S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Trong tích tắc cái bóng xuất hiện trên tường, tất cả mọi người đều không kìm được cảm giác lạnh sống lưng. Cảnh tượng này quả thật vô cùng quái dị. Cái bóng tuy mờ mờ ảo ảo không rõ đường nét trên khuôn mặt, cũng không nhìn ra biểu cảm, nhưng chính vì thế lại càng khiến người ta cảm thấy rờn rợn, không chỗ nào không lộ ác ý. Quái vật dọa người nhất không phải loại mang diện mục dữ tợn, mà là con quái vật không mặt. Nó làm bạn không biết nó đang suy nghĩ cái gì, tất cả chỉ dựa vào sự tưởng tượng của bạn, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.

Ở đây, ngoại trừ những cảnh sát, trên đường người người chạy trốn đến hỗn loạn. Sự sợ hãi với bọn họ vốn chỉ là một khái niệm suông. Nhưng hiện tại, trong cơn tăm tối âm trầm kia, sự sợ hãi đã lâu lắm rồi, nay dấy lên trong lòng một cách thực chân thật.

Trong lúc đội giám định chứng cứ của cảnh sát đang chụp ảnh lại, Bạch Ngọc Đường nhìn lướt qua cái bóng, đưa tay giật kéo rèm lại… Cái bóng nháy mắt bị ánh sáng bao phủ. Nhưng trong mắt mọi người, lại xuất hiện thêm một cảnh tượng kỳ dị. Cái bóng kia không giống như bị ánh sáng che khuất, ngược lại giống như tự nó ẩn mình vào ánh sáng, không thấy tung tích.

Một lúc lâu sau, tất cả mọi người mới lấy lại tinh thần, Triển Chiêu xoay người hỏi Tần Manh: “Cái bóng này có ý nghĩa đặc biệt nào không?”

Tần Manh lắc đầu: “Không có, tôi chưa từng thấy.” Nói rồi quay đầu hỏi thủ hạ, thủ hạ cũng nhao nhao lắc đầu, đều đáp như vậy.

Triển Chiêu gật đầu, quay sang nhìn Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường đang nhìn chằm chằm vào khẩu súng trên tường, “Đây là súng giả!”

“Không sai.” Triển Chiêu lật tài liệu, nói: “Súng trong những vụ mưu sát kia cũng toàn là giả.”

Bạch Ngọc Đường đi sát lại nhìn, vẫy vẫy một thành viên của đội giám định chứng cứ, “Ở đây, hình như có dấu vân tay!”

………

Tiếp đó, mọi người phân công tiến hành khảo sát hiện trường, đồng thời đặt câu hỏi cho Tần Manh và mấy người thuộc hạ, cũng không phát hiện thêm đầu mối gì.

Bất đắc dĩ, Bạch Ngọc Đường đành phải mang người cáo từ rời đi trước. Sau khi ra khỏi cổng, sắp đặt các tổ hành động, tổ đi điều tra các vụ án liên quan, xem xem các nạn nhân có kẻ thù chung nào không, mọi người giải tán, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu mới lên xe.

“Làm gì giờ?” Triển Chiêu thò tay lấy tấm ảnh ở trong túi áo của Bạch Ngọc Đường: “Nên đi điều tra sát thủ cái bóng hay là đi điều tra Kẻ Trừng Phạt Trong Đêm?” Hỏi xong, không nhận được câu đáp trả, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường qua cửa sổ xe, đang chăm chú quan sát tòa biệt thự của Ngô Cường đến ngẩn người. Triển Chiêu chợt muốn đùa, lại gần, ghé vào tai Bạch Ngọc Đường, thổi mạnh một cái.

Giật mình, Bạch Ngọc Đường quay phắt lại, xoa xoa tai, cười: “Miêu Nhi, cậu chòng ghẹo tôi nơi công cộng làm chi?”

Lườm tên kia một cái, Triển Chiêu cùng nhìn qua cửa sổ xe theo hướng Bạch Ngọc Đường vừa nhìn, tò mò hỏi: “Cậu nhìn gì vậy?”

Bạch Ngọc Đường chỉ lầu hai, nói: “Cánh cửa sổ trên bức tường kia chính là của phòng sách lúc nãy… Cách mặt đất ít nhất mười mét, bốn phía không có bất kỳ cái gì có thể bám vịn, xem ra là cố ý thiết kế để tránh có kẻ leo lên…”

“Ừ ~~” Triển Chiêu gật đầu, lập tức lại hỏi: “Có vấn đề gì?”

