Triệu Trinh, Bạch Trì cùng hai anh em song sinh đứng canh ở cửa trước, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Công Tôn Sách và Bạch Cẩm Đường bốn người đi vào trong cùng Ách đại thúc mở cửa từng phòng một. Bạch Ngọc Đường cùng Bạch Cẩm Đường tìm kiếm rất tỉ mỉ, Triển Chiêu cùng Công Tôn lại đặc biệt lưu ý đến thần sắc của Ách đại thúc. Ký túc xá có tổng cộng là năm tầng, toàn bộ đều đã xem qua, cuối cùng, mọi người đứng ở ngoài cửa phòng bị cháy năm đó. Đó là một gian ở lầu ba, phòng 311, trong phòng đã kết đầy mạng nhện, còn có bụi, tuy rằng đã qua bảy năm, nhưng trên mặt đất, trên vách tường, trên giường vết cháy xém còn rất rõ ràng, thảm cảnh năm đó như hiện ra mồn một trước mặt. Những nam sinh này có ngoan giỏi đến mức nào, qua trận hỏa này, thoáng cái chỉ còn lại một nắm xương khô..
Bạch Ngọc Đường đứng ở cửa nhìn quanh, sau đó cùng Triển Chiêu và Công Tôn đi vào, từ cửa sổ nhìn xuống bên dưới, vừa nãy Dương Dương hẳn là hướng về cửa sổ này vẫy tay, nói cách khác, người kia là ở phòng này..
“Ai?” Ngay lúc này, chợt nghe Bạch Cẩm Đường đứng ở cửa quát lên một tiếng, mọi người quay đầu nhìn lại, thấy Bạch Cẩm Đường đã đuổi theo, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhanh chân đuổi theo...
“Anh hai, thấy gì thế?” Bạch Ngọc Đường hỏi...
Bạch Cẩm Đường đứng ở đầu cầu thang, nhìn chằm chằm xuống phía dưới vắng vẻ có chút khó hiểu, “Hừm… Anh rõ ràng vừa thấy một người mặc áo sơ mi trắng quần trắng chạy qua…”..
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, Công Tôn túm lấy Bạch Cẩm Đường, “Cậu không nhìn lầm chứ?”.
Bạch Cẩm Đường lắc đầu, “Sao có khả năng, tôi vừa liếc mắt một cái, người tóc ngắn, áo sơ mi trắng quần trắng đó… chợt lóe lên rồi không thấy tăm hơi.”..
Đúng lúc đó, Triển Chiêu thấy Ách đại thúc đưa điện thoại ình. Triển Chiêu nhận lấy, thì thấy trên màn hình có một dòng chữ: đó là Mạt Mạt, hắn chỉ là không nỡ rời đi mà thôi… Hắn không hại ai đâu...
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, Triển Chiêu đánh chữ —— Mạt Mạt là chỉ Hác Mạt sao?.
Ách đại thúc nhìn xong, gật đầu, không tiếng động thở dài
“Ông trước đây làm nghề gì?” Triển Chiêu đánh chữ hỏi Ách đại thúc, “Vì sao đối với chuyện ở đây rất quen thuộc, ông có quen Hác Mạt sao?”
Ách đại thúc gật đầu —— tôi trước đây là bảo vệ của ký túc xá này, Mạt Mạt là một đứa trẻ ngoan, hắn không sợ tôi cũng không trêu cợt tôi, bình thường còn mua đồ ăn giúp tôi nữa...
“Những nam sinh khác thì sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi...
Ách đại thúc nhìn nhìn rồi trầm mặc một lúc lâu, đánh chữ —— Mạt Mạt quá ngốc, hắn nếu như muốn giết bốn thằng khốn nạn kia, chỉ cần nói với tôi một tiếng, tôi có thể ra tay giùm, dù sao cái mạng này của tôi cũng không đáng giá, hắn không nên lãng phí chính sinh mệnh của mình..
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn đoạn tâm sự kia xong có chút giật mình, mấy người tra xét bên trong ký túc xá một lúc, xác định trên lầu cũng không có ai mới đi xuống dưới lầu, Triệu Trinh, Bạch Trì cùng hai anh em song sinh vẫn cố thủ tại chân cầu thang bộ..
“Có người đi ra không?” Bạch Ngọc Đường hỏi..
Bạch Trì cùng Triệu Trinh đều lắc đầu...
Mọi người đầy một bụng hồ nghi...
“Thấy thế nào?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường...
Bạch Ngọc Đường nở nụ cười, “Tôi không tin trên đời này có quỷ.”.
Công Tôn cũng gật đầu, “Có quỷ cũng không có ban ngày ban mặt chạy loạn thế.”.
Triển Chiêu vỗ vỗ Ách đại thúc, ý bảo ông ấy đưa mọi người đến phòng của mình, Ách đại thúc gật đầu, đưa mọi người đến phòng trực cổng mà ông ấy vẫn ở..
Gian phòng rất nhỏ, nếu tất cả mọi người cùng vào, thì chỉ có thể chen chúc nhau mà đứng, Bạch Cẩm Đường có chút khó thở nên chỉ đứng ngoài cửa; Triệu Trinh lôi kéo Bạch Trì đi tham quan tòa nhà, Bạch Trì bất đắc dĩ bị hắn lôi lên lầu, hai anh em sinh đôi cũng hăng hái bừng bừng đi thăm thú xung quanh. Trong phòng chỉ còn lại Ách đại thúc, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, còn có Công Tôn. Bạch Cẩm Đường đứng dựa ngoài cửa hút thuốc..
“Bốn nam sinh kia rất hư sao?” Bạch Ngọc Đường đánh chữ hỏi Ách đại thúc..
Ách đại thúc gật đầu, trả lời Bạch Ngọc Đường —— bọn chúng là đồ bại hoại, cũng không biết vì sao chúng lại tập trung một chỗ, trước đây mỗi khoa có vài tên hư hỏng như thế là chuyện bình thường, thế nhưng bốn người gom lại ở cùng một phòng thì là lần đầu tiên..
“Nghe nói bọn chúng thay phiên nhau cưỡng hiếp bạn gái Hác Mạt?” Bạch Ngọc Đường tiếp tục hỏi..
Ách đại thúc trầm mặc một lát, gật đầu —— chính vì chuyện này, Mạt Mạt đã phát điên, mới giết chết bọn họ.
“Còn có một nam sinh trong phòng đúng không?” Công Tôn hỏi, “Vì sao cậu ta vừa may không ở lại phòng? Cậu ta người thế nào?”
—— hắn gọi Trương Hoa, là con trai của hiệu trưởng, không ai dám khi dễ hắn, hắn cũng không bao giờ khi dễ người khác, bình thường không thể ở cùng bốn tên điên kia, nên rất ít khi về ký túc xá ở...
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đều hiểu rõ, thảo nào Trương Kiến Khải kia không thấy tăm hơi đâu, hóa ra là muốn tránh bị nghi ngờ a.
Ngay lúc này, Công Tôn nhẹ nhàng túm lấy Triển Chiêu, ý bảo anh nhìn giá sách đặt phía sau giường của ông lão. Triển Chiêu vừa nhìn, đã thấy ông lão này quả có chút học vấn, nơi này có không ít sách, hơn nữa có vài quyển đã tả tơi. Chỉ là vừa nhìn tên sách, Triển Chiêu hơi nhíu mày: “Othello”, “Hamlet”, “trả thù gia đình”, “Bá tước Monte Cristo “,” Đồi gió hú “……..
Triển Chiêu sờ sờ cằm, liếc nhìn Ách đại thúc, chỉ thấy Ách đại thúc cũng cau mày dè dặt nhìn anh, hai mắt giao nhau, Ách đại thúc lập tức cúi đầu, tiếp tục trả lời câu hỏi của Bạch Ngọc Đường..
Bạch Cẩm Đường đứng ở cửa, đột nhiên thấy ở đầu hành lang phía xa xa, có một bóng người lướt qua..
… Bạch Cẩm Đường lần này không hô lên nữa, chỉ một mình tay đút túi quần, miệng ngậm thuốc lá đi tới đầu hành lang bên kia, chỉ thấy dưới ánh sáng chói chang nơi cửa sổ hình như có một cậu nhóc mặc đồ trắng đang đứng. Do ngược nắng, toàn thân cậu nhóc phát ra một vòng ánh sáng vàng nhạt nhìn không rõ được ngũ quan. Bạch Cẩm Đường muốn đến gần thêm một chút, chợt nghe thanh âm nhẹ nhàng xa xăm truyền đến, “Đừng bước nữa.”.
Bạch Cẩm Đường dừng lại, đầy một bụng nghi ngờ nhìn thiếu niên kia..
“Ngươi là học sinh?” Bạch Cẩm Đường hỏi cậu..
Thiếu niên nọ ngẩng đầu nhìn hắn một hồi mới nói, “Anh không hỏi tôi là người hay quỷ?”.
“A…” Bạch Cẩm Đường vẫn đứng yên nơi đó, “Trên mặt đất có một cái bóng.”.
Thiếu niên hơi cười cười, ngồi ở trên bệ cửa sổ nhẹ nhàng đung đưa chân, “Anh không phải cảnh sát sao?”.
Bạch Cẩm Đường gật đầu “Sao lại giả thần giả quỷ?”.
Thiếu niên trầm mặc một hồi rồi thấp giọng nói, “Tôi có một việc chuyện rất quan trọng muốn làm, nếu như không làm xong, tôi không thể an tâm rời đi.”.
“Đi chỗ nào?” Bạch Cẩm Đường có chút khó hiểu..
Thiếu niên nhìn mặt đất ngoài cửa sổ một chút rồi nói với Bạch Cẩm Đường, “Anh có thể thả tôi đi không, sau đó đừng nói với cảnh sát là đã gặp qua tôi?”
Bạch Cẩm Đường khẽ nhíu mày, lúc này, trên lầu truyền đến tiếng bước chân, thiếu niên khẽ liếc Cẩm Đường..
Bạch Cẩm Đường gật đầu..
Thiếu niên đó cười cười với anh, nói câu “Cảm tạ ” rồi leo tường ra ngoài ….
Bạch Cẩm Đường khe khẽ thở dài, lắc đầu, lúc này, chợt nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng thét kinh hãi, “Nha
~!”
Bạch Cẩm Đường xoay mặt, thấy Bạch Trì cùng Triệu Trinh đứng ở cầu thang, Bạch Trì hoảng sợ kêu lên..
“Gì thế?” Bạch Cẩm Đường nhìn cậu..
“Đại ca sao tự nhiên đứng ở chỗ này, làm em sợ muốn chết.” Bạch Trì vỗ ngực nói..
Bạch Cẩm Đường dập tắt điếu thuốc, hỏi Bạch Trì, “Án tử này thế nào?”.
“Ừm…” Bạch Trì sờ sờ đầu, “Rất phức tạp a, án tử năm đó có liên quan đến án tử hiện tại, lại không có đầu mối.”
Bạch Cẩm Đường gật đầu, xoay người quay về..
“Đại ca làm sao vậy?” Bạch Trì khó hiểu giương mắt nhìn Triệu Trinh, chỉ thấy hắn vuốt cằm, vẻ mặt tính toán nhìn theo bóng lưng Bạch Cẩm Đường..
“Ừm… rất thú vị.” Triệu Trinh mỉm cười ôm vai Bạch Trì đi về, Bạch Trì đưa tay hất hắn ra, nhỏ giọng cảnh cáo, “Ở bên ngoài không được ôm ôm ấp ấp.”..
….
“Bốn nam sinh kia là Vương Lượng, Hứa Phong, Lưu Minh, Trần Tử Nam.” Công Tôn lật lật tư liệu, “Theo học bạ thì không qua được môn nào, lời phê của giảng viên cũng rất nghiêm khắc.”.
“Sinh viên hư hỏng thế này, bình thường cũng không thấy nhiều lắm a.” Triển Chiêu cũng nhìn tư liệu một chút, rồi đánh chữ hỏi Ách đại thúc —— bọn họ bình thường có hay khi dễ bạn học?..
Ách đại thúc nhếch miệng cười nhạt, đánh chữ —— làm đủ chuyện xấu..
“Nhà TSo không đuổi học bọn họ?” Bạch Ngọc Đường hỏi..
Câu trả lời rằng —— không biết..
“Không biết?” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, hỏi Ách đại thúc, “Sao lại không biết?”
“Tất cả mọi người đều nghĩ bọn chúng chắn chắn sẽ bị đuổi.” Ách đại thúc đánh chữ, “Nhưng không biết vì sao, bọn chúng vẫn được ở lại ngông nghênh làm trò xằng bậy, đừng nói là sinh viên, ngay cả giảng viên bọn họ cũng không tha!”.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều nhạy bén nhận ra, bên trong chắc chắn có đầu mối không bình thường..
“Nữ sinh tên Diệp Linh, ông có ấn tượng gì không?” Triển Chiêu đổi chủ đề..
Ách đại thúc lắc đầu —— nữ sinh ở phía bên trong, không phải cái gì tôi cũng biết rõ, tôi chỉ phụ trách ký túc xá nam.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền nhìn nhau, Ách đại thúc khi nhắc đến Diệp Linh, không hề phẫn nộ cũng không quá đồng tình, chỉ là một loại ngữ điệu nhàn nhạt, như là thờ ơ, hoàn toàn không giống với thái độ khi nhắc đến Hác Mạt..
“Án tử năm đó, ông có thấy cái gì khả nghi không?” Triển Chiêu hỏi tiếp..
Ách đại thúc trầm mặc nửa ngày mới chậm rãi ngẩng đầu lên, khép mở đôi môi nói gì đó với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường. Tuy rằng không phát ra tiếng, nhưng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có thể tinh tường nhận ra, đó là hai chữ, “Hiệu trưởng”.
Triển Chiêu gật đầu —— Ách đại thúc, hỏi ông một vấn đề cuối cùng..
Ách đại thúc gật đầu chờ đợi..
Triển Chiêu bấm bấm bàn phím —— tên của ông chính xác là gì?.
Ách đại thúc sửng sốt, một lúc lâu mới đánh chữ trả lời —— tôi là nhân viên trong trường, có nghi ngờ gì, có thể đến phòng nhân sự điều tra.
Triển Chiêu gật đầu, đánh hai chữ “Cảm tạ”, rồi cùng Bạch Ngọc Đường đứng dậy cáo từ, Ách đại thúc khách khí tiễn mọi người ra ngoài.
Ra khỏi rừng, đã thấy Lạc Thiên cùng Dương Dương đang ở sân trường nhìn các nam sinh chơi bóng..
Bạch Ngọc Đường liếc mắt đã thấy Dương Phàm, Dương Phàm cũng thấy bọn họ, liền thả bóng xuống chạy tới chào Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, “Hai vị cảnh sát.”.
“Phương pháp đó dùng được không?” Bạch Ngọc Đường cười hỏi hắn..
Dương Phàm lập tức cười cười gật đầu, “Thực sự rất tốt, Bạch đại ca, thực sự cảm tạ anh!”.
Triển Chiêu nheo mắt, nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, “Là chuyện gì?”.
Bạch Ngọc Đường chỉ cười mà không nói, hỏi Dương Phàm, “Được rồi, Dương Phàm, hiệu trưởng Trương Kiến Khải, cậu có biết rõ không?”
Dương Phàm sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi nói, “Trương hiệu trưởng là quản lí bên xã hội … là một người rất ôn hòa, bình thường vẫn cùng chúng tôi đánh bóng, vừa rồi còn ở đây a.”..
“Cái gì?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau nhíu mày, trong bụng nói, nếu thực sự là đi công tác thì coi như bỏ qua, thế nhưng người còn đang ở đây, lại dám tùy tiện nói dối muốn đuổi cảnh sát đi? Này cũng quá là kiêu ngạo rồi!
“Hắn bình thường ở đâu cậu biết không?” Bạch Ngọc Đường hỏi..
Dương Phàm gật đầu, “Ở tòa dạy học phía nam, ngay sát phòng làm việc của trưởng khoa xã hội nhân văn có một văn phòng cho hiệu trưởng, thầy ấy bình thường ở đều đó.”.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, rồi cùng mọi người đi đến tòa dạy học phía nam..
“Tiểu Bạch, trước đây đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì?” Triển Chiêu tàn bạo trừng mắt với Bạch Ngọc Đường..
Công Tôn vui vẻ, “Tiểu Triển, thế nào cậu lại không biết?”.
Triển Chiêu mở to hai mắt giật mình nhìn Công Tôn, “Anh cũng biết sao?”.
Công Tôn nở nụ cười lắc lắc đầu, “Chuyện này lúc đó rất nổi tiếng nha, cậu thực sự không biết?!”
… Triển Chiêu hoàn toàn mờ mịt, một lúc lâu mới hỏi, “Vậy vì sao tôi một chút ấn tượng cũng không có? Lẽ nào tôi bị mất trí nhớ?”
Bạch Ngọc Đường bên cạnh nhếc môi cười xấu xa.