S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Triển Chiêu đeo kính mát vào, nhịn không được “a” một tiếng, lại bỏ ra để so sánh, “Thật sự không giống nha.”

Bạch Ngọc Đường cũng lấy kính đeo vào, lập tức nhíu mày, “Sao trên hai bộ thây khô này toàn chữ là chữ vậy?”

“Chữ?!” Tống Giai Giai hết hồn, nhào tới lấy kính của Mã Hán đeo vào, vừa nhìn thoáng qua thi thể, lập tức há mồm đờ ra.

Những người khác trong SCI cũng có kính mát trong người, nhưng lúc đeo của mình vào tuyệt đối không thấy có bất cứ biến hóa nào.

Vì vậy, tất cả mọi người nhìn sang Mã Hán.

Kỳ thực Mã Hán cũng chẳng hiểu rõ sự tình, anh đeo kính của mình vào nhìn thử, sau đó đã ngộ ra, “À …”

“À?” Mã Hân vỗ vai anh trai mình hiếu kỳ hỏi, “Anh, kính mát của anh có công dụng đặc biệt gì hả?”.

“Không hẳn.” Mã Hán khoát khoát tay, “Cái kính này có thể nhìn đêm.”

“Nhìn đêm?!” Mọi người kinh ngạc..

“Không phải kiểu dụng cụ nhìn xuyên bóng tối đặc dụng đâu, chỉ giống như kính nhìn đêm mà tài xế lái xe hay đeo thôi.” Mã Hán nói, “Thỉnh thoảng buối tối cần ra ngoài làm nhiệm vụ, loại kính này có thể tập trung hết mức ánh sáng hấp thụ được để mắt nhìn được vật thể sáng hơn, tiện cho tôi phát hiện mục tiêu vào ban đêm.”

“À…” Mọi người cảm khái, không hổ là kính mát của tay súng bắn tỉa! Đủ phong cách đủ đẳng cấp nha~!

“Ừm.” Công Tôn xáp vào thây khô ngửi a ngửi, lại đeo kính vào nhìn a nhìn, sau đó quay đầu lại hỏi Tống Giai Giai, “Có đèn tử ngoại không?”

“Dạ có.” Tống Giai Giai đưa ra hai cái đèn tử ngoại, chiếu vào hai bộ thây khô.

Mọi người nhịn không được nhíu mày, trên cơ thể hai bộ thây khô lúc này chi chít chú văn, nhìn y như bị đống chữ nghĩa như dây xích này trói lại vậy.

“Giống chữ Phạn a.” Triển Chiêu ghé sát vào nhìn, rồi đưa tay lấy điện thoại ra, khẽ ngẩng đầu nhớ số điện thoại.

Mọi người tò mò nhìn anh.

Tống Giai Giai hiếu kỳ hỏi Bạch Trì, “Anh ấy đang làm gì vậy?”.

“À, chắc đang tìm số điện thoại.” Bạch Trì trả lời.

“Sao lại phải làm thế?” Tống Giai Giai nhìn mãi cũng không hiểu.

“Anh ấy nhớ được toàn bộ danh bạ trong điện thoại đó.” Triệu Hổ ở bên cạnh giải thích dùm, Tống Giai Giai khóe miệng giật giật ——chỉ số thông minh cao dữ! Máy tính đội lốt người thật là khủng khiếp..

Một hồi sau, Triển Chiêu “tìm” ra dãy số mình cần, ấn ấn.

Điện thoại có vẻ phải chờ rất lâu, sau đó, chợt nghe Triển Chiêu nói, “A lô, giáo sư Tào, đánh thức thầy thật ngại quá.”

Mọi người tò mò không biết giáo sư Tào đó là ai..

Tống Giai Giai nhưng lại biết, “A! Giáo sư Tào nổi tiếng với văn tự cổ a! Ông ấy cũng tám mươi hơn rồi nha!”.

Mọi người vô thức nhìn xuống đồng hồ trên tay mình, đã qua 12 giờ một chút, lúc này đánh thức một ông cụ 80 tuổi thực sự quá vô nhân đạo a.

“Là như vầy.” Triển Chiêu nói, “Hình như em vừa tìm được toàn văn của Diệp Hạ Lan chú … Dạ? Em đang ở bên viện nghiên cứu mới á, thầy tới sẽ có đặc công đưa thầy vào. Vâng.”

Triển Chiêu cúp điện thoại, mỉm cười với mọi người, “Ông cụ rõ ràng lên andrenalin trong nháy mắt, nếu không bị phát bệnh tim thì đại khái sẽ xuất hiện trong khoảng 10 phút nữa.”.

Mọi người đều lau mồ hôi thay lão giáo sư.

“Diệp Hạ Lan chú?!”.

Thứ Công Tôn và Tống Giai Giai quan tâm chẳng phải vị giáo sư Tào kia, mà là lời Triển Chiêu nói.

“Diệp Hạ Lan chú là cái gì?” Bạch Ngọc Đường tò mò.

Mọi người cũng tỏ vẻ chưa từng nghe qua, lại là loại tri thức bàng môn tà đạo gì nữa đây?.

“Diệp Hạ Lan chú là một trong những lời nguyền thần bí nhất của Đông Âu cổ.” Tống Giai Giai nói, “Đương nhiên chỉ tồn tại trong truyền thuyết, đây là lời nguyền dài nhất trên đời này, toàn văn gần một vạn chữ, có thể viết thành một cái xích. Dùng loại lời nguyền này “khóa” thi thể lại là có thể khống chế cỗ thi thể đó, để người lập lời nguyền tùy ý sai sử!”

Tất cả mọi người há to miệng, thật quái dị!

Bạch Ngọc Đường đỡ trán, “Mấy người đang đi chệch hướng phá án bình thường rồi đó … Càng ngày càng thái quá!”.

Những người khác cũng hai mặt nhìn nhau —— đây là ma quỷ lộng hành từ đầu tới cuối hay thứ náo loạn nào khác a?

“Ừm …” Triển Chiêu vuốt cằm, nhờ Mã Hân và Tống Giai Giai cầm đèn tử ngoại chiếu lên toàn bộ hai cỗ thi thể, khi toàn bộ đống “xiềng xích” văn tự kia hiện lên hết rồi, anh lấy điện thoại ra, đi quanh cỗ thi thể một vòng, chụp lấy toàn cảnh, rồi gửi tin nhắn hình ột dãy số.

Bạch Ngọc Đường tò mò, “Hỏi Triệu Tước hả?”.

Triển Chiêu con mắt híp vào, mạnh miệng, “Là chia sẻ a.”.

Không lâu sau, điện thoại của Triển Chiêu “meo meo” một tiếng..

Triển Chiêu mở ra xem, chỉ thấy đầy một màn hình toàn là ký tự.

Triển Chiêu nhìn muốn rớt hai tròng mắt, “Cái gì đây a?!”.

Mã Hân nhìn thoáng qua, khẽ cười, “Là chỉ một người đang lăn, từ lầu 3 xuống lầu 2, rồi lại xuống lầu 1 …”

Triển Chiêu kiên nhẫn ấn xuống dưới, ở cuối cùng, quả nhiên còn có vài chữ —— thật muốn bỏ đi chơi!.

Triển Chiêu nhìn trời..

“Ý gì thế?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ý là nó không nằm trong phạm vi nghiên cứu của Triệu Tước.” Triển Chiêu cũng có vẻ bất đắc dĩ, “Hoàn toàn không có quan hệ gì với thứ chúng ta muốn điều tra.”

Bạch Ngọc Đường nhịn không được nhíu mày, nói thật thì, ngoại trừ cái tổ chức quỷ dị kia, anh thật sự không nghĩ ra còn có ai lại đi làm cái thể loại nghiên cứu quái dị này nữa, hung thủ đến tột cùng là ai? Giả thần giả quỷ mục đích là gì?

….

Chưa tới 10 phút, bên ngoài đã có tiếng bước chân.

Đặc công dẫn đến một người đầu tóc trắng xóa, ông cụ kia lao tới không thèm thở, cầm trong tay một cái kính mắt, trên mũi cũng có một cặp kính khác, vừa ngừng lại đã há mồm thở dốc, “Ở … Ở đằng kia hả!”.

Bạch Ngọc Đường để ý thấy trong tay ông cụ là một cặp kính màu nâu nhạt, tuy nhìn không khí chất như kính của Mã Hán, nhưng công dụng có vẻ cũng không khác biệt lắm.

Ở cửa, Triệu Hổ lập tức thắc mắc, “Ông này, sao ông biết phải đeo kính vào để nhìn?”

Tất cả mọi người nghi hoặc nhìn ông cụ, đều là trực giác của cảnh sát a.

Ông cụ đeo cặp kính đó vào, bất lực đáp, “Cậu nói xem thế nào mà cảnh sát mấy cậu thích nghi ngờ người tốt vậy hả? Tôi nghiên cứu Diệp Hạ Lan chú đã vài chục năm, Diệp Hạ Lan chú là ẩn dấu chú, phải dung nhập thi thể, bên ngoài không thể nhìn thấy! Là dùng nhựa của một loài cây nào đó viết ra. Một ngày tiếp xúc với không khí xong sẽ biến mất không nhìn thấy nữa, đến lúc đó cần dùng kính nhìn đêm hoặc tia tử ngoại mới thấy được.”.

Mọi người hiểu ra, đồng loạt quay lại nhìn Triệu Hổ và Mã Hán, tiêu chuẩn của mèo mù vớ được chuột chết đây mà!.

Giáo sư Tào đeo kính rồi dí sắt mắt vào thi thể, sau đó há to miệng, bắt đầu đi vòng vòng quanh cái thây, xoay xoay đến mức tất cả mọi người đều thay ông cụ lau mồ hôi, cứ thế này không trúng gió chóng mắt rồi té ngã chứ hả?!.

Bạch Trì nhịn không được tiến đến đỡ lấy giúp ông cụ đi vòng quanh.

Giáo sư Tào sau khi quan sát khoảng 10 phút thì ngơ ngác đứng đơ một chỗ, hai mắt nhìn chằm chằm vào đống chú văn, thần sắc trên mặt rất khó hình dung, những vẻ mặt đỏ bừng cùng với lồng ngực phập phồng đủ để chứng minh ông cụ lúc này đang cảm xúc dâng trào đến mức nào.

“Có thể phân biệt thật giả không ạ?” Triển Chiêu hỏi.

Giáo sư Tào tháo kính xuống, xoa xoa mồ hôi trên mặt, đáp, “Toàn văn của Diệp Hạ Lan là một vạn chữ, tôi nghiên cứu vài chục năm rồi, cho tới bây giờ chỉ xác định được năm nghìn ký tự, còn năm nghìn cái còn lại căn bản không cách nào khảo cứu, thế nhưng… năm nghìn ký tự đầu của chú văn này không sai một tí nào, năm nghìn cái sau tôi chưa từng thấy qua, nếu là thật, đây tuyệt đối là phát hiện gây chấn động địa cầu.”

Bạch Ngọc Đường hiểu được học giả nào cũng thích truy cầu mấy thứ này, nhưng thân là cảnh sát thì chỉ muốn điều tra rõ chân tướng thôi, vì vậy liền hỏi, “Nói cách khác, ông cũng không xác định được đống chú văn này là thật hay giả?”.

Giáo sư Tào gật đầu, lẩm bẩm, “Thật ngại a…Uy tín của tôi căn bản là có tiếng mà không có miếng, nếu như có thật, thì người đó không biết mạnh hơn tôi bao nhiều lần a!”.

“Vậy trong ấn tượng của thầy, có ai có thể làm được việc này không?” Triển Chiêu hỏi.

Giáo sư Tào lập tức lắc đầu, sau đó lại tỉ mỉ suy nghĩ thật lâu, nhưng rồi lắc đầu thêm lần nữa, “Người nghiên cứu Diệp Hạ Lan chú cũng không nhiều.”

“Lại nói tiếp.” Công Tôn hỏi giáo sư Tào, “Mục đích của Diệp Hạ Lan chú này là để khống chế vong linh sao?”

“Không đúng không đúng.” Giáo sư Tào khẽ khoát tay áo, “Diệp Hạ Lan chú khởi nguồn từ văn minh vu chú cổ xưa, do thầy tu lữ hành truyền vào Đông Âu. Bản thân Diệp Hạ Lan chú không phải là lời nguyền độc ác, nó chỉ dùng để trói chặt các vong hồn có oán độc quá nặng mà tác quái. Có một số linh hồn mang oán hận quá sâu, căn bản không làm cách nào cho chúng ngủ yên được, bởi vậy mới dùng lời nguyền để khóa lại, ít nhất có thể bảo vệ người vô tội không bị chúng quấy rầy. Nhưng sau đó lời nguyền này bị một hòa thượng có tà tâm sửa lại, xiềng xích ban đầu biến thành dây thừng để thao túng con rối, linh hồn tà ác biến thành con rối chịu sự khống chế, mặc cho người áp lời nguyền mặc sức sắp đặt.”.

“Thực sự có loại lời nguyền này?” Mã Hán không sao tin nổi.

“Đúng a, chắc là quá mê tín thôi.” Triệu Hổ vừa nói vừa nhìn thi thể của cô bé kia, khẽ nhíu mày —— vừa rồi nhoáng thấy cô bé chạy vọt đi, sau đó thì biến mất. Ngoại trừ khả năng không phải là người ra, bé gái nào có thể làm được như vậy chứ? Nhưng muốn cậu tin trên đời này thực sự có quỷ hồn quấy phá, cậu cảm thấy quá khó khăn, trực tiếp phá vỡ nguyên cái nhân sinh quan của bản thân mà.

“Thật ra tôi cũng không tin.” Giáo sư Tào lắc đầu, “Giống như nhiều loại lời nguyền trong những nền văn minh cổ xưa, Diệp Hạ Lan chú có thể chỉ là một loại điếu văn.”.

“Điếu văn?” Triển Chiêu sờ sờ cằm..

“Ừ.” Giáo sư Tào gật đầu, “Kỳ thực rất nhiều lúc người sống sợ người chết là vì đã làm chuyện gì đó có lỗi với người ta, sợ bị trả thù. Giống như người châu Âu sợ bị thi thể hút máu rồi biến thành quỷ, nên dùng gỗ hạch đào đóng vào tim thi thể rồi mới hạ táng. Trung Hoa cổ đại thì nhét Định thi châu* vào trong miệng thi thể … Việc viết chú văn lên người thi thể cũng đã xuất hiện trong nhiều nghi thức mai táng cổ xưa, cũng giống như những loại điếu văn để khuyên bảo người chết hãy ngủ yên và buông tha cừu hận. Sau đó càng truyền bá càng thái quá, rồi dần dần bị yêu ma hóa.”

*định thi châu: định = ổn định, thi = thi thể, châu = ngọc

Tất cả mọi người gật đầu..

“Ừm.” Công Tôn cũng tán thành, “Tôi dù sao cũng giao lưu với thi thể nhiều rồi, chết là chết, chưa từng gặp người nào sống dậy a.”

Giáo sư Tào nhìn lại bức điêu khắc một chút rồi nói, “Tôi cần một thời gian để nghiên cứu thêm, rồi mới cung cấp thông tin cho các cậu được.”

Mọi người cũng không phát biểu ý kiến gì, kỳ thực chứng minh thật giả được thì đã sao? Ngoại trừ đột phá trong nghiên cứu học thuật ra, vụ án cũng chẳng có thêm chút tiến triển nào.

Mã Hân ngồi chồm hổm trên mặt đất tỉ mỉ quan sát bộ chân thây khô và chỗ nối liền với bệ đỡ, không hề có khe hở, đã bị đất sét phong kín, lại chuyển sang nhìn ngón tay thây khô.

“Hình như có thể lấy một hai dấu vân tay.” Mã Hân bày dụng cụ để lấy vân tay ra.

Triệu Hổ lượn một vòng, rồi ngồi xổm xuống phía sau pho tượng, nhìn bóng lưng của bé gái kia —— vẫn thấy rất giống cái vừa thấy hồi nãy kia, nhưng nhìn kỹ lại có chút khác, ở đâu nhỉ?.

Mọi người đang nghiên cứu thì điện thoại của Bạch Ngọc Đường vang lên.

Bạch Ngọc Đường bật lên nghe rồi nhíu mày, nói với Triển Chiêu, “Trầm Bác không xong rồi.”.

Triển Chiêu giật mình, “Cái gì?!”.

“Một dao đó đâm trúng nội tạng, mất máu quá nhiều, thân thể ông cụ vốn không tốt rồi.” Bạch Ngọc Đường nói, “Dương Phàm nói chúng ta nếu tới kịp trong nửa tiếng nữa thì may ra có thể gặp ông cụ lần cuối, hình như ông ấy có gì đó muốn nói.”

Triển Chiêu lập tức cùng Bạch Ngọc Đường rời đi, lưu lại mọi người dẫn theo đội đặc công tra xét toàn bộ viện nghiên cứu một lần, xem có đầu mối gì khác không..

Tống Giai Giai cũng theo Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đến bệnh viện, Trầm Bác từng là người hướng dẫn của cô, tình cảm thầy trò cũng không tệ lắm, lên trên xe, Tống Giai Giai đã bật khóc..

Bạch Ngọc Đường chạy như bay tới bệnh viện..

Cửa phòng bệnh của Trầm Bác có rất nhiều người, Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu nhìn sang Triển Chiêu..

Triển Chiêu thấp giọng nói, “Có lẽ đều là học sinh.”.

Bạch Ngọc Đường gật đầu..

Dương Phàm đeo khẩu trang, mở cửa phòng bệnh, vẫy vẫy hai người.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi vào..

Hác Nam và người trợ lý của Trầm Bác đứng ngay bên ngoài cửa sổ phòng bệnh, vô cùng ủ rũ, Tống Giai Giai cũng đi tới đó, xuyên qua lớp cửa sổ, nhìn thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi tới bên giường Trầm Bác.

Ông cụ đeo máy hô hấp, sắc mặt xám như tro.

Dương Phàm ghé vào lỗ tai ông thấp giọng nói mấy câu..

Mí mắt ông cụ khẽ giật, một lúc lâu mới mấp máy môi, đồng thời động động ngón tay, như là muốn ngoắc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Hai người khom lưng xuống, Dương Phàm khẽ nhấc máy hô hấp ra.

Trầm Bác hé miệng, dường như đang cố sức nói gì đó, nhưng phát ra chỉ là tiếng thở dốc ha hả.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tận lực nín thở, Trầm Bác cũng cố dồn chút sức lực cuối cùng để có thể nói.

Điều chỉnh một hồi lâu, ông cụ cuối cùng cũng nói được một câu tương đối rõ ràng —— nói với F, thật xin lỗi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, lại cố nghe cho kĩ, nhưng tiếng thở dốc đã không còn, máy đo nhịp tim vừa rồi còn phát ra tiếng di~di~ đều đặn, nay đã bị tiếng du~ dài mà bằng phẳng thay thế.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vô thức nhìn dòng kẻ thẳng tắp ở trên màn hình.

Dương Phàm nhìn đồng hồ trên tường một chút, quay sang nói gì đó với y tá, rồi vuốt xuôi đôi mắt vẫn còn mở lớn của Trầm Bác, sau đó kéo chiếc chăn đơn trắng toát qua mặt ông cụ, tuyên bố tử vong..

Ngoài cửa, học sinh của Trầm Bác đều đã khóc.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu khẽ cau mày —— vừa rồi là sao? Di ngôn trước khi chết của Trầm Bác dĩ nhiên là lời xin lỗi.

Trong viện nghiên cứu.

Bạch Trì nhận điện thoại xong, thông báo với mọi người, Trầm Bác đã chết..

Người của SCI hai mặt nhìn nhau, Trầm Bác ở trước mặt họ bị một đứa bé gái 4-5 tuổi đâm chết, vô luận đối phương là người hay quỷ, đều khó cách nào tiếp thu.

Ngoài cửa, Mã Hán đứng ở bên tường, ngửa mặt nhìn góc khuất tối thui ở trên lầu 6 —— vì sao thây khô bò đến đó thì không thấy tăm hơi đâu nữa?.

Trong cửa, Triệu Hổ đứng ở phía trên, nhìn xuống những bậc thang kim loại —— vì sao đứa trẻ đó vừa chạy xuống lầu thì mất tăm mất tích nhỉ?.

….

Trong bệnh viện.

Người nhà và học sinh của Trầm Bác lo thu xếp tang sự, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rời khỏi phòng bệnh, bước đi trên hành lang thật dài.

Triển Chiêu hai mắt nhìn thẳng về phía trước, có lẽ đã lâm vào trầm tư..

Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa nhìn bóng đêm bên ngoài, lúc này… một bóng người trên nóc nhà cao tầng phía xa, hấp dẫn sự chú ý của anh.

Đó là một toà nhà cao tầng cách đây rất rất xa.

Thị lực vô cùng tốt của Bạch Ngọc Đường giúp anh có thể thấy được rất rõ ràng rằng trên nóc nhà đó có người đang đứng, bởi vì đêm quá sâu, ánh sáng quá mờ, căn bản nhìn không ra dung mạo, cách ăn mặc của người nọ, chỉ có dựa vào đường nét phán đoán, hẳn là một người đàn ông ….

Không biết vì sao, Bạch Ngọc Đường cảm thấy người kia đang nhìn về phía bệnh viện, từ góc đó, vừa lúc có thể thấy khu vực phòng bệnh của Trầm Bác.

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm vào bóng dáng người nọ.

Kẻ đó nhìn một hồi, rồi xoay người, rời đi

“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở..

Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường vào trong, hai người trầm mặc rời đi..

Màn đêm buông xuống, tất cả mọi người về tới phòng làm việc của SCI.

Bao Chửng cũng ở đó, biết mọi người hiện tại rất uể oải, cũng rất không cam lòng, nhưng có một số việc sẽ phát sinh biến cố bất ngờ, ai cũng dự liệu không được.

Ông đi vào trong, vốn định an ủi cấp dưới một chút, tiếc là ai ai cũng bận rộn lật lại tài liệu tiếp tục công việc.

Bao Chửng thoả mãn gật đầu, lại nhìn một vòng, rồi tò mò hỏi Bạch Trì, “Đội trưởng với Triển Chiêu của mấy cậu đâu rồi?”

“À, hai anh vừa gọi điện về, kêu là muốn tới một chỗ.” Bạch Trì trả lời..

“Đi chỗ nào?” Bao Chửng hiếu kỳ.

“Nói là sân chơi gì ấy.”.

Bao Chửng càng không hiểu, “Sân chơi gì cơ?”.

….

Lúc này, tại cửa một khu nhà máy lớn ở ngoại ô thành phố S, có đậu chiếc xe của Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu và anh lúc này đang đứng trước cửa một nhà xưởng tại một khu nhà máy vô cùng lớn.

Bạch Ngọc Đường lấy ra một cái chìa khóa có khắc hình chữ “Z”, mở cái khóa to đùng trên cánh cửa sắt, rồi rầm một tiếng, đẩy cánh cửa đó qua một bên.

Triển Chiêu đi vào, đưa tay ấn mở công tắc trên tường, trong nháy mắt… Máy phát điện bắt đầu hoạt động, mấy trăm bóng đèn chân không công suất lớn cùng nhau vụt sáng, toàn bộ nhà xưởng lúc này sáng như ban ngày..

Trong nhà xưởng là từng hàng từng hàng giá sách cỡ đại, chỉ liếc mắt căn bản không thể nhìn thấy đầu cùng.

Bạch Ngọc Đường đóng cửa lại, dựa vào đó chờ.

Triển Chiêu một mình dò theo chữ cái trên mỗi giá sách đi tới … Đến một chỗ nọ thì quẹo vào lối đi nhỏ, ngồi xếp bằng xuống.

Ngẩng mặt, trước mắt là hơn mười giá sách nhìn y như bức tường, toàn bộ văn hiến, tư liệu, báo chí, tiểu sử nhân vật, ghi chép tin tức … chỉ cần là văn tự tư liệu có liên quan, thì toàn bộ đều ở chỗ này..

Khoảng nửa năm trước, Triệu Tước đột nhiên cho Triển Chiêu một cái chìa khóa, đồng thời nói với anh địa chỉ khu nhà máy này.

Triển Chiêu khó hiểu nhìn cái chìa khóa.

Triệu Tước cười tủm tỉm nói thêm, “Chia sẻ với nhóc chút đỉnh, đó là sân chơi của ta a.”.

Triển Chiêu trước đã tới một lần, cảm thấy nơi này thật đáng sợ, đó là một biển tri thức mênh mông, chỉ số thông minh cao đến đâu, trí nhớ tốt cỡ nào, cũng có thể bị bao phủ tại trận.

Nhưng mà lúc này, Triển Chiêu đang ngồi phía trước một mặt tường, dùng hai mắt để lọc toàn bộ tư liệu, vô luận người kia là ai, chỉ cần hắn đã từng tồn tại trên trái đất này, nhất định sẽ lưu lại vài lời ghi chép, không ai có thể dạo qua thế giới này một vòng mà không lưu lại chút vết tích nào.

* Tầng 5 ~~ lăn nào

┗( ̄▽ ̄)┓~┏(_△_)┛

┗( ̄▽ ̄)┓~┏(_△_)┛~┏(_△_)┛~~ lăn lăn

~~ Tầng 4

┗( ̄▽ ̄)┓ ~┏(_△_)┛

┗( ̄▽ ̄)┓~~┏(_△_)┛

┗( ̄▽ ̄)┓~~ lăn a

~ Tầng 3 ~┗( ̄▽ ̄)┓ ~┏(_△_)┛

┗( ̄▽ ̄)┓~┏(_△_)┛ ~~┗( ̄▽ ̄)┓

~~ lăn xuống

~

~~ Tầng 2 ~┏(_△_)┛

┗( ̄▽ ̄)┓ ~ lăn lăn

~┏(_△_)┛

┗( ̄▽ ̄)┛┏(_△_)┛~~ ~┗( ̄▽ ̄)┓ ~~┗( ̄▽ ̄)┛~ Tầng 1!!!! Chạm đất!

Bình luận

Truyện đang đọc