S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, lái xe đến địa điểm Bạch Trì báo cáo, dọc đường đi, Bạch Ngọc Đường vừa lái xe vừa hỏi Triển Chiêu, “Miêu Nhi, chuyện gì xảy ra?”

Triển Chiêu có chút lo lắng nói, “Hung thủ kia rất thông minh, chính hắn không ra tay, hoàn toàn lợi dụng Lưu Tung cùng những người khác, đồng thời tạo ra dấu hiệu giả rằng chỉ có mấy người kia tham dự mưu sát… Hiện tại thấy hành tung bại lộ, liền muốn giết người diệt khẩu.”

“Vậy người Quách Thành bọn họ tới đón là ai?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Khả năng cũng là người tham gia phạm tội.” Triển Chiêu nói.

“Vì sao anh đoán còn một người nữa?” Liễu Thanh khó hiểu hỏi.

“Hung thủ kia mỗi lần đều giết ba người, sau đó ra tay cắt đi bộ phận trên thi thể, lần này tất nhiên cũng sẽ tìm cho đủ ba người, tôi vừa nãy cũng chỉ là đoán thôi, trước hết vẫn là muốn ổn định người kia, bất quá nghe khẩu khí của hắn, bọn họ quả thật đang đi đón người khác.”

“Nếu để ba người đó tụ tập lại với nhau… Hắn sẽ giết người?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Hung thủ này chính là một biến thái, hắn cái gì cũng không tuân thủ, cho tới bây giờ, phương thức giết người của hắn vô cùng lộn xộn, điểm duy nhất luôn giữ vững là, mỗi lần đều giết một nhóm ba người!”

“Chính xác!” Bạch Ngọc Đường gật đầu.

“Quả nhiên là giết người theo nhóm sao.” Liễu Thanh lẩm bẩm, “Dĩ nhiên lại tụ tập nhiều người như vậy.”

“Tôi thấy rất có thể là hắn chuyên xúi giục người khác giết người.” Triển Chiêu lại lắc đầu, “Lưu Tung là một sinh viên, hơn nữa si mê đề tài khủng bố, Quách Thành cũng là sinh viên đại học y, cùng Lưu Tung quan hệ không tệ … Mặt khác giọng nói của người kia chứng tỏ hắn cũng còn trẻ.”

“Người hắn xúi giục đều là thanh niên?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ừ … rất có thể.” Triển Chiêu nhíu mày nói, “Quách Thành nọ thì nhìn không ra, có chút mơ hồ, nhưng người vừa tiếp điện thoại kia, cảm giác rất quái dị.”

“Quái chỗ nào?” Liễu Thanh hỏi.

Triển Chiêu lắc đầu, “Tốt nhất là để tôi gặp mặt hắn, dễ nói hơn.”

Đang nói chuyện, Bạch Trì lại gọi điện qua, “Anh, cái xe kia dừng lại rồi.”

“Cái gì?” Triển Chiêu nhíu mày, hỏi, “Dừng ở chỗ nào rồi?”

“Trước cửa một tiểu khu.” Bạch Trì nói, “Anh, ở đây người lui tới rất nhiều, không biết bọn họ phải đợi ai.”

“Bọn anh tới rồi.” Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ về phía trước, Triển Chiêu giương mắt nhìn theo, thì thấy xe của Bạch Trì ở trước mặt, còn có một chiếc taxi cách đó không xa.

“Có chút không thích hợp.” Triển Chiêu nhíu mày, sau khi xe dừng lại, mọi người bước xuống, những cảnh sát khác đang kéo dây cảnh tuyến, phong toả cửa tiểu khu lại, không cho người đi đường tới gần.

Bạch Ngọc Đường nhìn một chút, rồi nói với Triển Chiêu, “Miêu Nhi, người bên trong có gì đó không ổn!”

Triển Chiêu cũng nhìn thoáng qua, tuy rằng thấy không rõ lắm, nhưng tư thế của người bên trong có thể nhìn thấy, một người gục vào vô lăng, một người tựa vào ghế sau… Cảm giác như … không có động đậy.

“Đi xem sao.” Lạc Thiên nói.

“Khoan.” Triển Chiêu khoát khoát tay, nói với Bạch Ngọc Đường, “Trước tiên gọi tổ phá bom đến kiểm tra xe một chút đã.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, gọi tới người của tổ phá bom đến … Cảnh viên mặc trang phục chống cháy nổ chậm rãi đi tới, dùng máy móc kiểm tra xung quanh xe một lần, không phát hiện thấy có bom, liền đối với Triển Chiêu bọn họ phất phất tay,.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi qua, thấy hai người trong xe đều đã chết… Một người là Quách Thành, người còn lại cũng khoảng hai mươi tuổi, thoạt nhìn tựa hồ cũng là sinh viên.

“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu khẽ cau mày, tựa hồ có rất nhiều điểm nghĩ không thông.

“Bọn họ cũng cười a.” Bạch Trì chỉ chỉ vào khuôn mặt người chết —— một vẻ tươi cười cứng ngắc.

“Kỳ quái a.” Trầm Trọng Nguyên nhíu mày, “Thuốc độc Xác chết mỉm cười này không thể ẩn núp lâu như vậy, vừa tiếp xúc với máu lập tức sẽ tử vong, thế nào lái xe lâu như vậy mới phát tác? Nhưng lại rất an toàn đem xe đậu lại ven đường, người trúng phải độc này không phải đều phát điên sao?”

Triển Chiêu lắc đầu, “Phải mang thi thể về cho Công Tôn kiểm tra mới biết.”

Đang nói chuyện, một cảnh viên tiến lại cậy cốp sau xe ra, Triển Chiêu tiến lại nhìn, chỉ thấy bên trong trống trơn, cái gì cũng không có.

“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Lần này chết có hai người thôi.”

Triển Chiêu gật đầu, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, “Nếu như muốn hai người bọn họ chết, như vậy nên sớm giết, như vậy còn có thể ẩn giấu đầu mối, làm chúng ta nghĩ rằng đó chỉ là một tai nạn giao thông ngoài ý muốn, nhưng vì sao phải chờ đến lúc hai người tới tiểu khu này rồi mới giết?”

Triển Chiêu giương mắt nhìn tiểu khu trước mặt, đây là một khu dân cư tương đối mới, rất nhiều căn còn đang trống …

“Đoạn đường này tương đối hẻo lánh, mua phòng ở chỗ này phần đa là để chờ nó lên giá rồi bán, rất ít người thực sự ở.” Trầm Trọng Nguyên nói.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, cho người tìm người đại diện trông coi tiểu khu này, hỏi hắn xem những tầng nào có người ở lại.

Người này liệt kê một hồi, Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Miêu Nhi, cậu nghĩ… tiểu khu này có vấn đề?”

Triển Chiêu gật đầu, “Thật sự nghĩ không thông, tự dưng để người chết ở đây, đánh vỡ qui luật ba người, một chút lý do cũng không có… Nếu quả thật như vậy, hung thủ kia cũng quá tùy hứng rồi.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, ý bảo Triển Chiêu cứ tiếp tục suy nghĩ của mình.

Sau đó, dựa theo yêu cầu của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường phái một lượng lớn cảnh sát lục soát toàn bộ tiểu khu, thế nhưng vẫn như cũ không tìm ra manh mối, những phòng không có ai ở đều mở cửa, trong quá trình lục soát người đại diện cũng rất phối hợp, chỉ là hoàn toàn không phát hiện ra bất cứ tình huống dị thường nào.

Mọi người trở lại cửa lớn, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, hỏi, “Miêu Nhi, cậu vẫn thấy không ổn?”

Triển Chiêu gật đầu.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, rồi bảo Lạc Thiên gọi đội cảnh khuyển mang đến hai chú chó tìm thi thể.

“Rõ.” Lạc Thiên chạy đi gọi điện thoại.

Triển Chiêu xoay mặt, mở to hai mắt liếc Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cười cười, lợi dụng không ai chú ý, vươn người nói nhỏ bên tai Triển Chiêu, “Miêu Nhi, tôi tin cậu, người khác không biết tôi cũng biết, mỗi một tế bào não của cậu đều thông minh hơn người ta.”

Triển Chiêu trong lòng trào dâng một trận xúc động… Biểu tình nghiêm túc trên khuôn mặt cũng khẽ chuyển thành nét tươi cười, liếc liếc nhìn Bạch Ngọc Đường. Nói thật thì, anh vừa rồi suýt nữa đã từ bỏ rồi.

“Chó tìm thi thể?” Liễu Thanh buồn bực hỏi, “Mới nghe qua chó tìm độc, chó cứu hộ, lần đầu tiên nghe thấy chó tìm thi thể a.”

“Là tách từ đội chó cứu hộ ra.” Bạch Ngọc Đường nói, “Loại chó này rất khó huấn luyện, đội cảnh khuyển ra ngoài quan sát rất lâu mới tuyển lựa được chó con mang về huấn luyện, nuôi dạy rất nhiều năm như thế nhưng đến nay cũng chỉ được hơn mười con.”

“Hả.” Triệu Hổ mở to hai mắt, “Mẹ ôi, chó gì còn quý hơn cả người a!”

Mã Hán hết hồn, “Có loại so sánh này sao?”

Không bao lâu sau, một chiếc xe trờ tới, hai người huấn luyện cảnh khuyển dắt theo hai chú chó lớn nhảy xuống, tất cả mọi người hiếu kỳ nhìn qua, thì thấy đây là giống chó Sharpei lông vàng, trên người tràn đầy nếp nhăn, lỗ tai thật lớn, thoạt nhìn vô cùng lười biếng ngốc nghếch.

Triệu Hổ có chút kinh ngạc, nói, “Chó đắt tiền sao xấu xí thế a?”

Không nghĩ tới Triệu Hổ vừa dứt lời, một trong hai chú chớp chớp mắt, ục ịch chạy tới, giơ chân sau lên, tè lên ống quần Triệu Hổ …

“A!” Triệu Hổ vội vàng nhảy ra đằng sau nhưng không kịp, mũi giày lúc này đã được nước tiểu tưới ướt, hắn vẩy vẩy giầy uỷ khuất, “Cái giống chó quái gì đây! Thật vô giáo dục a!”

Một huấn luyện viên nhịn cười, nói, “Nhóc Ban Ban này hận nhất là người khác nói xấu nó a.”

Triệu Hổ bĩu môi, “Tôi có thể đạp nó một cái không a?!”

Mã Hán ở một bên nói, “Được, đạp hỏng nó rồi cậu đền.”

Triệu Hổ thở dài, “Quên đi.”

“Bạch đội trưởng.” Huấn luyện viên mang hai chú chó đến trước mặt Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Muốn tìm ở khu vực nào?”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu đưa mắt nhìn quanh, suy nghĩ một chút, lại đi đến gần chiếc taxi, theo góc nhìn của người lái nhìn qua… rồi đưa tay chỉ vào toà nhà phía tây đối diện cửa xe, “Tìm ở đó.”

“Nguyên một toà sao?” Lạc Thiên hỏi, “Hơn hai mươi tầng lận, chúng ta chỉ có hai chú chó.”

“Không sao.” Huấn luyện viên nói, “Ban Ban cùng Toa Toa có thể ngửi thấy thi thể trong vòng năm mươi thước.

Mọi người đảo mắt nhìn qua, thì thấy Ban Ban không biết từ lúc nào đã bò lên trên chiếc taxi ngửi ngửi, rồi nằm úp trên nóc xe, quay lại vẫy đuôi với huấn luyện viên.

“Nga… Cái này hình như em đã nghe nói qua.” Bạch Trì nói, “Chó nghiệp vụ khi phân biệt sẽ có những biểu hiện khác nhau, ví như chó tìm độc, khi tìm được chất có hại sẽ rất hưng phấn lay lay cái rương, mà chó tìm bom nếu đã tìm được sẽ ngồi im một chỗ, chó cứu hộ sẽ kêu váng lên, chó tìm thi thể bởi vì phải tìm kiếm thi thể bị vùi lấp nên chúng sẽ nằm lên phía trên, giống như đang bảo vệ thi thể vậy.”

“Chính xác.” Huấn luyện viên cười gật đầu, hất đầu với Ban Ban, “Đi thôi Ban Ban.”

Chú cho này tuy vóc người ục ịch nhưng động tác rất nhanh nhẹn, hai huấn luyện viên mang theo hai chú chó lớn, đi vào toà nhà Triển Chiêu đã chỉ.

Đến bên trong rồi, mọi người đi vào thang máy, kiểm tra từng tầng từng tầng một.

Ban Ban cùng Toa Toa không nhanh không chậm tìm từng gian nhà một, vẫn không có phát hiện gì.

Toà nhà này cũng rất vắng vẻ, hình như hoàn toàn không có ai ở.

Triệu Hổ đi theo sau mọi người, cảm thán, “Ra giá cho cao vào, cũng chẳng có ai thuê, đúng là địa chủ rảnh tiền a.”

Một lời nói ra làm mọi người bớt khẩn trương hẳn.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, thấy anh vô cùng căng thẳng, liền an ủi, “Miêu Nhi, đừng gấp, còn nhiều tầng chưa tìm mà.”

Triển Chiêu xoay mặt liếc Ngọc Đường, tâm có chút cảm động… Bạch Ngọc Đường chưa từng nghi ngờ bất cứ quyết định nào của anh … Nói thật ra, lúc này chính anh cũng có chút bất an, ngoại trừ những đầu mối suy đoán từ bên ngoài, Triển Chiêu không hiểu sao chính mình cũng có một cảm giác rằng … Trong toà nhà này, có đầu mối.

Mọi người vừa tìm ở tầng mười xong, không có phát hiện, liền tiếp tục đi vào thang máy.

Cửa thang máy vừa đóng lại tiến lên một tầng, Ban Ban đột nhiên uông uông kêu lên.

“Có tình huống.” Huấn luyện viên nói.

“Ở tầng mười một sao?” Bạch Trì giữ cửa lại để mọi người đi ra ngoài, thế nhưng Ban Ban cùng Toa Toa ngồi im trong thang máy không nhúc nhích, Ban Ban nhìn bàn phím số trên vách thang máy kêu lên một tiếng.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Triệu Hổ hỏi, “Nó có ý gì a?”

Huấn luyện viên nói, “Có lẽ ở tầng cao hơn.”

Bạch Trì thả tay, cửa chậm rãi khép lại.

Thang máy lại đi lên một tầng… Ban Ban Toa Toa vẫn chưa chịu đi ra, cố chấp ngồi im trong thang máy.

Mãi cho đến khi tới tầng mười chín, cửa thang máy mở ra, Ban Ban nhanh chóng vọt ra ngoài, Toa Toa cũng chạy theo sau.

Mọi người vội vã đuổi theo, chỉ thấy hai chú chó đứng ở ngã ba xác định phương hướng một chút, sau đó không chút do dự chạy về phía đông, đứng ở trước cửa phòng 1909, vươn chân lay lay cửa.

“Phòng này đã có người thuê.” Người đại diện nói, “Bọn tôi không có giữ chìa khoá.”

Ban Ban cùng Toa Toa ngồi trước cửa, quay đầu lại nhìn huấn luyện viên, lại uông uông kêu.

Triệu Hổ ấn chuông cửa, thật lâu cũng không thấy ai ra, lại đập cửa phòng, cũng không có ai mở cửa, đành quay lại nhìn Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường trao cho Lạc Thiên một ánh mắt, Lạc Thiên tiến lên, nhấc chân đạp …

“Banh” một tiếng, cửa phòng bị đá văng.

Sau khi cửa mở, cảnh tượng bên trong làm mọi người kinh hãi… phòng này tuy có người ở, nhưng lại vô cùng vắng vẻ, cái gì cũng không có.

“Vừa rồi không vào đây sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Không.” Mã Hán nói, “Phòng có người ở bọn tôi đều phải gõ cửa hỏi ý kiến mới dám vào, không có lệnh khám nhà.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, lúc này, Ban Ban chạy vào trước, Toa Toa cũng theo vào, hai chú chó đi xung quanh, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng tiến vào phòng.

“Chỗ xi măng này thật dày a.” Triệu Hổ đá đá hai cái, thấy có chút không được tự nhiên.

Căn nhà này có ba phòng một sảnh, các phòng đều trống không, cái gì cũng không có —— vừa xem liền hiểu ngay.

“Ô ô…” Lúc này, Ban Ban nằm xuống nền phòng khách, quay lại gọi huấn luyện viên, như là đang khó chịu trong người mà làm nũng với chủ vậy.

Huấn luyện viên sửng sốt một chút, Triệu Hổ hỏi hắn, “Ai, nó nói gì á?”

Triển Chiêu đi tới cạnh Ban Ban, ngồi xổm xuống cúi đầu nhìn dưới chân nó, rồi vẫy tay gọi Bạch Ngọc Đường, “Ngọc Đường, nhìn chỗ này.” Bạch Ngọc Đường đi qua, cũng ngồi xổm xuống, thì thấy có vài sợi tóc lộ ra khỏi tầng xi măng, tựa như bị chôn bên trong tầng xi măng đó.

“Mẹ ôi, này cũng quá mắc ói mà.” Triệu Hổ nhìn qua một chút liền kêu lên, mọi người thấy một màn này chẳng khác nào nhìn thấy thi thể nên vô cùng khó chịu.

“Chôn ở dưới sao?” Liễu Thanh khó hiểu hỏi, “Làm gì a, thi thể sao có thể dẹp lép vậy?”

“Gọi người mang đồ cắt xi măng đến đây.” Bạch Ngọc Đường phân phó.

Mọi người bắt đầu hành động, chạy xuống dưới chuẩn bị công cụ, dùng máy x-quang soi trước, quả nhiên, phát hiện bên trong quả thật có thi thể, hơn nữa không được liền mạch, hẳn là đã bị phân thây, chôn trong hầm xi măng.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày thở dài ra lệnh, “Đánh dấu vị trí lại, cắt toàn bộ mang về!” rồi yêu cầu người đại diện cung cấp tư liệu về chủ hộ cùng khách thuê phòng.

Chúng cảnh viên tinh thần phấn chấn, phân công nhau hành động.

Ra cửa phòng, Triển Chiêu đưa tay vỗ vỗ đầu Ban Ban cùng Toa Toa, “Giỏi lắm.”

Lúc này, cảm giác có người vỗ vỗ vai mình, Triển Chiêu quay đầu lại, thấy Bạch Ngọc Đường đang cười cười với mình, “Miêu Nhi, giỏi lắm.”

* Giống chó Sharpei

Bình luận

Truyện đang đọc