S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Sắc mặt Ben u ám, nhìn Bạch Ngọc Đường trước mặt mà khóe miệng từ từ nhếch lên, hắn nghiến răng, “Tôi cũng sớm đoán ra, chắc chắn cậu sẽ không dễ dàng phục tùng như vậy. Chỉ có điều thế này mới thật thú vị, đúng không?” Hắn đưa tay lên, muốn bắt lấy cánh tay Bạch Ngọc Đường.

Tuy Bạch Ngọc Đường bị còng tay, nhưng anh vẫn không thèm để Ben vào mắt, khéo léo né đi, không chút khách khí tặng Ben một cú cùi vào cằm.

Ben coi như nhanh nhẹn cố tránh, nhưng động tác của Bạch Ngọc Đường còn nhanh hơn, Ben vẫn trúng đòn vào hàm bên. Hắn chau mày, lùi lại vài bước, liếm liếm khóe môi rồi khạc ra một bụm máu, “Cậu không lưu tình.”

Bạch Ngọc Đường cảnh giác nhìn Ben, chân mày cau vào. Ánh mắt anh ác liệt, tóc hơi rối, áo mở rộng… Lơ đãng mang tới sự gợi cảm bướng bỉnh. Ben liếm khóe miệng dính máu, liền lột áo khoác.

Bạch Ngọc Đường rời khỏi bệ cửa sổ, nhìn Ben, chọn góc thuận lợi nhất có thể đối phó với hắn.

“Tôi đúng là có luyện đấu vật.” Ben hạ giọng, “Thế nhưng cũng không ngốc tới độ hoang tưởng chỉ cần như thế này mà có thể chế phục cậu.”

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, chỉ thấy Ben đi tới giường, tay vỗ vỗ cột trụ giường, “Chiếc giường này tôi tốn không biết bao nhiêu công mới nghĩ ra, để dạy cậu ngoan ngoãn đấy.”

“Tôi không chỉ một lần muốn bắt lấy cậu, nhưng bắt cậu rồi thì làm gì nữa? Cậu chắc chắn sẽ không nghe lời.” Ben tỏ vẻ tiếc nuối, “Tôi lại không muốn dùng thuốc với cậu… Cho nên chỉ có một biện pháp thôi, chính là hạ lực sát thương của cậu xuống thấp nhất.” Dứt lời, hắn chạm nhẹ tới một chiếc nút trên cột trụ chiếc giường.

“Chiếc xích quấn quanh eo cậu dẫn điện.” Ben thản nhiên, còn sắc mặt Bạch Ngọc Đường tái đi một chút. “Đừng sợ, dòng điện rất yếu, sẽ không tổn thương tới nội tạng hay làm cậu bị bỏng, nhưng nó có thể khiến cậu tê liệt!” Nói rồi hắn xoay núm công tắc.

Trong nháy mắt, Bạch Ngọc Đường cảm thấy toàn thân đau nhức như bị kim châm… Anh cau mày, bắt lấy lan can để giữ thăng bằng, không ình gục ngã. Ben vội vàng tắt nguồn điện, lo lắng nhìn nắm tay siết chặt lan can của Bạch Ngọc Đường, “Khó chịu ư?”

Bạch Ngọc Đường ngẩng lên, lạnh lùng nhìn Ben, ánh mắt gợn lên cơn sóng giận.

Ben ngây ngẩn, hắn bị ánh mắt ấy hút hồn. Chậm rãi tới gần, vươn tay ra, hắn muốn chạm vào gương mặt kia… Nhưng ngón tay còn chưa đụng tới, bất thình lình bị Bạch Ngọc Đường đột nhiên tóm lấy cổ tay…

“A…!” Ben kêu lên, giật mạnh lại, nhìn cổ tay mình. May mà Bạch Ngọc Đường vừa bị điện giật, cho nên lực bất tòng tâm; nếu không thì cổ tay hắn chẳng phải sẽ đứt đoạn sao. Mặc dù vậy, chiêu này vẫn khiến hắn đau đớn, tạm thời không động được cổ tay. Ben nhíu mày, “Lúc cậu giận dữ cũng thật đáng yêu.”

Bạch Ngọc Đường có chút khôi phục, hổn hển khẽ thở, đứng dậy.