“Bảo vệ bên ngoài vây như lưới sắt, muốn vào phòng mà không bị phát hiện chỉ có thể leo lên từ đó.” Bạch Ngọc Đường tựa hồ có chút bế tắc, “Tôi vừa mới kiểm tra, không có dấu vết sử dụng bất kỳ dụng cụ hỗ trợ nào.”

“Ý cậu là hung thủ dùng tay không leo lên?” Triển Chiêu kinh ngạc mở lớn hai mắt.

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Đây không phải trèo tường, lấy đà đu lên một cú nhảy qua là được. Chuyện này đòi hỏi phải có thời gian dừng lại nhất định trên bề mặt tường, người bình thường rất khó làm được.”

“Chúng ta qua hiện trường nơi mấy nạn nhân bị hại khác đi.” Triển Chiêu thắt đai an toàn, nói: “Chí ít cũng chứng minh được hung thủ có thể là một thiên tài dị bẩm, cũng là manh mối a.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu tán thành, khởi động xe, hỏi Triển Chiêu: “Miêu Nhi, Kẻ Trừng Phạt Trong Đêm kia, cậu có ý kiến gì không?”

Triển Chiêu cầm tấm ảnh nhìn hồi lâu, lắc đầu: “Không manh mối… Vì sao lại đưa chúng ta tấm ảnh này, lại còn chính là người tối qua đụng vào cậu…”

Hai người vừa bàn về vụ án, xe vừa bon bon tới một ngã tư nào đó ở khu phốtrung tâm, gặp đèn đỏ thì giảm tốc dừng lại. Đúng lúc đó, một chiếc xe cũng dừng bên cạnh. Chiếc xe đó hình như đi với tốc độ cực nhanh, đến vạch ngăn cách thì phanh gấp, khiến mấy người qua đường phát sợ. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xoay mặt sang nhìn chiếc xe, giật mình —- Chiếc xe dừng bên cạnh bọn họ cũng là một chiếc Spyker C8, chỉ là của Bạch Ngọc Đường màu bạc, còn chiếc xe kia màu đen.

Skyper C8 sản xuất với số lượng có hạn, Bạch Cẩm Đường đặc biệt đặt từ Ý cho Bạch Ngọc Đường, trong thành phố S tuyệt đối là duy nhất. Thế nhưng bên cạnh hai người lại xuất hiện thêm một chiếc, cả hai đều lấy làm kinh ngạc. Mui chiếc xe kia mở ra, người trong xe tựa hồ cũng thấy hứng thú với chiếc xe cùng kiểu dáng bên cạnh, nghiêng đầu đánh giá một cách thích thú.

Người lái xe là một người ngoại quốc, một mái tóc đỏ dài rực rỡ, kính râm, sơ mi mở bung cổ, có vẻ phóng túng. Hắn ta ung dung ngắm Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu trong xe. Rất nhanh, đèn xanh sáng lên, người nọ nhướn mi cười cười với Bạch Ngọc Đường, chỉ phía trước. Bạch Ngọc Đường biết hắn ta muốn dừng xe, chỉ tiếc hiện tại đang ở giữa phố, mà bản thân cũng không rảnh để tâm, mặc kệ hắn, tiếp tục nhấn ga, không nhanh không chậm đi trước.

Tên kia vẫn chưa từ bỏ ý định, lái xe đuổi theo, thò tay gõ gõ cửa sổ xe của Bạch Ngọc Đường, miệng lẩm bẩm gì đó không biết.

Triển Chiêu ghé vào tai Bạch Ngọc Đường: “Hắn nói tiếng Ý, nói là ‘Anh đẹp trai, đừng phớt lờ người ta.’” Nói xong, cũng quay ra ngoài cửa sổ xe nói hai câu tiếng Ý.

Chỉ thấy tên kia gật đầu, rất mỹ mãn đi trước.

“Miêu Nhi, cậu nói gì với hắn đó?” Bạch Ngọc Đường tò mò.

Triển Chiêu ‘meo meo’ cười: “Tôi bảo ở đây nhiều người, không ra. Bảo hắn đứng chờ ở chỗ quẹo thứ hai phía trước.”

“Chỗ quẹo thứ hai phía trước…” Bạch Ngọc Đường cười khổ, “Miêu Nhi, cậu lại trêu cợt người ta rồi, chỗ đó không cho phép dừng xe, ngày nào chả có cảnh sát giao thông ở đấy.”

Quả nhiên, khi xe của hai người lướt qua, anh chàng ngoại quốc đã đứng bên chiếc xe của mình, ủ rũ trả lời câu hỏi của cảnh sát giao thông.

Thấy xe Bạch Ngọc Đường đi qua, rõ ràng phát hiện nhưng hắn ngẩng đầu còn chưa kịp mở miệng, hai người trong xe đã cùng vẫy tay với hắn, ý rằng — Bye bye ~~ Rồi dứt áo ra đi.

“À phải!” Triển Chiêu chợt nghĩ tới chuyện gì, túm lấy cánh tay Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Bạch, tới ngân hàng phía trước thì dừng lại!”

“Đến ngân hàng làm gì?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.

“Tháng này bận quá, quên mất chưa chuyển tiền cho cô nhi viện.” Triển Chiêu nói, “Dừng ở trước kia! Chỗ đó có ngân hàng.”

“Cô nhi viện?” Bạch Ngọc Đường lại càng không hiểu, “Chuyển cho cô nhi viện làm gì?”

“Sách xuất bản lần trước không phải bán rất chạy sao.” Triển Chiêu hì hì nói, “Tôi không phải đã hỏi cậu nên dùng tiền làm gì đấy thôi, cậu bảo mạo hiểm đầu tư không bằng quyên cho cô nhi viện.”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt một lúc: “Sau đó cậu đi quyên thật?”

“Ừ ~~” Triển Chiêu gật đầu, “Cũng không tính là quyên góp, chỉ là giúp đỡ một chút, cũng chẳng thể chu toàn được.”

“Miêu Nhi, cậu thực tốt bụng…” Bạch Ngọc Đường xoa xoa đầu Triển Chiêu, “Nếu tất cả những kẻ có tiền đều như cậu thì hòa bình thế giới không còn là mộng tưởng nữa rồi.”

“Đúng đấy.” Triển Chiêu gật gật, đáp lại thực hùng hồn.

Xe Jinbei

Xe dừng lại trước cổng ngân hàng, hai người bước xuống. Bạch Ngọc Đường để ý, có một chiếc xe Jinbei trắng đang đỗ cách đó không xa. Trên xe, một người đàn ông đang ngậm điếu thuốc, liên tục cũng nhìn về phía ngân hàng. Trong lòng Bạch Ngọc Đường thoáng dao động, không thay đổi nét mặt, đi vào theo Triển Chiêu.

Người trong ngân hàng không nhiều lắm, có một bảo vệ cầm dùi cui đi tới đi lui, Triển Chiêu xếp hàng chờ, còn Bạch Ngọc Đường đánh giá tình hình xung quanh, ánh mắt dừng lại ở chiếc Jimbei ngoài cổng, chỉ thấy ở ghế sau có vài kẻ đang đội mũ trùm đen lên đầu.

Khẽ thở dài, Bạch Ngọc Đường lôi thẻ cảnh sát bước nhanh tới quầy, ột nhân viên bên trong nhìn, nói: “Ấn nút báo động báo cháy!”

Đúng lúc đó, chợt nghe ngoài cổng “ẦM” một tiếng, ba kẻ mang mũ trùm đen, trong tay cầm súng vọt vào, mà nhân viên cũng vừa mới kích hoạt hệ thống báo động cho cảnh sát và đội phòng cháy chữa cháy…

Trong nháy mắt, còi hiệu báo cháy vang lớn, ba kẻ xông vào hoảng sợ, không chuẩn bị trước tình huống này.

Móc súng ra, Bạch Ngọc Đường trong chớp mắt đã nổ súng về phía hai kẻ đang đờ người.

Bả vai trúng đạn, cả hai té ngã, súng rơi xuống đất.

“Cảnh sát đây, bỏ súng xuống!” Bạch Ngọc Đường chỉ vào tên cuối cùng.

Kẻ đó tay cầm súng, đang do dự, cửa đằng sau lại chợt mở ra, một người đi vào.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cả kinh, mà cái tên cướp kia cũng phản ứng rất nhanh, xoay người muốn tóm lấy người bước vào làm con tin, không ngờ vừa quay ra, đập vào mắt là một chiếc sơ mi hoa lá cành, tóc dài buông thả đến ngực đỏ rực. Người đó dùng thứ tiếng Trung lơ lớ nói: “Dáng cầm súng xấu quá.” Nói rồi, đánh vào cổ tay cầm súng của tên cướp, tiện thể bẻ một phát

~~Tên cướp kêu lên thảm thiết, súng rơi xuống, ôm lấy tay, ngã đến không dậy nổi.

