường một tiếng..

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, thấy thi thể Kim Lương đang quỳ rạp trên mặt đất, phần áo che lưng bị vén lên, ở phía trái ngay vị trí gần quả tim, có một con dấu tròn.

Lần này bên trong con dấu, có một chiếc thuyền, đang chìm nghỉm..

“Nhìn kìa.”.

Đúng lúc này, Triển Chiêu đột nhiên đưa tay chỉ vào chiếc du thuyền vĩ đại đang được vận chuyển ra khỏi xưởng đóng tàu. Thông thường mấy loại du thuyền này vì thân thuyền quá lớn, nên cần phải kéo ra khỏi xưởng.

Tất cả mọi người nhìn theo hướng tay Triển Chiêu chỉ. Chiếc du thuyền được kéo ra một thân trắng tinh cực kì khí phái. Nhưng lực chú ý của Triển Chiêu đã bị một thứ khác hấp dẫn, đó chính là dòng chữ tiếng Anh màu đỏ nổi bần bật trên thân thuyền trắng sáng. Y như lời Trần Mật nói, chính là kiểu chữ nhỏ máu đặc biệt thông dụng, viết lên chính là —— Emilia.

Bình luận

Truyện đang đọc