S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Hà Doanh đột nhiên tiến vào, dọa mọi người giật nảy mình, còn tuyên bố nhìn thấy quỷ giữa ban ngày.

Triệu Hổ nghĩ bụng cô nương này không phải bị đập đến hỏng đầu rồi chứ? Giữa thanh thiên bạch nhật mà gặp được quỷ a?.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang nghe Lâm Nhược kể đến phần then chốt, bị Hà Doanh cắt ngang, cũng có chút bất đắc dĩ.

Bạch Ngọc Đường vốn muốn Triệu Hổ và Mã Hán đưa Hà Doanh sang phòng kế bên lấy khẩu cung, còn bọn họ tiếp tục nghe Lâm Nhược kể về Emilia, không ngờ nha đầu này nôn nóng quá kể luôn, “Vừa rồi là một nữ quỷ đánh vào đầu em, còn đẩy em từ lầu trên xuống! Sau đó cầm đi chiếc nhẫn em nhặt được!”.

“Nhẫn?” Triển Chiêu hơi sửng sốt, nhìn Hà Doanh, “Nhẫn gì thế?”.

“Một cái nhẫn hột xoàn rất to rất nặng!” Hà Doanh nói, “Em đang đứng bên cầu thang nói chuyện với Hân Hân thì thấy trên bậc thang có thứ gì đó sang sáng, chạy lại nhặt lên nhìn thì ra là một chiếc nhẫn, em còn đang nghĩ ai mà lại làm rớt mất cái nhẫn đắt tiền như thế, thì bị đánh.”

“Cô xác định đó là một chiếc nhẫn đắt tiền?” Bạch Ngọc Đường có chút hiếu kỳ, gần đây rất nhiều đồ trang sức kỳ thực chẳng đáng bao nhiêu tiền nhưng nhìn thì thật đến mức không thể thật hơn.

“Đương nhiên có thể xác định!” Hà Doanh đối với phương diện này rất tự tin, “Anh không tin thì hỏi Hân Hân xem, châu bảo trang sức, vàng bạc này nọ em chỉ cần nhìn một chút là có thể nói ra giá của nó, sai biệt chỉ trong khoảng 100 đồng!”.

Triệu Hổ kinh ngạc, “Dữ dội thế a?”.

Hà Doanh cười tủm tỉm, “Làm người phải có truy cầu a!”.

“Miêu tả cái nhẫn một chút.” Triệu Tước đột nhiên mở miệng, Hà Doanh lén liếc mắt nhìn ông ta một chút, tim lập tức đập bang bang —— ai nha, đàn ông tốt đều bị người khác đoạt đi mất tiêu.

“Cái nhẫn đó phải nặng ít nhất 3 ca-ra.”.

Tất cả mọi người có chút kinh ngạc —— 3 ca-ra?.

“Ai lại sơ ý đánh rơi một cái nhẫn lớn như vậy a?” Triệu Hổ buồn bực..

“Hột xoàn 3 ca-ra hẳn là có đánh số.” Mã Hán hỏi, “Còn gì liên quan đến hình dáng không?”.

“Khung đỡ bằng bạc.”.

Mọi người khóe miệng đều giật giật.

Triển Chiêu hiếu kỳ, “Nhẫn kim cương 3 ca-ra dùng bạc để làm khung sao?”.

“Đúng vậy, trên chiếc nhẫn còn có hoa văn gợn sóng, rất đẹp, cũng rất cổ điển.” Hà Doanh tỉ mỉ miêu tả một chút, “Hơn nữa a, hột xoàn nọ xanh biếc, như là ngọc bích á.”.

“Cô ước chừng xem nó giá trị bao nhiêu tiền?” Triệu Hổ hiếu kỳ..

“Cái này không thuộc kiểu trang sức em có thể đoán giá a, em nghi là đồ gia truyền của nhà ai đó, hoặc là đồ cổ.” Hà Doanh nói khá chắc chắn.

“Sau đó thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Ai tập kích cô?”.

