S.C.I. MÊ ÁN TẬP

“Cũng là sát thủ?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu, “Sao lại biết được?”

“Đợi chút.” Công Tôn buông nĩa, vào phòng phía sau lấy ra một cây súng săn dài, đặt xuống trước mặt Triển Chiêu bọn họ.

“Đây là súng gì?” Cho tới bây giờ Triển Chiêu cũng chưa từng thấy qua, “Rất dị dạng.”

“Remington…” Mã Hán cầm súng lên.

“Remington dài dữ vậy hả?” Triệu Hổ cảm thấy không giống.

“Đây là đời đầu tiên.” Bạch Cẩm Đường vươn tay lấy súng, nhìn nhìn, điều chỉnh một chút, bên trong chỉ còn một viên đạn, vươn tay lấy ra, “Từ súng tới đạn, đều là tự mình lắp, những tay súng bắn tỉa đời đầu đều sử dụng súng săn cải tạo thành súng ngắm.”

Tất cả hơi mở miệng liếc nhìn đại ca của Bạch gia.

Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, “Anh hai quả nhiên có buôn bán súng ống đạn dược…”

Bạch Cẩm Đường đặt súng trước mặt Bạch Ngọc Đường, “Súng dạng này được sản xuất hàng loạt trong khoảng sáu năm, nhưng người ở thập niên 80 sẽ không dùng nữa.”

“Đây chẳng phải là chuyện của 40 năm trước sao?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, hỏi Công Tôn, “Kết quả khám nghiệm tử thi đâu? Đã chết bao lâu rồi?”

Công Tôn nhún vai, “Khoảng ba năm.”

Mọi người nhìn nhau.

Mã Hán cầm viên đạn lên, bên trên chỉ có hai kí tự tiếng Anh đơn giản — B.K.

“B.K…” Mã Hán nhíu mày, “Không phải…”

“Thế nào?” Triển Chiêu hỏi hắn.

Mã Hán ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, “Eleven đã từng nói với tôi, lúc trước ông ấy đã từng hợp tác với một người có ngoại hiệu là K, đã mất tích hai mươi năm trước. Eleven luôn luôn đi tìm người kia, theo như ông ấy nói, người đó là là một tay súng bắn tỉa rất tuyệt, còn là người cải tạo súng giỏi nhất.”

“Cây súng này quả là được cải tạo rất lớn.” Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ nòng súng, “Súng ngắm muốn làm cho thanh âm biến mất là không có khả năng, nhưng cây súng này được cải tạo vô cùng phức tạp, khi bắn cơ hồ không hề nghe thấy tiếng. Nếu dùng để tập kích gần, nó sẽ là vũ khí giết người hoàn mỹ nhất, còn có thể giúp tay súng an toàn thoát thân, không làm bại lộ tung tích.”

Triển Chiêu nhíu mày, “Mất tích hai mươi năm, đã chết ba năm… Vậy trong mười bảy năm hắn đã làm gì?”

Mọi người đều nghĩ không ra.

“Tôi chỉ nói thi thể đã chết ba năm thôi.” Công Tôn bỗng nhiên ngẩng đầu, chiếc nĩa bạc trong tay đang cắm một con tôm, nụ cười trên mặt mang hàm ý khác, “Cũng đâu có nói người đã chết ba năm.”

Tất cả giống như ăn phải đồ hư, xoay mặt nhìn Công Tôn, hình dung đơn giản chỉ có — Mờ mịt và khó hiểu.

Triệu Hổ gãi đầu, “Là sao?”

“Tóc?” Triệu Trinh đột nhiên hỏi.

Công Tôn mỉm cười.

Triển Chiêu cũng gật đầu, “Tóc của người bình thường có thể dài được như vậy, ít nhất cũng phải tốn hai mươi năm.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Sau khi chết tóc vẫn dài ra tôi còn có thể hiểu, nhưng dài trong những hai mươi năm, chất dinh dưỡng ở đâu ra để nuôi tóc?”

“Tế bào.” Công Tôn ngẩng đầu, “Tôi vừa gọi cho Mã Hân mang dụng cụ tới đây, bước đầu kiểm tra, thi thể này tuy đã khô héo, nhưng vẫn còn một số tế bào còn sống!”

Mọi người há to miệng.

Bạch Cẩm Đường nhìn Công Tôn, “Vừa rồi em bảo anh lấy một sợi tóc của Triệu Tước, chính là vì cái này?”

Công Tôn gật đầu, “Dùng để so sánh, tế bào đó không chết nhưng không phải dạng sinh lực mạnh mẽ, mà là đang từ từ suy kiệt.”

“Em nghe không hiểu.” Triển Chiêu không rõ, “Tế bào là thông qua tái sinh? Người đã chết, tế bào làm sao tái sinh được?”

“Người đã chết, thân thể đã mục nát, nhưng tế bào tái sinh so với người bình thường được duy trì rất lâu, tế bào cũng từ từ chết chứ không giống như con người.” Công Tôn đưa ra ví dụ, “Nếu dùng người sống để làm ví dụ, thì nó sẽ thế này, khi bị thương nhẹ sẽ mau lành hơn người khác, khi bị thương nặng sẽ bị nhiễm khuẩn chậm hơn người khác.”

“Quỷ hút máu?” Triệu Hổ bĩu môi, “Có răng nanh không? Thật sự là B.K?”

“Chỉ sợ người này chính là B.K mà Eleven vẫn luôn đi tìm.” Công Tôn có chút tiếc nuối gật đầu, nói với Mã Hán, “Bởi vì tôi phát hiện một hình xăm trên bàn tay hắn, nguyên bản thi thể đã khô quắt không thể thấy, nhưng lúc tôi khám nghiệm dùng tia tử ngoại mới thấy được.”

“Là K?” Mã Hán hỏi.

Công Tôn gật đầu, “Khi soi ra thì chính là xăm một chữ K.”

Mã Hán khẽ thở dài, “Eleven đột nhiên xuất hiện ở đây, đừng nói là có liên quan tới cái chết của hắn đi?”

“Vậy hắn chết thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi Công Tôn.

“Bị trúng đạn ngay tim.” Công Tôn đưa đầu đạn cho hắn xem.

“Là súng ngắm.” Mã Hán cầm viên đạn, nhíu mày, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Cũng là súng cải tạo.”

Bạch Ngọc Đường tới chỗ thi thể, cẩn thận xem xét, “Có thể khôi phục dung mạo không? Bây giờ có nhìn thì cũng chỉ thấy một cái xác khô héo.”

“Tế bào vẫn còn một nửa là còn sống.” Công Tôn nói, “Nếu đem thi thể đi đóng băng, qua mấy chục năm, khoa học kỹ thuật đều đã tiến bộ, nói không chừng có thể tái sinh những tế bào còn lại, như vậy hắn có thể sống lại một lần nữa.”

“Phim khoa học viễn tưởng sao?” Triệu Trinh tựa bên cửa nhìn thi thể, “Ân, đề tài này đúng là rất mới.”

“Eleven cũng không già đi?” Triển Chiêu hỏi Mã Hán.

Mã Hán lắc đầu, “Tôi cũng biết có chút kì cục, so với Triệu Tước bọn họ đúng là có chút giống. Nhưng mà ổng để râu, bình thường lại lôi thôi lếch thếch, thoạt nhìn cũng không trẻ tới vậy.”

Triển Chiêu vuốt cằm, “Thú vị nha.”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, “Thú vị cái gì?”

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, vươn tay vỗ bả vai Bạch Ngọc Đường, “Mỗi khi ăn xong cậu thường làm gì?”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Hả?”

“Làm cơm tối.”

“Ăn cơm.”

“Ăn cơm xong?”

“Rửa chén.”



Mọi người khinh bỉ nhìn Triển Chiêu, không nấu cơm cũng không rửa chén!

Triển Chiêu ho khan, “Rửa chén xong?”

“Rửa tay.”

“Rửa tay xong?” Triển Chiêu có chút nổi nóng.

“…” Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lúc, “Giặt quần áo.”

Triển Chiêu nổi điên, chỉ vào Bạch Ngọc Đường, “Đừng có tả mình như người chồng mẫu mực! Rõ ràng ăn cơm xong cậu sẽ đi tiêu thực!”

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, hình như hắn có thói quen ăn xong sẽ ra ngoài đi dạo, chơi với Lisbon bọn nó…

Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường tò mò nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu gật gật đầu, “Có muốn đi nhổ tóc không?”

Bạch Ngọc Đường hiểu ý, cười cười gật đầu, cùng Triển Chiêu ra ngoài.

Bạch Trì hoang mang, “Hai ảnh đi đâu vậy?”

Triệu Trinh vỗ vỗ, “Tiêu thực đó, kệ bọn họ đi.”

Công Tôn cầm dao phẫu thuật, nhìn thây khô trên bàn, hỏi Mã Hán, “Cậu có định gọi điện cho Eleven, hỏi ổng có muốn đóng băng thi thể này không?”

Mã Hán dở khóc dở cười, “Đóng băng để ở đâu? Everest hay Bắc Cực?”

Triệu Hổ vỗ tay một cái, “Tiểu Mã ca, chủ ý này của anh rất hay!”

Bạch Cẩm Đường ra ngoài hút thuốc, tiếp tục ngồi đọc báo, còn Công Tôn tiếp tục nghiên cứu vấn đề tế bào.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ra ngoài, nhìn trước nhìn sau chẳng thấy bóng người, cách đó không xa có một công trường, bên trong có một dàn giáo. Dàn giáo này rất lớn, giống như dàn tháp vậy, cứ vứt ở đây, cũng chẳng thấy ai hoàn thành công trường.

Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên chỉ tầng cao nhất cho Triển Chiêu nhìn.

Ánh trăng đêm nay rất sáng, một vòng tròn lớn treo lơ lửng giữa bầu trời đen.

Ánh trăng chiếu xuống một người… Triển Chiêu lắc đầu, giống như Bạch Ngọc Đường, cân xứng, ngạo mạn. Người nọ một tay đút vào túi quần, một tay làm động tác mà Bạch Ngọc Đường ngày thường sẽ không làm — Hút thuốc.

Không biết có phải là do ảo giác, hay do cách người nọ hút thuốc — Cảm giác giống như Bạch Cẩm Đường vậy.

Triển Chiêu lại lắc đầu, là ảo giác ư? Người đó giống như một sự kết hợp giữa Bạch Cẩm Đường và Bạch Ngọc Đường.

Hoàn mỹ!

Từ kia vừa hiện ra trong đầu Triển Chiêu, hắn lập tức xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu lại xuất thần… Đây mới là hoàn mỹ, còn trẻ nữa. Suy nghĩ bỗng nhiên tuôn ra ào ào, Triển Chiêu có chút không thể khống chế, hắn nghĩ tới rất nhiều từ, nói ví dụ như — Tiến hóa!

“Miêu nhi!” Bạch Ngọc Đường kêu hắn, cắt ngang dòng suy nghĩ, “Có muốn lên đó không?”

Triển Chiêu nhìn độ cao, thành thật nói, “Giờ mà leo lên thì mệt lắm, nhưng nếu đứng trên đó thì rất đẹp.”

Bạch Ngọc Đường bật cười, “Có thể gọi chú ta xuống, nếu đã xuất hiện ở đây, cũng tỏ vẻ không muốn tránh mặt chúng ta.”

“Gặp rồi nói gì giờ?” Triển Chiêu hỏi, “Hi, Bạch Bạch Bạch tiên sinh, chú có phải tên là Bạch Diệp không? Là Bạch Dạ hay là Bạch Diệp? Chẳng phải chú đang nằm dưới đất sao? Sao lại đội mồ sống dậy? Còn nữa a, chú có quan hệ gì với Bạch Ngọc Đường? Có quan hệ gì với ba Bạch Ngọc Đường? Có quan hệ gì với ba của ba của Bạch Ngọc Đường?”

Triển Chiêu nói ột tràng, Bạch Ngọc Đường bó tay, kéo hắn đi về phía trước.

Trong xe ở phía sau, Triệu Tước tựa bên cửa sổ, nguyên bản đang thưởng thức bóng dáng ai kia dưới ánh trăng, lại thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi ngang. Triệu Tước nghĩ nghĩ, đứng lên chạy ra ngoài xem náo nhiệt!

Triệu Trinh thấy Triệu Tước lúc nãy đang tức giận, giờ thì như con thỏ phóng ra ngoài, có chút ngạc nhiên, kéo màn ra, liếc nhìn ra ngoài, sờ cằm.

“Trinh.” Bạch Trì chọt hắn, “Nhìn cái gì vậy?”

“Nga.” Triệu Trinh xoay đầu lại, “Lần sau mua dàn giáo về, sau đó anh đứng ở trển, rồi để ánh trăng chiếu xuống, em thấy thế nào?”

“Á!” Bạch Trì mở to miệng, vỗ tay, “Ngầu nha!”

Triệu Trinh sờ đầu hắn, “Ngoan!”

Bạch Cẩm Đường vốn đang đọc báo, nghe hai người nói vậy, cũng nhịn không được ngẩng đầu, vén màn lên nhìn, thấy người nọ đứng dưới ánh trăng.

Công Tôn không biết đã bước tới cạnh hắn từ khi nào, ngồi xuống, cầm điếu thuốc trong tay hắn, tự mình hút, soạt một tiếng mở báo ra.

Bạch Cẩm Đường nhìn hắn.

Công Tôn dùng ngón trỏ đẩy kính mắt, hỏi hắn, “Anh có biết yếu tố cần thiết nào cho việc vừa hút thuốc vừa đọc báo không?”

Bạch Cẩm Đường mờ mịt nhìn hắn.

Công Tôn giơ chân lên cho hắn xem đôi dép lê xù xù, “Dép lê đó! Nó là thứ tốt nhất!”

Bạch Cẩm Đường buồn cười, đơn giản vươn tay kéo màn ra, nghiêng người tựa vào Công Tôn, lấy mắt kính của hắn, nhìn tình hình bên ngoài.

Công Tôn híp mắt giơ báo lên, “Quả nhiên… kính mắt quan trọng hơn dép lê!”

Bạch Cẩm Đường xoay đầu lại, kéo cà vạt hắn, mỉm cười, “Cho anh dựa một chút.”

Công Tôn đỡ đầu hắn nằm xuống đùi mình, còn mình thì tựa vào lưng ghế, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong bóng đêm một mảng mơ hồ, chỉ có người đứng dưới ánh trăng, bóng người kéo dài, làm một động tác quen thuộc, rút ra điếu thuốc thứ hai.

“Thì ra di truyền cũng không phải thứ thần kì nhất.” Công Tôn bỗng nhiên lầm bầm.

Bạch Cẩm Đường ngẩng đầu, “Vậy là gì?”

Công Tôn trầm mặc một lát, mở miệng, “Là huyết thống.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu chạy tới bên dưới dàn giáo.

Triển Chiêu ngẩng mặt nhìn, dàn giáo này được xếp đan xen nhau, vô cùng vững chắc, dù sao mỗi dàn giáo đều được làm rất thô. Nhưng thật ra cũng không cao, nhiều nhất cũng chỉ có ba tầng, nhưng mà rất rộng, cho nên cảm giác rất cao.

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, liền nhìn thấy mấy đốm đỏ từ trên cao rơi xuống… Đụng phải mặt đất, là tàn thuốc.

Triển Chiêu còn đang nhìn tàn thuốc, đột nhiên cảm thấy tiếng gió.

Bạch Ngọc Đường phía sau kéo hắn lui lại, trước mặt liền có thân ảnh nhảy xuống đất. Đạp lên tàn thuốc kia, áo khoác đen và quần jean đen, giống như Bạch Ngọc Đường bước vào lọ mực vậy, trời và đất, ngày và đêm.

Triển Chiêu đánh giá người trước mặt, cố gắng dứt bỏ hành động nhảy xuống lúc nãy, một hành động rất trái với quy luật tự nhiên.

Gương mặt tương tự, nhưng cằm người nọ vẫn chưa được cạo sạch râu, một thứ mà không bao giờ xuất hiện trên khuôn mặt sạch sẽ của Bạch Ngọc Đường. Nhưng mà… lại mang theo vài nét tang thương.

Hai bên nhìn nhau trong chốc lát, người nọ đi ngang qua hai người, bước tới cách đó không xa, cầm lên một cái vali dài, giống như loại vali xách tay đựng đàn vilolin, tùy tay đeo phía sau, bước đi, cũng chẳng phải đi về hướng xe lửa, mà là hướng ngược lại, trong màn đêm trống trải, không biết người nọ muốn đi đâu.

“Bạch Diệp?” Bạch Ngọc Đường nhịn không được, lên tiếng hỏi.

Người nọ dừng cước bộ, xoay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Bạch Diệp đang nằm dưới mồ.”

Triển Chiêu nghe thấy thanh âm của người nọ, không hiểu sao lại thấy có chút quen thuộc, đã nghe thấy ở đâu? Tưởng tượng, trong lòng không hiểu sao lại ngứa ngáy, quái dị nói không nên lời — Là thanh âm xen lẫn giữa giọng nói của Bạch Ngọc Đường và Bạch Cẩm Đường.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Vậy chú là ai?”

Người nọ nhìn chằm chằm hai người trong chốc lát, đột nhiên khóe miệng cong lên, xoay người tiếp tục đi, lơ đãng giơ tay nhẹ nhàng ngăn lại, chậm rì rì nói, “Người giám hộ Triệu Tước.”

“Phốc…” Triển Chiêu không hiểu sao lại hết giận, nhịn không được cười ra tiếng.

Phía sau, Triệu Tước đang trốn ở chỗ bí mật nghe lén, đột nhiên nhảy ra, đá chân mắng chửi, “Giám cái đầu anh, giỡn cái p gì chứ, có ngon thì đừng về nữa!”

Một thân hắc y rất nhanh biến mất trong màn đêm.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu xoay đầu lại, khó hiểu hỏi, “Người đó rốt cuộc là ai?”

Vẻ giận dữ trên mặt Triệu Tước dần dịu đi, nhìn nhìn hai người, “Hai đứa cảm thấy sao?”

“Người đó rất mạnh.” Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói, “Dùng chìa khóa xử lý Taber chính là ông ấy?”

Triệu Tước bỗng nhiên nở nụ cười, vươn ngón tay đặt lên môi, “Xuỵt.”

Triển Chiêu nhíu mày, Triệu Tước muốn…

Nhưng mà không đợi Triển Chiêu mở miệng, Triệu Tước đã lên tiếng trước, dùng thanh âm trầm thấp, ẩn chứa hàm ý nói, “Trên đời này, hắn là người duy nhất, thành phẩm hoàn mỹ nhất, không chút tỳ vết, không thể làm lại, không thể tiêu hủy… Một người đã mất đi tư cách chết.”

Bình luận

Truyện đang đọc