S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Cháy rừng không phải là chuyện đùa, mặc kệ hiện tại có phải là mùa cao điểm phòng cháy chữa cháy hay không thì khu vực lân cận luôn có cư dân sinh sống, chỉ một mồi lửa thôi cũng có thể gây ra những tổn thất nặng nề.

Vì thế, quản lý Lâm vội vàng chạy đi gọi cứu hỏa, R và T vẫn cứ đừng ở đó sủa lớn liên hồi, dường như là còn có điều gì đó không thích hợp.

“Mùi thịt cháy!” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nói.

“Ý cậu là bên trong có người?” Triển Chiêu nhìn thấy Bạch Ngọc Đường định lao vội đi liền nhanh tay giữ chặt, “Ngọc Đường!”

“Để chúng tôi đi cho.” Lúc này, đội cứu hỏa đã tới, Bạch Ngọc Đường cũng mượn họ một bộ đồ phòng hộ mặc vào rồi xuống theo. Triển Chiêu cũng biết không thể cản được anh đành sốt ruột đứng gần đó chờ đợi.

Triệu Cần ở bên nhìn thấy, nhíu mày không nói lời nào.

Mọi người vọt xuống dưới hiện trường, nhìn ngọn lửa lớn quét qua mãnh liệt, trên mặt đất ngổn ngang xác rắn cháy đen.

“Là mùi thịt rắn bị nướng cháy?” Bạch Trì hỏi.

Công Tôn gẩy một con rắn lên ngửi thử, lắc đầu, “Mùi không giống!”

Lúc này, đội viên phòng cháy chữa cháy đã xâm nhập được vào trung tâm ngọn lửa, Tần Âu ngăn Bạch Ngọc Đường đang muốn xông vào, “Đội trưởng, tôi có kinh nghiệm, để tôi đi cho!”

Tất cả mọi người đều biết trước kia anh chính là đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy của cảnh cục, bởi vậy Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, đem bộ đồ phòng hộ giao cho Tần Âu. Tần Âu nhanh chóng mặc vào rồi theo chân những đội viên kia. Một lát sau………….Tần Âu cùng hai ba đội viên khác khiêng từ trong đám cháy ra một cái tủ sắt lớn.

Từ bên trong tủ sắt truyền ra tiếng của một người phụ nữ đang la hét đến chói tai, có chút khó chịu.

Tần Âu tháo mặt nạ phòng độc xuống thở hổn hển, nói, “Bên trong có rất nhiều mồi săn thú, thỏ hoang……còn có………”

“Có gì?” Mọi người khó hiểu.

Tần Âu khẽ cau mày, “Thi thể người cụt tay cụt chân, dường như cũng đã được ngâm qua formalin rồi.”

Lúc này, cửa tủ sắt kêu tiếng “Két” một cái mở ra, bên trong là một người phụ nữ đầu tóc rối bù đang muốn bỏ chạy, vừa ôm đầu vừa điên cuồng la hét như một người mất trí.

Tất cả đều nhíu mày, trong chiếc tủ sắt kia có đặt một thiết bị cung cấp dưỡng khí đơn giản, trên màn hình là những con số đếm ngược biểu thị khoảng thời gian có thể duy trì, hiện tại đang dừng ở con số 5.

Tủ sắt dẫn nhiệt rất nhanh, bên trong xem ra rất nóng, từng mảng đỏ trên da dẻ người phụ nữ kia hẳn là do bị bỏng. Nhưng hình như bà ấy bị dọa sợ tới phát điên rồi, vừa khóc lóc vừa kêu gào, miệng cứ lặp đi lặp lại mãi một câu, “Chuyện không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi a a!”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, kêu Lạc Thiên và Triệu Hổ đỡ người phụ nữ đó dậy, nhưng vẫn khá là khó khống chế.

Bạch Trì lo gọi xe cứu thương, Triển Chiêu ở bên người phụ nữ nói mấy câu, sau đó thì từ từ dẫn dắt, “Hít sâu, thở nhẹ………….”

Người phụ nữ kia dần dần bình tĩnh lại, ngây ngốc làm theo những tiết tấu mà Triển Chiêu phát ra.

“Thả lỏng.” Triển Chiêu gật đầu, đã thành công khiến cho người này yên ổn.

Bấy giờ, tất cả mới có thể nhìn thật rõ ràng, người phụ nữ này tuổi chừng bốn mươi, thân hình gầy dộc, hai gò má hóp lại, giống như là đã bị bỏ đói vài ngày. Mái tóc dài màu nâu vô cùng hỗn độn, cạnh mắt có vết tì, hẳn là thường xuyên đeo kính mắt quanh năm.

Triệu Cần đột nhiên kêu lên một tiếng, “A?! Chủ nhiệm!”

Bạch Ngọc Đường hỏi, “Cậu quen chị ta?”

Triệu Cần gật gật đầu, “Cô ấy là chủ nhiệm khoa giáo dục.”

“Thì ra là giáo viên trường đại học mà cậu đang học?” Triển Chiêu hỏi, “Cũng là trường giáo sư Hác giảng dạy ư?”

“Phải……..”

Thời điểm Triển Chiêu nhắc đến giáo sư Hắc, đã chú ý thấy sự biến hóa rất nhỏ trong ánh mắt vị chủ nhiệm kia. Nhờ ánh lửa, con ngươi trong mắt bà ta giãn ra rõ rệt.

Triển Chiêu nhíu mày, “S-O-R.”

“Cái gì?” Tất cả mọi người buồn bực, Này lại là thuật ngữ mới sao.

Triển Chiêu nhìn nhìn mọi người, “Hiệu ứng Pavlov.”

“À.” Tất cả gật gật đầu.

Triệu Cần nhíu mày hỏi Triệu Hổ, “Anh cũng biết.”

“Vớ vẩn.” Triệu Hổ lườm y một cái, “Ông đây cũng không phải phường thất học.”

Triệu Cần biết người này vừa mới bị mình châm chọc chức nghiệp cảnh sát cho nên còn cáu kỉnh, cũng không nói gì thêm nữa.

“S-O-R nghĩa là Điều kiện – Phản xạ – Hành vi.” Triển Chiêu nói, “Chị ta bị đối đãi như vậy ắt sẽ có một lý do, mà lý do đó khi nhắc đến, theo bản năng sẽ làm cho chị ta sợ.”

“Lý do gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Chú ý vào con ngươi.” Triển Chiêu đối diện với vị nữ chủ nhiệm, nói, “Hung thủ.”

Đồng tử biến hóa, hơi căng ra, đôi mắt cũng trừng lớn.

“Sát hại.”

Con ngươi giữ nguyên biểu hiện như cũ.

“Hác Linh.”

Vẫn vậy, nhưng gương mặt lại lộ vẻ kinh hoàng.

“Tai nạn máy bay.”

Con ngươi không phản ứng, chỉ có mí mắt khẽ rung.

Cũng không biết vị chủ nhiệm kia bị Triển Chiêu tác động như thế nào mà lại ngoan ngoãn ngồi im như một con rối gỗ, nghe gì đáp nấy.

“Trần Khả Tình.”

Đôi mắt vô thức chớp một cái.

“Triệu Cần.”

Triệu Cần đứng bên hơi sửng sốt.

Vị chủ nhiệm kia không có biến hóa gì.

“Chân tướng.”

Lại thêm một cái chớp mắt nữa, dường như rất không yên ổn.

“Bảo thù.”

Lần này đồng tử tiếp tục dãn ra.

Triển Chiêu trầm mặc trong chốc lát, rồi nói, “Thực xin lỗi…………”

“A!” Người nọ bỗng nhiên kêu lên, tựa như được ai đó cởi dây trói cho vậy, bịt chặt lỗ tai ra sức lắc đầu, lặp đi lặp lại mãi một câu, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi!”

Triển Chiêu lắc lắc đầu. Lúc này, nhân viên cấp cứu từ dưới chân núi đã lên tới nơi, Bạch Ngọc Đường phân phó cho Bạch Trì cùng Lạc Thiên đi theo, đưa người tới bệnh viện.

“Miêu nhi, những phản ứng vừa rồi nói lên điều gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Những người khác cũng gật đầu. Trong lúc chờ cho đội phòng cháy chữa cháy dập tắt hoàn toàn ngọn lửa, tất cả vây quanh Triển Chiêu chờ nghe lời giải đáp.

“Tôi dùng thí nghiệm phản ứng đồng tử kỳ thực là muốn thông qua đó xác định mức độ kích động cũng như cảm xúc của chị ta với những sự vật được nêu.” Triển Chiêu giải thích.

Công Tôn gật đầu, “Con ngươi chính là vật có tương tác với những biến hóa của cơ thể. Ví dụ như, khi ta khẩn trương, hưng phấn hoặc là khiếp sợ ta đều rơi vào trạng thái căng thẳng, các cơ co rút lại, gián tiếp làm cho đồng tử mở rộng ra. Và ngược lại, khi cơ thể ở trạng thái thả lỏng, hoặc dây thần kinh giao cảm bị tổn thương, các cơ không bị tác động sẽ trùng xuống, khiến cho đồng tử như bị thu hẹp lại, thậm chí là không thể mở lớn hơn.”

Triển Chiêu gật gật đầu, Công Tôn đứng trên góc độ của bên pháp y giải thích quả nhiên so với chính mình nói sẽ dễ hiểu hơn, “Các nhà tâm lý học thường sử dụng loại thủ pháp này để phán đoán tâm tình của người bệnh, nó còn được ứng dụng rộng rãi trong việc thẩm vấn chứng thực tội danh. Những biểu hiện phản hồi của vị chủ nhiệm kia đã nói cho ta biết hết thảy những điều sau đây:

[Hung thủ, sát hại, Hác Linh – Là thứ khiến chị ta sợ hãi];

[Tai nạn máy bay – Làm lòng chị ta bất an];

[Trần Khả Tình – Chị ta nghi ngờ];

[Triệu Cần, chỉ là để so sánh – Chị ta hoàn toàn không có phả ứng, trong trí nhớ không có cái tên này];

[Chân tướng – Khiến chị ta càng thêm bồn chồn];

[Báo thù – Thì cực kỳ sợ hãi];

[Thực xin lỗi – Là điều duy nhất chị ta có thể làm].”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Triệu Hổ nghĩ nghĩ, “Tổng kết lại là gì?”

Triển Chiêu híp mắt liếc sang phía Bạch Ngọc Đường, Cậu tổng kết đi, dù sao cậu cũng rành việc này lắm mà.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ, “Có thể nói, rõ ràng là Hác Linh đã bị sát hại, có chủ mưu. Tai nạn máy bay khiến cho chị ta bồn chồn, khả năng Trần Khả Tình có liên quan là rất cao, việc xảy đến với chị ta ngày hôm nay chính là bị báo thù, cho nên vô cùng lo lắng, mà điều duy nhất chị ta có thể làm dường như chỉ là nói lời xin lối. Xem ra……….vị chủ nhiệm này cũng không phải là hoàn toàn không có liên quan đâu.”

“Bạch đội trưởng.”

Lúc này, các đội viên đội phòng cháy vẫy tay ra hiệu, “Xong rồi!”

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, người bên khoa giám định cũng đã tới, chờ thăm dò qua hiện trường rồi thu thập chứng cứ. Chỉ là ngọn lửa cháy lớn như vậy, những thứ còn sót lại cũng không nhiều. Bên đội phòng cháy chữa cháy đã cử người qua phối hợp xác định nguyên nhân gây hỏa hoạn.

“Có chất dẫn cháy.” Đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy chỉ cho Bạch ngọc Đường thấy một can xăng chổng trơ trên mặt cỏ.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, Tần Âu dẫn người qua xem.

“Thế này đủ để khẳng định là cố ý phóng hỏa rồi.” Tần Âu nhìn xung quanh.

“Gọi đội cảnh khuyển tới hỗ trợ đi.” Bạch Ngọc Đường nhắc Trương Long, Vương Triều nhanh chóng đi lục soát, tránh để kẻ phóng hỏa lẩn trốn trong núi.

Tần Âu tiến vào bên trong đống phế tích, Triệu Hổ và Mã Hán đi vòng xung quanh.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đứng ở ngoài quan sát, đột nhiên Bạch Ngọc Đường quay sang hỏi Triển Chiêu, “Về tệp tin kia, cậu thấy thế nào? Miêu nhi?”

“Đối phương hẳn là quen biết với Mã Hân hoặc là Trần Du.

Triển Chiêu thản nhiên nói.

“Không phải chứ.” Triệu Hổ nghe được chạy lại hỏi, “Tiến sĩ Triển, anh nghĩ là hai cô bé kia bán đứng chúng ta sao?”

Triển Chiêu cười cười, “Tôi không phải có ý này.”

Mã Hán cũng nghe thấy, lòng hơi lo lo, lần trước Trần Du và Mã Hân đều là mục tiêu tiếp nhận cuộc điện thoại ‘Tiếng hát nhân ngư’, Trần Du bị tác động thiếu chút nữa đi tìm cái chết, ngay sau đó là đến Mã Hân.

“Trần Du và Mã Hân đều có số điện thoại của chúng ta, lại là cầu nối duy nhất giữa Hác Linh và Trần Khả Tình.” Bạch Ngọc Đường đi về phía trước, ngồi xuống xem xét những xác rắn cháy đen, “Án này rõ ràng là một vụ báo thù, kế hoạch của đối phương được chuẩn bị vô cùng chu đáo, cho nên nhất định sẽ điều tra toàn bộ những mối quan hệ của những người có liên quan. Thân phận của Mã Hân khá đặc biệt, Trần Du cũng quen biết với chúng ta…….Cho nên, phạm vi điều tra của chúng ta tất cả đều nằm trong khả năng đối phó của hung thủ.”

Mã Hán và Triệu Hổ đã hiểu.

Mã Hán nghe xong cúi đầu, “Nếu Trần Du và Mã Hân đều bị đối phương lựa chọn, thì dường như hung thủ tình nguyện gây hại cho Trần Du chứ tuyệt không muốn thương tổn gì tới Mã Hân.”

“Ừ!” Triển Chiêu gật đầu khen ngợi, “Tiểu Mã ca quả nhiên nhạy bén sâu sắc a!”

Mã Hán nhìn trời, cái biệt danh này khởi nguồn từ Triệu Hổ, ấy vậy mà giờ đây cả cảnh cục, ai ai cũng lấy nó để gọi anh.

“Là do người nọ gửi cho Trần Du đoạn ghi âm Tiếng hát nhân ngư kia trước nên……….Mã Hân mới có sự phòng bị sao.” Triệu Hổ vừa dứt lời, đã nghe Trần Dần và Triệu Cần đồng loạt thốt lên, “Tiếng hát nhân ngư?!”

Trong mắt hai người họ dường như đang phát sáng lấp lánh a lấp lánh, biểu tình y hệt những lúc Công Tôn đụng đến mấy thi thể cổ quái ha.

Triển Chiêu nhìn trời, “Không phải là nhân ngư thật sự, chỉ là thứ âm nhạc trong truyền thuyết thôi.”

“Âyz.” Trần Dần cùng Triệu Cần tụt hứng, Lại là giả sao!

“Đây là một hành động được ăn cả ngã về không.” Triển Chiêu đi đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường, xem xét những phế tích cháy đen, “Vẫn chưa tới đâu, những hành động khủng bố mấy ngày qua chỉ là hồi chuông báo trước cho người bị nhắm đến thực sự mà thôi.”

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, “Đối với một người mang trong lòng những điều hổ thẹn thì sống giữa tầng tầng sợ hãi còn dằn vặt hơn là vì sợ hãi mà chết đi.”

“Trước là hù dọa ngươi, cho ngươi cảm thấy sợ hãi tột cùng, rồi lại thả ngươi trở về trạng thái an toàn, yên ổn, nhưng cũng chính ở thời điểm ngươi không ngờ tới nhất, khiến cho ngươi chết mà không thể nhắm mắt.” Triển Chiêu lắc lắc đầu, ‘Điển hình của sự hận thù tột độ, nhất định là có một nỗi oán hận khắc cốt ghi tâm.”

“Có thể là báo thù cho Hác Linh hay không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Đừng quên.” Triển Chiêu nhắc nhở, “Lần đó là tai nạn máy bay, người chết không chỉ có mình Hác Linh đâu.”

“Ý cậu là còn có Lam Kì?’ Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Trần Du ở chỗ Lam Tây trở về liền bị ám hại.”

“Tai nạn máy bay kia……..chúng ta hẳn là phải điều tra sâu thêm một chút rồi.” Triển Chiêu cười cười,” Tìm người thực sự biết rõ chuyện.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Các cảnh viên vẫn đang bận rộn, cách đó không xa, Trần Dần ngồi trên một tảng đã lớn, nhìn Triệu Cần hai mắt thẳng tắp nhìn chăm chăm hai người Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bàn bạc về vụ án, cùng những người khác đang cặm cụi tỉ mẩn thu dọn hiện trường, tìm kiếm manh mối.

“Cậu hãy thử dỡ bỏ đề phòng, tin tưởng thêm một lần nữa đi.” Trần Dần mở miệng, “Dù sao cũng không tổn thất gì.”

Triệu Cần quay đầu lại nhìn Trần Dần.

Trần Dần chỉ chỉ vào đầu mình, “Bằng trực giác của ta………..họ là những con người đáng tin cậy.”

Triệu Cần cúi đầu im lặng, một lúc sau liền đi tới sau lưng Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, “Tôi có một số việc……..”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn cậu.

Triệu Cần muốn đưa cho cả hai một chiếc di động đã cũ sờn. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trước đó đã từng thấy trong túi áo khoác của Trần Dần có một chiếc điện thoại mới tinh, nãy còn dùng để tra cứu số liệu. Mà chiếc này thì đã cũ, tuy nhiên lại được nạp điện thực đầy đủ, còn vô cùng cẩn thận mà cất giữ ở sâu trong túi quần.

“Ba năm nay, tôi vẫn luôn mang nó theo bên mình, cước phí hàng năm, nạp điện hàng ngày đều là tôi làm cả. Tôi vẫn hy vọng có một ngày, cô ấy lại gọi điện về.” Triệu Cần mở mục tin nhắn, “Giáo sư Hác là người mà tôi kính trọng nhất, tình cảm giữa hai chúng tôi rất đặc biệt, cô ấy thương yêu tôi, chẳng khác nào một người chị ruột trong gia đình.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày, Mã Hân cũng từng nói, Hác Linh là một người vô cùng tốt, lại và một thầy thuốc, một nhà nhân loại học có tài, chỉ tiếc là ra đi khi còn dang dở.

“Lần đó, cô ấy rời đi, để tới một hòn đảo nhỏ làm công việc giám định thi thể.” Triển Cần thấp giọng nói, “Nơi đó vẫn có những phần tử nổi loạn còn sót lại, đáng ra không nên đi. Ngày đầu tiên tới nơi, cô ấy có nhắn tin về.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng tiến lại xem, nội dung tin nhắn là – [Tiểu Cần, cô vừa mới đáp xuống xong, vượt Thái Bình Dương cảm giác thật tuyệt vời, nhìn hòn đảo nhỏ giữa lòng đại dương xanh thẳm chẳng khác nào một ánh sao trên bầu trời vậy đó.]

“Đây là của ngày hôm sau.” Triệu Cần mở tin kế tiếp.

[Tiểu Cần, tình hình nơi đây không hề thê thảm như cô đã tưởng tượng, cư dân trên đảo rất hiếu khách, cảnh ngộ của họ thật bất công, còn có, cô gặp được một người rất đặc biệt nha.]

“Tin thứ ba.”

[Còn nhớ ngày đó cô từng nói gì không? Đại dương xanh thẳm, hòn đảo nhỏ như một ánh sao trên trời, vậy mà tại nơi đây có thể gặp được người đó, thật là kỳ diệu.]

“Thứ tư.”

[Hôm nay suýt nữa là cô bị phần tử bạo động bắt đi rồi, người nọ rất dũng cảm gọi dân quân địa phương tới cứu cô, lúc về, sẽ dẫn đi gặp em ^-^.”]

“Ngày thứ năm, thì cô không nhắn một tin nào hết.” Triệu Cần nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Ngày thứ sáu, tôi nhận được một cuộc điện thoại.”

“Cô ấy nói gì?” Triển Chiêu hỏi.

“Cái gì cũng không nói, chỉ có khóc thôi.” Triệu Cần đè nén âm thanh, “Cô ấy vốn là một người rất kiên cường, rất bình tĩnh, trước giờ tôi chưa từng thấy cô khóc, lại còn khóc tới mức tê tâm liệt phế như thế nữa, sau cùng là một tiếng nổ rất mạnh át sang.”

“Là tiếng nổ máy bay sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Không phải, vì ngoài tiếng khóc của cô ấy ra, tôi không hề nghe thấy những tiếng hoảng loạn cũng không nghe thấy tiếng gió quật của dòng nghịch lưu, ngược lại đầu bên kia có tiếng hải âu kêu, cùng với một âm thanh khác……”

“Âm thanh gì vậy?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thanh hỏi.

“Là tiếng cười.” Triệu Cần nhíu mày, “Cô Hác khóc thương tâm như vậy mà bên cạnh lại có người cất giọng cười!”

“Là ai cười, nam hay nữ?”

“Tôi nghe không ra! Kỳ thật là không chú ý đến.” Triệu Cần biểu tình rối rắm, “Khi ấy tôi bị tiếng khóc của cô giáo làm cho bối rối, lúc sau chạy đi báo cảnh sát, bọn họ đều bảo tôi đã nghe nhầm, không ai chịu tin tôi!”

Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ bả vai cậu, “Yên tâm đi, hiện tại cả cái chết của Hác Linh, cả vụ tai nạn máy bay đều xuất hiện rất nhiều nghi vấn, chúng tôi sẽ tiến hành điều tra lại.”

Triệu Cần gật gật đầu, Bạch Ngọc Đường kêu cậu lát nữa theo họ về cảnh cục, lấy những chi tiết đó lưu lại làm lời khai.

“Đại dương xanh thẳm, đảo nhỏ như một ánh sao trên bầu trời a……..” Triển Chiêu cảm khái, nở nụ cười.

“Phải.” Bạch Ngọc Đường cũng gật gật đầu, “Lam Kì.”

☆、

Thuật ngữ S-O-R (S-R): thực chất là chuỗi phản ứng [ Kích thích → Tiếp nhận → Hồi đáp ] nhưng do chị Nhã viết là [ Điều kiện – Phản xạ - Hành vi ] nên mình giữ nguyên.

Soredium [sə"ri:diəm] = Sự kích thích.

Bình luận

Truyện đang đọc