S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Triển Chiêu và Thương Lạc cùng đi tới cửa, bỗng dừng lại; bởi vì tiếng khóc, tiếng bước chân cùng tiếng các khớp xương ngoài cửa… Tất cả đều biến mất trong nháy mắt.

Hai người nhìn nhau, vẻ mặt đều nghi hoặc.

Thương Lạc một mình xông ra ngoài, ngẩng đầu nhìn thì sửng sốt.

Triển Chiêu phía sau hắn, đi tới cũng ngây dại —- Trên hành lang, thình lình một cái xác khô đứng đó, đôi mắt tối mịt nhìn chằm chằm hai người, làn da khô quắt co lại, có màu đỏ tím… Nó xiêu vẹo tựa trên tay vịn, không nhúc nhích.

Trong xe, Bạch Trì nhìn rõ qua màn hình, một cái xác ướp đàn bà, sợ đến hụt hơi, hai tay nắm chặt quần áo, “Xác… Xác ướp thật!”

Bạch Ngọc Đường không nói gì mà chỉ quan sát, sờ sờ cằm: “Vừa nãy lúc Miêu Nhi lên lầu, cũng không phát hiện có trò vui a… Sao lại đột ngột xuất hiện nhỉ.”

Lúc này, chợt nghe giọng nói dè dặt của Thương Lạc: “Tuy bình thường hay nghe thấy tiếng động, nhưng đi tới giống vậy, thật là lần đầu tiên.”

Triển Chiêu định bước lại kiểm tra, bị Thương Lạc ngăn lại: “Chờ chút, có thể có nguy hiểm.” Nói rồi, tiến về phía trước, “Tốt hơn để tôi đi…”

Gật đầu, Triển Chiêu rất phối hợp lùi lại vài bước, để Thương Lạc xử lý.

Đi về phía thây khô, Thương Lạc thử đẩy nó một cái. Cái xác mất thăng bằng, dựa theo tay vịn đổ xuống đất, căn bản không có dấu hiệu động đậy, vẫn là một cái xác chết.

“Phù ~~” Thương Lạc thở một hơi, vội vàng quay lại phòng sưu tầm lấy hai đôi găng tay, đưa cho Triển Chiêu một đôi, “Tiến sĩ Triển, giúp tôi mang vào.”

Triển Chiêu vui vẻ đeo găng, cùng Thương Lạc đem xác ướp về phòng sưu tầm, bỏ vào quan tài.

“Thế này chắc là không sao rồi…” Đóng nắp quan tài, Thương Lạc tháo găng, có phần áy náy nói với Triển Chiêu: “Thật là… Sao lại phát sinh cái chuyện này.”

Triển Chiêu cũng có phần tán đồng, gật gù: “Chuyện này thực khó tưởng, thế nào lại nhằm đúng lúc tôi tới đây chứ, xem ra bát tự (*) của tôi với xác ướp không hợp rồi.”

(*) bát tự: tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) Là một cách xem số mệnh của Trung Quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “Bát tự thiếp” cho nhau, còn gọi là “canh thiếp” hay “bát tự”. (QT)

“Ha ha…” Thương Lạc cười gượng hai tiếng, sờ sờ mũi, nói: “Có lẽ đã lâu rồi không có ai vào đây, đột nhiên có nhân khí thì thi thể vọt ra…”

Nghe Thương Lạc nói thế, Bạch Trì đột nhiên nói với Bạch Ngọc Đường: “Anh, không phải xác chết thì không thể tới gần mèo đen sao… Nếu không âm khí của thi thể sẽ bay ra, khiến xác chết vùng dậy.”

“Câu này chính là trọng điểm.” Bạch Ngọc Đường nghiêm túc gật đầu đồng ý, “Thương Lạc nhất định không biết tối nay hắn đã mời tới một con mèo tinh, còn là một con mèo đen từ đầu đến chân, một cọng tạp màu cũng không có.”

Nghe Bạch Ngọc Đường nói nghiêm túc như thế, Bạch Trì bất giác lại run lên.

“Hủy lệnh!” Bạch Ngọc Đường cầm bộ đàm nói với Mã Hán và Triệu Hổ, “Hai người quay lại tiếp tục theo dõi, đừng rút dây động rừng.”

“Rõ.” Triệu Hổ thu súng, vừa định trở về, đã bị Mã Hán chặn lại, kéo sang một bên.

“Sếp, tình huống phát sinh!” Mã Hán kéo Triệu Hổ nấp vào, báo cáo với Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nghe giọng nói trầm xuống đầy nghiêm túc của Mã Hán, biết là có phát hiện bất thường, lấy ống nhòm hồng ngoại ra, “Tình huống gì?”

Mã Hán vừa ra hiệu Triệu Hổ nhìn về phía tường bao, vừa trả lời Bạch Ngọc Đường: “Trên tường có người.”

Bạch Ngọc Đường cầm ống nhòm nhìn, trên tường bao quả thật có một người ngồi đó, hắn mặc quần áo màu đen, cho nên trong đêm tối rất khó nhận biết, cũng chỉ có nhân tài Mã Hán, đã từng làm tay súng bắn tỉa, dị thường nhạy bén với sự thay đổi xung quanh, mới phát hiện ra.

Kẻ đó ngồi trên bờ tường nhìn bốn phía, không dừng lại lâu, nhảy xuống, vào trong.

“Sếp, làm gì bây giờ?” Triệu Hổ hỏi, “Không phải là kẻ trộm chứ…”

“Hai người các cậu trước đừng nhúc nhích, tôi sẽ qua.” Nói rồi, hạ bộ đàm xuống, mang tai nghe lên, Bạch Ngọc Đường nói với Bạch Trì: “Một mình em ở đây, nhớ kịp thời báo cáo tình huống Miêu Nhi cho anh.”

“Vâng! Rõ.” Bạch Trì gật đầu, nắm chặt bộ đàm trong tay, nhìn thẳng màn hình.

Bạch Ngọc Đường mở cửa xe, cúi người, bước nhanh tới chỗ bọn Mã Hán.

“Hổ Tử, cậu theo tôi vào trong.” Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ Triệu Hổ, lại xoay mặt nói với Mã Hán: “Cậu thủ ở đây, nếu hắn chạy ra, bắt hắn!”

“Rõ.” Mã Hán gật đầu, tiếp tục ẩn náu.

Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Hổ, hai người nhanh chóng vọt đến bờ tường.

Lui lại vài bước lấy đà, Bạch Ngọc Đường không tiếng động nhảy lên tường, bám ở đầu tường, thò đầu quan sát bên trong sân.

Chỉ thấy bóng đen đi ngang qua sân, ngồi xổm ở một góc biệt thự, cảnh giác quay đầu lại.

Bạch Ngọc Đường vội vàng thụt đầu xuống, một tay bám lấy tường, thân thể lơ lửng trong không trung.

Một lát sau, anh lại thò đầu lên nhìn, thấy bóng đen đã di chuyển tới một chỗ sát cửa sổ, kẻ đó móc ra miếng kim loại trông như dụng cụ bẻ khóa, chuẩn bị một hồi, thoáng “cạch” một tiếng.

Bạch Ngọc Đường lại nhanh chóng thụt đầu xuống.

Cùng lúc đó, kẻ kia cuối cùng cũng lui lại, nhìn bốn phía. Sau đó, hắn nhanh chóng mở cửa sổ đi vào, tay nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại.

Bạch Ngọc Đường lẳng lặng nghe động tĩnh, Triệu Hổ dưới tường và Mã Hán cách đó không xa đều im lặng nín thở… Lúc này, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng vẫy tay với Triệu Hổ, sau đó nhảy một cái, phi vào trong.

Triệu Hổ cũng chạy lấy đà vài bước, bám lên tường, vô thanh vô tức nhảy vào trong sân.

Sân vắng vẻ, hai người vừa đáp xuống, cũng không vội vàng hành động. Trước hết trốn sau một bụi cây, cẩn thận quan sát tình hình.

Bạch Ngọc Đường ra hiệu với Triệu Hổ, ý rằng —- Anh đi theo lối kẻ kia vào, còn Triệu Hổ sẽ vào từ bên kia, qua tai nghe, ra chỉ thị hành động.

Triệu Hổ hiểu ý, gật đầu rồi ra hiệu Bạch Ngọc Đường cẩn thận, hai người đi hai hướng khác nhau, đồng thời chạy ra khỏi bụi cây, chia nhau mỗi bên một sườn biệt thự.

Bạch Ngọc Đường chạy tới cửa sổ nhìn, quả nhiên cửa sổ chưa đóng lại hẳn, xem ra tên kia định bụng sẽ trở ra theo lối này. Trước cánh cửa, anh chú ý tới vài dấu vết trên khóa cửa, hẳn là do mới mở… Trong lòng liền có cân nhắc. Vốn dĩ, anh còn nghi ngờ là kẻ trộm không có mắt, chọn thật đúng thời điểm tới đây gây án… Hiện tại, không phải trộm, là trộm thì sẽ không vụng về thế này.

Đúng lúc đó, chợt nghe giọng Bạch Trì khe khẽ truyền tới qua tai nghe: “Bọn họ bây giờ đang ở phòng sưu tầm.”

Bạch Ngọc Đường thầm khen Bạch Trì thông minh, cậu nói cho anh biết hướng đi của Triển Chiêu và Thương Lạc, tiện cho anh tránh hành động của hai người, hơn nữa còn nắm bắt đúng thời cơ… Nhóc con này, nói không chừng, trời sinh làm cảnh sát quản lý a!

Không vội mở cửa vào trong, Bạch Ngọc Đường cách lớp kính, nghe ngóng bên trong. Tiếng bật chốt cửa rất nhỏ vang lên, tức khắc đẩy cửa, lách mình vào.

Sau khi ở trong nhà, nhanh chóng chạy tới nơi cửa phòng hé mở, xem xét tình hình, đồng thời quan sát xung quanh —- Hiện tại anh đang ở một căn phòng nhỏ như phòng nghỉ, trong phòng không bật đèn, nhưng đứng ngoài cửa lại thấy le lói ánh sáng… Xem ra bên ngoài có nguồn sáng!

Bạch Ngọc Đường tĩnh tâm phân tích

~~ Thương Lạc và Triển Chiêu sau khi vào biệt thự, tổng cộng bật ba công tắc đèn. Bạch Ngọc Đường nhớ lại cảnh tượng qua camera kẹp cà vạt của Triển Chiêu…

Lần thứ nhất Thương Lạc bật đèn là ở phòng khách… Ánh sáng trắng rất sáng, không giống như thế này.

Lần thứ hai là bật đèn hành lang, ánh đèn màu vàng… Ánh sáng xuyên qua khe cửa lờ mờ… Có lẽ là đèn pin.

Lần thứ ba bật đèn là ở phòng sưu tầm tầng hai trên lầu, không cần cân nhắc tới.

Ánh sáng lọt phòng khá yếu… Có lẽ cách nguồn sáng hơi xa hoặc bị đồ vật che khuất. Căn cứ vào kết cấu trong phòng mà phán đoán, Bạch Ngọc Đường khẳng định sau cánh cửa chính là cầu thang và hành lang.

Như vậy, kẻ đi vào đã có một chỗ trốn lý tưởng… Chính là góc khuất giữa hành lang và cấu thang.

Suy nghĩ xong, Bạch Ngọc Đường muốn quan sát tình hình bên ngoài. Anh không chọn khe cửa khép hờ, đây là góc chết, từ chỗ này muốn nhìn cầu thang và hành lang phải mở rộng cửa, mà như vậy sẽ dễ dàng bị kẻ ẩn núp kia và Thương Lạc phát hiện.

Anh chọn bên kia, nơi tiếp nối giữa cửa và tường —- Khe hở vô cùng hẹp chỗ đó… Qua khe hở, Bạch Ngọc Đường quả thật trông thấy một kẻ đang đứng nép vào góc khuất giữa hành lang và cầu thang.

Kẻ đó núp sau sau một bình hoa trang trí lớn. Bạch Ngọc Đường nhíu mày, bởi vì anh chú ý tới trong tay kẻ kia, một con dao sáng loáng.

Càng làm anh kinh ngạc chính là, kẻ cầm con dao ẩn trốn đó… Mặt đeo mặt nạ —- Ưng Vương?!

Bạch Ngọc Đường thầm giật mình, mặt nạ Ưng Vương rất giống đồ thật, với ánh sáng thế này, nhất định cho rằng kẻ đứng đó, chính là pho tượng Ưng Vương.

Bạch Ngọc Đường chợt nghĩ tới đoạn băng ghi hình ở phòng quản chế tại nhà Phó Nghĩa Sơn… Nhất là cảnh cuối cùng…

Trong đầu chợt bật ra một cái tên —- Chẳng lẽ là hắn?!

Chọn lúc này tới hành hung… Mục đích hẳn không phải Triển Chiêu, là tới giết Thương Lạc. Như vậy nếu hắn thấy Triển Chiêu và Thương Lạc ở cùng một chỗ, khẳng định sẽ cả kinh.

Lúc này, giọng Bạch Trì lại khẽ truyền tới: “Bọn họ muốn rời khỏi phòng sưu tầm.”

Bạch Ngọc Đường cũng nghe thấy tiếng trò chuyện từ lầu hai, kẻ trong góc kia rõ ràng khẽ động… Tựa hồ hơi hoảng hốt, hắn chắc không nghĩ còn một người khác ở đây.

Bây giờ không thể để hai người xuống được! —- Đó là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Bạch Ngọc Đường. Nếu hai người mà xuống, chưa kể phá hư kế hoạch hành động lần này, Triển Chiêu sẽ bị liên lụy.

Chỉ cần hai người bọn họ không xuống dưới, kẻ kia rất có thể sẽ bỏ qua kế hoạch, theo đường cũ chuồn ra, vừa vặn bắt được hắn!

Thế nhưng, làm sao để báo cho con mèo kia.

Nhanh trí, Bạch Ngọc Đường lấy điện thoại ra, bấm bấm, vội vàng gửi cho Triển Chiêu một tin nhắn.

Triển Chiêu đã cùng Thương Lạc đi tới đầu cầu thang, vừa định bước xuống thì điện thoại rung lên.

Lấy ra xem, là tin nhắn của Bạch Ngọc Đường, chỉ có 2 chữ số —- 96.

Mất một giây để phản ứng lại, Triển Chiêu đột ngột “a” một tiếng, xoay người chạy lại.

“Sao vậy?” Thương Lạc khó hiểu nhìn Triển Chiêu, sau khi đọc tin nhắn thì vội vàng trở lại phòng sưu tầm, hoài nghi theo sau.

Kẻ đang trốn cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng Bạch Ngọc Đường nhìn ra, hắn vẫn còn chút do dự… Hành động của Triển Chiêu và tin nhắn phỏng chừng làm hắn và Thương Lạc hoài nghi…

Đang lo lắng, lại nghe thấy giọng Triển Chiêu: “Dám trù tôi khi về sẽ gặp quỷ?! Tôi phải chụp cái xác ướp về, hù chết hắn!!”

“Tặc miêu a ~~” Bạch Ngọc Đường thầm khen. “Lanh thành tinh rồi.”

Từ trên lầu truyền xuống, tiếng cười như trút được gánh nặng của Thương Lạc, kẻ áo đen kia rõ ràng cũng nhẹ nhõm. Bạch Ngọc Đường thấy hắn xoay người, nhanh chóng lui ra ngoài, khép cửa sổ lại, núp vào một góc tường, qua tai nghe khẽ lệnh: “Về đường cũ!”

Dứt lời, bên trong truyền tới tiếng động khẽ.

Cửa sổ được mở, kẻ đó sau khi đi ra, phi như bay về phía bức tường bao, leo lên bờ tường, nhảy xuống —- Sau đó, ngoài bờ tường truyền tới một tiếng kêu đau đớn.

Bạch Ngọc Đường biết Mã Hán đã xử lý xong, cũng nhanh chóng leo tường ra. Mã Hán đã áp kẻ khả nghi lên tường, còng tay hắn. Lúc này, Triệu Hổ cũng trở ra.

Ba người không lên tiếng, nhanh chóng áp giải người về chiếc xe đậu bên bồn hoa.

Đưa tay lột mặt nạ kẻ kia, Bạch Ngọc Đường mỉm cười: “Đã đoán là anh mà! Thư ký Khưu, Khưu Vũ!” (-_- có nhớ hắn không? Chính là thư ký của Phó Nghĩa Sơn…)

“Ngoan ngoãn đi!” Triệu Hổ mở cửa xe, nhét Khưu Vũ vẻ mặt buồn bực vào trong, Mã Hán cũng lên xe, tiếp tục theo dõi.

Bạch Ngọc Đường chậm rãi vào xe, ngồi xuống cạnh Bạch Trì, điện thoại khẽ rung lên.

Là Triển Chiêu gửi tin nhắn, mở ra xem, Bạch Ngọc Đường rất vui vẻ, đưa tay đóng cửa sổ xe trước, sau đó vỗ vỗ Bạch Trì bên cạnh: “Cho em xem này, vui cực.”

Bạch Trì hiếu kỳ, mở to mắt lại gần. Trên màn hình là một tấm hình, Triển Chiêu cười đắc ý, bên cạnh anh, là một hốc mắt đen thủi đang trừng người… Thây khô.

Bạch Trì sững sờ hồi lâu, sau đó “NHA

” thảm một tiếng.

Tai tí nữa thì điếc, Bạch Ngọc Đường vẫn vui vẻ —- May mà đóng cửa sổ xe rồi.

Sau khi Bạch Trì khôi phục sự bình yên, đột nhiên hỏi Bạch Ngọc Đường: “Anh? 96 là ý gì? Em thấy qua màn hình.”

Bạch Ngọc Đường mỉm cười: “Ngược đầu với 9 là gì?”

“À ~~” Bạch Trì đã hiểu, “Ngược đầu với 9 là 6, ý là —- Quay về chỗ cũ.”

Bình luận

Truyện đang đọc