S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Con dấu trên tay Trần Phi, không phải là Emilia, mà là một kiểu kỳ quái giông giống như hình dạng chữ “H”, nhưng dường như không phải là chữ cái, lại gần như một chữ “công” (工), bởi vì con dấu hình tròn, nên nhìn sao cũng thấy hợp lý.

“Đây là cái gì?” Triển Chiêu hỏi mọi người, xem có ai nghĩ ra thứ gì hay không.

Nhưng tất cả đều lắc đầu —— nghĩ không ra..

Vì vậy, mọi người đứng trong phòng pháp y, lại quét mắt nhìn đến vai Trần Phi.

Vào mùa hè thứ mát lạnh nhất có thể giải trừ cái nóng là gì? Không phải kem ly, cũng không phải điều hòa quạt điện gì, mà là một lũ u hồn…

Đang nóng muốn chết, đột nhiên có một tiểu quỷ chạy lại “hi” với cậu một tiếng, kiểu gì cậu cũng bị doạ ột thân mồ hôi lạnh ngay.

Trên vai của Trần Phi có vết ấn của hai dấu tay nhỏ, giống như một con sâu róm mình đầy lông lá vậy, khiến người ta mơ hồ cảm thấy được, bên trong không khí nóng bức này có luồng khí mát lạnh thổi qua.

Triệu Hổ phụng phịu, “Thật là ma quái a!”.

“Một đứa bé chắc là không có được khí lực này đâu.” Công Tôn vẫn lạnh lùng phân tích thi thể Trần Phi, “Cậu ta tuy rằng không quá cường tráng mạnh khoẻ nhưng cũng không tính là gầy yếu được, một đứa bé hẳn không có cách nào chế phục được.”.

Mã Hân cởi áo của Trần Phi ra, nhìn vào lưng cậu ta, rồi lắc lắc đầu có vẻ rất hoang mang quay sang nhìn Công Tôn..

Công Tôn cũng bày ra vẻ mặt buồn bực...

“Làm sao vậy?” Triển Chiêu hỏi anh.

“Nếu như là một đứa nhóc, thân thể kia hẳn là rất thấp, nó có thể áp chế Trần Phi, nhất định phải đè lên lưng cậu ta, mà người đang giãy dụa khí lực rất lớn, cậu xem dấu tay lưu lại rõ ràng như vậy, có thể tưởng tượng được hung thủ dùng rất nhiều sức để đè lên … Như vậy có thể suy ra, ở những vị trí khác, cũng sẽ lưu lại một vài dấu vết.”.

“Đúng nha.” Bạch Trì gật đầu, “Nếu như đè lên người cậu ta, lưng sẽ có dấu vết của đầu gối, cho dù nằm úp sấp rồi lấy chân kẹp lấy… hai bên sườn cũng sẽ có dấu, thế nhưng cậu ta không có, lưng với sườn đều rất bình thường.”.

“Dấu tay cũng không bị ngược.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Không phải do ấn xuống từ một hướng khác, chỉ có thể là ấn từ phía đó… Vậy đến tột cùng sao lại làm được thành vầy?”.

“Trừ phi…” Triển Chiêu chậm rãi quay lại nhìn mọi người, “Nhảy lên cao, đè xuống …” Vừa nói, vừa nhấn một cái vào vai Triệu Hổ, Triệu Hổ giật mình nhảy dựng lên.

“Mẹ ơi, kinh khủng quá!” Triệu Hổ chà xát đám da gà..

Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy vụ án này rất kỳ hoặc, lại không có bất luận đầu mối nào.

Triển Chiêu lấy điện thoại di động ra, gọi hỏi Lâm Nhược, “Anh có tài liệu nào ghi chép chiều cao cân nặng của Emilia không a?”

Lâm Nhược nghe xong cũng thấy hết hồn, suy nghĩ một chút rồi nói, “Hình như có tả cô ta vóc người vừa phải, nhưng mà cô ta là nha đầu hầu hạ tiểu thư, khả năng quá nhỏ nhắn xinh xắn cũng không cao lắm đi?”.

Mọi người nhìn nhau, vậy làm sao có quan hệ với dấu tay nhỏ nhắn xinh xắn kia được a?.

“Này, các cậu còn chưa đến à?” Lâm Nhược hối thúc, “Tôi bên này chuẩn bị bắt đầu rồi đó, trời sắp đen thui rồi!”

Mọi người quá chuyên chú nghiên cứu thi thể, trời tối rồi cũng không để ý..

Bạch Cẩm Đường thấy Bạch Ngọc Đường bọn họ có án kiện phải làm thì nói, “Nếu không đi nói với cậu ta một tiếng là được.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu..

Triển Chiêu hai tay đút túi lắc đầu, “Hẳn nên cùng Lâm Nhược hảo hảo nói chuyện, hơn nữa anh ta cũng đang gặp nguy hiểm.”

Bạch Cẩm Đường gật đầu, hành trình vẫn được tiếp tục..

Ba mươi phút sau, mọi người đi ô tô tới gian biệt thự Lâm Nhược tụ tập mọi người.

Triển Chiêu đứng trước cánh cổng sắt màu trắng rất nghệ thuật, nhìn vào vườn hoa hồng bát ngát bên trong, còn có kiến trúc như một toà thành châu Âu phía sau vườn hoa hồng, cả suối phun có pho tượng theo phong cách La Mã cổ đại nữa chứ, không khỏi nhíu mày lắc đầu.

“Sao thế?” Bạch Ngọc Đường tò mò nhìn anh.

Triển Chiêu ôm cánh tay, “Trên đời này thực sự không thiếu kẻ có tiền.”.

Bạch Cẩm Đường đi tới bên cạnh Triển Chiêu, “Cậu đừng dính lấy SCI nữa, ra ngoài thuê một vài người mở một phòng khám tư nhân, lựa mấy tên phú hào rồi nhận làm bác sĩ riêng cho chúng, đi giảng bài toàn thế giới, mỗi năm ra nhiều sách chút, có tiền mua vài căn nhà cao cấp để đầu tư, một năm rưỡi sau cũng sẽ rất có tiền.”

Triển Chiêu khóe miệng giật giật.

Cổng lớn từ từ mở ra, mọi người trong SCI bước vào bằng một con đường rải đầy sỏi trắng, trong vườn hoa hồng trước mắt, bàn cơm đã được bày ra chỉnh tề, có những người phục vụ một thân đồ trắng tiến tiến xuất xuất bưng đồ ăn, trên bàn đều là mỹ thực.

Phía trước không ít người quần áo chỉnh tề.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, nói thế nào nhỉ —— tụ tập ở biệt thự của Bạch Cẩm Đường thú vị hơn nhiều, cơm do Bạch Ngọc Đường và Triển Bạch ma ma làm, dọn bàn là người của SCI, rửa chén là những người ăn mà không nấu, chuẩn bị đồ uống là Bạch Trì… chứ không phải mấy vị “đầu bếp nổi tiếng thế giới” như ở đây.

Bạch Cẩm Đường đưa tay vỗ vỗ vai Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, thấp giọng nói, “Thứ lỗi cho bọn họ a, bọn họ từ l‎úc sinh ra tới giờ chưa thấy gì khác ngoài sự giàu có lộng lẫy vân vân, không thể nào thả cho bọn họ tự lập được đâu …”.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười nhìn Bạch Cẩm Đường..

Chỉ thấy Bạch Cẩm Đường đưa tay vẫy chào những người ở phía xa xa.

“Cẩm Đường! Bên này.” Rất nhiều người chào hỏi Bạch Cẩm Đường, xem ra đều quen biết nhau.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mang theo người của SCI cùng qua đó, Công Tôn bên cạnh không nhanh không chậm đi theo, với tư thế này, ai còn dám mở miệng nói ra hai chữ “mỹ nhân”, bị ăn dao là chuyện khỏi phải bàn!.

Người rất nhiều, vô cùng náo nhiệt, đều đây đó giới thiệu làm quen.

Trần Giai Di đã ở sẵn, cô đảo mắt xung quanh thấy ở đây không ít mỹ nữ, liền vội vàng kéo Mã Hán sang một bên, giám sát chặt chẽ.

Triệu Hổ ôm cánh tay, “Xem cô em Giai Di kìa, nhìn Tiểu Mã ca như muốn ăn tươi nuốt sống tới nơi á, ai nha, cô nương này nhìn thật sặc sỡ, không biết có phải kiểu con gái vài ngày đổi một anh không nữa.”.

“Chị Giai Di không nông cạn thế đâu!” Mã Hân bưng đồ uống đứng một bên, vừa đưa tay kéo kéo Lạc Thiên vừa giảng giải cho Triệu Hổ, “Chị ấy tin vào thượng đế, luôn mơ ước được làm một bà nội trợ đảm đang, lúc nào cũng sẵn sàng rời khỏi giới nghệ sĩ ở nhà làm một nàng dâu ngoan, giúp anh hai sinh nguyên một đội bóng vân vân.”

“Oa…” Triệu Hổ nhìn Mã Hân, “Đám nha đầu mấy đứa bình thường nói chuyện đều không tiết chế thế a?”

“Tiết chế cái gì?”.

Phía sau vừa truyền đến một giọng nói, Triệu Hổ lập tức giật mình rụt cổ lại, đám Tề Nhạc cũng tới rồi a~. Tề Nhạc nhào tới đu lên vai Triệu Hổ, Triệu Hổ hết hồn bật người về phía sau, vai run lên, “Hết hồn nha.”.

Tề Nhạc nhíu mày nhìn cậu ta, “Anh bị sao thế?”.

Triệu Hổ kể cho cô nghe về vụ án lần này, Tề Nhạc hoảng sợ ôm chắc lấy cánh tay cậu, “Thật dọa người!~”.

Trần Du chạy đi lôi kéo Lam Khê, bốn chị em đều đã có bạn, ngọt đến mức những người khác đều trở thành dư thừa.

….

Triển Chiêu mặc kệ, cùng Bạch Ngọc Đường ngồi một chỗ chén đồ ăn.

“Này.” Triển Chiêu nhắc nhở Bạch Ngọc Đường, “Anh hai cậu với Tề Nhạc ở đây cả đấy, hai tên mang hoạ đầy mình cùng xuất hiện, hậu quả rất nghiêm trọng đó.”.

“Cậu đừng có miệng quạ đen nữa đi.” Bạch Ngọc Đường bất lực, “Tôi nói bọn họ giám sát kĩ Lâm Nhược rồi.”.

“Nếm thử rượu vải không?”.

Vừa dứt lời, bên cạnh có một người đi đến, đưa cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hai bình rượu.

Vừa rồi Lâm Nhược có giới thiệu, người bê rượu đó chính là Stephen, chủ nhân của vườn hoa, một trong những ông hoàng của thành phố S từ vài năm trước, bên cạnh đó anh ta đã có một vị hôn thê tên là Lily..

Stephen là một thanh niên khiến người khác vô cùng yêu thích, dân IT và dân kinh doanh đại thể có chút khác nhau, bởi vì làm kỹ thuật, nên tính tình tương đối đơn thuần. Stephen tóc hơi xoăn, nhìn như một sinh viên, nụ cười hết sức sáng sủa, vừa bê rượu lại cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa chỉ vào Tương Bình đang nghiên cứu đĩa sườn cừu ở phía sau, vừa nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, “Tôi có thể chuộc ra được không? Người kia là một thiên tài!”.

Bạch Ngọc Đường mỉm cười, “Tương Bình là một trong những hacker hàng đầu thế giới, nếu cậu ấy rời khỏi cục cảnh sát, từ nay về sau cũng không được tiếp cận máy vi tính nữa.”

“Quả nhiên…” Stephen như đang rất tiếc hận..

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mở bình rượu vải uống một ngụm, cảm thấy thật ngon.

“Aiz~~.” Stephen lại thở dài, xoay mặt nhìn đi đâu đó..

Triển Chiêu thấy anh ta đang ngắm một mỹ nữ tóc ngắn rất khả ái, liền hỏi, “Đó là Lily?”.

Stephen hơi ngại ngùng, “Lâm Nhược nói cậu có thể nhìn thấu nhân tâm, còn có thể nắm rõ nhân tâm trong lòng bàn tay, vậy cậu nói xem, lát nữa tôi …”

“Ừm.” Triển Chiêu không đợi anh ta nói xong đã cười cười gật đầu, “Cô ấy có lẽ cũng đoán được hôm nay anh muốn làm gì nên đã chuẩn bị tốt rồi, anh cứ yên tâm mà làm, nhất định sẽ thành công.”.

“Yes!” Stephen hài lòng hoan hô một tiếng, cứ cảm ơn suốt, sau đó xoay người chạy đi.

“Thảo nào bày bàn trắng trong vườn hoa hồng, hoá ra là muốn cầu hôn.” Bạch Ngọc Đường uống một ngụm rượu, hỏi Triển Chiêu, “Cậu đoán xem bọn họ có biết về cái chết của Đinh Nguyên không?”.

“Hôm nay mấy tờ báo lớn đều đưa tin.” Triển Chiêu gật đầu, “Hẳn là đã biết.”.

“Còn rượu vải không a?”.

Lúc này, một người chạy đến bên bọn họ hỏi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn anh ta, cảm thấy khá quen mắt. Triển Chiêu thoáng cái nhớ ra … Người thanh niên tóc vàng đẹp mắt này là ngôi sao mới nổi trong giới golf thủ, liên tục giành được ngôi vị quán quân, mỗi tội Triển Chiêu không thích chơi bóng nên không biết rõ, lần trước cùng ngồi ăn với lão ba mới nói chuyện qua. Triển Khải Thiên hình như rất tán thưởng anh ta, nói anh ta là một thiên tài, tên là gì nhỉ? Đúng rồi, là Ryan.

Bạch Ngọc Đường cầm một bình rượu nho khác đưa cho anh ta.

“Cảm ơn.” Tiếng Trung của Ryan không tồi, anh ta sau đó cứ nhìn xung quanh, hình như muốn tìm dụng cụ để mở nắp bình.

Chắc ai đó đã lấy đi, bốn phía cũng không có..

Ryan hiển nhiên thuộc kiểu người không thể tự mình gánh vác sinh hoạt, liền gọi một người phục vụ lại, “Giúp tôi mở cái bình này.”

Người phục vụ đang muốn vào phòng bếp tìm dụng cụ để mở.

Thì Bạch Ngọc Đường giơ tay cầm lấy cái bình, đưa đến cạnh bàn nhẹ nhàng gõ một cái, rồi trả lại cho Ryan.

Ryan tiếp lấy bình rượu hai mắt sáng như sao, “Thật xuất sắc!”.

Triển Chiêu ho khan một tiếng..

Ryan nói xong chạy đi chỗ khác náo loạn ầm ĩ … một bộ dáng điên điên khùng khùng.

“Đám người này hình như cũng không khó để ở chung.”.

Triệu Trinh đi tới, trên tay có hai bình rượu, anh vừa mở nắp theo cách thức giống với Ryan, vừa cùng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nói chuyện phiếm.

“Cậu cũng giống đám bọn họ.” Bạch Ngọc Đường thấy anh đưa bình rượu qua, thì khẽ cụng vào.

Triển Chiêu hỏi Triệu Trinh, “Đúng rồi, gần đây người kia có liên lạc với cậu không a?”.

“Người nào?” Triệu Trinh biết rõ còn cố tình hỏi lại.

“Chính là cái kẻ một đầu lông tóc xoã xượi á.” Triển Chiêu híp mắt..

Triệu Trinh bất đắc dĩ lắc đầu, “Triệu Tước ấy hả? Không có a, từ chuyện lần trước xong, đã lâu tôi không thấy ông ấy.”

“Thật không?” Triển Chiêu nhíu mày, “Ông ta không biết đang nghiên cứu cái gì.”.

“Thế nào, lâu không gặp nên rất tưởng niệm?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, Triển Chiêu từ trong hương rượu ngòn ngọt, ngửi ra một mùi chua nhàn nhạt.

Lúc này, ở trước mặt, hai anh em Lam Kỳ và Lam Tây cùng đi tới, phía sau là Lạc Thiên và Mã Hán Triệu Hổ đang sợ hãi rùng mình. Phía sau nữa là một đám cô nương uống rượu xong như phát điên rồi, mọi người ai cũng không dám tới gần..

“Thân thể thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi tình hình của Lam Kỳ.

“Phục hồi rất khá.” Lam Kỳ giơ tay lên, tuy vẫn có thể thấy được đường khâu, nhưng lại không gây bất cứ cảm giác khó chịu nào, trái lại còn thấy đường khâu sao mà mỹ cảm.

Triển Chiêu bỗng nhiên nghĩ, Bobbie tuy rằng đã chết, nhưng sự sống sót của Lam Kỳ chính là một huyền thoại đẹp nhất trên đời, chờ Lam Kỳ cùng Hác Linh kết hôn sinh con, truyền kỳ về Bobbie sẽ vẫn được tiếp diễn qua các thế hệ. Đương nhiên, mong sao các đời sau của bọn họ đều giống như Hác Linh, di truyền được y thuật thần kì của Bobbie, nhưng cũng cần có những con người thiện lương nhân ái để phát triển, với phẩm chất của Lam Kỳ và Hác Linh, chuyện này hẳn là không thành vấn đề.

“Chú!”.

Bên này mọi người đang uống rượu, Mã Hân đột nhiên chạy qua, hướng về phía Lạc Thiên.

Lạc Thiên quay đầu lại nhìn, thấy cô đầu tóc rối loạn liền giúp cô chỉnh lý lại một chút, vô cùng săn sóc quan tâm, “Uống ít một chút, lát về không khéo lại say khướt.”.

Mã Hân hé miệng cười, cho vào lòng bàn tay anh một thứ gì đó, “Lát nữa giúp cái này tí.”

Lạc Thiên nhìn thứ trong tay mình, thấy đó là một khối đá cuội thì có chút khó hiểu nhìn Mã Hân.

Mã Hân chỉ chỉ một vật hình cầu màu đen ở trên lầu hai phía xa xa.

“Cái kia, lát nữa lúc cắt dây, anh hãy ném hòn đá này lên, nhớ là sau khi Stephen cầu hôn thành công a!”.

Lạc Thiên ngầm hiểu, gật đầu, “Cứ để anh.”.

Mã Hân hôn anh một cái rồi xoay người chạy mất.

Lạc Thiên quay đầu lại, thì thấy Triệu Hổ mở miệng, “Chú~, cháu cũng muốn …”.

Mọi người bị chọc cười, Lạc Thiên đưa tay cốc cho cậu ta một cái.

Bên này đang đùa giỡn, thì ở đầu bên kia có chút xôn xao.

Mọi người quay đầu lại thì thấy trong vườn hoa, Stephen đã quỳ một gối xuống cầm lấy tay Lily.

Những cô gái khác che miệng a che miệng, chuẩn bị thét chói tai a chuẩn bị thét chói tai..

Lạc Thiên cầm hòn đá cuội, khẽ ngắm một cự ly thuận tiện, giờ chỉ cần Lily gật đầu liền lập tức ném hòn đá lên.

“Emilia …”.

Ngay khoảnh khắc Stephen chuẩn bị thâm tình thốt lên tên người yêu dấu và nói lời cầu hôn, thì không biết ai đột nhiên nói một tiếng “Emilia”.

Thoáng chốc, bầu không khí có chút cứng ngắc..

Khi mọi người lấy lại tinh thần, liền cảm thấy giọng nói này vô cùng quỷ dị, giống như là —— một đứa bé, lại có chút nữ tính hoà trong đó. Hơn nữa mang theo giọng mũi nồng đậm, không giống như phát âm của người bản xứ.

Bạch Ngọc Đường nhìn khắp nơi, nhưng người quá nhiều quá ầm ĩ, một chút phát hiện cũng không có, không xác định được giọng nói kia vọng lại từ chỗ nào.

“Nhaaaaa

~!”.

Trong lúc bầu không khí ngưng trọng, chợt nghe Lily hoảng sợ che miệng thét lớn, rồi run tay chỉ vào nhà kiếng đang trồng hoa.

Cô như đang phải chịu thứ gì kinh khủng lắm, tiếng kêu đến tê tâm liệt phế. Stephen quay đầu lại nhìn thoáng qua, vội vã đưa tay che mắt cô lại, dường như cũng nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ.

Bạch Ngọc Đường chạy tới bên bọn họ nhìn theo, rồi nhíu mày ngoắc ngoắc với mấy người đứng sau, vừa dặn dò Lâm Nhược mới chạy tới, “Các anh đều ở trong sân đừng đi đâu hết.”.

Bạch Ngọc Đường mang theo Lạc Thiên, Mã Hán cùng Triệu Hổ chạy về phía nhà kính, những người khác đều đứng lại ở giữa vườn hoa, Tương Bình kiểm kê lại nhân số.

Triển Chiêu đứng ở phía trước, đối diện với vị trí của căn nhà kính, nhìn vào phía trong căn nhà không biết từ bao giờ đã được mở cửa, chứng kiến được một màn vô cùng thê thảm.

Giữa căn nhà kính, lộ ra một cái đầu người, tóc vàng, khuôn mặt quyến rũ, tuổi trẻ tràn trề sức sống … chỉ tiếc hai mắt đã bị doạ đến mức trợn to, rời khỏi chiếc cổ giờ chỉ còn vết máu lưu lại, giờ phút này đây đã không còn khả năng sinh tồn —— chính là Ryan, tay golf thiên tài nọ.

Bạch Ngọc Đường chạy đến bên ngoài nhà kính thì phát hiện cửa đã được mở chốt, anh đẩy cửa bước vào, thì thấy bên một bức tường trong căn nhà hoa hồng có dựng một cái giá màu đen hình dạng cổ quái, trên cái giá này có đầu của Ryan, phía dưới, là thi thể Ryan đang nằm úp sấp. Thứ làm đứt đoạn thi thể chính là một tảng đao được chém xuống.

“Đây là cái gì?” Triệu Hổ lẩm bẩm..

“Đoạn đầu đài.”.

Lúc này, Công Tôn mang theo Mã Hân tiến vào, Triển Chiêu cũng đã tới cửa vườn hoa.

“Vừa mới chết.” Công Tôn kiểm tra thi thể một chút, nhíu mày, “Không quá mười phút đâu.”.

Mọi người nhịn không được thổn thức, vì sự ra đi của một thiên tài trẻ tuổi mà siết chắt tay đau xót.

Bạch Ngọc Đường cũng có chút tự trách, bọn họ đem toàn bộ lực chú ý đặt trên người Lâm Nhược, không nghĩ tới chuyện những người khác cũng có thể bị hại.

“Ngọc Đường.”.

Lúc này, Triển Chiêu đột nhiên kêu Bạch Ngọc Đường một tiếng..

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại..

Triển Chiêu chỉ chỉ cái giá nọ, “Thanh đao kia hình như có thể di động lên xuống, cậu cho nó di chuyển để nhìn một chút xem.”

Bạch Ngọc Đường đi qua, đeo găng tay vào rồi đẩy thanh đao lên, đoạn giữa cái giá này quả nhiên có một lỗ thủng, thanh đao khớp vào là vừa đẹp.

Mọi người lui ra phía sau vài bước để quan sát, lập tức trong đáy mắt không hẹn nhưng cùng hiện lên hình ảnh con dấu trên tay thi thể Trần Phi ——thanh đao này, khi nhấc lên có hình dạng của một chữ “H”, cũng chính là một chữ “công” dựng ngược.

Nhớ tới một tiếng “Emilia” trong khoảng không hư vô mờ mịt vừa rồi, một buổi đêm ngày hè nóng bức, soạt một cái, trở nên lạnh lẽo đến vô cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc