S.C.I. MÊ ÁN TẬP

“Hai người cuối cùng tự mình tìm được hắn.” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, hỏi, “Bất quá, trước nhà bảo tàng bị thiết là chuyện gì xảy ra?”

“Cái này nói đến thì dài lắm.” Trương Dĩnh thở dài, “Sự tình tương đối phức tạp.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, chờ Trương Dĩnh tiếp tục nói.

“Tôi và A Thiên lúc đó đầu tiên là nghiên cứu một chút văn hóa ma cà rồng… Sau đó trùng hợp phát hiện, đối phương cũng đang nghiên cứu văn hóa ma cà rồng.” Trương Dĩnh nói, “Chúng tôi theo đầu mối này, tìm hiểu nguồn gốc một chút, cuối cùng, giống như những gì các cậu biết vậy, giết ma cà rồng, dẹp loạn vụ án.”

“Vậy vì sao cô cùng Từ Thiên năng lực đều khác hẳn với người bình thường?” Triển Chiêu khó hiểu hỏi.

“Đúng vậy.” Bạch Ngọc Đường cũng khó chịu, “Cô giống như không có cảm giác đau.”

“Bởi vì khi chúng tôi đang đuổi bắt tên ma cà rồng ấy, đồng thời còn có một nhóm người khác cũng truy lùng bọn họ, mà trùng hợp chính là đám người kia, động tay động chân với tôi và A Thiên một chút.

“Động tay chân?” Triển Chiêu nhíu mày, hỏi, “Chính là… giống như trong mấy đoạn video mà Triệu Tước gửi tới?”

“Đúng.” Trương Dĩnh suy nghĩ một chút, hình như có chút khó xử, “Nên nói như thế nào đây? Lúc đó còn có một thế lực truy lùng đám ma cà rồng kia, mà theo tôi được biết, đám ma cà rồng kia, bất quá là một đám vật thí nghiệm thất bại mà thôi.”

“Vật thí nghiệm thất bại?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Lại là vật thí nghiệm?”

“Đúng.” Trương Dĩnh gật đầu, suy nghĩ một chút, nói, “Có người nói, năm đó giáo hội ngoại trừ vu oan hãm hại gia tộc Bathory, cướp tài sản ra, còn đối với vấn đề trường sinh bất lão của gia tộc Bathory vô cùng cảm thấy hứng thú. Bởi vậy, bọn họ âm thầm thành lập một tổ chức, chuyên môn nghiên cứu bí mật trường sinh bất lão của gia tộc Bathory.”

Triển Chiêu khẽ nhíu mày, nói, “Bọn họ lệch lạc cho rằng, gia tộc Bathory thực sự có hành vi hút máu?”

“A…” Trương Dĩnh không chấp cười cười, nói, “Ngay lúc đó kẻ cầm quyền cực độ bại hoại, theo bọn chúng thấy, y học vĩ đại nhất chính là pháp thuật… Cả quần thể mê muội vô tri giống như vậy, ngoại trừ hút máu ra còn có thể nghĩ ra cách nào khác khiến thanh xuân lâu dài sao?”

“Như vậy.” Triển Chiêu gật đầu, “Chúng bồi dưỡng ma cà rồng?”

“Đúng.” Trương Dĩnh nuốt nước bọt, nói tiếp, “Chính là dùng phát minh của bọn chúng, cái mặt nạ dùng để vu oan gia tộc Bathory đó, bắt đầu hành hung hại người… Bọn chúng ban đầu dùng một bộ phận người trưởng thành làm thí nghiệm, thế nhưng vẫn không thành công, sau đó bọn chúng tìm được một bộ phận hậu duệ gia tộc Bathory, mang về nghiên cứu.

“Vậy những người bị hỏa thiêu?” Bạch Ngọc Đường khó chịu.

“Những người đó chỉ bất quá là kẻ chịu tội thay mà thôi.” Trương Dĩnh nói, “Mà lúc đó, nội bộ giáo hội xảy ra chia rẽ, có một bên, tất cả mọi người gọi hắn là Cha Matthew, hắn đưa ra một vài quan điểm bất đồng. Lúc đó tình trạng xã hội phức tạp, hơn nữa chiến tranh cũng gần bùng nổ, bởi vậy… thế lực giáo hội chia làm hai nửa. Cha Matthew bị truy sát, hắn đem tài liệu nghiên cứu thuộc về chính hắn và mấy người có huyết thống gia tộc Bathory thuần khiết đi… Bọn chúng cao chạy xa bay, tới Châu Mỹ cách xa khói lửa chiến tranh. Mà tổ chức thặng dư đó, tiếp tục đào tạo cái mà bọn họ gọi là ma cà rồng… Sau đó, chiến tranh bùng nổ, thế nhưng tổ chức kia vẫn tồn tại, bọn chúng vẫn bí mật hành động, đồng thời, bắt đầu bồi dưỡng từ trẻ con.”

“Trẻ con?” Triển Chiêu nhíu mày, mọi người cũng hiểu rõ, thảo nào ma cà rồng đều thích ứng với cuộc sống hút máu, ra là bởi vì thời kì trẻ nhỏ đã được bắt đầu bồi dưỡng.

“Bọn chúng bắt đầu nghi ngờ, huyết thống và chủng tộc đối với những thực nghiệm này cũng là có ảnh hưởng nhất định.” Trương Dĩnh nói, “Bởi vì chỉ duy nhất gia tộc Bathory khác với những quý tộc khác của Châu Âu, hơn nữa là sự đam mê cuồng nhiệt của họ đối với văn minh Đông Phương… Cùng với thế gia Bathory, trong huyết quản các thế hệ, đều trộn lẫn huyết thống Đông Phương.

“Cho nên mới muốn tới nơi này tìm kiếm trẻ con tiến hành thí nghiệm sao?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều hiểu rõ, thảo nào lại có những đứa trẻ như vậy lưu lạc đến vùng núi tại thôn Trương Từ… Có thể lúc một nhóm nhỏ nghiên cứu thực nghiệm, vừa lúc chiến tranh bùng nổ, những đứa trẻ dùng cho thí nghiệm này tách ra, trốn ở trên núi. Chúng bình thường nếu đã quen với thịt tươi làm thức ăn, vậy cũng có thể hiểu chúng vì sao được người trong thôn cứu về, vẫn còn muốn ăn thịt người.

“Bởi vì kẻ nghiên cứu có kiến thức nửa vời về gia tộc Bathory, bởi vậy bọn chúng đối với bất luận truyền thống gì mà gia tộc Bathory truyền lại cũng không dám tự ý cải biến, bao gồm cả gia huy của gia tộc chúng tôi… Bọn chúng vẫn vì nghĩ gia huy này có tác dụng thần kỳ nào đó, kỳ thực không phải.” Trương Dĩnh cười nói, “Đó chỉ bất quá là một danh hiệu mà bá tước Bathory sáng tạo ra mà thôi, truyền lại một thông điệp.”

“Thông điệp gì?” Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi.

“Giá chữ thập đại diện cho giáo hội, con rắn đại diện cho sự ác độc, giảo hoạt, tham lam và không thể tin tưởng.” Trương Dĩnh nói, “Bá tước Bathory muốn nói chính là, một khi tín ngưỡng bị trộn lẫn đủ thứ, như vậy nó sẽ không thể trở lại là tín ngưỡng thuần túy, là hậu duệ gia tộc Bathory, cần thời thời khắc khắc cảnh giác.”

“Ừm.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, cầm lấy sợi dây chuyền nhìn một chút, nói, “Nói như vậy, cảm giác sẽ không tà ác nữa.”

“Sau đó?” Triển Chiêu hỏi, “Vì sao lại một loạt án sát thủ môi đỏ xuất hiện, trước đó còn vụ kiểm lâm bị ma cà rồng giết hại… Còn cóhai người sinh viên kia bị tập kích?”

Trương Dĩnh trầm mặc một lát, nói, “Lúc chúng tôi đang truy sát na ma cà rồng, bị một tổ chức bắt được… Bọn chúng chính là tổ chức mà Cha Matthew năm đó thành lập, về phần cụ thể là tên gì, hay tướng mạo các loại chúng tôi vẫn không được biết… Chỉ biết là bọn chúng đã truy lùng được tăm hơi ma cà rồng.”

“Bọn chúng làm cái gì với hai người?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Đâm một loạt kim tiêm lên người, tiêm vào một ít không biết là thuốc gì.” Trương Dĩnh nhíu mày, nói, “Có một cô gái kỳ quái, sau khi phát hiện thân phận của chúng tôi, cô ta nói muốn cho chúng ta làm một thực nghiệm. Sau đó tiêm cho chúng tôi một loại dược phẩm… Kết quả, tôi và A Thiên không già đi, tôi vốn đã có vẻ trẻ, nên gần như không có biến đổi, thế nhưng A Thiên lại xuất hiện tình trạng chống thuốc… Cô gái kia nói cho chúng tôi biết, chúng tôi trong mười năm thì ân ái cho thỏa thê đi, bởi vì mười năm sau, A Thiên hẳn là sẽ rất nhanh mà chết già.”

“Đó là cô gái như thế nào?” Triển Chiêu hỏi.

“Thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ, có lẽ hơn ba mươi tuổi, đeo mặt nạ, bất quá tôi cảm giác hẳn là rất xinh đẹp.” Trương Dĩnh nhớ lại nói, “À đúng rồi, cô ta có một câu cửa miệng.”

“Câu gì?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau hỏi.

“Cùng là đàn ông, vì sao lại khác biệt lớn như vậy?” Trương Dĩnh nói.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, không hiểu gì.

“Cô ta thả chúng tôi, cung cấp cho chúng ta tung tích ma cà rồng… Tôi và A Thiên tự mình đi, sau đó. Phát hiện chúng tôi đã không còn cảm giác đau, sức lực trở nên rất lớn. Cuối cùng, A Thiên tìm được con ma cà rồng tối ngày đó tập kích tôi … Sau một trận đấu, giết chết hắn.”

“Tên ma cà rồng không nói gì thêm sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Chúng tôi có hỏi hắn, thế nhưng hắn không nói gì cả.” Trương Dĩnh nói, “Sau nữa, tôi và A Thiên rốt cục cũng có cuộc sống khá tốt, thế nhưng tình trạng A Thiên dần dần tệ đi. Vì vậy, chúng tôi lại bắt đầu tìm kiếm tổ chức đã tiêm dược phẩm cho chúng tôi… Thế nhưng bặt vô âm tín, cũng trong quá trình này, gặp được Triệu Tước.”

“Cô là nói, Triệu Tước cũng đang tìm kiếm tổ chức kia sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Đúng vậy.” Trương Dĩnh gật đầu, nói, “Triệu Tước nói ông ấy có cách giúp chúng tôi, nói chúng tôi không cần lo lắng… Chúng tôi được ông ấy che chở an tâm sống vài năm, đồng thời tìm kiếm hung thủ, còn sinh được Hiểu Hiểu, tạ ơn trời đất, bé cưng rất an toàn.”

“Chờ một chút… Hiểu Hiểu năm nay bao nhiêu tuổi?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Năm tuổi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mở to hai mắt liếc nhìn nhau, quay đầu hỏi Trương Dĩnh, “Cô nói là dưới sự che chở của Triệu Tước mà sinh hạ Hiểu Hiểu? Nói cách khác Triệu Tước năm năm trước đã gặp hai người? Đồng thời ông ta đã bắt đầu tìm tổ chức kia?”

“Đúng, có thể nói như vậy.” Trương Dĩnh gật đầu.

“Không đúng a.” Ở cửa, Bạch Trì cảm thấy khó chịu, “Không phải nói Triệu Tước trước đó vẫn đang bị nhốt trong trung tâm khống chế bệnh tật đặc biệt sao, hai mươi năm lận mà?”

“A…” Công Tôn nhún nhún vai, nói, “Xem ra chẳng qua chỉ là một người được che giấu khéo mà thôi… Về phần thật hay giả, cũng chỉ có Bao cục biết.”