“Nữ quỷ a!” Hà Doanh trên mặt biểu tình phức tạp, “Em vừa ngồi xuống nhặt cái nhẫn lên nhìn thoáng qua, đầu đột nhiên đau nhức, rồi trực tiếp ngã từ trên lầu xuống phía dưới. Lúc em lăn xuống thấy trên lầu có một cô gái đang đứng, mặc một thân trắng toát, tóc đen dài lộn xộn, mặt trắng bệch, thoạt nhìn còn rất trẻ, chưa đến hai mươi tuổi. Em vừa chớp mắt một cái, cô ta lại như đang lơ lửng trên không trung. Làm em sợ muốn chết! Sau đó lúc em té xuống, nằm rạp trên mặt đất, mọi thứ xoay mòng mòng, nhưng em vẫn thấy con mắt kia xoẹt qua một tia máu đỏ … Lúc này cô gái trắng toát kia đột nhiên xuất hiện bên cạnh em, lấy đi cái nhẫn trong tay em. Em cảm thấy tay cô ta vô cùng lạnh lẽo. Rồi em ngất xỉu, tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường bệnh”.

Triển Chiêu chợt hỏi, “Có phải bệnh nhân của bệnh viện này không?”.

“Nữ quỷ kia cũng không phải ngày đầu tiên xuất hiện trong bệnh viện a!” Hà Doanh một câu phán ra làm mọi người giật mình không nhỏ.

“Trước đây cô đã gặp qua?” Triển Chiêu hiếu kỳ..

“Ngày nào trong bệnh viện mà không có chuyện ma quái!” Hà Doanh còn hỏi lại, “Các anh biết bệnh viện nửa đêm kinh khủng thế nào không? Đặc biệt là khoa nội trú với nhà xác đó, âm trầm u ám. Hơn nữa, ngoại trừ lò hoả táng với pháp trường, nơi đâu âm khí thịnh như ở bệnh viện? Gần như mỗi ngày đều người chết.”.

Kỳ thực chuyện này cũng không có gì kỳ quái, bình thường trường học, bệnh viện các loại là nơi những câu chuyện ma quỷ phát sinh nhiều nhất, nhất là khi các nữ bác sĩ cùng nữ y tá tụ tập lại, nghe nhầm đồn bậy một đồn mười mười đồn trăm, đi đường đụng phải quỷ phỏng chừng như cơm bữa.

“Trong bệnh viện vẫn còn truyền tai nhau chuyện các bác sĩ y tá đụng phải một nữ quỷ khoảng 16-17 tuổi mặc một thân trắng toát mà.” Hà Doanh nghiêm túc kể, “Em tới sau, chỉ nghe mấy bác sĩ đứng tuổi kể lại. Đại khái khoảng 5 năm trước, có một cô gái được đưa vào cấp cứu, là rơi xuống nước rồi bị ngộp, sau đó không thể cứu sống, lúc chết cô mặc một bộ đồ trắng toát, nhưng cô cũng rất đẹp, sau đó có cảnh sát đến điều tra, cô gái này là một cô nhi, 18 tuổi. Cảnh sát nghi ngờ cô bị bạn trai giết chết, thế nhưng người bạn trai đó lại nói cô ấy tự sát, hình như là anh ta di tình biệt luyến yêu một tiểu thư nhà giàu, cô gái nhỏ nghĩ quẩn rồi tự sát. Cuối cùng cảnh sát không có chứng cứ chỉ ra việc anh chàng kia mưu sát, nên đã định thành án tự sát, nghe nói thi thể của cô ở nhà xác không ai đến nhận, sau đó thì mất tích.”.

“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, “Thi thể mất tích?”.

“Đúng vậy, việc này năm đó rất ồn ào, nhưng vẫn là câu nói kia, cô ấy là một cô nhi, không ai truy cứu trách nhiệm, Vì vậy cuối cùng không giải quyết được gì, thế nhưng từ lúc đó, bệnh viện bắt đầu xảy ra chuyện ma quái!” Hà Doanh nói, lắc đầu, “Thật nhiều đồng nghiệp đều gặp qua, lần này phỏng chừng để em đụng phải.”

Triển Chiêu hỏi, “Trước đây đã từng phát sinh chuyện nữ quỷ tập kích người sao?”.

“Chuyện này thì chưa nghe nói qua.”.

“Vậy vì sao cô ta tập kích cô?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Hà Doanh nhíu mày, “… Chẳng lẽ bởi vì cái nhẫn kia?”.

Triển Chiêu nghiêm túc hỏi Hà Doanh, “Cô là bác sĩ a, thực sự tin có quỷ sao?”.

Hà Doanh cau mày suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu, “Có phải do tác dụng của thuốc không? Hay do đụng phải đầu? Nhưng em thực sự có thấy mà, cái kia quả thực không giống người giả quỷ ”.

Triệu Hổ lắc đầu, đưa Hà Doanh còn có chút hỗn loạn đến phòng giám sát tìm Tương Bình vẽ lại hình ảnh.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, mong sao vụ của Hà Doanh chỉ là một án kiện khác, cùng án của Emilia không có quan hệ… Nhưng mà nữ quỷ trắng toát Hà Doanh miêu tả kia lại có điểm giống với Emilia.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gần đây nhìn thấy y phục trắng tinh của mấy cô gái thì có chút đau đầu, quay lại nhìn Lâm Nhược và Hàn Vĩ, thì thấy biểu tình của hai người họ lúc này —— vi diệu không gì sánh được.

Lâm Nhược thì cau mày, vạn phần phức tạp cùng hoang mang, còn Hàn Vĩ lại đem chăn nắm thành một nhúm, thỉnh thoảng lại liếc liếc Lâm Nhược —— đừng nói chuyên gia phân tích hành vi như Triển Chiêu và Triệu Tước, ngay cả Bạch Ngọc Đường đều nhìn ra được —— biểu tình kiểu này chứng tỏ bất an đang gia tăng.

“Hai ngươi… có vấn đề gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Lâm Nhược xoa xoa mái tóc vừa khô, do dự một chút rồi mở miệng, “Cái nhẫn kia …”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều vô thức giật giật khóe miệng —— dự cảm bất hảo!.

Lâm Nhược trầm mặc chốc lát, “Trước hết cứ kể tiếp đi.”.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, tuy rằng trong lòng còn có nghi hoặc, nhưng vẫn muốn nghe Lâm Nhược kể tiếp.

Lâm Nhược tiếp tục tự thuật trải nghiêm kinh hoàng khi đó.

Lúc nghe thấy một tiếng “Emilia”, hai người cùng nhau nhìn về phía cửa.

Lúc này bên ngoài đen kịt một mảnh, bởi vậy bọn họ không thấy rõ lắm ngoài cửa có thứ gì.

Nhưng mà đúng lúc đó, đột nhiên một ánh sét sượt qua, bên ngoài trong nháy mắt sáng ngời… Lâm Nhược và Hàn Vĩ đều thấy, đứng ngoài cửa lớn, là một cô gái mặc váy trắng.

Do bị khuất sáng, hai người chỉ thấy một đạo ánh sáng xanh viền quanh cơ thể cô gái, ngoài ra thấy không rõ tướng mạo…

Cô ta đứng trong mưa gió, thuyền lại tương đối xóc nảy, nhưng cô ta vẫn đứng thẳng tắp, ăn mặc vô cùng đơn bạc, chỉ có một thân váy liền theo gió phiêu động, hình như còn không được lành lặn.

Lâm Nhược lúc đó nhìn chằm chằm, còn Hàn Vĩ là người bình thường, đương nhiên sợ đến mức kêu lên..

Trong thuyền, ngọn đèn dầu hôn ám, theo nhịp đong đưa của thuyền mà lúc ẩn lúc hiện..

Ngoài cửa, trong bóng tối, lại sừng sững một bóng người..

Hàn Vĩ càng hoảng sợ, lúc lấy lại được tinh thần rồi thì nhào qua túm chặt lấy Lâm Nhược..

Lâm Nhược đứng lên, đưa tay cầm lấy ngọn đèn dầu dưới đất, đi về phía cửa căn buồng nhỏ, tay kia mang theo một thanh búa.

Mọi người nghe được đều nhíu mày —— Lâm Nhược quả nhiên quá can đảm a..

Thế nhưng vừa tới cửa, nương theo ngọn đèn nhìn ra, bên ngoài không có ai..

Lâm Nhược quay đầu lại nhìn Hàn Vĩ, muốn hỏi xem hắn vừa rồi có nhìn thấy không, nhưng vừa quay đầu lại, phát hiện Hàn Vĩ vẫn đi theo sau mình, mà phía sau Hàn Vĩ, không biết từ lúc nào, có một cô gái đứng đó.

Lâm Nhược vội kéo lấy Hàn Vĩ, Hàn Vĩ kinh ngạc quay đầu lại nhìn … Thì thấy cô gái váy trắng này đột nhiên vươn tay, cô ta cùng Lâm Nhược gần như đồng thời túm lấy Hàn Vĩ, nhưng sức lực của cô ta lớn hơn rất nhiều. Hàn Vĩ bị cô ta túm lấy ném qua vai văng đi rất xa … Trực tiếp bay ra ngoài, đập mạnh vào vách tường bằng sắt của căn buồng nhỏ, đầu choáng mắt hoa.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe xong cảm thấy khó tin —— vóc người nhỏ vậy mà có khí lực đến nhường đó, có thể sao? Lẽ nào thật sự có quỷ? Nghe sao cũng tin không nổi a..

Lâm Nhược tiếp tục kể về cuộc gặp gỡ đêm đó.

Lúc này, nhờ ngọn đèn đã có thể nhìn rõ khuôn mặt của người kia —— cô ta toàn thân ướt đẫm, tóc đen rối tung xoã trên vai, trên mặt cũng có dính vài sợi tóc, làn da rất trắng, trắng đến mức không bình thường, không phải loại trắng đến trong suốt, mà là trắng như bôi phấn, bởi vậy cảm giác rất quỷ dị, hai mắt rất đen. Đường nét của cô ta Lâm Nhược lúc đó chẳng biết nên hình dung thế nào, nói chung là trong nháy mắt chỉ có thể cảm giác được tà ác, không phân biệt được đẹp hay xấu.

“Cô là ai?” Lâm Nhược chạy tới nâng Hàn Vĩ dậy, Hàn Vĩ đầu rách một khối, vừa đưa tay ôm đầu, vừa nhìn cô gái trắng toát phía trước.

Chỉ thấy cô ta khom lưng, nhặt cái búa trên sàn thuyền lên, hai mắt trầm lặng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhược cùng Hàn Vĩ, giơ cao búa.

Sau đó là một màn truy sát đáng sợ.

Cô gái này sức lực vô cùng lớn lại hình như nghe không hiểu ngôn ngữ của con người, Lâm Nhược đã thử qua rất nhiều loại ngoại ngữ mà mình biết để cùng cô ta thương lượng nhưng cô ta vẫn điên cuồng muốn chém chết hai người bọn họ..

Lâm Nhược kéo Hàn Vĩ trốn đông trốn tây, cô gái kia hung mãnh dị thường đuổi theo không bỏ, hai người chạy trốn tới boong tàu, đứng ở trong mưa.

Lúc này, mưa rền gió dữ, toàn bộ thuyền lớn đều bị sóng lớn làm cho rung lắc mãnh liệt.

Cô gái áo trắng kia đuổi tới, giơ búa lên cao, đúng lúc ấy, đột nhiên một tia sét giật ngang …

Lâm Nhược và Hàn Vĩ vô thức ngồi thụp xuống … Chợt thấy ánh điện loé lên, sau đó là một tiếng nổ ầm ầm. Cô gái kia lúc giơ cây búa lên cao chẳng khác nào một cột thu lôi, đã bị sét đánh trúng..

Lâm Nhược nói đến đây, Triệu Hổ đưa Hà Doanh đến gặp Tương Bình xong đang vội vã trở về vừa lúc nghe thấy, cậu ta há to miệng, “Ai nha, đây là loại tình tiết gì nha?!”.

“Bị sét đánh trúng?” Triển Chiêu cũng cảm thấy bất khả tư nghị, liền hỏi Lâm Nhược cùng Hàn Vĩ, “Cảnh tượng hai người thấy có giống nhau không?”

Lâm Nhược cùng Hàn Vĩ đều gật đầu, sau đó lại liếc nhau một chút, ý là —— hẳn là giống chứ nhỉ.

“Tiếp tục kể.” Triệu Tước ôm đầu gối tựa trên sô pha, híp mắt vuốt cằm, có vẻ rất hứng thú.

“Cô ta bị sét đánh trúng liền bốc cháy.” Lâm Nhược nói, “Toàn thân là ngọn lửa màu lam, còn đang huy búa, sau khi kêu thảm thiết vài tiếng, lửa bị mưa to dập tắt, cô ta ngã xuống boong tàu, cả người biến thành một khối đen sì.”.

“Nói cách khác bị sét đánh đã chết?” Bạch Ngọc Đường hỏi ngược lại, “Vậy cũng không phải là quỷ.”.

“Bọn tôi lúc đấy liền biết đã an toàn rồi.” Lâm Nhược nói, “Đầu của Tiểu Vĩ bị thương, hòm thuốc còn đang ở trên thuyền nhỏ, tôi muốn đi lấy để băng bó cho cậu ấy một chút. Tôi liền xuống thuyền, Tiểu Vĩ ở phía trên thang dây chờ tôi. Tôi vừa cầm hòm thuốc chuẩn bị lên thuyền lớn, thì thấy Tiểu Vĩ kêu một tiếng ngã xuống…”.

Tất cả mọi người nhíu mày —— lại bị sao thế?.

“Tôi vốn ở ở đầu thuyền chờ Lâm Nhược, lúc đó có thể do chảy máu nên có chút chóng mặt, lại còn rất sợ hãi, nên tôi thường quay đầu lại nhìn về phía boong thuyền … Khi tôi quay lại lần thứ hai, tôi phát hiện thi thể đã cháy đen của nữ quỷ không thấy đâu nữa!” Hàn Vĩ nói đến đây, tay đang cầm chăn cũng túm chặt thêm vài phần, “Tôi đang hoảng thì chợt cảm thấy bên cạnh có người, xoay mặt vừa nhìn, thì nữ quỷ nọ đã đứng ở đó, chân tôi bị trượt đi, trực tiếp từ trên thuyền ngã xuống, rơi vào trong nước.”.

“Lúc tôi đưa được Tiểu Vĩ lên thuyền buồm thì chợt thấy nữ quỷ nọ đang chuẩn bị theo thang dây trèo xuống. Vì vậy tôi vội tháo sợi dây buộc thuyền buồm với thuyền lớn ra.” Lâm Nhược bất đắc dĩ, “Lúc này sóng rất lớn, thuyền buồm được giải thoát lập tức trôi ra xa … Đúng lúc này, nữ quỷ đã trèo xuống bậc thang cuối cùng, cô ta nhào đến túm lấy sợt dây, sóng lớn như vậy, nhưng thuyền lại bị giữ lại dễ dàng.”

Mọi người kinh hãi ——khí lực lớn như vậy?.

“Thuyền buồm lúc đó rất mỏng manh.” Lâm Nhược nói, “Hơn nữa Tiểu Vĩ cũng té bị thương, thần trí có chút không rõ ràng lắm, mưa to gió lớn, còn có sấm chớp đùng đùng, tôi lúc đó thực sự có điểm hoảng loạn, liền lớn tiếng hỏi cô ta, ‘rốt cuộc cô là ai?’”.

“Cô ta trả lời thế nào?” Triển Chiêu hỏi.

“Cô ta nói ‘Emilia’”. Lâm Nhược hồi tưởng lại lúc đó, “Tôi vốn đang định hỏi cô ta muốn làm gì, cô ta đã nói trước ‘ở lại với ta’.”.

Mọi người nhìn nhau, tiếp tục nghe.

“Tôi liều mạng túm lấy sợi dây, Emilia cũng sống chết túm nó, sau đó cô ta nở nụ cười, nói ‘hai người chỉ có thể đi một người!’.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đột nhiên nghĩ tới lời Nguyễn Văn Cao nói —— hai người chỉ có thể đi một người!.

“Đối thoại lúc đó …” Lâm Nhược thở dài, “Chính là mấy câu Nguyễn Văn Cao nói với tôi hồi nãy, hầu như một câu cũng không sai.”

“Thú vị.” Triệu Tước sờ cằm..

“Sau đó tôi dùng búa chém đứt dây thừng.” Lâm Nhược nói, “Thuyền buồm trôi ra xa, tôi chợt nghe Emilia hét lên, ‘hai người chỉ có thể đi một người! Muốn đem hắn trở về, hãy tới tìm ta!’ ”.

Đến lúc tôi tỉnh lại, thì đã ở trong phòng bệnh của gia đình.

….

Mọi người nghe đến đó, trong lòng đều hiểu rõ —— thảo nào Lâm Nhược mấy năm nay, kiên nhẫn tìm kiếm Emilia, hoá ra anh ta nghĩ Hàn Vĩ hôn mê, chính là bị Emilia “mang đi”, anh ta tìm kiếm Emilia, là muốn cô ta thả bạn tốt “trở về”.

“Cái nhẫn kia.”.

Trong lúc không khí đang trầm mặc, Lâm Nhược đột nhiên kể tiếp, “Lúc Emilia tập kích bọn tôi, tôi có để ý thấy trên cổ cô ta có một dây chuyền, trên dây chuyền đó treo một chiếc nhẫn, lúc đó tôi cũng không đặc biệt chú ý, chỉ nhìn thoáng qua. Nhưng sau đó khi tôi điều tra về Emilia, phát hiện có một ghi chép. Thứ đó lai lịch không nhỏ, là vật báu Logan đoạt được trên biển, năm đó hắn đã từng đem nó đến tặng cho Emilia để nịnh cô ta, sau đó thì đòi lại, rồi dùng nó cầu hôn Cecilia.”.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều lắc đầu, Logan này đúng là không cách nào làm người khác đồng tình được.

“Nhẫn đó tên gọi là gì?” Triệu Tước đột nhiên hỏi..

“Gọi là Linh Hồn Xanh.” Lâm Nhược trả lời, “Đến từ một vương tộc của Peru cổ, sau đó bị một thương nhân Tây Ban Nha đoạt được. Lúc thuyền buôn của bọn họ trở về gặp thuyền hải tặc của Logan, bị cướp sạch không còn gì, nhẫn về tay Logan. Trong truyền thuyết về Emilia phần nhắc về chiếc nhẫn tương đối ít, nhưng dựa vào miêu tả, cái nhẫn đó với cái nhẫn vừa rồi bác sĩ Hà nhặt được ở cầu thang, có vẻ giống nhau như đúc.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày —— như vậy chẳng lẽ kẻ vừa đả thương Hà Doanh là Emilia? Vậy nữ quỷ của bệnh viện này là thứ gì?

Triển Chiêu vô thức quay đầu lại nhìn Triệu Tước đang ngồi trên sô pha.

Chỉ thấy Triệu Tước lúc này hai tay nắm lấy mắt cá chân thon gầy, cằm gác lên đầu gối, khóe miệng nhếch nhếch, dường như đang cười.

Triển Chiêu đưa mắt qua Bạch Ngọc Đường ra hiệu.

Bạch Ngọc Đường cũng quay đầu lại, thì thấy Triệu Tước vừa cười vừa lẩm bẩm, “Linh Hồn Xanh a… Ha hả.”

Bình luận

Truyện đang đọc