S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Bạch Ngọc Đường lái xe tới trạm xăng dầu, thấy Triển Chiêu bên cạnh cầm di động, nhìn tin nhắn vừa rồi, hỏi, “Miêu nhi, dưới tình huống này, sao lại có một tin nhắn gửi tới?”

“Rất không bình thường.” Triển Chiêu cũng thấy kì lạ, “Nếu gặp nguy hiểm, có thể gửi đi một tin nhắn, tại sao không gửi cứu mạng linh tinh gì đó, mà hỏi chúng ta có muốn đổ xăng không?”

“Cậu là chuyên gia tâm lý, thử nói xem?” Bạch Ngọc Đường quẹo cua, phát hiện phía trước hình như là bọn Chí Tân, chỗ này rất nhỏ, buổi tối ngay cả ma cũng không thấy.

“Tin nhắn không nói rõ, tỏ vẻ có điều ám chỉ, chứ không nói rõ muốn ám chỉ, nghĩa là có người đang giám sát. Bị người ta giám sát chỉ có thể nhắn tin ngắn, tình huống chỉ có hai loại.”

Bạch Ngọc Đường nghe xong, trong lòng hiểu rõ.

Cặp song sinh khó hiểu, “Rốt cuộc là sao a?”

“Cảm giác có nguy hiểm tới gần, hơn nữa còn ở bên cạnh người tạo ra sự nguy hiểm, nhưng căn bản vẫn chưa bị uy hiếp, đây là loại thứ nhất.” Triển Chiêu trả lời, “Loại hai chính là không xuất phát từ ý định của bản thân, mà là bị người ta khống chế.”

Cặp song sinh nghe xong, nhìn nhau một cái, cùng nhau chuyển hướng sang Bạch Ngọc Đường, “Dịch giùm ấy ơi!”

Triển Chiêu nheo mắt lại.

Bạch Ngọc Đường cười vô lực, “Đơn giản mà nói, một loại chính là bọn Chí Tân chủ động cầu cứu, loại còn lại là bị bắt nhắn tin.”

“Nga…” Cặp song sinh gật đầu, “Nhưng mà ở trạm xăng thì có nguy hiểm gì? Cướp bóc tới trạm xăng làm chi, cửa hàng tiện lợi gần trạm xăng phỏng chừng còn nhiều tiền hơn.”

Triển Chiêu cầm di động nâng cằm, “Theo lý mà nói, bọn Chí Tân đi làm không phải ngày một ngày hai, tại sao hôm nay mới gặp chuyện không may?”

Xe dừng lại ở gần trạm xăng, Bạch Ngọc Đường xuống xe nhìn nhìn, nhíu mày — Ở đây không có ai, cặp song sinh chỉ cửa hàng tiện lợi gần đó, “Bên đó cũng không có ai hết! Nhưng có xe.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt thấy chiếc xe Audi rõ ràng, hơi nhíu mày… Nhìn quen nha, không khéo vậy chứ?

Bạch Ngọc Đường bọn họ bước vào trạm xăng, bên cạnh máy đổ xăng tìm được một chiếc điện thoại. Bạch Ngọc Đường nhặt điện thoại lên, phát hiện đúng là điện thoại của Chí Tân, lúc nãy vừa gửi tin nhắn cho bọn họ. Trên màn hình vẫn còn tin nhắn kia, vẫn chưa thoát ra, có thể thấy sau khi nhắn xong thì làm rơi điện thoại.

“Phía sau bị nứt, chắc là cuống quá nên làm rớt.” Cặp song sinh nhìn xung quanh, “Tên tiểu quỷ mà hai người nói, không phải gặp chuyện gì rồi chứ?”

Triển Chiêu đứng bên máy đổ xăng, nhìn chiếc xe đậu trước cửa hàng tiện lợi, xoay đầu lại, nhìn trạm canh gác ở trước mặt.

Bạch Ngọc Đường liếc mắt thấy bịch snack rớt ngoài cửa, hai hàng lông mày chau lại, bước nhanh tới.

Vươn tay đẩy cửa, phát hiện cửa bị khóa, liền gõ vài tiếng.

Bên trong không có phản ứng gì.

“Tiểu Hổ.” Bạch Ngọc Đường nói, “Là chúng tôi, mở cửa đi.”

Trong chốc lát, quả nhiên nghe thấy một loạt tiếng động bối rối, lật đật mở cửa.

Rất nhanh, cửa mở ra, Tiểu Hổ thò đầu ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường thấy mặt mũi hắn trắng bệch, hỏi, “Có chuyện gì xảy ra?”

“Thằng Chu Duyệt!” Tiểu Hổ lòng như lửa đốt, “Nó bắt Chí Cầm đi rồi!”

“Là nam sinh hồi chiều? Bọn họ bắt em gái Chí Tân?” Triển Chiêu nhíu mày, “Cái này là bắt cóc?”

“Lúc nãy, tôi với Chí Tân ở trong phòng ăn bánh snack, đột nhiên thấy chiếc xe kia đậu ở bên đường, có bốn thằng bước xuống, sau đó bắt Chí Cầm đi.” Giọng Tiểu Hổ có chút khàn khàn, “Chí Tân bảo tôi trốn trong phòng, có chết cũng không được ra ngoài. Đám nam sinh chạy sang bên đây, tụi nó.. Tụi nó có cầm dao với súng!”

“Súng?” Lạc Thiên kinh ngạc, “Là đồ chơi?”

“Tôi không biết.” Tiểu Hổ lắc đầu, “Bọn họ buộc chúng tôi gửi đi bốn tin nhắn, muốn chúng tôi dẫn bốn người tới trạm xăng, nhưng lại không được báo cảnh sát, nếu không sẽ giết Chí Cầm!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hiểu rõ, cho nên Chí Tân mới nhắn cho bọn họ… Quả nhiên là bị bắt làm.

“Người đâu rồi?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Bọn họ nói, cháy ở đây sẽ rất phiền, cho nên mang Chí Tân với Chí Cầm tới nhà xưởng bỏ phế ở phía sau.” Tiểu Hổ vẻ mặt cầu xin, “Mới vừa đi khỏi, tôi muốn gọi điện liên lạc với bọn Trần Kính, các anh…”

“Đừng gọi.” Bạch Ngọc Đường chỉ chiếc xe của mình, “Vào trong chờ.” Nói xong, nói với Triển Chiêu và Triệu Tước, “Hai người cũng vào trong chờ, cặp song sinh ở lại trông chừng.” Nói xong, nhìn Tần Âu và Lạc Thiên, “Chúng ta đi cứu người.”

“A!” Triệu Tước có ý kiến, “Tôi cũng phải đi!”

Bạch Ngọc Đường trừng mắt nhìn ông, Triệu Tước lập tức chạy đi nấp sau lưng Triển Chiêu, “Ghê quá!”

Bạch Ngọc Đường không nói gì, nhìn Triển Chiêu gật đầu, cùng Lạc Thiên và Tần Âu tới nhà xưởng bỏ phế.

Triển Chiêu khoanh tay nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt rơi xuống chiếc xe Audi, nheo mắt lại, nở nụ cười.

Cặp song sinh liếc mắt nhìn nhau, tiến tới nhìn hắn, “Cậu lại có chủ ý gì nữa?”

Triển Chiêu đút hai tay vào túi, cùng Triệu Tước đi xung quanh chiếc xe mấy vòng, xuyên qua cửa kính nhìn vào bên trong, phát hiện có một chiếc túi sách.

“Hú.” Triển Chiêu vỗ vai cặp song sinh, “Mở cửa giùm đi.”

Cặp song sinh vẻ mặt bội phục nhìn Triển Chiêu, “Bộ tưởng nói mở là được hả, có chìa khóa đâu mà mở?”

Triển Chiêu nhìn đồng hồ đeo tay, “Cho hai anh ba phút, mở cửa ra!”

Cặp song sinh không nói gì, Tiểu Đinh sờ sờ túi quần, lấy ra một cái máy nhìn như điện thoại di động, ấn lên cửa xe, nhấn nút. Trên đó xuất hiện một dãy số, trải qua nhiều lần biến hóa, dãy số cũng dừng lại, đồng thời, “Piu” một tiếng, khóa điện tử của chiếc xe đã mở.

Tiểu Hổ đối với thứ kia rất hứng thú, cặp song sinh hung hăng giáo huấn, “Con nít con nôi, đừng học người ta làm chuyện xấu!”

Triển Chiêu mở cửa ra, bắt đầu lục tìm bên trong, tìm thấy một chiếc laptop, cầm lên xem. Triệu Tước tò mò cũng vào trong xem, thuận tiện sờ bên này một cái, sờ bên kia một cái.

Ở bên kia, Bạch Ngọc Đường dẫn Tần Âu và Lạc Thiên tới nhà xưởng bỏ phế.

Tần Âu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Thằng nhóc Chu Duyệt kia là học sinh? Sao lại to gan vậy?”

Bạch Ngọc Đường cười, “Nhìn bề ngoài đúng là chẳng nhận ra nó lớn mật như thế.”

“Học sinh bây giờ đúng là coi trời bằng vung!” Lạc Thiên nhíu mày, “Bắt cóc, uy hiếp đều dám làm, còn muốn xài súng nữa ư?”

Tới nhà xưởng, chỉ thấy có một căn phòng sáng đèn, bên trong truyền tới tiếng con gái khóc còn có tiếng kêu cứu.

Bạch Ngọc Đường bọn họ theo khe cửa nhìn vào trong, có một nữ sinh bị trói tay chân, ném xuống đất. Xung quanh không có ai.

Lạc Thiên muốn chạy vào mở trói, nữ sinh thấy có người lạ vào, lập tức khóc lớn.

“Đừng kích động, chúng tôi tới cứu anh cô.” Bạch Ngọc Đường giơ điện thoại của Chí Tân cho cô nhìn, chạy tới mở trói.

Nữ sinh này thoạt nhìn có vài nét giống Trần Chí Tân, hẳn là em gái hắn. Sau khi nghe Bạch Ngọc Đường nói vậy, Chí Cầm lập tức yên lặng, sau đó năn nỉ nói, “Mau đi cứu anh tôi với, đám kia là bọn điên, ảnh sẽ bị giết mất!”

“Bọn họ ở đâu?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

“Trong rừng ở đằng sau.” Nữ sinh khóc sướt mướt nói, “Bọn họ đều cầm súng, còn có nỏ tiễn nữa, nói là muốn đi săn, bảo anh tôi chạy vào rừng, nếu không sẽ làm thịt tôi.”

Bạch Ngọc Đường cho dù có kiến thức rộng rãi cũng kinh ngạc không thôi — Có cần khoa trương như vậy không?

“Bọn họ có mấy người?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Bốn, trong đó có Chu Duyệt, ba người còn lại đều là bạn học của hắn.” Chí Cầm ô ô khóc lớn, “Đều tại tôi, tôi không nhìn ra bọn họ chính là đám biến thái mặt người dạ thú! Là tôi hại chết anh mình!”

“Đừng kích động.” Bạch Ngọc Đường bảo Tần Âu mang Chí Cầm về chỗ Triển Chiêu bọn họ, mình với Lạc Thiên sẽ chạy vào rừng.

Nói tới vào rừng, không ai có thể nắm rõ bằng Lạc Thiên, nhớ năm đó hắn phải sinh sống trong tùng lâm dã chiến, nơi này không có nhiều cây, chỉ có mấy cây cổ thụ trên vùng đất hoang thôi.

Hai người lặng lẽ vào rừng, ở đây phần lớn đều trồng cây ven đường, không có khả năng che đậy.

Lạc Thiên và Bạch Ngọc Đường liếc mắt liền thấy ánh đèn pin, còn chuẩn bị đầy đủ như vậy sao! Ánh sáng tập trung ở hai nơi, hai người lặng lẽ tới gần, chợt nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.

“Thằng kia chạy đâu mất rồi?”

“Nó bị tao bắn ngay bắp đùi, hẳn là không chạy đi đâu xa đâu.”

“Mặt khác, bốn người kia còn chưa xuất hiện.”

“Gấp cái gì, chơi từ từ mới vui… Ngô!”

Hai người còn chưa dứt lời, đã bị Bạch Ngọc Đường và Lạc Thiên ở phía sau nhào lên, đánh một phát bên gáy, trong nháy mắt liền hôn mê, bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Ai!” Xảy ra chuyện gì?”

Bạch Ngọc Đường phát hiện có thanh âm phát ra từ bộ đàm bên hông hai nam sinh.

Lạc Thiên lấy súng của hai người đưa cho Bạch Ngọc Đường nhìn, là súng mô phỏng. Tuy rằng theo lý thuyết mà nói, đây là súng đồ chơi, nhưng bên trong dùng đạn BB thép, bắn ở cự ly gần sẽ có lực sát thương rất lớn!

Trên người bọn họ còn mang trang bị dạ hành, cùng với hệ thống định vị và vũ khí mô phỏng… Đây là nguyên một bộ đồ chơi dã chiến, nhưng trải qua một số thay đổi nhất định, nó đã không còn là đồ chơi nữa, mà là vũ khí thật sự.

“Này!”

Lúc này, trước mặt có ánh đèn chiếu tới, Bạch Ngọc Đường và Lạc Thiên lập tức chạy đi nấp.

“Tụi bây bị gì vậy! Mất liên lạc phải bị phạt đó!”

“Nhưng mà, sát hạch thất bại, tụi bây chết chắc rồi!”

Bạch Ngọc Đường cùng Lạc Thiên liếc mắt nhìn nhau — Bị phạt? Sát hạch?

Mặt khác, hai người nương theo ánh đèn pin nhìn tới, Bạch Ngọc Đường liếc mắt liền thấy nam sinh hồi chiều hạ lệnh vệ sĩ đánh Chí Tân, xém chút nữa là gãy tay, nam sinh đó hẳn là Chu Duyệt.

Chu Duyệt cùng người bạn tới gần, thấy hai người bạn bị đánh ngất xỉu, cũng lắp bắp kinh hãi. Nhưng mà chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, hai người đã bị Bạch Ngọc Đường bọn họ đánh lén.

Vì sợ hai người nhận ra, sau này gặp phải chuyện phiền phức, Bạch Ngọc Đường và Lạc Thiên cũng nhanh chóng đánh ngất bọn họ.

Hai người ngồi xổm xuống kiểm tra trang bị của bốn nam sinh, chỉ thấy trên cổ tay Chu Duyệt có đeo một cái máy đo thời gian.

“Tụi nó đúng là đang chơi dã chiến.” Lạc Thiên cầm nỏ tiễn lên xem.

Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên xoay người lại… Nhìn sâu vào cánh rừng.

“Sao vậy?” Lạc Thiên hỏi, “Tìm được bé trai kia rồi?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, tắt đèn pin, lôi Lạc Thiên vào sau gốc cây thụ, nhìn ra ngoài.

Trong chốc lát, xa xa xuất hiện một bóng người.

Bên kia cánh rừng là đường cao tốc, hai bên có đèn đường, ven đường có một người đang đứng, có thể thông qua ánh đèn nhìn rõ bóng dáng của hắn.

Lúc đầu Bạch Ngọc Đường nghĩ đó là Chí Tân, nhưng nhìn kỹ thì không phải… Dựa theo dáng người và chiều cao, đây là một người đã trưởng thành. Hơn nữa người này tương đối mạnh mẽ, tựa hồ thân thủ không tồi, đội nón, đeo balo, trong tay cầm đồng hồ quả quýt, cúi đầu nhìn nhìn, sau đó xoay người chạy đi.

Lúc sau, Lạc Thiên và Bạch Ngọc Đường nghe thấy thanh âm khởi động xe ở xa xa.

“Muốn đuổi theo không?” Lạc Thiên hỏi.

“Đi tìm Chí Tân trước đã.”

Bạch Ngọc Đường và Lạc Thiên chia nhau đi tìm, trong chốc lát, tìm được Trần Chí Tân đang trốn trên cây.

“Lão đại!” Trần Chí Tân vẻ mặt cầu xin, “Tôi biết anh sẽ tới mà!”

Bạch Ngọc Đường bó tay, ngoắc ngoắc hắn, “Tôi không phải lão đại của cậu, xuống đây!”

“Em tôi đâu?”

“Yên tâm.” Bạch Ngọc Đường dẫn hắn đi, “An toàn rồi.”

Bước qua chỗ Chu Duyệt, Trần Chí Tân cúi đầu nhìn, phát hiện bốn người đều té xỉu, lập tức nhìn trái nhìn phải, “Còn một người nữa đâu?”

“Vẫn còn?” Bạch Ngọc Đường sửng sốt, “Không phải nói chỉ có bốn thôi sao?”

“Còn một người chờ trong rừng, cầm đồng hồ tính thời gian cho tụi nó, hình như là giám khảo gì đó á.” Chí Tân xoa xoa chỗ bị bắn, “Biến thái, dám lấy ông đây làm cương thi để truy đuổi, còn tính điểm nữa chớ, không biết có cái gì vui nữa.”

“Bọn họ đang thi?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Còn tính điểm, không phải tìm cậu báo thù sao?”

“Phải, còn tỷ thí gì đó nữa.” Trần Chí Tân phát hỏa, “Thằng Chu Duyệt chết bằm đó còn nói muốn mạng của tôi, lúc nói còn rất thật.”

“Người kia có bộ dáng thế nào?”

“Tôi không thấy rõ diện mạo của hắn, hắn trốn ở xa lắm, nhưng tụi nó có gọi hắn là huấn luyện viên.”

“Huấn luyện viên… Không phải thầy?” Lạc Thiên nghi ngờ.

Nhưng mà để bốn nam sinh ngất ở đây cũng không tốt, báo cảnh sát thì nói toạc ra cho rồi, vì thế, Bạch Ngọc Đường và Lạc Thiên vác bốn người ra ngoài, bỏ vào xe.

“Thu hoạch được gì vậy?” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu cầm một chiếc laptop màu đen, mím môi cười cười, hình như đã phát hiện ra manh mối.

Khép màn hình lại, Triển Chiêu nhìn bốn nam sinh bị vứt vào xe, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Cậu cứu được hai anh em nhà kia được một lần, chưa hẳn sẽ cứu được lần hai, chúng ta phải trị tận gốc mới được.”

Bạch Ngọc Đường buồn cười, “Miêu nhi, cậu muốn trị thế nào?”

“Ám thị tụi nó là được rồi.” Triệu Tước mỉm cười, “Thuận tiện hỏi chút chuyện luôn.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, biết hắn và Triệu Tước phải dùng thủ đoạn “không bình thường” để hỏi. Nhìn bốn nam sinh này, có thể chỉ có cách này thôi, vì thế Bạch Ngọc Đường liền kéo mọi người đi.

Triển Chiêu mở cửa xe, cùng Triệu Tước cứu tỉnh bốn nam sinh, rồi “tán gẫu” một lúc với bọn họ.

Chờ bọn họ tán gẫu xong, bốn nam sinh máy móc bước ra, giống như không biết hai anh em Trần Chí Tân và Trần Chí Cầm.

“Cứ thả đi vậy sao?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

“Những thứ muốn biết đều đã hỏi rồi.” Triển Chiêu cười cười, nhỏ giọng nói vào lỗ tai Bạch Ngọc Đường, “Thì ra, những nam sinh này đang bắt Ghost.”

Bình luận

Truyện đang đọc