Người vừa bước vào đó, chính là tên nước ngoài vừa bị Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trêu. Hắn vỗ tay vài cái, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường trước mặt, khen: “Dáng cầm súng của cậu đẹp lắm!”

Lúc này, còi hiệu cảnh sát cũng vang lớn, cảnh sát nhận được báo động, từ bốn phương tám hướng chạy tới, kẻ ngồi trong chiếc Jimbei kia thấy tình huống không ổn, xuống xe lao vào con ngõ ven đường.

Bạch Ngọc Đường chau mày, đuổi theo.

“Ngọc Đường!” Triển Chiêu cũng muốn lao ra cùng, nhưng vừa tới cửa, đã bị anh giai nước ngoài mặc sơ mi hoa lá cành ngăn cản: “Đợi đợi đợi đợi!”

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường đã đuổi theo người vào con ngõ, có phần sốt ruột, trừng tên ngoại quốc bên cạnh: “Làm gì?”

“Cậu ta tên Ngọc Đường, còn cậu? Cậu vừa rồi cố tình trêu tôi!” Tiếng Trung không còn quá nặng, rất đúng tiêu chuẩn.

Triển Chiêu ngẩng đầu liếc hắn, cười lạnh: “Tôi tên gì, anh còn không biết?”

Người nọ thoáng sửng sốt, lại nghe Triển Chiêu nói tiếp: “Rõ ràng biết tiếng Trung còn cố tình nói tiếng Ý, anh chắc chắn tôi có thể nghe hiểu? Không biết chỗ quẹo đó không thể đỗ xe, nhưng kẻ ngu cũng không ngốc đến độ thấy cảnh sát giao thông ở đó mã vẫn dừng lại; nghe thấy còi hiệu báo cháy, còn dám chạy vào ngân hàng; đối mặt với họng súng còn nói giỡn được, động tác tháo khớp tay cũng là động tác chuyên môn của bộ đội đặc chủng… Tôi cũng mặc kệ anh là ai, từ Ý chạy đến đây làm gì, nhưng gần đây chúng tôi đã quá bận rồi, anh nhớ đừng có phạm pháp là được!” Nói xong, mặc kệ người nọ, lao ra khỏi ngân hàng, vội vàng đuổi theo Bạch Ngọc Đường.

Nhìn theo Triển Chiêu đang chạy dần xa, anh nước ngoài thở dài một hơi, lúc này, di động cũng vang chuông.

“Ừ, Eugene đây, sáng nay vừa đến.” Vừa nghe điện vừa trở lại xe, cười: “Gặp rồi, dễ thương thì dễ thương, mà cũng lợi hại quá… Tôi không dám trêu.”

Triển Chiêu theo sâu vào ngõ, chợt nghe “ĐOÀNG” một tiếng ở cuối ngõ, giật mình toát mồ hôi lạnh.

“Ngọc Đường!” Có phần hoảng loạn chạy về nơi súng nổ, ngay chỗ ngoặt, thấy Bạch Ngọc Đường đứng đó, trên mặt đất có một người, chính là tên cướp ban nãy.

“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường ngoảnh lại nhìn Triển Chiêu, sắc mặt thoáng tái xám.

“Làm sao vậy…” Triển Chiêu chạy lại gần, chỉ thấy trên đầu tên cướp đang nằm kia, có một lỗ máu, đã chết.

“Đây là…” Triển Chiêu nhìn cảnh tượng có phần quen mắt trước mặt, không thốt nên lời.

“Tôi chỉ chậm một bước! Hắn vừa rẽ ngoặt thì tôi nghe thấy tiếng súng, đến khi tôi đuổi kịp, vừa lúc thi thể của hắn ngã xuống.” Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn các bức tường bốn phía kín bưng, “Dù hắn có phi thân, tôi cũng nhìn thấy được, nhưng đây đến cái bóng cũng không thấy!”

Triển Chiêu sửng sốt, hỏi lại Bạch Ngọc Đường: “Tiểu Bạch, cậu vừa nói… Cái bóng?”

Hai người không hẹn mà cùng nghĩ tới bức tường cao ngoài thư phòng nhà Ngô Cường —- Cái bóng?!

Xe Jimbei

Bình luận

Truyện đang đọc