S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Cổ Dư Hoa ấn vào phím ghi âm, âm nhạc nổi lên, Triển Chiêu đột nhiên bật dậy, cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau.

Bạch Ngọc Đường cũng nghe ra, chính là loại nhạc có chứa ám thị làm người ta buông lỏng.

Mã Hân vô thức đem chiếc nhẫn ấn lên mu bàn tay, giữ cho chính mình thanh tỉnh, thứ âm thanh này có thể làm cho không tự giác mà thả lỏng, cô có thể cảm nhận được ảnh hưởng của nó.

Mã Hán cũng đủ lãnh tĩnh để phát hiện ra khác thường trong đó, năng lực tự điều khiển của anh cũng rất tốt, có thể giúp anh duy trì được sự tỉnh táo, sử dụng toàn bộ lý chí để chống lại sự quấy rầy rất nhỏ này, tận lực không chìm vào tiết tấu đó.

Cổ Dư Hoa chậm rãi đi tới bên bàn ngồi xuống, lúc này, từ trong túi áo hắn ló ra một con vật nhỏ, thoạt nhìn, như là một con sóc.

Cổ Dư Hoa nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó, rồi hỏi Mã Hân, “Trong cơ thể cô còn có một người, người đó như thế nào, cô có biết không?”

Triển Chiêu đột nhiên đưa tay thúc Bạch Ngọc Đường, nói, “Tiểu Bạch, hành động thôi, nếu không sẽ lộ tẩy.”

“Bây giờ đi bắt người?” Bạch Ngọc Đường giật mình nhìn Triển Chiêu.

“Ừ, thằng cha này đang khơi gợi nhân cách thứ hai của Mã Hân.” Triển Chiêu nói, “Người này không an lòng, hắn đang muốn nhân cách thứ hai của Mã Hân đối phó với Mã Hán.”

“Hả?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.

“Hắn đã phán đoán ra nhân cách thứ hai của Mã Hân có khuynh hướng bạo lực.” Triển Chiêu nói, “Thế nhưng hiện tại vẫn trong phạm vi khống chế của Mã Hân, nhân cách đang ẩn giấu kia rất nôn nóng muốn được xuất hiện, bởi vậy hắn nếu có thể dụ nó ra, sau đó ám chỉ nó, để nó chiếm luôn thể xác Mã Hân rồi làm ra chút chuyện xấu không thể vãn hồi.”

“Không thể vãn hồi?” Bạch Ngọc Đường vừa ra lệnh ọi người chuẩn bị hành động, vừa hỏi Triển Chiêu, “Làm sao để không thể vãn hồi?”

“Cậu nghĩ xem a.” Triển Chiêu nói, “Mã Hân cùng Mã Hán thoạt nhìn tình cảm rất tốt, nếu như Mã Hân làm ra chuyện tổn thương chính anh trai mình, vậy bản tính chân chính của Mã Hân sẽ vô cùng áy náy.”

“Nga…” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Hiểu rồi, lợi dụng sự áy náy này làm con bé trốn tránh không được, khi đó nhân cách thứ hai sẽ có thể chiếm được thân thể con bé?”

“Chính xác!” Triển Chiêu gật đầu, “Thế nhưng Mã Hân căn bản không bị nhân cách phân liệt, càng không có khả năng thương tổn Mã Hán… Cái này giấu diếm làm sao?!”

“Đúng!” Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu ra ngoài, vừa phân phó, “Đều chuẩn bị hành động!”

Tất cả thành viên SCI xuống xe, dựa vào ánh mắt chuẩn bị tốt đường đột nhập vào phòng khám.

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Chúng ta sao bắt hắn được? Không có chứng cứ a! Bắt được rồi lấy gì để buộc tội hắn?”

“Ai nói không có chứng cứ?” Triển Chiêu nhướn mày, “Chỉ cần cuộn băng ghi âm cùng lá cờ phát xít bên trong ngăn kéo, cũng đủ để bắt hắn rồi, mặt khác, trong phòng hắn nhất định còn cất giấu thứ gì đó!”

“Thứ gì cơ?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ.

“Vào xem sẽ biết… Đúng rồi!” Triển Chiêu đột nhiên nói, “Cổ Dư Hoa kia …”

“Hắn sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ừm… Cậu lát nữa theo dõi chặt chẽ chút, tôi không thể khẳng định, nhưng là … có thể có chém giết.” Triển Chiêu bổ sung một câu.

“Chém giết?”Bạch Ngọc Đường khó hiểu, “Ý là hắn cũng đủ lợi hại?”

Triển Chiêu nhún nhún vai, “Đại khái thể, không chắc chắn.”

“Tôi sẽ hết sức cẩn thận.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, lúc này, mọi người đã tới gần phòng khám.

Bạch Ngọc Đường ra hiệu, ý bảo mọi người chia nhau ra các phía đi vào.

Lạc Thiên cũng đã lén tới được cửa lớn, mọi người tản ra đến vị trí của mình.

Lạc Thiên cùng Liễu Thanh chuẩn bị phá cửa vào, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đang đến gần cửa lớn, Triệu Hổ bọn họ đều tự bảo vệ cho các cửa sổ cùng những cửa ra ở ban công.

Sau đó, Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Hành động!”

Mã Hân đang muốn miêu tả nhân cách thứ hai của mình, cô cảm thấy rất không yên lòng.

Mã Hán trái lại để ý thấy, con sóc trên tay Cổ Dư Hoa đột nhiên trở nên căng thẳng, quay mặt về phía cửa chít chít kêu … Trong nháy mắt, Mã Hán phát hiện, con vật này không phải là sóc… thế nào trông lại đáng ghét như vậy?!

Mã Hán mặc dù đang kinh ngạc, nhưng cũng để ý thấy sắc mặt Cổ Dư Hoa hơi đổi, bàn tay đang hướng về phía ngăn kéo … muốn lấy súng?

Mã Hán đưa tay túm lấy cổ áo Mã Hân, kéo cô lật nhào ra đằng sau …

Mã Hân còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy mình cùng Mã Hán ở phía sau sô pha rồi. Cô đang ở buồn bực, chợt nghe “phanh” một tiếng, cửa phòng khám bị Lạc Thiên một cước đá văng, Mã Hán móc súng ra, từ một phía khác của căn phòng truyền đến tiếng cửa sổ vỡ tan … Anh biết —— Cổ Dư Hoa muốn chạy.

Mã Hán để Mã Hân trốn sau sô pha, còn mình cầm súng vọt ra, quả nhiên, thấy Cổ Dư Hoa đang dùng ghế đập tan cửa sổ.

Mã Hán sửng sốt, nghĩ bụng … Cổ Dư Hoa đang ở phía trong, không mở cửa ra lại đi đập kính làm gì? Thoáng cái hiểu ra, hắn đang muốn hấp dẫn lực chú ý của mọi người!, Mã Hán một mặt dùng súng chĩa vào hắn, một mặt nói, “Hắn đang đập cửa kính!”

Cổ Dư Hoa chau mày.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường bọn họ đã vọt vào trong, lúc tiến vào, Bạch Ngọc Đường cũng nghe được tiếng thuỷ tinh vỡ, bọn họ vẫn không đổi đường, tiếp tục đi vào phòng làm việc, thế nhưng Triệu Hổ đứng thủ ngoài cửa sổ nghe được thanh âm này từ hướng đông truyền đến, cho rằng người đã chạy ra từ hướng đó, lập tức chạy qua góp vui.

Bạch Ngọc Đường nói vào bộ đàm, “Đừng để ý đến hắn! Chờ người xuống rồi tính.”

Cổ Dư Hoa quay đầu lại, Mã Hán chĩa súng vào hắn, “Mày chạy không thoát đâu.”

Cổ Dư Hoa hơi sửng sốt, sau đó, dĩ nhiên lại nhếch miệng cười.

Mã Hán có chút buồn bực… Lúc này, chợt cảm thấy bên tai có vật gì lao đến, anh liền vô thức nghiêng đầu, đúng lúc một con vật nhỏ rơi xuống vai anh, vươn móng vuốt sắc nhọn chụp vào mắt anh.

May là Mã Hán động tác tương đối nhanh, lập tức đưa tay chụp lấy nó, con sóc kia cũng không vừa… chít chít né sang một bên, động tác của nó vô cùng cổ quái, vừa rơi xuống đất liền nhảy về phía sô pha, trực tiếp tấn công Mã Hân.

Lúc này, Cổ Dư Hoa đã nhảy khỏi cửa sổ chạy trốn, Mã Hán hơi sửng sốt, có chút lo lắng cho Mã Hân, Mã Hân rất dũng cảm cởi áo khoác ra đập vào con sóc, hô to, “Đuổi theo a!”

Mã Hán lập tức nhảy ra cửa sổ đuổi theo, lúc này, Triển Chiêu bọn họ cũng vào tới nơi.

Thấy Mã Hán nhảy ra cửa sổ, Bạch Ngọc Đường cũng vọt tới, cùng Liễu Thanh nhảy ra theo, Triển Chiêu đến bên cửa sổ, thấy Lạc Thiên cũng chuẩn bị nhảy xuống, liền kéo anh lại, “Nè, Lạc Thiên, bắt thứ kia đi!”

Lạc Thiên sửng sốt, hỏi, “Thứ gì vậy?”

“Ở chỗ này!” Mã Hân đang dùng áo khoác đuổi bắt con sóc giảo hoạt, “Nó hình như không phải sóc a!”

“Bắt lấy nó, cẩn thận không bị nó cắn đó! Phải sống nha!” Triển Chiêu chỉ vào con sóc đang chạy tán loạn.

Lạc Thiên gật đầu, tiếp nhận áo khoác của Mã Hân, đập mạnh vào con sóc.

Khí lực của Lạc Thiên lớn hơn Mã Hân nhiều, lại đập rất chuẩn, một cú này làm cho con sóc bị đánh đau, ngất xỉu ngã trên mặt đất, Triển Chiêu vội vã nói, “Trói lại nhanh trói lại nhanh! Thứ này thế nhưng là đầu mối quan trọng đó!”

Lạc Thiên tuy rằng không rõ thứ này có thể là đầu mối gì, nhưng cũng đưa tay tóm nó lên, vừa nhìn, liền hít mạnh một hơi.

Mã Hân rút dây giày, trói nó lại thật chặt.

Một lát sau nó tỉnh lại, liền chit chit giãy dụa không ngừng … Thế nhưng trốn không thoát.

“Đây là con gì a?” Lạc Thiên cầm một đầu dây giày giơ nó lên dưới một ngọn đèn, “Sinh vật ngoài hành tinh sao? Thế nào nhìn đáng ghét vậy?”

Chỉ thấy thứ này trông rất giống loài gặm nhấm có lông, đuôi dài tai lớn, nhìn như sóc vậy, thế nhưng… nhìn kỹ lại, mũi của nó vô cùng kỳ quái, dài như xúc tua bạch tuộc, hơn nữa vừa rồi nó lao đi hay bật lên, đều dùng cái mũi này …

Lạc Thiên trợn tròn mắt nhìn, Mã Hân thế nhưng mở to hai mắt, dí sát vào xem, còn cảm thán, “A… má ơi, là thú đi bằng mũi đây sao! Hồi chiến tranh thế giới thứ hai có người nhìn thấy nó nè? Bất quá sau này bởi vì quân Mỹ thử nghiệm vũ khí hạt nhân, chúng đều bị diệt sạch. Nga, đúng rồi, khẳng định lúc đó có người bảo tồn được, loài này hồi đó gây ra tranh luận rất lớn!”

“Cũng có thể là biến dị của một loài thái cổ sống trên đảo nào đó.” Triển Chiêu nói, “Có lẽ lúc đó không chết, lại bị bức xạ hạt nhân làm cho biến dị, mũi của loài đi bằng mũi bình thường phải dài cả hai thước, cái này quá nhỏ, lông lại dài.”

“Nhưng mà, chuột mũi sao cũng rất nhỏ.” Mã Hân nói, “Thú đi bằng mũi có cả trăm loại a, phỏng chừng trong số chúng có loại còn có độc nữa.”

“Trái đất có những thứ kì quái thế này sao?” Lạc Thiên cau mày vấn, “Thú đi bằng mũi? Dùng mũi bước đi sao?”

“Cái gì kì quái a.” Mã Hân trừng mắt nhìn anh, “Đây là kỳ tích của giới sinh học đó biết không?! Có biết voi từ đâu tới không?” Vừa nói vừa chỉ vào mũi mình, “Mũi cũng có thể to lên dài ra chứ.”

Lạc Thiên dở khóc dở cười, Triển Chiêu nhìn nhìn con “sóc” cổ quái kia một chút, cười nói, “Này mà cầm về cho Công Tôn coi, anh ấy không thích điên lên mới lạ đó.”

“Có thể tưởng tượng a.” Mã Hân cũng gật đầu, “Bất kỳ nhà nghiên cứu sinh vật nào cũng có thể phát điên.”



Cổ Dư Hoa nhảy xuống cửa sổ, Triệu Hổ cùng Bạch Trì đang thủ sẵn, vừa thấy người nhảy xuống, Triệu Hổ liền vọt ra, Cổ Dư Hoa vừa rơi xuống đất, đột nhiên xuất ra một thứ gì đó. Bạch Trì tinh mắt, vội kéo Triệu Hổ lại, đồng thời một thứ gì đó xoẹt qua, tiếng vang kịch liệt truyền đến… không phải là tiếng súng, mọi người đều thấy có ánh sáng lóe lên.

“Mẹ ôi, thằng cha này có súng điện!” Triệu Hổ ồn ào.

Cổ Dư Hoa đứng lên bỏ chạy.

Mã Hán cầm súng vọt đến một bên, nhắm vào Cổ Dư Hoa liếc sang Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Mã Hán bóp cò súng… Cổ Dư Hoa đang chạy trốn thì bị trúng đạn vào cẳng chân.

Hắn lảo đảo ngã sấp xuống, mọi người chạy tới bắt, Triển Chiêu đứng trên lầu hét xuống với Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Bạch, cẩn thận đối phó a!”

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, nghĩ bụng … Cổ Dư Hoa này chỉ biết chạy, bất quá từ lời của Triển Chiêu, người này hình như cũng có chút khả năng.

“Đều cẩn thận một chút!” Bạch Ngọc Đường nói với mọi người.

Mọi người gật đầu, chia nhau vây quanh Cổ Dư Hoa, dùng súng chĩa vào hắn.

Chỉ thấy Cổ Dư Hoa quỳ rạp trên mặt đất, cúi đầu, trong tay cầm một cây súng điện, cẳng chân trái vừa bị Mã Hán đả thương, chân phải chống, gối trái quỳ, tay nắm lại chống mặt đất, đang thở dốc không ngừng.

“Cổ Dư Hoa, ném súng điện đi.” Bạch Ngọc Đường nói, “Hai tay để sau lưng.”

Cổ Dư Hoa không nói lời nào, nhìn súng điện trong tay một chút, đột nhiên hướng nó về phía Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nghiêng người tránh được, Cổ Dư Hoa điên cuồng đánh về phía Bạch Trì ở bên cạnh, may là vừa rồi Triển Chiêu nhắc nhở, mọi người sớm có chuẩn bị, âm thầm đề phòng tên này gây khó dễ. Quả nhiên thấy hắn dương oai, Liễu Thanh thu súng vọt đến trước mặt hắn, một cước đá văng …

Bạch Ngọc Đường vọt đến phía sau, nhẹ nhàng gạt chân phải hắn… Cổ Dư Hoa vốn chỉ có chân sau đứng thẳng lại không vững, lần này bị gạt liền ngã chổng vó. Triệu Hổ đi tới áp hắn xuống đất, hai tay bẻ ra sau, mắng, “Thằng cha này bị điên phải không, khí lực lớn như vậy?!”

“Ha ha ha ha…” Cổ Dư Hoa đột nhiên ha ha phá ra cười, hét lên, “Chúng mày giết không được tao, chúng mày không có cách nào bắn chết tao!”

Mọi người nhíu mày, Mã Hán tiến lên còng tay hắn lại, Triệu Hổ mạnh tay kéo hắn lên, chỉ thấy cằm Cổ Dư Hoa không biết đã bị thương lúc nào, máu me lộn xộn, lại thêm tròng mắt đang trừng lớn, không khác nào người điên. Hắn ngẩng mặt liếc Ngọc Đường, cười nói “Tao có bệnh… Ha ha ha.”

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, giương mắt nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu nhún nhún vai, nói, “Xem ra không sai… tên này cũng bị nhân cách phân liệt nghiêm trọng.”

“Oa… Những người bệnh thật đáng thương cảm a, bị một người điên trị liệu cho lâu như vậy!” Mã Hân nói.

“A…” Triển Chiêu cười cười, “Cả ngày đi khơi gợi nhân cách của người khác, rồi đến lúc cũng làm ình bị bệnh.”

* Động vật đi bằng mũi – Nosewalkers

Trên quần đảo Hiddudify ở Nam Thái Bình Dương, có một loài động vật có vú kỳ diệu sinh sống, hình dáng của chúng rất kỳ lạ, vượt xa khỏi mức tưởng tượng của con người: đầu chúc xuống, đuôi nhỏng lên, bước đi lộn ngược. Đây là “Động vật đi bằng mũi ” (Nosewalker).

Ngày nay loài động vật kỳ dị này vì sai lầm của con người mà bị diệt sạch từ lâu, chúng ta chỉ có thể từ ghi chép của những nhà khoa học khi đó để biết được “dung nhan” của chúng.

Quê hương của động vật đi bằng mũi:

Chúng được một người Thuỵ Điển tên là Einar Pettersson-Skämtkvist tìm ra vào năm 1941 trên quần đảo Hiddudify ở Nam Thái Bình Dương. Trong chiến tranh thế giới thứ hai, Einar Pettersson trốn khỏi tù giam của Nhật Bản, phiêu bạt tới một đảo nhỏ thuộc quần đảo Hiddudify. Đây là một hòn đảo dài 32 cây số, rộng 16 cây số, do đá vôi và đá phiến cấu tại thành, bên trên còn có một ngọn núi lửa cao 1752m đang hoạt động.

Khí hậu ở quần đảo Hiddudify cả năm biến đổi không nhiều, mọi người đối với tình hình phát triển của thực vật ở đây không nắm rõ, tuy nhiên lại phát hiện ra rất nhiều sinh vật cổ đại đặc biệt ở đây. Quan sát về mặt địa chất, lớp đất trên quần đảo này hầu như đều là lớp đất cổ sinh. Mặc dù tổng diện tích chỉ vẻn vẹn 1690 km2, nhưng lượng sinh vật kỳ dị nơi đây so với quần đảo New Zealand còn phong phú hơn, điều này chứng tỏ quầng đảo này đã tồn tại từ rất lâu rồi, có lẽ từ cuối kỷ Phấn trắng đã tác htừ một lục địa nào đó ra. Trên đảo đã từng có khoảng 700 người sinh sống, họ gọi nơi này là “Hòn đảo cổ xưa”. Nhưng thật đáng tiếc, số dân này sau một lần bị những người từ nơi khác đến mang theo bệnh cúm lây truyền thì đã bị tiêu diệt sạch.

Ở rìa phải của quần đảo có một cơ sở nghiên cứu của Darwin, cung cấp nơi nghiên cứu cho đội khảo sát sinh vật quốc tế ở, cũng chính ở chỗ này các nhà khoa học đã phát hiện ra loài động vật đi bằng mũi kỳ dị này, còn lưu trữ được một số lượng lớn tư liệu quan sát thực tế cùng những bản ghi chép. Việc phát hiện ra động vật đi bằng mũi này làm oanh động giới nghiên cứu động vật quốc tế, đây cho là phát hiện vĩ đại nhất trong lĩnh vực động vật học thế kỉ 20.

Thật đánh tiếc, vào năm 1957 tại Nam Thái Bình Dương có tiến hành một cuộc thử nghiệm bí mật vũ khí hạt nhân làm cho quần đảo này trong nháy mắt tiêu thất, toàn bộ loài động vật này cũng bị tiêu diệt. Từ năm 1941 đến năm 1957 thì bị tuyệt chủng, động vật đi bằng mũi chỉ hiện ra trước mắt nhân loại trong vòng 16 năm ngắn ngủi, ngay cả một tiêu bản sống cũng không lưu lại. May mà chính là, nhà động vật học Gerolf Steiner đã để lại cho chúng ta một cuốn sách vô cùng trân quý ——《 động vật đi bằng mũi 》, trong sách có đầy đủ giải phẫu đồ cùng sinh thái đồ của loài động vật này, cung cấp cho các thế hệ sau những thông tin hiếm có của loài động vật kỳ dị này.

Động vật đi bằng mũi – loài động vật có vú đặc biệt

Động vật đi bằng mũi là loài động vật có vú sinh ra bào thai, gần đây mới xác định được, chúng có một gia phả khá đồ sộ gồm 14 chi 189 loài, có vị trí đặc biệt trong sự tiến hoá của sinh vật. Tổ tiên của chúng rất có thể là một số động vật ăn côn trùng, trong hoàn cảnh địa lý đặc thù loại động vật đi bằng mũi này có một đặc điểm rất riêng là cấu tạo chiếc mũi của chúng cực kì đặc biệt, có loài chỉ có 1 một mũi, có loài có đến 4 mũi hoặc nhiều hơn. Chiếc mũi của chúng thiên hình vạn trạng, hình thù kỳ quái, có cái như cây cột, có cái như kèn đồng, có cái như ốc sên. Mũi của chúng có rất nhiều công dụng, không chỉ có thể dùng để trườn đi, nhảy lên, thậm chí còn có thể dùng để bắt sâu, nó có rất nhiều tác dụng quan trọng nhưng tác dụng chủ yếu là để di động thân thể, chống đỡ thân thể.

Một đặc điểm khác của động vật đi bằng mũi là tứ chi dần dần thoái hóa. Tứ chi của nó đã sớm mất đi công dụng của một bộ phận dùng để di chuyển, tất cả đả được chiếc mũi đa năng đảm nhiệm. Chân sau có thể thoái hoá thành hai khúc thịt thừa, hoặc có thể biến mất luôn. Còn chân trước do tác dụng cầm nắm vẫn còn nên vẫn tồn tại, nhưng rất ít khi được sử dụng.

Đặc điểm thứ ba của chúng là đại bộ phận bên ngoài thân thể đều có lông, màu lông cũng khá đa dạng, có loài trên người thậm chí còn có vảy cứng. Mà ở mũi chân, lỗ tai, đều không có lông.

Đặc trưng thứ tư của chúng là đuôi tương đối phát triển, có đuôi so với thân thể còn dài hơn, đuôi không chỉ có thể lấy đồ ăn, thậm chí còn có thể phóng độc, đưa kẻ thù vào chỗ chết.

Sức sinh sản của động vật đi bằng mũi không quá mạnh, một lần hoài thai chỉ sinh một con, rất ít khi có đa thai, có thai từ 7 tháng đến 1 năm. Bởi vì sống trên quần đảo có ít thiên địch, nên khả năng sống sót rất cao.

Loại động vật này tính cách tao nhã, ban ngày ở trong động cuộn mình ngủ, tới đêm mới ra ngoài vạch ra trong không gian những đường nét kì lạ. Những đường nét đỏ thẫm này ngắn thì 3-4mm, dài thì 30cm, trong màn đêm đen kịt loang loáng như ánh đèn hấp dẫn không ít côn trùng bay lại. Kỳ thực, những thứ này chính là mũi của chúng, bên trên có niêm dịch, có thể bắt những con côn trùng bay đến gần. Loại động vật này tính cảnh giác rất cao, nếu cửa động bị chiếu sáng, chúng lập tức nhanh nhẹn lủi vào sâu bên trong.

Mặt khác, còn có một loài toàn thân phủ lông dài gọi là”Thú đi bằng mũi lông dài”. Loại này dựa vào chế độ phụ hệ mà duy trì, con đực lớn tuổi nhất mang theo bầy đàn của mình đi kiếm ăn sinh sống. Thức ăn của chúng là cà rốt. Giống đực có bốn ống mũi rất tráng kiện hữu lực, khác với giống cái có chiếc đuôi màu xám bạc vô cùng bắt mắt, chúng lấy vẫy đuôi làm dấu hiệu để bầy đàn đi theo mình. Trước kia những nhà động vật học đã từng làm thí nghiệm, đem nhuộm đuôi của một con cái thành màu vàng rồi thả vào trong đàn, kết quả vẫn mang lại hiệu ứng tương tự.

Bình luận

Truyện đang đọc