“Triệu Tước có vấn đề gì sao?” Trương Dĩnh hỏi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vô thức lắc đầu, ý bảo Trương Dĩnh tiếp tục nói.

“Cùng chúng tôi kỳ thực có không ít người gặp phải cảnh ngộ tương tự, chúng tôi đều nhờ Triệu Tước che chở mà sống, đồng thời, giúp ông ấy thu thập tài liệu, tìm đầu mối. Sau lưng Triệu Tước hình như còn có người, bọn họ có một cơ cấu chữa bệnh, chữa trị cho chúng tôi. Nghe nói trong huyết thống gia tộc Bathory, đúng là có một loại thành phần rất đặc biệt, có thể làm chậm lại sự lão hóa của người, mà loại thành phần này làm cho người ta trở nên rất mạnh mẽ, đối với người của gia tộc Bathory, còn có một vài dòng đặc biệt… Không có hại, thế nhưng đối với đại đa số người, sẽ hình thành tình trạng xấu như A Thiên vậy.” Trương Dĩnh nói, “Cơ cấu kia chữa bệnh kia hình như đã nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải cứu đặc hiệu, thế nhưng còn đang trong giai đoạn thí nghiệm.”

“Vậy cô vì sao nói muốn báo thù?” Triển Chiêu khó hiểu hỏi Trương Dĩnh.

“Thuốc giải đặc hiệu của Triệu Tước bọn họ có hiệu quả hay không quả thực tôi không biết, thế nhưng A Thiên xuất hiện một vài hiện tượng kỳ quái.” Trương Dĩnh nói, “Loại dược phẩm kia trong cơ thể anh ấy hình như xuất hiện thay đổi nào đó, năng lực của A Thiên thoáng chốc trở nên rất đáng sợ, hơn nữa, anh ấy khi thì già đi, khi thì đình trệ… Hình như bản thân đang tiến hành sự chống cự sao đó.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không ngừng nhíu mày, đây là tình huống gì thế này?

“Cô gái kia, lắp đặt thiết bị theo dõi gì đó cho tôi và A Thiên, gắn ở dưới da… Triệu Tước đã sớm biết, ông ấy đề nghị chúng tôi dẫn dụ người ra… Mà ngay lúc tất cả đang tiến hành thuận lợi, lại phát hiện sự kiện ma cà rồng tập kích lần nữa, còn có chuỗi án sát thủ môi đỏ.” Giọng Trương Dĩnh nói thấp xuống, “Hung thủ sát thủ môi đỏ… Không phải là học trò gì của tôi, mà cô gái đó, kỳ thực không phải cô ta giả danh tôi, mà là tôi giả danh cô ta.”

“Cô đang nói cô gái đã tiêm dược phẩm cho hai người?” Triển Chiêu giật mình.

“Đúng… Cô ta biểu hiện ra là gây án giết người liên hoàn cùng chuyên môn giết những kẻ bạc tình, nhưng trên thực tế, những người bị giết này, đều là vật thí nghiệm của bọn chúng, dùng lời của cô ta mà nói, bọn chúng là đang thu lại vật thí nghiệm.”

“Cô và Từ Thiên, cũng coi như là vật thí nghiệm của chúng.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Sau đó cô ta cũng gây khó dễ cho hai người?”

“Cô ta có truy sát chúng tôi, hơn nữa đối với sự thay đổi sản sinh trên người A Thiên cảm thấy rất hứng thú, muốn bắt sống anh ấy.” Trương Dĩnh nói, “Tôi và A Thiên lúc tham quan một triển lãm mỹ thuật, vô tình phát hiện kẻ tên Lý Hạo này, qua Triệu Tước điều tra, chúng tôi đã biết hắn là hẳn là Lý Nguyên Hạo đã chết, người đó, là người Triệu Tước đã từng điều tra nhiều năm.”

“Triệu Tước điều tra nhiều năm?” Triển Chiêu có chút líu lưỡi, hỏi, “Hắn ta chỉ mới hơn hai mươi tuổi chứ mấy.”

“Tiến sĩ Triển, cậu thấy tôi bao nhiêu tuổi?” Trương Dĩnh cười hỏi.

“Hắn cũng là vật thí nghiệm?” Bạch Ngọc Đường giật mình.

“Không sai… Hình như chính là tổ chức nồng cốt. Nói chung, chúng tôi trong đám đồ Lý Hạo cất giữ, phát hiện di vật gia tộc Bathory, sau đó bắt đầu nghi ngờ hắn. Tôi và A Thiên lén lút xâm nhập văn phòng Lý Hạo, thu thập cho các vị cái danh sách kia, A Thiên còn làm nhiều hơn dự định… Anh ấy còn trộm đi đồ triển lãm có liên quan đến ma cà rồng trong bảo tàng của Lý Hạo, muốn điều tra một chút, có quan hệ với vụ án năm đó không.” Trương Dĩnh lắc đầu thở dài, “Nhưng lúc chúng tôi rời khỏi bảo tàng thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô gái kia đột nhiên xuất hiện truy sát chúng ta, A Thiên để bảo vệ tôi, bị bắt đi. Tôi không cam lòng, liền đi khắp nơi tìm chúng.

“Tìm được đầu mối không?” Triển Chiêu hỏi.

“Không có.” Trương Dĩnh lắc đầu, “Bất quá Triệu Tước cho tôi một chủ ý, tôi giả trang thành sát thủ môi đỏ khiến cho các vị chú ý, sau đó cái kia cô gái lập tức tìm đến tôi, nói tôi nhiều chuyện, muốn giết tôi. Tôi ngày đó bị thương thấy không ổn rồi, khi gọi điện thoại cho Triệu Tước xin giúp đỡ, Triệu Tước nói tôi đi tìm các vị… Rất kỳ quái, xe của tôi tới bãi đỗ xe dưới khu nhà của các vị, đám người kia tự nhiên lại không truy sát nữa.”

“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều cảm thấy giật mình, hỏi, “Vì sao?”

“Tôi không biết.” Trương Dĩnh lắc đầu, nói, “Vốn Triệu Tước nói tôi nghe theo sự sắp xếp của các vị, thế nhưng tôi thực sự không yên tâm về A Thiên… Nói đến nói đi, nếu không phải tôi, A Thiên có thể hiện tại đã kết hôn với người khác, con cháu đầy cả sảnh đường … Hơn nữa mấy ngày nay anh ấy đang già yếu rất nhanh, nếu như anh ấy chết, tôi cũng sẽ không sống được … Nên tôi trốn đi, nhiều mặt tìm kiếm anh ấy, còn có tung tích cô gái kia.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, hóa ra vụ án lần này, phức tạp như vậy, chỉ bất quá, Lý Nguyên Hạo cũng như tổ chức thần bí đến tột cùng là vì cái gì đến, còn có… Kẻ bí ẩn giết kiểm lâm trong nhà gỗ và cắt yết hầu người sinh viên nam kia, đến tột cùng là ai?

Bọn họ hỏi Trương Dĩnh, Trương Dĩnh suy nghĩ một chút, nói, “Hiện tại tàn dư chủ yếu có ba thế lực, một phía, là dư đảng giáo hội năm đó, cũng chính là thế lực ma cà rồng. Mà phía thứ hai, là phía Lý Hạo bọn chúng, cũng chính là tổ chức thần bí chỗ cô gái kia, bọn chúng hình như chính là người của tổ chức Cha Matthew năm đó… Phía cuối cùng, chính là phía Triệu Tước bọn họ, thế lực sau lưng Triệu Tước hình như vô cùng to lớn.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu gật đầu, tất cả đều sáng tỏ, nhưng vẫn có một góc đóng băng như cũ, đoạn này dùng lời của Bạch Duẫn Văn nói để hình dung, quá khứ vô cùng ghê gớm, đến tột cùng cất giấu bao nhiêu bí mật?

“Vậy cô sau này có dự định gì?” Triển Chiêu hỏi cô ta.

“Triệu Tước nói… Chỉ cần cho ông ấy một chút thời gian, ông ấy có thể cứu A Thiên về, tuy rằng không phải có thể hoàn toàn chữa khỏi cho anh ấy, thế nhưng… ít nhất … Có thể cho hắn thoạt nhìn giống như tôi, sẽ không già quá nhanh… Thế nhưng tuổi thọ, lại bị giảm thiểu.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, nếu như là như vậy, thật ra là cách tốt nhất.



Màn đêm buông xuống, người của SCI suốt đêm gom toàn bộ tài liệu, sau đó tiến hành xác định các loại đầu mối mà Trương Dĩnh cung cấp, phát hiện đúng như lời cô ta, những người bị sát thủ môi đỏ giết chết kia, đều có một vài chỗ đặc biệt… Mà nếu tra thêm, đầu mối cũng bị đứt triệt để.

Lý Hạo mất tích không còn thấy bóng dáng tăm hơi, những người khác trên danh sách, có mất tích, có gặp nạn ngoài ý muốn, nói chung tra đến chỗ Lý Hạo, đầu mối liền hoàn toàn bị chặt đứt sạch sẽ.

Ba ngày sau, có một thi thể được đưa đến cửa cục cảnh sát, bên trong có tấm card, trên card chỉ có dòng chữ nhỏ —— hung thủ án sát hại kiểm lâm và cắt yết hầu người sinh viên, mặt trái tấm card, là một dấu son môi. Tất cả mọi người nhíu mày.

Công Tôn từ thi thể lấy dấu vân tay so sánh với dấu trên thi thể người kiểm lâm, cùng với dấu trên mặt nạ ngày đó vứt bỏ trong rừng cây… Người này chính là hung thủ. Công Tôn tiến hành rất tỉ mỉ kiểm tra thi thể, chứng minh kẻ này, cũng là một “Ma cà rồng”.

Vụ án tới đây, toàn bộ đầu mối toàn bộ bị cắt đứt… Ngay cả dù ột tia hy vọng điều tra tiếp, đều bị đập tắt.

SCI từ trước đến nay cứ có án tất phá được, cũng phải tiếp nhận sự thực là trường hợp vụ án sát thủ môi đỏ lần này bị treo, các thành viên đều rất là uể oải.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tiến hành báo cáo vụ án cho Bao Chửng.

Bao Chửng sau khi nghe xong, chỉ là gật đầu, ném cho bọn họ một phần văn kiện, nói, “Vụ án kia tạm thời hoãn lại, kế tiếp bắt tay vào điều tra vụ án này, gần đây án không ít, các cậu cũng không cần phân tâm điều tra cái khác nữa.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trao đổi ánh mắt —— lão Bao không để cho họ tra xét.

Có chút chán nản ra khỏi văn phòng, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Làm sao bây giờ?”

Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, “Còn có thể làm sao bây giờ, bất quá tuy rằng lão Bao nói không cần tra xét, chúng ta vẫn có thể âm thầm điều tra mà.”

“Như thế đi.” Triển Chiêu gật đầu, vỗ vai Bạch Ngọc Đường, nói, “Đi, đến căn tin ăn, tức giận đến bụng đói ngấu rồi.”

“Con mèo nhà cậu thật kỳ quái.” Bạch Ngọc Đường ở phía sau bám theo, hai bàn tay nắm lấy vai Triển Chiêu, “Người khác đều là tức đến no, cậu thì lại tức đến đói…”

Đang nói, hai người tới lầu hai, vừa định quẹo vào căn tin, chỉ thấy một đám người vây quanh ở trước cửa sổ ngoài cửa lầu hai căn tin, đi xuống nhìn mặt —— đều là người của SCI.

“Các cậu làm gì vậy?” Bạch Ngọc Đường đi qua, “Phá không được án mất mặt nên định nhảy lầu tập thể a?”

“Không có đâu nha.” Bạch Trì chỉ chỉ dưới lầu, nói, “Trương Dĩnh vừa nhận được điện thoại của Triệu Tước, nói cô ta xuống dưới lầu chờ.”

“Thật không?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tiến đến bên cửa sổ nhìn, chỉ thấy Trương Dĩnh ăn mặc bộ đầmn màu đỏ, trang điểm xinh đẹp đứng ở phía dưới, lo lắng chờ.

“Các anh đoán xem, Từ Thiên có thể khôi phục không?” Bạch Trì hỏi.

“Hẳn là tốt rồi.” Triển Chiêu nói, “Nguyên lý này hình như giống như với sư tử con.”

“Được rồi, sư tử con đâu?” Tương Bình khó hiểu hỏi, “Ngày hôm nay sáng sớm các anh không phải có mang đến sao? Sao lại không thấy?”

Triển Chiêu nheo lại mắt, “Bao cục nói mượn nó chơi, ăn xong bữa trưa mới trả lại cho tôi.”

“Tới kìa!” Bạch Ngọc Đường thấy phía xa một chiếc Bentley chậm rãi chạy tới, tất cả mọi người thăm dò nhìn ra bên ngoài.

Không bao lâu, Bentley ngừng ở một chỗ không xa nơi Trương Dĩnh đứng, cửa vừa mở ra, một người đàn ông đi xuống, trên tay, ôm một cô bé mặc bộ đầm màu đỏ.

Cô bé kêu lên một tiếng “Mẹ!” đến cả người trên lầu hai cũng nghe được rõ ràng, Trương Dĩnh tất nhiên là vui mừng chạy qua… Một nhà đoàn tụ.

“Xem ra rất có hiệu quả a.” Mã Hân xoa cằm, “Từ Thiên thoạt nhìn trẻ ra rất nhiều.”

“Có sao?” Một đám đại nam nhân xung quanh đều không hiểu nhìn cô, “Thoạt nhìn không có gì thay đổi a!”

Mã Hân khinh thường nhìn mọi người, nói, “Người đàn ông còn trẻ hay đã già, cái này là do phụ nữ quyết định.” Nói xong, đưa tay kéo Dương Dương ở một bên nhón chân nhìn bên ngoài, nói, “Đi nào Dương Dương, buổi trưa muốn ăn cái gì?”

Dương Dương cười tủm tỉm được Mã Hân lôi đi, cùng cô nghiên cứu vấn đề món ăn cho buổi trưa.

Triệu Hổ Mã Hán cùng cả tập thể liếc mắt nhìn Lạc Thiên, Lạc Thiên có chút vô lực, nói, “Nhìn tôi làm gì?”

“Này.” Triển Chiêu chọc chọc Bạch Ngọc Đường đang ghé vào bên cửa sổ, nói, “Nghe nói Trương Dĩnh bọn họ sẽ đến một nơi an toàn, trải qua chuỗi ngày bình thường.”

“Vậy cũng không tệ a.” Bạch Ngọc Đường ghé vào trước cửa sổ, thấy nhóm người Trương Dĩnh ngẩng đầu, vẫy vẫy tay với họ, vào xe… Xe rời đi.

“Nói chung, kết cục coi như không tệ đi.” Triển Chiêu nói, “Ừ… Cũng không tính là không có thu hoạch gì mà.”

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, chỉ thấy cả nhóm người SCI vừa nâng Lạc Thiên hú hét, vừa hỉ hả đi vào trong căn tin.

“Mấy gã này phá không được án, mà tâm trạng cũng không tệ a.” Bạch Ngọc Đường chân mày gạt gạt.

“Bạch đội trưởng, thoải mái chút đi.” Triển Chiêu đưa tay qua, đặt lên vai Bạch Ngọc Đường, nói, “Chúng ta ngoại trừ phá án còn có rất nhiều việc khác có thể làm mà, đúng hay không?”

“Đúng.” Bạch Ngọc Đường đứng thẳng, đưa tay qua, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Triển Chiêu, tiến đến bên tai anh thấp giọng nói, “Nên mới nói, Miêu nhi, vấn đề này đêm nay về nhà ở trên giường mà hảo hảo tham thảo tham thảo chứ nhỉ?”

Triển Chiêu liếc mắt lườm, hất tay anh ra đi lên trước, nói, “Quên đi nha, cuộc sống của cậu chỉ có phá án thôi.”

“Miêu nhi… Đừng keo kiệt.” Bạch Ngọc Đường cười, đuổi theo, cùng nhau vào căn tin.

— KẾT ÁN —

Bình luận

Truyện đang đọc