“Xem ra không thể mềm lòng với cậu.” Ben vươn tay, bật công tắc, không ngờ Bạch Ngọc Đường cũng đã dự đoán được, một tay giật mạnh sợi xích bên hông, khiến nó “xoẻng” một tiếng lắc mạnh, bật thẳng vào mặt Ben.

“Á…!” Ben lùi đến tận cửa, bưng mặt, máu mũi chảy xuống, ngỡ ngàng nhìn Bạch Ngọc Đường.

Đôi bên giằng co, Ben rút khăn tay ra, bưng mũi, lửa giận bốc lên trong mắt. Hắn nhìn Bạch Ngọc Đường, “Tôi chạm một chút cũng không được hả?!”

Thấy Bạch Ngọc Đường chẳng thèm đáp, vẫn cảnh giác và căm ghét nhìn hắn, Ben lùi sau một bước, lạnh giọng, “Là cậu bức tôi. Hôm nay không làm cậu biết vâng lời là thế nào thì tôi là con chó!” Dứt lời, hắn giật một cái chốt gần cửa.

Bạch Ngọc Đường bị kiềm hãm, không ngờ Ben còn trang bị thêm một bộ công tắc nữa, mà cường độ dòng điện lần này rõ ràng mạnh hơn lần trước. Anh cảm nhận được cơn đau xuyên thấu toàn thân, trong nháy mắt hít thở không thông.

Ben lại ngắt nguồn điện, thừa dịp Bạch Ngọc Đường còn chưa phục hồi, xông tới bắt lấy cánh tay anh, quăng lên giường rồi nhào lên đè anh xuống. Bạch Ngọc Đường ở trong trạng thái tê dại, nhưng vẫn theo bản năng lên một gối vào bụng dưới của Ben.

“Ôi…” Ben hít ngược một hơi khí lạnh, chưa kịp phản ứng đã bị Bạch Ngọc Đường đạp ra.

“A!” Ben thình lình rống to, như phát điên lại xông tới, muốn bổ nhào vào Bạch Ngọc Đường, đè anh xuống giường, “Cậu đừng chọc tức tôi. Tôi thà giết cậu rồi đem ngâm phoóc-môn để cậu hoàn toàn thuộc về tôi đó!”

Bạch Ngọc Đường lúc này đã khôi phục một chút, liếc mắt tới Ben đang nổi giận, trong lòng nhanh chóng tính toán. Hiện tại chỉ cần dồn sức tung ra một cú là đá văng được hắn, nhưng hắn nhất định sẽ lại giật điện anh. Nói thật, nếu tiếp tục kéo dài, anh hoàn toàn không thể chống đỡ nổi nữa. Chỉ còn một cách, chính là dùng sợi xích này siết chết hắn… Đang suy nghĩ, đột nhiên Bạch Ngọc Đường nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ phía cửa.

Tiếng bước chân có phần gấp gáp, trong lòng Bạch Ngọc Đường khẽ động, quyết định đánh cuộc, nhấc chân đá văng Ben đang chuẩn bị xé áo mình.

Ben không chút đề phòng, bị đá ra thật xa, đập mạnh vào cửa.

“A… A…!!!” Hắn mất rất nhiều sức mới có thể đứng dậy, đang định vặn công tắc điện thì chợt có tiếng người vang lên, dùng tiếng Anh nói, “Boss, có người tìm anh.”

Cơn giận của Ben với Bạch Ngọc Đường có phần bình ổn lại, hắn không rời mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, buột miệng hỏi, “Ai?”

“Tên đó xưng là Triển Chiêu.” Thủ hạ đáp.

Ben sửng sốt; Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày, mặc dù điều này nằm trong dự đoán của anh…

Trong đầu Ben tràn đầy thắc mắc, tại sao Triển Chiêu biết hắn ở đây? Thế nhưng nhìn thấy vẻ lo lắng toát lên trên khuôn mặt Bạch Ngọc Đường, trong lòng lại thấy khoái chí, hắn cười lạnh, “Cậu cứ nghỉ ngơi một lúc đi, buổi tối chúng ta tiếp tục.” Dứt lời, xoay người bước nhanh ra khỏi cửa.

Thấy Ben đi rồi, Bạch Ngọc Đường mới thở nhẹ một hơi, vô lực dựa vào thành giường, lòng thầm cầu mong, “Miêu Nhi, cẩn thận nhé.”

