S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Khi Bạch Ngọc Đường trở lại, bên trong đã rất tấp nập, các xã đoàn hầu như đều chuẩn bị tiết mục, vô cùng náo nhiệt. Đặc biệt là tiết mục hợp xướng của nữ sinh, toàn bộ đều thống nhất mặc đồng phục đen. Về phần tại sao lại là màu đen, Triệu Tước có nói — Sát thủ phần lớn đều hợp với màu đen, nếu con gái mặc quần áo bình thường, chỉ cần mặc màu da, vậy sát khí đều sẽ bị giấu hết. Nhưng khi mặc màu đen, sát thủ sẽ tự động tiến vào trạng thái đề phòng, có điều dễ quan sát hơn.

Triển Chiêu thay quần áo, cầm kịch bản lắc lư, thoạt nhìn chơi rất vui. Bạch Ngọc Đường bước tới, thấp giọng nói vào tai hắn, kể lại tình huống lúc nãy.

Trong thính phòng, Triệu Tước đang ghé đầu vào vai Triệu Trinh, thấy Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu to nhỏ thương lượng cái gì đó, ông vươn tay hơi hơi sờ sờ cằm.

“Ố?” Triệu Tước vươn tay cầm đồ uống Mã Hân đưa, khó hiểu hỏi, “Sao lại tới?”

“Tước gia nói có trò vui để xem mà!” Mã Hân ngồi xuống, đưa trà sữa cho ông.

“Ngoan.” Triệu Tước cầm trà sữa, nói nhỏ gì đó với Mã Hân, Mã Hân gật gật đầu. Lạc Thiên cũng tới, ngồi xuống cạnh Mã Hân, cúi đầu xem danh sách tiết mục, nhưng thật ra là đang chú ý bên kia.

Triệu Hổ và Mã Hán ngồi ở vị trí cách đó không xa, Triệu Hổ xoa cổ, dùng cánh tay huých Mã Hán, “Tiểu Mã ca, em gái anh không phải thích dạng già dặn sao, có khi nào thích người khác không?”

Mã Hán lật xem tờ quảng cáo tiệc tối, thuận miệng đáp, “Sao có thể, nó với Lạc Thiên giờ cũng rất tốt không phải sao, còn thích người nào nữa? Đàn ông trong mắt nó bây giờ đều là nữ hết.”

“Vậy anh không lo ư?” Triệu Hổ nhỏ giọng nói, “Triệu Tước biết thôi miên, lỡ thôi miên luôn em gái anh thì sao?”

Mã Hán bật cười, “Chẳng phải có tiến sĩ Triển rồi à, thôi miên lại là được rồi, tốt nhất là thôi miên nó thành thục nữ thì càng tốt, tôi sẽ mời hắn đi ăn cơm.”

Triệu Hổ bĩu môi, ngồi chờ sinh nhàm chán, liền nhìn xung quanh, tám nhảm với Mã Hán, “Anh nhìn mấy nữ sinh đi, một đám mặc đồng phục y chang nhau, rồi lát sao phân biệt?”

“Mặc đồng phục lại càng dễ nhận ra hơn.” Mã Hán cúi đầu tiếp tục xem tờ quảng cáo, “Người bình thường nhìn mọi người chỉ xem quần áo, bởi vậy nếu muốn chuồn, thay quần áo là biện pháp tốt nhất. Nhưng nếu mọi người cùng mặc đồng phục, người ta sẽ liền nhìn khuôn mặt của bọn họ, rất khó trốn đi.”

“Anh cảm thấy Ghost rốt cuộc là ai?” Triệu Hổ cảm thấy kì lạ, “Sát thủ này cũng thật là, mình là con gái, sao không đổi nghề sống an nhàn nửa đời sau, tại sao cứ phải theo đuổi cái nghề này chứ?”

“Nếu nói vậy thì chắc nên đi làm cảnh sát nhỉ?”

Mã Hán không mở miệng, thanh âm truyền tới từ phía sau.

Hai người kinh ngạc xoay đầu lại, có một người tươi cười bước tới ngồi xuống phía sau, gác đôi chân dài, nhìn hai người.

Mã Hán nhíu mày, “Eleven.”

Triệu Hổ kinh ngạc mở to hai mắt, tâm nói Eleven quả nhiên khí phách phi thường, tại sao lại công khai lộ diện? Hắn lại chú ý tới thùng đàn violoncello bên cạnh, Triệu Hổ có chút khẩn trương.

“Đừng căng thẳng.” Eleven nhạy bén cảm nhận được Triệu Hổ đang nghĩ gì, cười nói, “Ta chỉ tới xem tiết mục thôi.”

“Sẽ có tiết mục gì?” Mã Hán xoay đầu lại nhìn.

“Ừm…” Eleven tựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm Mã Hán, sau đó lại nhìn Bạch Ngọc Đường đang nói chuyện với Triển Chiêu. Sau đó lại nhìn hai người, vuốt cằm tựa hồ đang cân nhắc.

Mã Hán thấy hành động của hắn, thoáng ngẩn người, sau đó liền cười một tiếng.

“Ồ, cậu cũng có lúc chủ động cười người khác?” Tâm tình của Eleven tựa hồ rất tốt.

Mã Hán thấy hắn cười, đột nhiên nghĩ tới thi thể của K… Nhất thời có chút nghẹn, vì thế không nói gì.

Eleven nhìn trái nhìn phải, cuối cùng dừng mắt trên người Triển Chiêu, “Người bên cạnh Bạch Ngọc Đường là Triển Chiêu? Giống y đúc miêu tả của Triệu Tước!”

Mã Hán trầm mặc một lát, “Chú hỏi làm gì?”

“Qua chào hỏi tí thôi.” Eleven nói, “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

Mã Hán lắc lắc đầu, “Tôi khuyên chú đừng có tới chọc hắn.”

“Sợ Bạch Ngọc Đường giết tôi?” Eleven hỏi.

Mã Hán không trả lời, chỉ nhìn thùng đàn bên cạnh, tựa hồ có chút nghi hoặc.

“Sao?” Eleven cười hỏi, “Đẹp hả?”

“Mang súng lớn như vậy, trong hội trường sẽ có cuộc chiến ngắm bắn?” Mã Hán hơi khó hiểu, “Chú một vừa hai phải thôi, nơi này mà có biến động, sinh viên cũng rất dễ chấn kinh, đến lúc đó mấy ngàn người đạp lên nhau, thương vong sẽ rất nghiêm trọng!”

“Cảnh giác đúng là cao hơn trước, nhưng sức tưởng tượng vẫn chưa đủ, có biết tại sao không?” Eleven rất hứng thú nói, “Tôi đã sớm nói rồi, quen bạn gái đi, lãng mạn một chút thì sức tưởng tượng cũng phong phú hơn.”

Triệu Hổ chớp mắt, “Ảnh có quen…”

Mã Hán liếc mắt một cái, Triệu Hổ mếu máo, “Rõ ràng là có mà.”

“Ồ!” Eleven hứng thú nâng cằm, “Con gái nhà ai mà xui quá vậy? Hay là anh nào may mắn quá vậy?”

Mã Hán quay sanh nhìn hắn, “Chú gần đây rảnh quá nhỉ?”

Eleven ngẩng đầu, lập tức thu lại nụ cười.

Triệu Hổ và Mã Hán theo tầm mắt của hắn nhìn sang, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường không biết từ khi nào đã chú ý tới bên này, đối mắt với Eleven.

Triển Chiêu cũng nhìn thoáng qua, xoay đầu lại tiếp tục xem kịch bản, lơ đãng hỏi, “Eleven hả?”

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng gật đầu, cũng xoay đầu đi, thuận tay cầm ly trà sữa, hỏi, “Sao vậy?”

“Đừng thấy hắn cười vậy chứ trong lòng thật ra đang căng thẳng.” Triển Chiêu trả lời, thuận miệng đọc kịch bản, “Nga, anh yêu, sao anh nỡ bỏ em đi…”

“Khụ khụ…” Bạch Ngọc Đường mất hình tượng sặc sụa, nhìn Triển Chiêu, “Cậu đang làm gì vậy?”

“Tập kịch!” Triển Chiêu chỉ lời thoại của Bạch Ngọc Đường, “Đọc cho kỹ, lát nữa mà quên là chết!”

“Cậu đừng có quậy, mấy cái này sao mà diễn?” Bạch Ngọc Đường nhìn lời thoại, cảm thấy rất buồn nôn, “Sao mà nói được chứ?”

Triển Chiêu đặt kịch bản lên đầu gối, nhẹ nhàng vỗ cánh tay Bạch Ngọc Đường, “Anh yêu, anh có bỏ em đi không?”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, “Sẽ không.”

“Cậu phải nói, em yêu, anh sao có thể bỏ em được? Không có em, thế giới của anh sẽ không hoàn chỉnh!” Triển Chiêu đọc xong, Bạch Ngọc Đường đỡ trán, “Cậu giết tôi đi!”

Triển Chiêu bật cười.

Triệu Hổ thấy rõ, dùng cánh tay chọt chọt Mã Hán, “Đội trưởng sao lại bị tiến sĩ Triển tra tấn dữ vậy? Em thấy ảnh sắp điên rồi.”

Mã Hán bật cười, “Kêu hắn đi diễn kịch, một hơi nói nhiều như thế, phỏng chừng bây giờ hắn rất muốn đi chết.”

“Ồ?” Eleven chồm lên, “Đồng cảm à?”

Mã Hán cúi đầu, thật lâu sau mới nâng đầu lên hỏi, “Chú muốn tôi hỗ trợ?”

Eleven ngẩn người, sau đó bật cười, “Ta biểu hiện rõ vậy sao?”

“Với tôi thì không nhưng với người khác thì phải.” Mã Hán nói xong, lấy di động cho hắn xem, chỉ thấy Triển Chiêu nhắn một tin — Eleven muốn cậu giúp nhưng khó mở miệng.

Khóe miệng Eleven khẽ rút, ngẩng đầu, chỉ thấy Triển Chiêu yên lặng xoay đầu lại, khoát tay, “Nga, kẻ thù kia, kẻ thù cũng đâu vĩnh viễn là kẻ thù…”

Nói còn chưa xong, Bạch Ngọc Đường đã giữ gáy hắn, “Nói chuyện bình thường giùm đi! Đừng có câu nào cũng thêm “Nga” vào!”

Triển Chiêu giãy dụa, “Nói vậy thú vị mà!”

Triệu Hổ cười, nhìn Eleven, “Chú muốn Tiểu Mã ca giúp một tay? Sao không nói đại đi, thầy trò còn khách khí cái gì, quanh co lòng vòng.”

Eleven nở nụ cười, ngoắc ngón tay với Mã Hán, ý bảo hắn đi với mình.

Mã Hán đứng dậy, Triệu Hổ liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường gật đầu, hắn lập tức vọt theo.

Eleven thấy được, “Một người đủ rồi, cậu cũng không giúp được gì.”

Triệu Hổ bĩu môi, “Chú nghĩ cái gì vậy, tôi đâu có giúp chú, tôi giúp Tiểu Mã ca chứ bộ!”

Mã Hán biết Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lo ình cho nên gật đầu.

Eleven không nói gì thêm, dẫn hai người ra ngoài. Mã Hán vốn tưởng hắn sẽ dẫn hai người ra sân vận động, không nghĩ tới Eleven lại dẫn hai người lên lầu hai.

“Sao lại lên đây?” Mã Hán không rõ, hơn nữa vị trí của bọn họ là hướng về khán giả, chứ không phải hướng về sân khấu.

Mã Hán nghĩ, ý của Eleven là: hắn chiếm khu phía đông, còn mình thì trốn ở khu phía tây.

Lúc này, Eleven mở thùng ra, lấy ra hai cây súng ngắm.

Mã Hán nhìn thoáng qua, cảm thấy có chút bực bội, đây không phải súng bắn tỉa đầy đủ, hắn cầm súng lên nhìn một chút, nhíu mày, “Bên trong trang bị đạn gì?”

“Đạn gây mê, viên đạn rất nhỏ, trước đây cậu đã từng xài đạn BB rồi mà nhỉ?” Eleven trừng mắt nhìn Mã Hán và Triệu Hổ, “Đêm nay có đổ máu hay không, liền phải xem cậu và ta, cậu bắn trúng thì của cậu, ta bắn trúng… thì cũng là của cậu, đây là điều kiện hợp tác! Nhưng nếu không bắn trúng hoặc bắn trúng người khác, vậy sẽ xảy ra nhiễu loạn, ta sẽ không chịu trách nhiệm, dù sao gây chuyện cũng đâu phải ta.”

Mã Hán buồn cười, “Chú muốn tôi bắn ai?”

“Người cậu thấy khả nghi nhất trong mọi người.” Eleven chỉ chỉ đôi mắt, “Có nhớ ta đã từng dạy gì không?”

Mã Hán trầm mặc một lát, “Mỗi một tay súng bắn tỉa đều có đôi mắt của thợ săn.”

“Yes!” Eleven gật đầu, “Loại bỏ con mồi này, bắn thợ săn.”

Triệu Hổ có chút không rõ, “Chờ một chút, không phải nói Ghost là nữ, đứng sau bối cảnh sao? Hỡn nữa trong khán phòng lát nữa đều là nam sinh, nữ sinh đều lên hợp xướng rồi, giám sát nam sinh thì không thể giám sát nữ sinh! Nóc nhà là dạng tròn, chúng ta có bốn người?”

Eleven cười cười, không giải thích, ngồi xuống tìm vị trí.

Mã Hán kéo Triệu Hổ, không nói gì, tới góc phía tây.

“Tiểu Mã ca, anh thật sự muốn giúp?” Triệu Hổ cẩn thận kiểm tra cây súng, mở đạn ra xem, phát hiện bên trong có bơm chất lỏng vào, “Anh đoán xem bên trong có khi nào là độc không?”

Mã Hán cầm bật lửa ngẩn người, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà.

Dưới lầu, Triển Chiêu còn đang chăm chú học thoại, Bạch Ngọc Đường thì nghiêm mặt ngẩng đầu, vừa rồi hắn có một cảm giác rất kì lạ, phía trên đang có người theo dõi. Đại khái vì làm cảnh sát đã lâu nên trực giác cực kì nhạy bén, một khi có người dùng ốm nhòm hoặc nòng súng chỉa vào mình, vô luận xa bao nhiêu hắn đều sẽ cảm nhận được.

Hắn ngẩng đầu nhìn kỹ, chợt phát hiện nòng súng và nụ cười xấu xa của Eleven.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nói khẽ nói Triển Chiêu, “Tôi biết Eleven và Mã Hán làm gì rồi.”

Triển Chiêu ngẩng đầu, nhìn nhìn, đại khái cũng hiểu được, “Thao tác có khó khăn không?”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn thật lâu, hỏi, “Không ‘nga’ nữa?”

Triển Chiêu thêm vào, “Nga…”

Bạch Ngọc Đường lập tức bịt miệng hắn, “Thao tác cho dù có khó khăn thì Mã Hán vẫn có thể làm được.”

Triển Chiêu nhấc mi, “Cậu có thể hiểu nghĩa là cậu cũng có thể, vì thế cậu và Mã Hán có chỗ giống nhau, cũng giống Eleven, có được một năng lực đặc biệt mà người khác không có… Là thị lực?”

Bạch Ngọc Đường nở nụ cười, vươn tay gõ đầu Triển Chiêu, “Nếu tôi không quá hiểu cậu thì cũng giống như người bình thường, đều sẽ bị cậu hù chết.”

Triển Chiêu khép kịch bản lại, ngẩng mặt đơn giản nhìn ngọn đèn nhiều màu trên trần nhà, khó hiểu, “Nhưng mà, có thị lực tốt phải xài thế nào?”

Bạch Ngọc Đường cũng ngẩng mặt, nhìn trần nhà, “Cậu nhìn gì vậy?”

“Đèn màu.” Triển Chiêu trả lời.

“Nhìn kỹ thử xem.”

“Ân… thấy giá treo đèn.”

“Nhìn kỹ tí nữa!”

Triển Chiêu nhìn thật lâu, “Không thấy gì hết.”

“Bên cạnh bóng đèn.” Bạch Ngọc Đường gợi ý.

“Ồ, camera.” Triển Chiêu gật đầu, “Cũng giống bóng đèn a, có gì đặc biệt ư?”

Bạch Ngọc Đường nhìn camera phía trên bọn họ, “Có nhìn thấy camera đó không?”

“Thấy.” Triển Chiêu gật đầu.

“Bên trong có cái gì?”

“Nga!” Triển Chiêu kìm lòng không được, “Bóng đèn lớn vậy mà gắn camera có tí xíu, tôi tới chỗ nào mới xem được bên trong có cái gì?”

Bạch Ngọc Đường cười cười, chỗ ngồi phía sau có ốm nhòm Triệu Hổ mang tới, vươn tay lấy, đưa cho Triển Chiêu, “Nhìn lại đi!”

Triển Chiêu cầm ống nhòm, ngẩng đầu xem camera… Nhìn thật lâu, sau đó buông ống nhòm, “Có ảnh ngược của chúng ta!”

“Không tồi.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Lát nữa biểu diễn, đèn xung quanh sẽ tắt hết, chỉ còn lại đèn sân khấu, vì thế, giám sát khán giả sẽ dựa vào mắt thường để nhìn, còn tình huống trên sân khấu sẽ dựa vào ảnh ngược trên bóng đèn.”

Triển Chiêu sửng sốt hồi lâu, gật gật đầu, “Tôi hiểu rồi, thao tác này độ khó rất cao, lại nói, Eleven, Bạch Diệp, còn có Triệu Tước, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc