Đến hừng đông, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rốt cục cũng đem gian phòng thu dọn ổn thoả một chút, Triển Chiêu tắm rửa xong liền lăn lên giường vù vù ngủ, Bạch Ngọc Đường cẩn thận đắp chăn cho anh, thu thập những thứ cần tẩy rửa ném vào trong sọt rồi cầm ra bên ngoài, vừa lúc thấy Lisbon nằm ngoài hành lang, còn có tiểu sư tử đang tựa vào người Lisbon say giấc.
“Lisbon, sao lại ngủ ngoài cửa?” Bạch Ngọc Đường đi qua, thấy cửa phòng của Bạch Trì và Triệu Trinh mở, Bạch Trì đang một mình thu dọn trong phòng.
“Trì Trì.” Bạch Ngọc Đường đi vào, khẽ nhíu mày, “Triệu Trinh đâu, sao có mình cậu thu dọn?”
Bạch Trì nói, “Nga, anh ấy ở phòng làm việc phía sau, ngày mai có một buổi biểu diễn rất quan trọng, giờ đang chuẩn bị đạo cụ… Anh ấy cũng muốn giúp em, nhưng em bắt anh ấy đi chuẩn bị đồ trước, dù gì công việc cũng quan trọng hơn.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, bụng nói tiểu gia hỏa này một lòng nghĩ cho Triệu Trinh a, rất sợ người khác hiểu lầm hắn, “Sao cậu không nói một tiếng để mọi người đến giúp.”
“Em dọn cũng xong rồi.” Bạch Trì cười tủm tỉm.”Anh đâu? Đang ngủ?”
Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, “Vừa dọn xong đã ngã xuống rồi.”
Bạch Trì nở nụ cười, đem những món y phục cuối cùng gấp xong, nhét vào trong ngăn kéo, gian phòng cũng coi như đã dọn tốt, rất sạch sẽ ấm áp.
Bạch Ngọc Đường bảo Bạch Trì ném đồ cần giặt vào giỏ để anh đem xuống phòng giặt đồ dưới lầu.
“Đi ngủ sớm một chút.” Bạch Ngọc Đường đóng cửa lại cho Bạch Trì, “Ngày mai phải dậy sớm.”
“Vâng.” Bạch Trì gật đầu.
Từ phòng của Bạch Trì đi ra, Bạch Ngọc Đường tiếp tục đi về phía trước, thấy phòng của cặp song sinh cũng còn sáng đèn thì có chút buồn bực, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đang khép hờ ra thì thấy hai người bên trong đang đeo kính 3D xem phim gay cấn, Bạch Ngọc Đường nhanh chóng đóng cửa lại, lắc đầu… loại sinh hoạt tập thể thế này thật đúng là quái dị a.
Lại đi tiếp qua phòng của Bạch Cẩm Đường, thấy bên trong cũng còn tia sáng, Bạch Ngọc Đường liền đẩy cửa thì thấy Bạch Cẩm Đường đang ở bên bàn xem văn kiện.
Thấy Bạch Ngọc Đường đẩy cửa tiến đến, Bạch Cẩm Đường hỏi anh, “Còn chưa ngủ?”
“Vâng.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Sắp ngủ, đại ca còn không ngủ?”
“Xem xong văn kiện này đã.” Bạch Cẩm Đường nói.
Bạch Ngọc Đường liếc mắt thấy trên giường trống trơn mới nhớ ra, hôm nay Công Tôn muốn khám nghiệm tử thi cả đêm, vừa định lui ra, đột nhiên Bạch Cẩm Đường nói, “Đúng rồi Ngọc Đường.”
“Vâng?” Bạch Ngọc Đường nhìn anh.
“Quên nói cho cậu biết, căn phòng đó có cách âm.” Bạch Cẩm Đường nói.
Bạch Ngọc Đường sửng sốt.
Bạch Cẩm Đường cười cười, “Muốn làm gì thì cứ đóng cửa lại mà làm, không cần tiết chế.”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, dở khóc dở cười nói với Bạch Cẩm Đường một tiếng, “Sớm ngủ đi a.” Rồi ra ngoài.
Cầm quần áo ném vào phòng giặt ủi xong, bên ngoài màn đêm thâm trầm, Bạch Ngọc Đường đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, phía trước là khu vườn đã được cắt tỉa gọn gàng, xe của bọn họ đều ở trước cửa, phía trên bức tường cao cao có loé lên tia sáng màu hồng của camera, trên cửa sắt có khoá nhận diện vân tay, còn có thiết bị báo động cảm ứng.
Anh lại nhìn quanh bốn phía, xung quanh không có bất luận toà nhà cao tầng nào, xa xa, mơ hồ có thể thấy cổng lớn của cảnh cục, đèn trên đường đặc biệt sáng, dãy cửa hàng tiện lợi hai bên hoạt động suốt đêm, rất náo nhiệt, bởi vậy cứ qua một lúc sẽ có cảnh sát tuần tra đi ngang qua.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Bạch Ngọc Đường dựa vào kinh nghiệm dồi dào của mình phán đoán —— muốn đánh lén biệt thự này độ khó vô cùng vô cùng lớn.
Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường không hiểu sao có chút đói bụng, liền đi vào phòng bếp, trong tủ lạnh vẫn còn nguyên liệu nấu ăn, anh nhanh nhẹn làm một đĩa mỳ Ý, hương vị thơm ngon dẫn dụ cả Bạch Cẩm Đường cùng hai chú bạch sư cùng xuống lầu, Lisbon hơn nửa đêm đã ngốn một tảng thịt bò lớn, tiểu sư tử cũng đã gặm một khối thịt nhỏ hơn, Bạch Ngọc Đường hỏi Bạch Cẩm Đường, “Đại ca, có muốn ăn không?”
Bạch Cẩm Đường suy nghĩ một chút, nói, “Ừ… Chắc anh mang đến cho Sách một phần… À, đúng rồi, còn có cô gái đang ở cùng hắn nữa.” Nói xong, bắt Bạch Ngọc Đường làm đầy hai cái cà mèn rồi cầm lấy ra ngoài.
Bạch Ngọc Đường vừa ăn no khuôn mặt thoả mãn, lên lầu tiến vào trong chăn, ôm lấy con mèo nào đó đã say giấc, ngủ.
Bên trong cảnh cục, mọi người phấn đấu tới tận hừng đông, rốt cục cũng chép xong hai bản kiểm điểm vạn chữ, tay đã có chút tê dại, Liễu Thanh và Trầm Trọng Nguyên cầm xấp giấy lên, đột nhiên minh bạch Bạch Ngọc Đường bắt bọn họ chép câu “hợp tác gắn bó” kia đích thực có hàm ý … Quả nhiên, toàn đội hợp tác mới là then chốt, chỉ là… hai người trong lòng hiểu rõ, tính tình của mình thuộc loại quái đản, làm ở đâu cũng không bền, SCI đều là đội viên già dặn kinh nghiệm, ở trong giới cảnh sát đều là những nhân vật phong vân, không biết bọn họ cùng những người như thế làm sao mà ở chung.
“Này.” Tương Bình từ bên trong đi ra, vừa gặm pizza vừa nói với mọi người, “Đêm nay tôi thức chơi game, các cậu ngủ đi, tôi gác đêm cho, ngày mai không chừng các cậu có việc phải ra ngoài, tôi có thể ngủ bù.”
Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên đều có chút giật mình, hỏi, “Trực ban không phải để nghỉ ngơi, đến sáng mới được nghỉ chứ?”
“À… nếu đội trưởng nói sáng hôm sau phân tích vụ án thì bọn tôi sẽ tụ lại một chỗ phân tích sơ qua trước rồi về nhà nghỉ ngơi, bất quá thông thường bọn tôi không có về nhà, trực tiếp cùng nhau ngủ đến sáng hôm sau luôn.” Trương Long trả lời.
“Cho nên bây giờ mọi người nhân cơ hội ngủ chút đi.” Vương Triều chỉ chỉ vào phòng nghỉ, “Có giường có chăn có sô pha.”
Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên nhìn nhau một lát, Trầm Trọng Nguyên vỗ vỗ Liễu Thanh, nói, “Cậu đi ngủ đi, tôi cùng Tương Bình chơi game.”
“Thật không?” Tương Bình giật mình.
Trầm Trọng Nguyên cởi áo khoác cùng hắn ngồi xuống đấu game, một giờ sau, Tương Bình kích động đến nước mắt dâng trào a, rốt cục cũng có người cùng hắn đấu game thâu đêm!
Trong phòng pháp y, Mã Hân cùng Công Tôn đang kiểm tra thi thể, thấy nhiều thi thể như vậy, Mã Hân vừa làm vừa thở dài, “Ai, dạo này người chết ngày càng nhiều, một vụ án mới chỉ bắt đầu đã chết một đống như vậy, thực sự là.”
Công Tôn cười cười, nói, “Trong tay em đều là nữ sinh đó.”
“Vâng.” Mã Hân gật đầu, “Thi thể bị phá hỏng quá nặng, em đang tìm nguyên nhân tử vong… Hả?”
“Làm sao vậy?” Công Tôn nhìn Mã Hân.
“Tiên sinh, anh nhìn khuôn mặt người chết nè.” Mã Hân chỉ chỉ cỗ thi thể đang được kiểm nghiệm, khuôn mặt cực độ thối rữa, con mắt nhô ra, môi không trọn vẹn.
Công Tôn đi qua, nhìn thoáng qua rồi khẽ nhíu mày, hắn với lấy kính lúp ở bên cạnh soi thật sát vào mặt thi thể… trên khuôn mặt bị phóng đại quá mức, có một vẻ tươi cười cứng ngắc vô cùng quái dị.
Công Tôn giương mắt, cùng Mã Hân nhìn nhau… Hai người vô thức kiểm tra toàn bộ những thi thể còn lại, hết thi thể này đến thi thể khác, chỉ thấy… những thi thể này đều có điểm giống nhau, chính là … trên mỗi khuôn mặt đều có một dáng cười quỷ dị.
“Y hệt điệu cười lúc chết của nam sinh kia.” Công Tôn nhíu mày, “Xem ra đây chính là nguyên nhân tử vong!”
Đang nói chuyện, chợt nghe ngoài cửa phòng pháp y có hai tiếng gõ.
Mã Hân giật mình kinh ngạc, Công Tôn cười, “Em cũng có lúc bị giật mình à?”
Mã Hân bưng ngực nói, “Đại ca vẫn dạy em, làm con gái phải như chim nhỏ nép vào lòng người, phải chịu không nổi nửa điểm kinh hách, phải hơi ủy khuất môt chút liền khóc, phải thấy sợ liền kêu lên, rồi khóc đến kinh tâm động phách, nếu không sẽ không gả đi được!”
Công Tôn cười cười lắc đầu, đi tới mở cửa ra, quả nhiên thấy Bạch Cẩm Đường đang đứng, trên tay còn cầm hai cà men.
Công Tôn cũng đoán là Bạch Cẩm Đường, quả nhiên vừa nghĩ đến hắn hắn đã có mặt.
“A!” Mã Hân vui sướng hỏi, “Là đồ ăn khuya sao?”
Bạch Cẩm Đường gật đầu, “Ngọc Đường làm mỳ Ý.”
“Có lộc ăn nha!” Mã Hân liền chạy tới cười hì hì đỡ lấy một phần, nói cảm ơn Bạch Cẩm Đường rồi mở hộp, lại vừa ăn vừa chạy đến bên thi thể nhìn quanh, còn nói, “Tiên sinh, liều lượng thuốc có ảnh hưởng gì đến dáng cười này không?” Nói đến đây thì tán thán, “Tay nghề đội trưởng quả là không còn gì phải bàn, người đàn ông chuẩn mực a, đã đẹp trai lại còn biết nấu cơm!”
Công Tôn có chút bất đắc dĩ nhìn Mã Hân, “Hân, em nếu còn muốn gả đi thì đừng vừa nhìn chằm chằm vào thi thể vừa ăn thế, nam nhân nào cũng chịu không nổi đâu.”
Mã Hân vẻ mặt sa sút tinh thần, “Em quả nhiên không xong rồi… Rất may em còn có hi vọng với mấy ông chú, hắc hắc, mấy ông chú đều mang bộ mặt giống bài tú-lơ-khơ, chắc là có thừa năng lực chịu đựng đó.”
Bạch Cẩm Đường lấy ghế cho Công Tôn ngồi xuống ăn, vừa nhìn thoáng qua phòng pháp y liền nhíu mày, “Mọi người đang tra án gì vậy? Đại tàn sát à? Thi thể nhiều như vậy?”
“Ừ, mười mấy người lận, hơn nữa không phát hiện ra chút manh mối nào.” Công Tôn lắc đầu, “Quả là có đẳng cấp… Loại sát thủ này nhất định phải được đưa vào trong sử sách của ngành hình sự.”
Bạch Cẩm Đường tựa hồ có chút hứng thú, hỏi, “Nhiều người như vậy, sao có thể giết hết, lại còn thối rữa đến mức này?”
Công Tôn cười cười nhìn anh, “Khó có lúc thấy anh hứng thú với thi thể nha.”
Bạch Cẩm Đường vươn tay, nhẹ nhàng lau đi sốt cà chua bên mép Công Tôn, rồi khẽ liếm ngón tay ấy, nói, “Anh thông qua thi thể mà lý giải em.”
Mã Hân đang cầm cà mèn gật đầu, “Chà, lời này thật có đẳng cấp.”
“Đúng rồi.” Công Tôn lại ăn một đũa lớn, rồi hỏi Bạch Cẩm Đường, “Cả năm nay anh đều đến Ý phải không?”
“Ừ.” Bạch Cẩm Đường gật đầu.
“Nghe nói qua xác chết mỉm cười chưa?” Công Tôn hỏi.
Bạch Cẩm Đường ngẩn người, “Là phong tục của cái nhóm người gì gì đó trên đảo phải không?”
“Vâng.” Mã Hân gật đầu, cầm lấy túi vật chứng đựng chiếc dây chuyền mặt nạ qua cho Bạch Cẩm Đường nhìn, “Người Phoenicia.”
Bạch Cẩm Đường nhận lấy cái mặt dây chuyền kia nhìn thoáng qua, một lát sau mới nói, “Anh hình như đã thấy qua.”
“Anh đã đến cái đảo đó?” Công Tôn hiếu kỳ.
“Ừm.” Bạch Cẩm Đường lắc đầu, “Cái mặt dây chuyền này… Hình như anh thấy có người đeo nó.”
…
Nghe xong lời Bạch Cẩm Đường nói, Mã Hân cùng Công Tôn đồng loạt ngừng ăn, Mã Hân đi tới nói, “Cái mặt dây chuyền này rất đặc biệt a, em đã đi lùng hết chợ đồ cũ, chợ bảo vật vân vân đều tìm không ra, em cũng hỏi mấy người bạn thích sưu tầm mặt dây chuyền, bọn họ đều nói chưa từng thấy!”
Bạch Cẩm Đường khẽ nhíu mày, cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi hỏi Công Tôn, “Thi thể này … có phải trước khi chết đều đang cười?”
“Đúng vậy!” Công Tôn cùng Mã Hân đều có chút kinh hỉ, chẳng lẽ Bạch Cẩm Đường biết đầu mối có liên quan đến vụ án?
Thấy hai người vẻ mặt mong đợi nhìn chính, Bạch Cẩm Đường khoát khoát tay, nói, “Anh chẳng có gì đặc biệt đâu, chỉ là… ở Ý đã từng phát sinh án kiện tương tự.”
“Nga?” Công Tôn hiếu kỳ, “Tương tự?”
“Ừ.” Bạch Cẩm Đường gật đầu, “Anh nghe cha nuôi anh nhắc đến.”
“Cha nuôi… Lão Leonard?” Công Tôn hỏi.
Bạch Cẩm Đường gật đầu.
Mã Hân nhai nhai mỳ Ý cảm thán —— không có thiên lý a, vừa đẹp trai vừa thành thục lại là con nuôi nhà mafia… Bạch Cẩm Đường còn không phải hình mẫu nam nhân sát gái trong tiểu thuyết thiếu nữ sao.
“Châu Âu bây giờ vẫn còn tồn tại rất nhiều phần tử phát xít” Bạch Cẩm Đường đem mặt nạ trả lại cho Mã Hân, nói, “Bọn họ bình thường đều làm một ít chuyện kinh khủng tàn bạo, đối với loại phần tử cực đoan này, ngay cả xã hội đen cũng phải đau đầu.”
Công Tôn gật đầu, đích xác, xã hội đen có sao cũng không qua mặt nổi phát xít.
“Khi đó, hình như có thành lập một đoàn thể đặc thù, toàn thanh niên trẻ tuổi ở trong đó, là thành viên của chủ nghĩa phát xít mới, tên của tổ chức đó là Xác chết mỉm cười, từng thành viên đều có một mặt dây chuyền như vậy.” Bạch Cẩm Đường nói “Năm đó cũng xảy ra vài án giết người bằng thuốc độc Xác chết mỉm cười… Bất quá về sau vụ án đó chứng minh giống như một tách trà ô long thôi.”
“Ô long?” Mã Hân cùng Công Tôn đều hiếu kỳ, “Người chết còn uống ô long?”
“Ừ.” Bạch Cẩm Đường gật đầu, “Đám thanh niên này dùng thuốc để gây ảo giác… Có người uống thuốc vô liền nghĩ mình là Hitler tái thế… Thế nhưng cũng có vài người dùng quá liều liền ly kỳ tử vong, trên mặt còn có nét cười. Lúc cảnh sát phát hiện đột nhiên có quá nhiều người chết như vậy, tưởng trong giới mafia có cái gì biến hóa, sau điều tra rõ ràng mới biết, thì ra do một đám thanh niên dốt nát nháo mà thành, kết quả án tử đó chấm dứt, cũng không xuất hiện người chết vì độc Xác chết mỉm cười nữa.”
“Chủ nghĩa phát xít mới” Công Tôn cầm chiếc mặt nạ lên nhìn một lúc lâu, hỏi, “Cái này… Cách chúng ta rất xa a.”
Bạch Cẩm Đường nhún nhún vai, anh chỉ từng nhìn thấy qua thôi.
“Người Châu Á rất ít cơ hội để tiếp xúc với mấy thứ này?” Công Tôn khẽ nhíu mày.
“Không nhất định nga.” Mã Hân nói, “Hiện tại internet khắp nơi, chỗ nào không thể biết a?”
“Vậy lúc đó, người chết thân thể có trọn vẹn không? Còn có, trong bụng có nuốt ngón tay nào không?” Công Tôn lại hỏi.
“Nuốt ngón tay, của chính mình?” Bạch Cẩm Đường hỏi.
“Không, của người khác.” Công Tôn nói.
Bạch Cẩm Đường nhíu mày, “Có thể là thủ đoạn mà xã hội đen đối phó với kẻ phản bội, nhưng đa số là nuốt của chính mình.”
“Có ý nghĩa gì?” Công Tôn khó hiểu.
“Khi phát hiện kẻ phản bội, cắt đầu ngón cùng đầu ngón chân, sau đó bắt y nuốt vào, ý tứ là, y giết hại tay chân.”
“Vậy cắt tai, cắt mũi, cắt mắt?” Công Tôn hỏi.
Bạch Cẩm Đường nhíu mày, “Những nơi này… Có thể là hình phạt riêng chăng?”
“Bị chuột ăn thì sao?” Công Tôn hỏi.
“Nga, cái này thì rất hay xuất hiện, phương pháp hủy thi diệt tích tốt nhất.” Bạch Cẩm Đường gật đầu, “Còn có bị ăn sống nữa.”
Mã Hân tương nuốt ngụm mỳ cuối cùng xuống rồi nói, “Tiên sinh, sao em thấy, cái tên sát thủ chúng ta gặp, giống một nồi lẩu thập cẩm?”
“Lẩu thập cẩm?” Công Tôn cười, “Tên này mới nha.”
“Anh xem hắn xem, vừa phát xít mới, vừa xã hội đen, vừa lạm dụng hình phạt riêng lại còn hủy thi diệt tích.” Mã Hân nói, “Quả là làm chuyện xấu đến tận cùng.”
Công Tôn gật đầu, “Nói không chừng, cái này chính là đầu mối… Lẩu thập cẩm!”