S.C.I. MÊ ÁN TẬP

(xuân ~ Tết, vận ~ vận chuyển, xuân vận na ná là về quê ăn Tết a)

Xuân vận đã đến.

Trong phòng làm việc SCI, Bạch Ngọc Đường ngồi trên ghế, cặp chân dài gác lên lưng chiếc ghế xoay, nghiêng người nhìn Tương Bình đang điên cuồng gõ bàn phím, “Thế nào rồi?”.

“Vào không được a!”.

“Một hacker cao cấp như cậu mà ngay cả một trang web bán vé cũng vào không được?!”.

Tương Bình đẩy đẩy gọng kính đúng chất trạch nam, rất nghiêm túc quay đầu lại, “Đội trưởng, lượng người online rất nhiều! Hacker cũng có lúc bất lực chứ!”

“Vậy cậu làm cho nó đừng kẹt nữa a!”.

Tương Bình tiếp tục đẩy kính, “Toàn bộ người trong cảnh cục đều ở trên đó mua vé làm sao không kẹt được a?!”.

“Internet của toàn bộ cảnh cục đều do cậu quản, cậu chặn hết bọn họ phải không phải là được sao?!” Bạch Ngọc Đường hạ lệnh, “Nhanh lên, có làm sao cũng phải mua được hai vé giường nằm!”.

Tương Bình trưng ra vẻ mặt khinh bỉ, “Như vậy sao được? Anh là cùng cục trưởng Bao đánh cược chứ có đợi vé về nhà đâu! Dưới lầu vài trăm người mua vé đó, bị kẹt mạng rồi kéo cả lên đây em đánh không lại a!”.

“Ách…”.

“Còn chưa mua được?” Triển Chiêu cầm cái bánh trứng trong tay nhìn qua, “Lâu lắm rồi a?”.

Bạch Ngọc Đường đỡ trán..

“Anh, anh mua vé làm gì?” Bạch Trì tay cầm mấy ly trà sữa cùng Triệu Trinh đi vào hiếu kỳ hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm..

Sự tình phát sinh vào buổi sáng hôm nay.

Trong tầng hầm, Bao Chửng mặt đen thui bước xuống xe thì đụng phải Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng mới ngừng xe đang vừa gặm bánh vừa đi về phía thang máy.

Hai người vừa thấy sắc mặt Bao Chửng so với ngày thường còn đen hơn vài phần liền biết không có chuyện gì tốt, chỉ biết theo Bao Chửng tiến vào thang máy.

Bạch Ngọc Đường cúi đầu gặm a gặm bánh trứng, Bao Chửng nhìn chằm chằm vào dòng số đang không ngừng biến hoá trong thang máy, Triển Chiêu mở lời, “Nha, cục trưởng Bao, tâm tình không tốt a?”.

Bao Chửng ngẩn người, quay đầu lại liếc Triển Chiêu, mắt híp cả lại như đang tính toán gì đó..

Triển Chiêu mỉm cười, “Có phải lại có biến thái không? Cứ kêu Tiểu Bạch đi bắt a.”.

“Khụ khụ …” Bạch Ngọc Đường bị sặc sữa đậu nành, lại làm bộ không nghe thấy gì hết, tiếp tục gặm bánh.

Bao Chửng suy nghĩ một chút, đột nhiên cười một tiếng, bĩu môi, “SCI mấy cậu đâu phải cái gì cũng có thể hoàn thành.”.

Triển Chiêu ngẩn người, Bạch Ngọc Đường cũng ngẩng đầu liếc qua.

Triển Chiêu chỉ sợ thiên hạ bất loạn, chọc Bạch Ngọc Đường, “Ngọc Đường, lên!”.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn anh một cái, tâm nói sắp đền lễ mừng năm mới rồi, cậu ít trêu chọc loanh quanh đi may ra còn được vài ngày nghỉ Tết mà đi ra ngoài, cứ ở đó mà nhớ thương cái gì biến thái a..

“A, chuyện này, Bạch Ngọc Đường nhà cậu cũng chẳng làm được gì đâu.” Bao Chửng bĩu môi, “Toàn bộ SCI các cậu cũng vậy, chẳng làm được!”

Triển Chiêu khóe miệng giật giật, liếc Bạch Ngọc Đường —— cái này mà nhịn được thì còn gì không thể nhịn a!.

Bạch Ngọc Đường liếc lại —— cục trưởng Bao đang dùng phép khích tướng a, nghìn vạn lần không được mắc mưu!.

Ai biết Bạch Ngọc Đường không muốn gây chuyện thị phi, Triển Chiêu lại rất sợ không có chuyện thị phi, lập tức đưa tay vỗ ngực Bạch Ngọc Đường, hếch mặt với Bao Chửng, “Có gì đáng lo đâu, Bạch đội trưởng nhà chúng tôi nhất định làm được hết!”.

Bao Chửng híp mắt, “Cược không?”.

Bạch Ngọc Đường vội nháy nháy mắt với Triển Chiêu —— không được a!.

Triển Chiêu cười tủm tỉm gật đầu, “Cược!”.

“Đặt cược sao đây?” Bao Chửng hỏi.

Triển Chiêu tiếp tục vỗ ngực Bạch Ngọc Đường, “Ngọc Đường làm không được sẽ đi cọ WC.”.

Bao Chửng nhướn mày.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, ý là —— cậu đúng là luôn sẵn sàng hy sinh tôi a!.

“Nếu như Ngọc Đường làm được, ngài cho bọn tôi một tháng nghỉ phép nha?” Triển Chiêu một lời nói ra, Bạch Ngọc Đường lại không lắc đầu nữa mà quay qua tính toán a tính toán, nếu như có thể có một kì nghỉ dài ngày, cọ WC cũng không sao a!.

“Được!” Bao Chửng vỗ ngực, nhưng là vỗ ngực của chính mình, “Một lời đã định!”.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, lúc thang máy “đinh” một tiếng liền hỏi, “Vậy đến tột cùng là chuyện gì?”

Bao Chửng vươn hai ngón tay, chậm rãi mở miệng, “Tôi muốn hai vé nằm.”.

Nói xong, đuổi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ra ngoài, đóng cửa, “Vé ngày mai! Từ thành phố S sang thành phố G.”

Chờ cửa thang máy đóng lại, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau.

Triển Chiêu gặm bánh trứng, “Hai vé nằm?”.

Bạch Ngọc Đường “A” một tiếng, “Này còn không dễ dàng sao? Miêu Nhi, thu thập hành lý chuẩn bị đi nghỉ dài hạn! Chúng ta đến biển đón Tết!” Nói xong, lập tức lao vào phòng làm việc SCI.

….

Vì vậy mới xuất hiện tình trạng Tương Bình lên mạng giúp mua vé.

Bạch Ngọc Đường kêu Tương Bình lên web chợ đen mua, Tương Bình lắc đầu a lắc đầu, “Đen cũng vô dụng thôi, không có vé đâu!”

Vì vậy, kế hoạch thất bại, Bạch Ngọc Đường chuẩn bị kế khác.

“Này? Song sinh!” Bạch Ngọc Đường gọi điện thoại tìm Đại Đinh Tiểu Đinh..

“Gì á?” Tiểu Đinh đang chơi game nhận điện thoại..

“Giúp tôi mua hai vé nằm đi.”.

“Gì?” Tiểu Đinh thất thần, bị dính bom..

Đại Đinh thắng, hoan hô ngập trời.

Tiểu Đinh bĩu môi, “Bạch Ngọc Đường, cậu là đồ sao chổi!”.

“Sao trăng gì, nghe rõ chưa?!” Bạch Ngọc Đường nói lại.

Tiểu Đinh ngoáy ngoáy lỗ tai, “Cậu nói cậu muốn vé nằm? Đi đâu vậy a? Lấy máy bay chở cậu đi!”

“Không được, phải là vé nằm!”.

“Làm sao vậy?” Đại Đinh hỏi.

Tiểu Đinh bỏ điện thoại ra bĩu môi, “Bạch lão nhị gọi, nói muốn mua hai vé nằm vào ngày mai.”.

Đại Đinh mặt nhăn thành cái bánh bao, “Nói cậu ta đã hết từ sớm rồi!”.

“Nghe thấy chưa?” Tiểu Đinh nói lại vào điện thoại.

“Đám huynh đệ của hai người đâu?” Bạch Ngọc Đường sốt ruột, “Phái vài ba trăm người đến các trung tâm xếp hàng không lẽ không mua được hai tấm vé?!”.

Đại Đinh bĩu môi, “Thôi đi, bọn họ đã sớm về nhà đón tết rồi, ai rảnh đi xếp hàng cho cậu a!” Nói xong, cúp điện thoại.

Triển Chiêu gạch chéo chữ “B” Bạch Ngọc Đường vừa viết đi, lại viết lên đó một chữ “C”.

Bạch Ngọc Đường nhìn anh, Triển Chiêu nắm tay, ý là —— một tháng ngày nghỉ lận đó! Cố lên!.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là áp dụng kế hoạch “C” —— gọi điện đặt vé.

Gọi cả nửa ngày, khó khăn lắm mới thông được, kiên nhẫn nghe một đoạn ghi âm dài dằng dặc, vừa hỏi thì được trả lời —— một phiếu! Đừng nói giường nằm, vé đứng cũng không còn đâu!.

Bạch Ngọc Đường đỡ trán, “Tôi cũng không tin là không có biện pháp!”.

“Hẳn là không còn đâu.” Bạch Trì xem lướt qua đống số liệu dài ngoằng ở các trung tâm bán vé xong, nói cho Bạch Ngọc Đường, “Vé đi gần đây chẳng còn đâu! Vé Tết là màu đỏ tím đó.”.

Bạch Ngọc Đường vẫn không cam lòng, hỏi Triệu Trinh, “Cậu có biện pháp nào không?”.

Triệu Trinh nháy mắt mấy cái, “Hay tôi làm cho anh hai cái?”.

Bạch Trì vội gạt ngang, “Làm giả vé là phạm pháp đó! Hơn nữa vé đều bán cả rồi, lên xe bị phát hiện thì sao!”

“Tới đó rồi xử!” Triệu Trinh nhướn mày, “Người có vé thật đánh ngất nhốt vào toilet.”.

“Ách.”.

Đang nói chuyện thì ở cửa Mã Hân hai tay đút túi áo khinh bỉ nhìn mọi người lắc đầu, “Mấy đại thiếu gia các anh nhìn là biết chưa bao giờ đi tàu Tết!”.

Triển Chiêu nhìn Mã Hân —— có ý gì?.

“Trên xe lửa về Tết, anh nếu có đánh ngất ai cũng chắc chắn không thể vào được WC, WC đã bị nhét đầy thứ từ sớm!”

Triệu Trinh nhún vai với Bạch Ngọc Đường —— vậy thì chịu thôi.

Triển Chiêu nhăn mặt nhăn mũi, suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra, tâm không cam lòng không muốn ấn đi một dãy số.

Điện thoại được thông, từ đầu bên kia truyền đến một giọng nói lười biếng, “Ui, nhóc mèo, meo meo một tiếng nghe chút coi~.”.

Triển Chiêu nhìn trời, vì kì nghỉ dài hạn, nhịn..

Mọi người cũng nghe thấy —— Triển Chiêu dĩ nhiên lại gọi cho Triệu Tước xin giúp đỡ, kỳ tích!.

“Trên đời này có chuyện chắc chắn chú không làm được!” Triển Chiêu quyết định chọn phép khích tướng..

Triệu Tước nghe xong, hắc hắc hai tiếng, “Nói đi, ngoại trừ vé xe lửa xuân vận ra, chuyện gì đại gia cũng làm được!”

….

Bên này, Triển Chiêu trầm mặc..

Mọi người nhịn cười..

Triệu Tước tự nhiên thấy đầu bên kia im re, liền gọi, “Này?”.

Triển Chiêu nghẹn lời mất rồi.

Sau ba giây, Triệu Tước hỏi, “Nhóc thực sự muốn vé xe lửa hả?”.

Lại ba giây nữa.

Triển Chiêu mở miệng, “Đúng vậy, hai vé nằm ngày mai.”.

….

Lúc này, đến phiên Triệu Tước trầm mặc ba giây, sau đó, bên kia truyền đến tiếng cười ha ha không ngừng nghỉ.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chợt nghe thấy giọng nói của Bạch Diệp truyền đến, “Cái gì vui vậy mà cười?”.

“Con mèo này … con mèo này nói muốn có hai vé nằm vào ngày mai! A ha ha ha.” Triệu Tước vừa cười vừa cúp điện thoại. Trong khoảnh khắc trước khi điện thoại bị cúp mất, mọi người còn nghe được Bạch Diệp hình như có nói một câu, “Không ai dạy thằng bé phải đặt vé từ sớm à?”

Triển Chiêu nhíu mày, Bạch Ngọc Đường bên cạnh lại gạch gạch chữ “D” đi, hai người nhìn nhau.

Lúc này, Công Tôn cùng Bạch Cẩm Đường đi vào, Công Tôn hỏi, “Đi ăn không? Gần đây mới tuyển một đầu bếp mới.”

Mọi người nhìn nhau, còn Triển Chiêu nhìn lại cái bánh trứng còn chưa có ăn xong trong tay.

“Ăn sớm vậy a?” Bạch Trì hiếu kỳ hỏi Công Tôn..

Bạch Cẩm Đường đi tới dựa vào bên bàn, “Muốn tính sớm một chút, sắp đến tết rồi, cái gì cũng phải tính sớm hơn mấy ngày, đầu bếp nhà mình mà cũng phải dặn từ buổi sáng.”.

Mọi người yên lặng liếc sang Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu —— Bạch đại ca thần Bổ Đao đó!.

Bạch Ngọc Đường nhìn trời..

“Sao thế?” Bạch Cẩm Đường khó hiểu liếc Ngọc Đường..

Bạch Ngọc Đường giơ hai ngón tay ra …

Bạch Cẩm Đường nháy mắt mấy cái, “Cậu muốn hai vạn hay hai triệu?”.

Mọi người giật giật khóe miệng..

Bạch Ngọc Đường nói, “Đều không muốn, em muốn hai vé nằm.”.

Bạch Cẩm Đường trầm mặc một lát, “Anh cho cậu hai triệu ha.”.

Mọi người lại yên lặng nhìn nhau —— đại ca tiếp tục thần Thổ Tào rồi!.

“Không phải chỉ là hai vé nằm sao.”.

Lúc mọi người đang hết đường xoay xở, Công Tôn phán một câu, “Dễ.”.

Mọi người soạt một cái quay lại nhìn Công Tôn, “Anh có biện pháp?”.

“Đi quanh cảnh cục hỏi một chút, xem ai ngày mai đi thành phố G, đã sớm mua được vé nằm, kêu hắn nhượng vé lại, chúng ta dùng máy bay chở hắn về không phải ổn rồi sao?”.

Mọi người trầm mặc một lát, Bạch Ngọc Đường chỉ tay một cái ra lệnh cho SCI, mỗi người phụ trách một tầng, hỏi từng người một!

Vì vậy, SCI xuất động, mỗi người một tầng.

Một lát sau, mọi người ủ rũ trở về..

Mã Hán trở về báo cáo, “Toàn bộ đội Tình Báo đều chỉ mua được vé đứng, nói là bên phe vé tung tin giả, nguyên đám bọn họ không ai mua được vé nằm.”.

Lạc Thiên trở về báo cáo, “Đội Ma Tuý cũng chỉ có vé đứng, nói là mấy tay trùm ma túy sai người mua hết vé nằm rồi, muốn trả đũa.”

Triệu Hổ trở về báo cáo, “Khoa Giám Định vốn có mua được vé nằm, nhưng mà có người lỡ tay làm đổ chất gì đó lên, vé bị tẩy trắng trơn rồi, Tiểu Vương đã bị đánh thành đầu heo.”.

Trương Long trở về báo cáo, “Bên đội Kinh Tế chỉ mua được một vé ngồi còn lại đều là vé đứng, một người còn oán giận nói với tôi phân ra vé đứng vé ngồi là không khoa học…”.

Vương Triều trở về báo cáo, “Đội Đặc Công nói chưa ai mua được vé gì cả, mọi người đang chuẩn bị thuê ô tô về nhà, cường thân kiện thể nung đúc tình cảm bảo vệ môi trường lại không kẹt xe…”.

Tần Âu trở về báo cáo, “Đội Phá bom nói bây giờ có cho nổ trung tâm bán vé cũng không có vé nằm đâu, chết tâm đi.”

Bạch Trì trở về báo cáo, “Phòng Tư liệu nói, theo những gì bọn họ ghi chép lại từ trước đến nay, trước một ngày mà mua được vé nằm là chuyện chẳng bao giờ phát sinh qua!”

Triển Chiêu nghiêm túc cầm lấy cuốn lịch bàn, viết ——E, F, G, H, I, J, K, L, M, N….

Bạch Ngọc Đường sau đó từng cái gạch đi.

Toàn bộ người của SCI tìm phiếu cả ngày, không có kết quả, đều tự về nhà..

Ban đêm, Bạch Ngọc Đường ở trên giường lật qua lật lại ngủ không được, kì nghỉ dài hạn đã không có rồi..

Hừng đông hai giờ sáng, Triển Chiêu đột nhiên vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường, “Ngọc Đường, tôi nghĩ ra cách rồi!”.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại….

Ba giây sau, điện thoại của toàn thể nhân viên SCI reo ầm ĩ, mọi người từ trong giấc ngủ giật mình tỉnh giấc.

Bạch Trì cầm lấy điện thoại, thấy là Bạch Ngọc Đường gọi tới, nhưng cúp mất tiêu rồi, còn có một tin nhắn, hiển nhiên gọi điện chỉ là để đánh thức cậu dậy, tin nhắn mới là mục đích..

Bạch Trì mở tin nhắn ra xem, há miệng, “Hả?”.

Triệu Trinh trở mình ôm lấy cậu, “Mệt muốn chết.”.

Bạch Trì buông điện thoại, đắp lại chăn cho Triệu Trinh, chui ra khỏi ổ —— chấp hành nhiệm vụ thôi.

Mã Hán cầm điện thoại đọc tin nhắn xong, yên lặng nhìn trời, đứng dậy..

Triệu Hổ vừa ngáp vừa mặc quần áo, “Này là sao đây trời …”.

Lạc Thiên mặc đồ vào, đi ngang qua phòng nhỏ của Dương Dương thì khẽ liếc mắt vào trong.

Dương Dương hình như nghe thấy động tĩnh, mơ mơ màng màng hỏi, “Ba, trễ như vậy còn ra ngoài a?”.

Lạc Thiên có chút dở khóc dở cười, “Nhiệm vụ khẩn cấp …”

….

Sáng sớm hôm sau..

Bao Chửng đi thang máy lên lầu, cửa thang máy vừa mở thì thấy trong phòng làm việc của mình có hai người, Bạch Ngọc Đường đang ngồi dựa vào cửa cùng Triển Chiêu đang ngồi trên ghế xoay ngủ gà ngủ gật.

“Sớm như vậy?” Bao Chửng đi vào, Bạch Ngọc Đường đột nhiên từ trong túi lấy ra một thứ gì đó giơ lên trước mắt ông, “Một tháng nghỉ dài hạn, không được thoái thác!”.

Bao Chửng ngẩn người, đưa tay tiếp nhận, “Oa! Vé nằm a!”.

“Ngày nghỉ đâu?” Triển Chiêu nghiêm mặt hỏi Bao Chửng..

Bao Chửng vỗ vỗ ngực, “Nói giữ lời.”.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thoả mãn gật đầu, đứng lên, chuẩn bị về nhà ngủ bù.

“Hai cậu sao có được vé này a?” Bao Chửng hiếu kỳ hỏi..

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, giảo hoạt cười, “Bí mật!”.

Cùng ngày, toàn bộ cảnh cục chìm đắm trong bầu không khí vui sướng, bởi vì mới ngày hôm qua người của SCI còn đi từng lầu xin vé, ngày hôm nay đã cầm một xấp vé nằm đến từng lầu phân phát.

“Này, SCI kia đủ N nha, vé nằm thế mà mua cả đống?”. (N chắc là ngưu á, trâu bò =)))

“Cậu không nghe gì à?”.

“Nghe gì?”.

“Đêm qua toàn bộ SCI xuất động, bắt toàn bộ bọn buôn lậu vé ở trạm xe lửa.”.

“==! SCI còn phụ trách bắt buôn lậu vé nữa à?”.

“Chưa hết! Nghe nói tiến sĩ Triển đem phân liệt mười tên buôn lậu, bây giờ đang ở nhà ga tặng vé đó.”

Bình luận

Truyện đang đọc