~Có lẽ vì quá phấn khách, Ben rảo bước thật nhanh ra ngoài. Quả nhiên, trong đại sảnh, Triển Chiêu đứng đó, bên cạnh là Triệu Tước.

Nhìn thấy Triển Chiêu rồi, lửa giận trong lòng Ben càng bốc cao hơn. Nghĩ tới chuyện Bạch Ngọc Đường ngay cả một cái đụng chạm cũng không cho phép hắn, nhưng lại chủ động âu yếm, thậm chí si mê con người trước mặt này… Hắn chỉ muốn bắt người thanh niên đó, hành hạ cậu ta thật dã man, để cậu ta chết ngắc trước mặt Bạch Ngọc Đường!

Triển Chiêu cùng Triệu Tước nhìn thấy Ben cũng có chút bất ngờ: Quần áo lộn xộn, khóe môi bị rách, dưới lỗ mũi còn vệt máu.

“Ha ha ha…” Triệu Tước vừa cười vừa lên tiếng, “Bị tiểu lão hổ cắn thật hả!”

Ngược lại, sắc mặt Triển Chiêu lại lạnh xuống. Bạch Ngọc Đường không ngốc, bị Ben bắt giữ nhất định sẽ kéo dài thời gian để chờ viện binh, sẽ không vô duyên vô cớ đả thương hắn… Nói như vậy tức là, Bạch Ngọc Đường phản kháng bởi Ben định giở trò với anh. Nghĩ tới đây, đôi mắt hổ phách thẫm lại. Bất cứ ai nhìn thấy ánh mắt này của Triển Chiêu nhất định sẽ lạnh buốt sống lưng. Cơn giận trong lồng ngực anh tích tụ càng lúc càng đặc, phảng phất có thứ gì muốn chui lên, sát ý khó kìm nén.

Triệu Tước chú ý tới sự biến hóa này, nét ngạc nhiên mừng rỡ nhè nhẹ toát ra, hưng phấn đến nỗi cảm thấy run rẩy.

Ben sửa sang lại tóc tai quần áo của mình, cầm lấy một miếng khăn giấy trên bàn trà để lau vết máu dưới mũi, cố khắc chế thù hận trong lồng ngực của mình, hỏi Triển Chiêu, “Cơn gió nào đưa cậu tới đây?”

Triển Chiêu không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào Ben.

Ben tỏ vẻ khó hiểu, giương mắt nhìn Triển Chiêu. Ánh mắt kia không còn giống với vẻ trong trẻo của dĩ vãng nữa, mà trở nên đen tuyền hệt như hắc diệu thạch, sâu thẳm đến mức không nhìn thấy đáy, tựa như có thể hút hết tất cả vào đó… Ben bất giác, buộc phải đối mặt với Triển Chiêu.

Khoảng nửa phút sau, Triển Chiêu mới hỏi, “Có phải Ngọc Đường ở đây?”

Ben thoáng sửng sốt, nhìn Triển Chiêu, đắc ý cười, “Chuẩn xác mà nói, cậu ấy đang ở trên giường của tôi.”

Triệu Tước nhướn nhướn mi, còn Triển Chiêu thì thở phào. Vẻ đắc ý của Ben chỉ là giả vờ, ánh mắt hắn đã tố cáo sự không cam tâm và đố kỵ, điều này có nghĩa là hắn chưa đạt được mục đích… May mà mình tới sớm.

Lấy lại tinh thần, Triển Chiêu thản nhiên đề nghị, “Thả Ngọc Đường.”

Ben bật cười, ngồi xuống sofa, “Theo tôi được biết, Bạch vất vả lắm mới giúp cậu chạy thoát, nhưng cậu lại ngu ngốc tự chạy tới đây…”

Còn chưa dứt lời đã bị Triển Chiêu chen vào, “Anh đoán xem… Làm thế nào mà tôi biết Ngọc Đường ở đây?”

Ben lại sửng sốt, nhíu mày nhìn Triển Chiêu.

“Có người nói cho tôi biết.” Triển Chiêu cũng nhìn Ben, “Anh đoán là ai?”

Ben chấn động mạnh, giờ mới nhớ tới trọng điểm. Hắn bị Bạch Ngọc Đường chọc điên rồi, tại sao Triển Chiêu biết hắn ở đây mà vẫn có dũng khí đơn thân độc mã tiến vào?

“Cho anh xem thứ này.” Triển Chiêu đột nhiên giơ cổ tay lên, nhìn vào chiếc đồng hồ, thấp giọng, “Còn ba mươi giây.”

Ben ngây người, theo bản năng nhìn về đồng hồ treo tường, theo chiếc kim giây lặng lẽ chạy… Ben chợt cảm thấy cả người vô lực… Cũng không hiểu sao lại thế. Đang mơ hồ mấp máy, đột nhiên lại nghe Triển Chiêu thì thầm, “Tới rồi.”

Ben giật mình, trợn tròn hai mắt, thình lình nghe tiếng Triển Chiêu búng tay. Cùng lúc đó, một tiếng nổ vang lên.

Ben kinh ngạc vọt tới cửa sổ, chỉ thấy khoảng sân nổ tung. Hắn quay lại nhìn Triển Chiêu, “Tại sao…”

Triển Chiêu mỉm cười, “Kẻ bị anh phản bội hiện đang vô cùng tức giận… Anh cũng biết đấy, chuyện gì kẻ đó chẳng làm được.”

Ben kinh hoàng nhìn ra ngoài, thêm một tiếng búng tay từ Triển Chiêu truyền tới, trước mặt hắn là một màu máu đỏ rực.

Ben thấy rõ những người sói xuất hiện trong sân nhà, còn có cả lính đặc chủng của WOLF, chúng cầm bazooka và súng trường xung kích, bắn hạ toàn bộ thủ vệ. Bốn phía, người sói nhảy bổ vào hắn, điên cuồng cắn xé hắn.

“A A A A!!!!” Ben kêu gào thảm thiết, điên cuồng phản kháng né tránh, nhưng cơn đau đớn không ngừng truyền tới.

Triệu Tước đứng giữa phòng khách, chỉ thấy Ben như phát điên lăn lộn trên sofa, khua tay loạn xạ, mắt xuất huyết, khủng hoảng vô cùng.

“Thôi miên trong mơ?” Triệu Tước xoay sang Triển Chiêu, rất hưng phấn xán tới, “Mèo con xinh xắn, sao cậu có thể bắt não hắn rơi vào trạng thái ngủ trong giây lát như thế?”

Thình lình, Triển Chiêu đảo mắt liếc Triệu Tước. Triệu Tước sững sờ, tim đập dồn dập, tay đặt lên ngực hỏi, “Cậu… Cậu học được thuật này từ lúc nào?”

Sắc đồng tử trong mắt Triển Chiêu càng thẫm, càng tối lại. Anh chậm rãi đáp, “Tò mò thì học thôi, chú làm được thì tôi cũng làm được. Chú nên nhớ, tôi đã nói rồi, ai dám đụng tới những gì trân quý nhất của tôi, tôi sẽ bắt kẻ đó sống không bằng chế…”

“Miêu Nhi, cậu làm cái gì vậy?!” Triển Chiêu còn chưa dứt lời, giọng nói của Bạch Ngọc Đường đột nhiên vang lên từ hành lang. Thoáng sửng sốt, Triển Chiêu giương mắt, Triệu Trinh đang dìu Bạch Ngọc Đường đứng trước cửa. Trên tay Bạch Ngọc Đường vẫn còn chiếc còng điện tử, nhưng sợi xích bên hông đã bị Lạc Thiên giựt đứt. Bảo vệ bị Lạc Thiên xử lý, không động đậy nổi.

“Tiểu Bạch!” Triển Chiêu vội vàng lao tới. Sắc mặt Bạch Ngọc Đường tái nhợt, mệt mỏi tới độ phải nhờ Triệu Trinh đỡ.

“Hắn ta dám dùng thuốc với cậu?” Triển Chiêu kinh hãi, lại nghe Triệu Trinh đáp:

“Như là bị điện giật.”

Triển Chiêu lại cau mày, vừa định xoay sang cái kẻ đang kêu gào thảm thiết trên sofa…

“Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường thốt lên.

Triển Chiêu sững sờ, lại quay lại.

“Nhìn tôi.” Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu, “Cậu là ai?”

Triển Chiêu ngây ra một lúc rất lâu mới chầm chậm chớp mắt, sắc đồng tử nhạt dần trở lại, biến thành màu hổ phách trong suốt. Anh mấp máy, nhỏ giọng đáp, “Là Triển Chiêu.”

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng thở phào, gật đầu, “Phải, là Triển Chiêu.”

Lúc này mới nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của Ben chối tai cỡ nào, Triển Chiêu đưa mắt về phía hắn, lại nhìn Bạch Ngọc Đường, sự áy náy ánh lên, giống một đứa trẻ đã biết mình sai. Bạch Ngọc Đường vươn đôi tay vẫn bị còng lại an ủi anh, dịu dàng vuốt ve phần tai mẫn cảm của Triển Chiêu, “Hắn giật tôi tổng cộng ba lượt điện, cậu giúp tôi dạy dỗ hắn như vậy, tôi hả giận rồi.”

Triển Chiêu lúc này mới gật đầu, đưa tay hướng về phía Ben nhẹ nhàng búng tay một phát, sau đó vỗ mạnh hai tay lại với nhau, “Bộp” một tiếng, Ben đột nhiên từ từ ngừng lại, không còn kêu gào nữa. Nhưng lúc này, hắn đã bị thương khắp người, suy kiệt hoàn toàn, mơ màng nhìn những người trước mắt.

Lạc Thiên đi tới lục soát hắn, tìm được chiếc chìa khóa cho còng tay, còn cả một chiếc nhẫn bạch kim màu bạc. Chiếc nhẫn rất quen mắt, bên trong có khắc mấy mẫu tự: “Zhanzhao”* và một con mèo nhỏ vô cùng đáng yêu. Lạc Thiên quay lại, giao cho Triển Chiêu cả chiếc nhẫn lẫn chìa khóa. Sau đó, anh móc còng tay ra, còng Ben lại, mang đi.

*Pinyin của “Triển Chiêu”

“Tiểu Bạch…” Triển Chiêu lấy chìa khóa mở còng cho Bạch Ngọc Đường, đeo lại chiếc nhẫn vào ngón giữa của anh, day dứt ngẩng lên nhìn anh. Bạch Ngọc Đường ôm lấy Triển Chiêu, thì thầm, “Yên tâm, tôi không sao, tôi biết cậu nhất định sẽ đến cứu tôi.”

Ý cười như quay lại với Triển Chiêu, anh khẽ nâng gương mặt, nhận nụ hôn từ Bạch Ngọc Đường…

Triệu Trinh bước ra ngoài, nhẹ nhàng lắc đầu với Lạc Thiên.

Lạc Thiên áp giải Ben ra ngoài, hắn quay đầu lại một cái, thấy Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vần đang hôn nhau say đắm, sự chướng mắt thật khó tả.

Ngoài cửa, cặp song sinh đã xử xong đám thủ vệ. Bạch Trì lo lắng nhìn xung quanh, thấy Triệu Trinh gật đầu với mình mới dám thở phào. Lúc này, phi cơ được Bạch Cẩm Đường phái tới cũng chậm rãi hạ cánh, vài người áp giải Ben lên trực thăng.

~Triệu Tước đi tới cửa phòng khách rồi lại lẳng lặng quay đầu nhìn vào trong, nụ hôn của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng dứt, hai người nhìn nhau, Triển Chiêu vừa áy náy vừa bất an nói, “Tiểu Bạch, ban nãy tôi…”

“Đừng lo.” Bạch Ngọc Đường ôm lấy anh, “Cũng đâu phải lần đầu tiên tôi thấy cậu hóa thân thành tiểu ác ma, cậu như vậy tôi cũng yêu.”

Triển Chiêu gật đầu, tựa lên vai Bạch Ngọc Đường, “Sau này tôi sẽ không thế nữa.”



Triệu Tước đứng trước cửa, vành mắt đột nhiên đỏ lên, căm tức xoay người ra ngoài, vừa vặn bắt gặp Bạch Trì hiếu kì đứng chờ, bất thình lình đạp vào chân cậu một cái thật mạnh.

“A…!” Bạch Trì giật mình, Triệu Trinh vội kéo cậu vào lòng, khó hiểu nhìn Triệu Tước.

Triệu Tước hung dữ lườm Bạch Trì, “Người họ Bạch đều là đồ bại hoại!” Dứt lời, đằng đằng sát khí lên trực thăng, không để ý tới ai nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc