S.C.I. MÊ ÁN TẬP

“Aii...” Triển Chiêu nằm ườn lên giường, “Mệt mỏi quá a.”

Bạch Ngọc Đường ngồi bên cạnh anh, vẫn không ngừng lo lắng, “Miêu Nhi, anh hai có thật là sẽ không sao chứ?”

“Yên tâm đi.” Triển Chiêu xoay xoay cổ, ngáp một cái rõ to, “Ngoại trừ vẫn bị phong toả một phần ký ức ra, những thứ khác đều đã phục hồi như cũ, tính tình hẳn cũng không còn thô bạo khó khống chế nữa, bất quá tốt nhất vẫn là đừng nên đụng chạm vào vùng ký ức cấm kia, nếu không sẽ càng thêm thống khổ, dù sao người nọ hình như cũng không giống Triệu Tước, chọn dùng phương thức ôn hòa.”

Bạch Ngọc Đường thở dài, “Đến tột cùng là ai làm a...”

Lúc này, tiểu sư tử cũng đã leo lên giường, đại khái đã vài ngày không gặp được Triển Chiêu nên hoảng đến cuống cuồng, vừa leo lên đã chạy lại loạn cọ, trong miệng hừ hừ không biết là muốn nói gì.

Triển Chiêu đưa tay xoa xoa bụng nó, “Mỳ Mỳ...”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Lại thành Mỳ Mỳ từ lúc nào rồi? Lần trước không phải đang gọi là Bánh Bánh sao?”

“Bởi vì lần trước nó thích ăn bánh trứng, nhưng gần đây cậu không phát hiện ra à, nó thích ăn mỳ Ý cậu làm a.”

Bạch Ngọc Đường nhìn trời thở dài, rồi cũng ngã xuống tựa vào Triển Chiêu.

Anh vừa nằm xuống, bụng lập tức thấy nặng ịch, Bạch Ngọc Đường nhìn xuống, thì phát hiện là Lỗ Ban vừa nhảy lên.

Bạch Ngọc Đường hai tay đặt sau đầu, nhìn nó, nhìn nó, tuy rằng đã thon thả đi không ít, nhưng chung quy vẫn là một nhóc mèo béo khả ái, “Lỗ Ban, trọng lượng của mày đúng là không phải thứ một con mèo nên có a...”

“Meo meo ô~.” Lỗ Ban cuộn tròn trước ngực Bạch Ngọc Đường, nó gần đây rất mẫn cảm, đặc biệt là mấy từ kiểu như béo vừa rồi.

“Lilya đâu?” Triển Chiêu đưa tay nhéo nhéo tai Lỗ Ban.

Lỗ Ban tựa vào ngực Bạch Ngọc Đường liếm liếm móng vuốt.

“Chắc đang chơi với Tiểu Dịch a.”Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng xoa lưng cho Lỗ Ban, “Tiểu Dịch hình như rất thích Lilya.”

“Ừ.” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Đích xác a, có người nói mèo là loài động vật dễ bị hấp dẫn dị tính, Lilya là tiểu mỹ nhân, đương nhiên sẽ bị Tiểu Dịch hấp dẫn, Tiểu Dịch rất đáng yêu mà.”

“Thế à.” Bạch Ngọc Đường cười điểm nhẹ vào mi tâm của Triển Chiêu, “Miêu Nhi, lúc bé không nhuộm tóc nhỉ, nếu cũng nhuộm vàng cho cậu, hiệu quả khẳng định là y chang Tiểu Dịch đó.”

“Cậu đang nói chính cậu đó à.” Triển Chiêu trở mình, chọc chọc quai hàm của Bạch Ngọc Đường.

Hai người đang nhu tình nhìn nhau, thì có tiếng gõ cửa nhẹ.

Giương mắt nhìn ra ngoài, thì thấy đó là Tiểu Dịch, quả nhiên, trong tay có ôm Lilya.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhóc, cười hỏi, “Tiểu Dịch, làm sao vậy?”

“Cháu có chuyện muốn nói.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường đứng lên, dắt thằng bé vào trong, đóng cửa lại, Triển Chiêu vẫy vẫy cậy nhóc, Tiểu Dịch liền tiến lại.

“Nói cái gì?” Triển Chiêu rất ôn hòa hỏi Tiểu Dịch.

“Vâng...” Tiểu Dịch ôm Lilya ngồi bên giường, “Là về người lúc trước muốn hại ba ba cháu.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, Bạch Ngọc Đường hỏi, “Là Lương Nhạn sao?”

“Vâng.” Tiểu Dịch ngồi xếp bằng trên giường, tựa hồ có chút rụt rè.

Triển Chiêu trừng mắt liếc Bạch Ngọc Đường ―― đừng hung dữ vậy!

Bạch Ngọc Đường nhìn trời ―― tôi hung dữ hồi nào a?

Triển Chiêu quay đầu lại khẽ cười với Tiểu Dịch, đem tiểu sư tử cùng Lỗ Ban đều đặt bên cạnh cậu nhóc, để cậu nhóc đừng khẩn trương nữa, rồi hỏi, “Cháu làm sao biết được?”

Tiểu Dịch do dự một chút, từ trong túi lấy ra một thứ gì đó, giao cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu nhận lấy xem, thì thấy đó là một con búp bê thủ công, đường khâu rất tinh xảo, thoạt nhìn qua thì giống như một chú heo nhỏ, rất nhỏ, có thể nắm trong lòng bàn tay, cùng cỡ với mấy cái mặt dây chuyền, chưa tính đến độ tinh xảo khéo léo.

“Đây là cái gì?” Triển Chiêu hỏi Tiểu Dịch

“Người kia cho cháu.” Tiểu Dịch nói.

“Lương Nhạn?” Bạch Ngọc Đường cũng sửng sốt, ngồi hẳn xuống nhìn thằng bé.

“Vâng.” Tiểu Dịch ôm chặt lấy Lilya, gật đầu, Triển Chiêu lại trừng Bạch Ngọc Đường ―― mỉm cười a mỉm cười!

Bạch Ngọc Đường xấu hổ, tận lực dùng biểu tình ôn hòa nhìn Tiểu Dịch, hỏi, “Tiểu Dịch, búp bê này, là Lương Nhạn đưa cho cháu sao?”

Tiểu Dịch gật đầu, “Vâng, sau này cháu thấy ảnh chụp của hắn, mới biết người đó chính là kẻ đã hại ba ba cháu, hắn đến trường tìm cháu đó.”

“Lúc hắn tới tìm cháu, cháu mấy tuổi rồi a?”Triển Chiêu hỏi.

“Gần đây thôi... A, mới hồi tết à.”

...

Câu trả lời của Tiểu Dịch làm Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường há miệng, “Cái gì?!”

“Cháu vừa nói là hắn mới tìm cháu trong năm nay thôi?!” Bạch Ngọc Đường trở mình xuống giường tìm ảnh chụp trong tư liệu về Lương Nhạn, đưa cho Tiểu Dịch xem, “Cháu xác định là hắn?!”

“Vâng.”Tiểu Dịch gật đầu, “Đúng a.”

Biểu tình của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lúc này chỉ có thể dùng khiếp sợ để hình dung.

“Miêu Nhi...”

“Hử?”

“Cậu ta không phải đã chết sao?!”Bạch Ngọc Đường đơ mặt hỏi Triển Chiêu, “Thế nào lại...”

Triển Chiêu cũng mãnh liệt lắc đầu, án tử này vốn cùng án u linh kia không nhiều thì ít cũng có quan hệ, lúc này đây lại càng không thể tưởng tượng nổi.

“Tiểu Dịch, cháu xác định đúng là người này sao? Hắn có nói tên hắn không?”

Tiểu Dịch lắc đầu, “Không có, hắn chỉ hỏi cháu có phải là Tần Dịch không thôi.”

“Ừ, sau đó sao?”

“Sau đó hắn cho cháu món đồ chơi này.”Tần Dịch kể, “Hắn nói, đối với ba ba thì đây là một thứ rất trọng yếu.”

“Vậy sao cháu không đưa cho ba ba xem?”Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Nhỡ có nguy hiểm gì a.” Tiểu Dịch lắc đầu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khóe miệng nhịn không được giật giật ―― bởi vậy mới mang đến ình sao, đúng là một thằng nhóc giỏi lý sự.

“Sao không đưa cho Triệu Tước?” Triển Chiêu nghi hoặc.

“Cháu không biết chú ấy có phải người tốt không nha.” Tiểu Dịch lầm bầm một câu, “Ba ba nói, không thể tin tưởng người xa lạ, bất quá hôm qua ba ba cũng nói, các chú có thể tin được.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, thằng nhóc này không tồi a, y chang Dương Dương, lại một bé con hai mươi tư chữ hiếu.

Bạch Ngọc Đường nắn nắn con búp bê vải kia, lại nhìn nhìn cân nhắc một hồi, thì phát hiện ra bên trong hình như có gì đó.

Triển Chiêu cầm con búp bê hỏi Tiểu Dịch, “Bọn chú mở ra được không?”

Tiểu Dịch nháy mắt mấy cái.

“Yên tâm, bọn chú chỉ nhìn xem bên trong có gì thôi, rồi sẽ nhờ chị Hân Hân khâu lại cho cháu.”

“Vâng, được!” Tiểu Dịch gật đầu.

Triển Chiêu cầm kéo tới, Bạch Ngọc Đường nhận lấy, Triển Chiêu nhíu mày như muốn tự mình động thủ, Bạch Ngọc Đường vẻ mặt xem thường nhìn lại ―― năng lực động thủ của cậu hầu như bằng không mà còn muốn làm? Cẩn thận cắt vào tay đó!

Triển Chiêu không thể làm gì khác hơn là phiền muộn đưa cả kéo cả thứ kia cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nắn nắn, phát hiện bên trong có một vật cứng, một phiến mỏng cỡ đồng xu ―― có khi đúng là tiền xu không?

“Phải thứ gì nguy hiểm không?” Triển Chiêu nhìn qua.

“Hẳn là không thể nào.” Bạch Ngọc Đường cân nhắc, “Có thứ bom để cả năm còn chưa phát nổ sao?”

“Hay là... tìm Tần Âu đến xem xem?”

“Không được, phải không còn nguy hiểm mới đưa ba ba xem!” Tần Dịch lập tức nhíu mày.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, hảo bất công!

Nói đùa một hồi, Bạch Ngọc Đường tự mình động thủ, cẩn cẩn dực dực tháo đống chỉ xung quanh ra, bên trong có một ít vải vụn, thoạt nhìn cũng có chút lâu năm, nhìn như là vải hồi xưa hay dùng làm giẻ lau này nọ.

Triển Chiêu cầm đống ruột bên trong nhìn một chút, nói, “Chắc không phải được làm từ một năm trước đâu, vừa nhìn đã thấy có chút lâu năm rồi.”

“Ừ.” Bạch Ngọc Đường lấy hết đống ruột ra thì phát hiện bên trong có một miếng kim loại mỏng màu bạc, quả nhiên cùng loại với một đồng xu.

Bạch Ngọc Đường cầm thứ đó khẽ ước chừng, “Ừm... Rất nặng a, hẳn là bằng thiếc.”

“Bên trên có hoa văn.” Triển Chiêu nói, đưa tay chỉ chỉ vào một mặt của nó.

“Đây là cái gì?” Bạch Ngọc Đường không quá minh bạch nhìn vào những đường cong cổ quái quấn lấy nhau thành một bức vẽ bất quy tắc, còn có một chuỗi các chữ số.

“Ừm...”Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Chữ số...”

“Mặt đối diện cũng có hoa văn.” Bạch Ngọc Đường lật miếng kim loại đó lại, thì thấy phía dưới có một ký hiệu, ký hiệu này rất cổ quái, là một con chim kỳ lạ, phía dưới còn có một biểu tượng lục mang tinh.

*lục mang tinh: sao sáu cánh

“Lục mang tinh.” Triển Chiêu khẽ nhíu mày, “Biểu tượng lục mang tinh có rất nhiều ý nghĩa, phổ biến nhất là hai loại, một loại đến từ tôn giáo Ấn Độ cổ đại, tượng trưng cho sức mạnh chỉnh thể khi nam nữ giao hợp. Mặt còn lại thì mọi người đều biết, là kí hiệu của Đạo Do Thái, thiêng liêng không thể vấy bẩn. Hẳn là không phải ý nghĩa thứ hai, vì Đạo Do Thái sẽ kiên quyết không để một con chim lên trên lục mang tinh thiêng liêng của họ.”

“Còn có gì nữa?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“À... Còn lại là ý nghĩa hiệu triệu ma quỉ, vì nó tượng trưng cho song tính kết hợp... Bởi vậy phạm vi sử dụng của nó giống như của ngũ sừng tinh, vô cùng rộng lớn, rất nhiều tà giáo cũng dùng nó là kí hiệu ình.”

*ngũ sừng tinh: sao năm cánh

“Tà giáo cũng dùng a?”

“Thì cái nam nữ song tu đó.” Triển Chiêu nói, “Cái bí tông trong truyền thuyết của đức Phật Di Lặc, tạo hình cũng giống một lục sừng hình đó thôi?”

“...”Bạch Ngọc Đường trầm mặc một hồi, rồi kéo áo Triển Chiêu.

“Gì thế?” Triển Chiêu khó hiểu.

“Tư thế lúc hai ta làm, trông không giống...”

“Hứ.” Triển Chiêu trừng Bạch Ngọc Đường, nhìn nhìn sang Tiểu Dịch đang ngồi một bên ―― trong này có con nít đó!

Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, không giỡn nữa, lại hỏi “Vậy con này là con gì? Diều hâu không giống diều hâu, kên kên cũng không giống kên kên... Là cái giống gì a?”

“Ừm... Phương diện này tôi không hiểu rõ bằng Trì Trì, nhóc ấy ưa thích tự nhiên cùng địa lý, nên đọc rất nhiều sách về lĩnh vực này.” Triển Chiêu nghĩ nghĩ, rồi hỏi, “Trì Trì đâu? Còn đang đọc sách sao?”

“Ừ, còn đang nghiên cứu ma quỷ, tà giáo các loại gì đó, không phải vừa mới nói đã sợ muốn điên rồi sao.” Bạch Ngọc Đường cũng có chút bất đắc dĩ.

Triển Chiêu cân nhắc một chút, lấy điện thoại ra, gọi đi...

Chỉ chốc lát sau, Bạch Trì đã ôm một quyển sách dày đứng ngay cửa, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.

“... Trì Trì, sao lại tiều tụy thế a?”Bạch Ngọc Đường cười hỏi.

Nỗi khổ của Bạch Trì một lời không thể nói hết được, mấy ngày nay Triệu Trinh nghỉ ngơi đủ rồi, buổi tối liền náo loạn, cậu lại đang tìm hiểu mấy thứ hiếm lạ cổ quái này, nên luôn ngủ không được, ngủ không được thì nép sát vào lưng của Triệu Trinh... Kết quả đương nhiên là bị ăn tươi. Vì vậy cậu ban ngày thì lo lắng hãi hùng, ban đêm thì phải tiếp thu quấy rối của Triệu Trinh, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi cực độ a.

“Chuyện gì a.” Bạch Trì đi vào, tựa ở trên giường, kéo Tiểu Dịch qua xoa xoa đầu thằng bé. Bạch Trì đặc biệt thích con nít, đang cùng Triệu Trinh thương lượng việc nhận con nuôi. Cậu đặc biệt ước ao được như Angelina Jolie, có thể nhận con nuôi từ các nơi trên thế giới, nhà mình trở thành một liên hiệp quốc thu nhỏ, còn có thú vị nào bằng? Với tài lực của Triệu Trinh chuyện này hẳn là có thể a.

*Angelina Jolie: vợ của Brad Pitt

Chỉ là Triệu Trinh chết sống cũng không đáp ứng, cũng không phải là không muốn, chỉ là thế giới riêng của hai người còn chưa có hưởng thụ đủ a, chưa đến bốn mươi tuổi thì đừng nghĩ đến chuyện đó! Vì vậy Bạch Trì vẫn đưa hàng loạt mấy con thú cưng về nhà chăm, hiện tại thì chăm thêm Dương Dương cùng Tiểu Dịch.

“Trì Trì, đây là loài chim gì a?”Triển Chiêu hỏi.

Bạch Trì nhận lấy đồng tiền nhìn một chút, sửng sốt, “A!”

“Làm sao vậy?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hỏi cậu.

“Đây là gà móng a.” Bạch Trì nói, rồi chạy về phòng, ôm theo một quyển bách khoa toàn thư siêu dày qua.

* Gà móng: tiếng anh là Hoatzin, tiếng việt đầy đủ là gà móng Nam Mỹ

Dương Dương cũng chạy tới xem náo nhiệt, bò lên trên giường ngồi cạnh Tiểu Dịch.

Chỉ thấy Bạch Trì mở bách khoa toàn thư ra, lật đến một trang giấy rồi đưa đến trước mặt Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Hai anh xem! Đây là gà móng, sinh sống trong những khu rừng nhiệt đới ở Nam Mỹ, phi thường hiếm thấy, chúng nó so với vịt cũng không sai biệt lắm, rất giỏi bơi nhưng không thể bay.”

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào con gà móng mình phì đầu nhỏ cả nửa ngày thì phun ra một câu, “Thật xấu.”

“Đúng a.”Triển Chiêu cũng gật đầu, “Tỉ lệ thân mình mất cân đối nghiêm trọng!”

Dương Dương cùng Tiểu Dịch cũng tán thành, Tiểu Dịch chỉ vào hình nói, “Thật giống gà nha, bụng lại bự.”

“Mấy người không được nói nó thế nha!”Bạch Trì nóng nảy, “Gà móng không phải là loài chim bình thường, nó là động vật tiền sử đó, là loài chim nguyên thuỷ nhất trên thế giới còn tồn tại!”

“Địa vị lớn như vậy a...”Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, nói với Triển Chiêu, “Ngoại trừ gấu mèo ra, lại có thêm một con nữa tôi thấy ngờ vực rồi đó...”

“Gấu mèo thì sao a?!”Tiểu Dịch và Dương Dương cùng nhau quay lại nghiêm túc liếc Ngọc Đường, “Gấu mèo rất khả ái!”

Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ, “Không phải không phải... Then chốt là, hai đứa xem nó béo như vậy, ngốc như vậy lại còn kén ăn, sinh một đứa nhóc nhỏ như thế cũng sinh mất cả nửa ngày, sinh mãi mới được hai con thì chỉ nuôi sống được một, lúc bế con theo không cẩn thận còn có thể đè chết nó... Chẳng biết sao lại sống lâu vậy nữa?”

Tiểu Dịch cùng Dương Dương nhìn nhau, mãnh liệt phản bác, “Không hề nha, gấu mèo rất thông minh!”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, là chú không tốt, chú không nên hoài nghi chúng nó.”

Hai đứa nhóc lúc này mới buông tha anh.

“Loại gà móng này có điểm gì đặc biệt không?”Triển Chiêu hỏi Bạch Trì, “Tỷ như có ý nghĩa tượng trưng gì không?”

“Ý nghĩa tượng trưng á... Không có gì đặc biệt đâu.” Bạch Trì lắc đầu, “Loại động vật này cũng không giống như chim ưng được điêu khắc thành đủ các loại thần kỳ hung hãn này nọ a, nói trắng ra chỉ là một con gà gô cổ quái lông dài biết bơi mà thôi...”

Triển Chiêu hòa Bạch Ngọc Đường cùng nhau gật đầu, “Hình dung rất chuẩn xác a!”

Bạch Trì cười gượng hai tiếng, “Nga... Đúng rồi, tập sinh hoạt của gà móng rất cổ quái, … ít nhất … là hiếm thấy trong tất cả các loài chim.”

“Tập quán gì cơ?”

“Chính là... Chúng nó sống theo quần cư, hơn nữa lấy gia đình làm đơn vị, thường thì một quần cư như thế là do mười gia đình gà móng tạo thành.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhíu nhíu mày.

“Chậc...” Triển Chiêu lắc đầu, “Loại tập tính gia đình này cũng không đại biểu cho cái gì a, cũng không phải loại ý nghĩa quỉ quái gì... còn có đống hoa văn cùng kí tự....”

Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường đứng lên, hỏi, “Còn mệt không?”

Triển Chiêu lắc đầu, “Đã sớm tỉnh rồi.”

“Chúng ta quay về SCI họp thôi, án tử cậu có chút manh mối rồi đúng không?”

“Ừ.” Triển Chiêu cũng đứng lên, “Đúng vậy, án tử lần này trộn lẫn quá nhiều yếu tố gây nhiễu, bởi vậy vốn đơn giản lại bị phức tạp hóa lên, phải tách bỏ những thứ không liên quan ra, chúng ta trở lại chỉnh lý a chỉnh lý.”

“Ừ.” Bạch Ngọc Đường thay đồ, nhắn tin cho toàn bộ SCI đến phòng làm việc tập hợp.

Nói xong, hai người lập tức ra ngoài, Bạch Trì cũng ngồi không yên, cũng đi theo, Triệu Trinh đương nhiên rảnh rỗi mang theo Lisbon cũng rảnh rỗi không kém đuổi theo.

...

Công Tôn ngồi trong xe Bạch Cẩm Đường, lén nhìn anh, hỏi, “Ký ức của anh thực sự đã hồi phục rồi?”

Bạch Cẩm Đường gật đầu, “Ừ, có thể nói là thế.”

“Cái gì là có thể a?”Công Tôn hỏi lại, “Anh nói rõ xem nào.”

Lúc này, xe vừa lúc đi ngang qua lối vào trạm tàu điện ngầm, Bạch Cẩm Đường mỉm cười, “Còn nhớ rõ trạm tàu này không?”

Công Tôn sửng sốt, chợt nghe Bạch Cẩm Đường thấp giọng nói, “Anh vẫn nhớ rõ, tổng cộng có ba trạm, suốt đời khó quên a...”

Công Tôn lỗ tai có chút hồng hồng hung hăng trừng mắt liếc qua, bất quá cũng may... rốt cục cũng nhớ ra rồi.

“Vậy... khi còn bé thì sao?” Công Tôn vẫn thấy Bạch Cẩm Đường hình như trong lòng có sự, liền hỏi một câu này.

“Bọn họ chỉ có thể giúp anh nhớ lại những gì trong hiện tại, nếu nhớ kỹ hơn sợ rằng sẽ có phiền phức.” Bạch Cẩm Đường bất đắc dĩ cười, “Có cơ hội sẽ chậm rãi kể lại cho em.”

“Ừ.” Công Tôn gật đầu, thoải mái nói, “Kỳ thực chuyện lúc bé anh không nhớ cũng không sao đâu, mấy năm nay đừng quên là được!”

Bạch Cẩm Đường sớm biết Công Tôn sẽ nói như thế, quả nhiên là người mình nhìn trúng a.

“Đúng rồi.” Nét mặt mệt mỏi của Công Tôn đã sáng sủa lên không ít, “Chúng ta đi đâu?”

“Anh còn nợ em một phần lễ vật a.”Bạch Cẩm Đường dừng xe, đưa tay khẽ nâng cằm Công Tôn lên, “Hiện tại tặng em...”

Bình luận

Truyện đang đọc