S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường truy vấn Triệu Tước về chiếc nhẫn “Linh Hồn Xanh” nọ, xem nó đến tột cùng là có địa vị gì.

Triệu Tước ăn no tâm tình thoải mái, liền hỏi hai người, “Từng nghe qua “Ngọc Xanh Hy Vọng” chưa?”.

Triển Chiêu nhướn mày, “Khối hột xoàn đó không phải ở trong bảo tàng hay viện nghiên cứu gì đó sao?”.

Bạch Ngọc Đường tuy rằng không có chút hứng thú nào với hột xoàn châu bảo, nhưng vẫn nghe nói đến “Ngọc Xanh Hy Vọng” đỉnh đỉnh đại danh, kỳ thực khối hột xoàn nọ có nhiều truyền kỳ như vậy, cùng với những người đã từng sở hữu nó có quan hệ rất lớn.

“Ngọc Xanh Hy Vọng” được coi như là một trong số những viên ngọc bích nổi danh nhất trong lịch sử nhân loại, lúc đầu nó được phát hiện ở Ấn Độ, kích thước sau khi mài dũa sơ qua tầm khoảng 100 ca-ra, có thể nói là cỡ khủng. Sau đó lại bôn ba từ Anh đến Pháp rồi qua Hà Lan, cuối cùng được đưa đến một viện triển lãm của Mỹ, sau khi trải qua 300 năm thăng trầm, cách mạng, viễn chinh. Chủ nhân đổi tới đổi lui, gia tộc phá sản, công tước tự sát, quốc vương bị chó cắn chết, hoàng hậu bị đưa lên đoạn đầu đài, các vương công quý tộc vận rủi liên tục.. Trải qua nhiều chuyện phức tạp, kinh qua nhiều lần mài dũa khoan cắt, từ hơn 100 ca-ra ban đầu, đến cuối cùng, chỉ còn lại khoảng bốn mấy ca-ra..

Mà sở dĩ khối hột xoàn này nổi danh như vậy, chủ yếu là do đã được đoàn làm phim hư cấu thành viên ngọc “Trái Tim Của Biển” (trong Titanic), hay còn gọi là “Ngọc Xanh Hy Vọng “, hoặc “Nước mắt Ánh trăng”, cuối cùng được gọi là “Hy Vọng”. Bởi vì bất cứ ai từng sở hữu nó đều không thể chết tử tế, nên cũng chính là viên ngọc “Mũi Khoan Số Mệnh” nổi danh.

Triệu Tước ngậm thìa nhìn Triển Chiêu..

Triển Chiêu nhíu mày, “Chú muốn dùng hột xoàn dính lời nguyền đó để hù doạ tôi phải không a! Bảo thạch tự nó căn bản không thể nguyền rủa người, cái gì mà Con Mắt Brahma, Ngọn Núi Mặt Trời, Ngọc Xanh Hy Vọng, Hột Xoàn của Nhiếp Chính Vương. Mấy thứ trang sức “yêu tà quấn thân” này bản thân nó không có tội gì hết, chỉ bởi vì có giá trị nên mang lại sự giành giật tranh cướp mới dẫn đến đổ máu. Khác nào Ngọc tỷ của Trung Hoa cổ đại, bản thân không phải chỉ là một khối đá sao, nhưng ai có nó thì có giang sơn, thế mới tạo thành máu chảy thành sông.. Chẳng quan hệ gì đến bản thân nó.”.

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu đồng ý với quan điểm của Triển Chiêu.

Triệu Tước khóe miệng giật giật hai cái, rồi vươn ngón trỏ chỉ vào mũi Triển Chiêu, “Gia còn chưa nói xong mà, chỉ hỏi nhóc có biết hay không, tự dưng phun phì phì ra một lèo thế làm gì? Nhóc là mèo hay cua hả, meo meo meo meo meo meo meo meo phiền muốn chết.”.

Bạch Ngọc Đường giữ Triển Chiêu đang tức xanh mặt lại, hỏi Triệu Tước, “Linh Hồn Xanh với Ngọc Xanh Hy Vọng có quan hệ gì?”

“Chẳng có quan hệ gì a.”.

“Vậy chú hỏi làm gì?” Triển Chiêu rít qua kẽ răng, “Lão già lẩm cẩm này.”.

Triệu Tước nheo mắt, hai người bốn con mắt thi nhau đấu xem bên nào doạ người hơn.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ giơ tay ra chắn ở giữa, “Hai người có thể dùng phương thức của người trưởng thành để nói chuyện không hả?”

Triệu Tước tỏ vẻ ta đây là người lớn, không thèm tính toán với Triển Chiêu, tiếp tục nói, “Cái nhẫn Lâm Nhược điều tra trước đây đúng là Linh Hồn Xanh, nói cách khác, chiếc nhẫn trên người Emilia đúng là Linh Hồn Xanh, nó đã bị nguyền rủa, việc này cũng có tài liệu ghi chép lại, sự phẫn nộ của Emilia, rất có thể là vì nó mà ra.”.

“Nói nửa ngày vẫn là lời nguyền.” Triển Chiêu nháy mắt mấy cái..

Triệu Tước nhìn trời lắc đầu, giơ tay ra hướng về cái ót vẫn quay về phía mình của Triển Chiêu chọt khí thế, chọt cho đến khi bị Bạch Ngọc Đường tóm lại.

Triển Chiêu xoa ót, cân nhắc xem nên dùng nước dưa hấu hay sữa bắp trả thù, hoặc là úp đĩa mì ống vào mặt lão.

“Đầu nhóc bị mì ống lấp rồi phải không a?” Triệu Tước bất đắc dĩ hỏi Triển Chiêu, lại liếc Ngọc Đường, “Hai đứa nghĩ xem thứ Lâm Nhược với Hàn Vĩ thấy 8 năm trước là người hay quỷ, là hồn phách của Emilia hay là quỷ biển a?”.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngẩn người, sau đó nhìn nhau —— cái này á.

“Hai đứa nghĩ xem nếu cái nhẫn đó chính là Linh Hồn Xanh trong truyền thuyết, vậy cũng chứng tỏ tập kích Lâm Nhược đêm đó chính là Emilia, nói cách khác con thuyền ma thực sự có tồn tại, mà Emilia theo chiếc thuyền đó trôi nổi nhiều năm như vậy, lại còn giết người. Cướp biển vùng Ca-ri-bê nên có tình tiết này mới phải!”.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, đích xác..

“Vậy chú có đầu mối về Emilia kia hả?” Triển Chiêu hiếu kỳ..

“Nhóc nói xem, dạo này không hề sinh hoạt phòng the đúng không?” Triệu Tước đưa tay chỉ Triển Chiêu.

Triển Chiêu đạp ghế ông ta, “Nói vớ vẩn!”.

Bạch Ngọc Đường ngăn cản Triển Chiêu đang phát khùng, nghiêm túc trả lời Triệu Tước, “Thật ra tôi cũng muốn, chỉ là gần đây thường xuyên có vụ án, con mèo này còn muốn nghiên cứu, bọn tôi đã gần nửa năm chưa ra ngoài nghỉ ngơi tranh thủ làm một chút rồi.”.

Triển Chiêu trắng mắt liếc sang.

Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ gáy người nọ, y như bình thường hay vỗ nhóc sư tử ở nhà vậy, để cậu ta bình tĩnh lại một chút, để Triệu Tước nói cho hết lời.

“Nhóc dạo này không hảo hảo nghiên cứu tư liệu ta cho sao?” Triệu Tước hỏi, “Mật mã đã giải được? Tin tức đã nắm rõ?”

Triển Chiêu ngẩn người, sau đó như là nhớ tới cái gì, liền đưa tay vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường, “Điện thoại cậu đâu, đưa tôi mượn.”

Bạch Ngọc Đường đưa điện thoại cho anh.

Triển Chiêu mở bản đồ ra, chọn vào một vùng biển nào đó, phóng to tọa độ lên xem xét một lúc.. Sau đó nâng cằm suy nghĩ.

Triệu Tước thấy Triển Chiêu quả nhiên được chỉ điểm một chút đã ngấm, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đưa tay chọc chọc hông Bạch Ngọc Đường, “Ta muốn ăn bánh xoài.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu gọi bánh ngọt cho ông ta.

Triển Chiêu xem bản đồ xong, ngẩng đầu nhìn Triệu Tước, “Nơi con thuyền năm đó gặp nạn, cùng vùng biển Lâm Nhược bọn họ gặp chuyện không may, nằm trong khu thí nghiệm a!”.

Triệu Tước mỉm cười, “Đúng vậy.”.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Khu thí nghiệm gì?”.

“Trong tư liệu ông ấy cho tôi có bản sao của một kế hoạch, trong đó nói không ít về địa điểm của nơi làm thí nghiệm, nhưng phần lớn đã bị huỷ bỏ. Vùng biển hải tặc bị tập kích và Lâm Nhược bọn họ gặp chuyện không may, nằm gần khu thí nghiệm đó, cũng từa tựa như hòn đảo Lạc Thiên bọn họ trước đây bị giam giữ a”

Bạch Ngọc Đường nghe Triển Chiêu nhắc đến Lạc Thiên, liền nhíu mày, “Cái tổ chức khủng bố kia lại làm thí nghiệm quái đản nào nữa à?”

“Ký hiệu màu xanh!” Triển Chiêu nghĩ tới, “Trên tư liệu của chú có ký hiệu màu xanh, màu cam, còn có màu hồng.”

“Kế hoạch blue.” Triệu Tước cười cười, “Toàn bộ ghi chép chỉ có một trang giấy vậy thôi.”

“Trên trang giấy đó có một con dấu màu xanh, tôi nhớ rất kỹ.” Triển Chiêu nói, “Là ký hiệu để cảnh báo có vật phóng xạ vật cực kỳ nguy hiểm.”.

“Vùng biển đó đúng là rất nguy hiểm.” Triệu Tước thản nhiên nói, “Kế hoạch thử nghiệm Lạc Thiên bọn họ năm đó cũng được tiến hành trên một hòn đảo không người, mà kế hoạch Blue, tên đầy đủ là Blue Doll, so với kế hoạch cải tạo lại Lạc Thiên bọn họ kia, thì tàn khốc hơn gấp bội.”

“Búp bê màu xanh?” Triển Chiêu trầm ngâm, “Hay con rối màu xanh?”.

“Đều như nhau.” Triệu Tước khẽ cười, “Khởi nguồn của kế hoạch này, chính là Linh Hồn Xanh và Ngọc Xanh Hy Vọng.”

“Với thói quen của tổ chức nọ.” Triển Chiêu lẩm bẩm, “Nếu như thí nghiệm thất bại, toàn bộ sẽ bị tiêu huỷ, lẽ nào lại giống lần trước, còn sót lại vào người?”.

“Sót lại vài người?” Triệu Tước hình như thấy cách nói này rất buồn cười, nhìn nhìn Triển Chiêu, “Nhóc gọi mấy thứ đó là người à?”

Triển Chiêu nhíu mày.

“Đúng. Lạc Thiên hai đứa nhặt được kia đích xác còn là con người, bởi vì cậu ta là thế hệ sản phẩm cuối cùng của cuộc thí nghiệm.” Triệu Tước cười nhạt một tiếng, “Giống như thí nghiệm thuốc mới vậy, càng là thuốc ra lò cuối cùng, thì càng không mới, cũng càng an toàn. Càng là thuốc được sản xuất sớm thì càng mới, mới đến mức bảo trì hình người thôi cũng trắc trở, cực kì nguy hiểm.”.

“Bọn họ đến tột cùng là đang nghiên cứu vật gì?” Triển Chiêu hiếu kỳ..

Triệu Tước nâng cằm, dùng một cái nĩa bạc gõ gõ mặt bàn, “Mỗi chuyên gia sẽ phụ trách một hạng mục khác nhau, không thể không nói, trong đám chuyên gia đó, 90% đều là kẻ ăn hại, còn lại 9% là mấy thằng điên, chỉ có 1% là thiên tài.”

Triển Chiêu nhướn mày, “Chú đang tự khen à?”.

Triệu Tước cười một tiếng, “Ta đang khen người thiết kế ra Blue Doll.”.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau —— có thể đến mức được Triệu Tước gọi một tiếng thiên tài, trên đời này không có nhiều đâu.

“Kế hoạch này cụ thể là cái dạng gì a?” Triển Chiêu hỏi, “Chú kể chi tiết đi.”.

Triệu Tước nhún vai, “Nhóc bắt ta nói ta cũng chịu thôi, ta cũng chỉ nghe qua một ít à.”

“Vậy đem những gì chú biết khai hết ra đây.” Triển Chiêu cầm dao ăn trên bàn uy hiếp ông ta..

“Nhà khoa học kia tên là Blues.” Triệu Tước sờ sờ cổ, “Là một người mặc chứng tự kỷ trầm trọng, nhưng không thể không nói, hắn là một thiên tài trong nghiên cứu sinh vật và chế tạo thuốc, mặt khác hắn cũng có một đam mê giống người bình thường, đó là sưu tầm ngọc bích.”.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Blues.. Bruce? Chưa từng nghe qua có nhà khoa học nào như thế a, chẳng lẽ là biệt danh?”

“Đương nhiên là biệt danh rồi.” Triệu Tước nói, “Tên thật thì ta không nhớ, dù gì cũng đã chết cả vài chục năm rồi.”

“Ông ta đã chết?” Triển Chiêu cảm thấy có chút đáng tiếc, mất đi một thiên tài mà.

“Chú nói ông ta là thiên tài chứ không nói ông ta là kẻ điên, chứng tỏ chú không thấy hành vi của ông ta là điên cuồng, thế nhưng lại nói thứ ông ta chế tạo ra là quái vật?” Triển Chiêu hỏi.

“Vậy Oppenheim có phải chịu trách nhiệm về những người chết do bom nguyên tử không?” Triệu Tước hỏi lại.

“Ý chú là chế tạo quái vật là ông ta nhưng sử dụng quái vật không phải là ông ta?” Triển Chiêu không làm sao nghĩ thông được, dù sao chế tạo bom với dùng con người làm thí nghiệm là hai việc khác nhau, nhưng anh cũng lười thắc mắc, chờ Triệu Tước nói xong thì hơn.

“Màu xanh có thể làm người ta u buồn.” Triệu Tước tiếp tục nói, “Trước đây cơ sở lý luận của thí nghiệm này là muốn từ trong sinh lý cải biến một người, ví dụ như khi cảm giác đau và cảm giác sợ hãi biến mất, sự ưu sầu buồn bã sẽ bị bài trừ, con người sẽ trở nên tràn ngập năng lượng, đúng không?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu..

“Rất nhiều người đều nghĩ biểu tình có lực sát thương nhất trên thế giới này chính là sự phẫn nộ, đúng không?” Triệu Tước hỏi tiếp.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại gật tiếp.

“Vì vậy quái vật trên thế giới này phần đa đều có sức mạnh lớn vô cùng, không có cảm giác đau, không có cảm giác sợ hãi, lại tràn ngập sự phẫn nộ, táo bạo hung tàn, đúng không?”.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chỉ còn biết gật a gật không ngừng.

“Nhưng kỳ thực còn có một loại biểu tình khác, cũng có thể làm con người trở nên mạnh mẽ, mà lại sâu sắc hơn phẫn nộ nhiều!”

Triệu Tước nói xong, hỏi Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, “Có muốn đoán thử không?”.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không đáp, chỉ nhìn ông ta, ý là —— chú cứ tiếp tục!.

“Ưu thương và tuyệt vọng.” Triệu Tước thản nhiên nói, “Con người nếu đang cực độ phẫn nộ sẽ tập kích người khác, còn nếu đang trong trạng thái cực độ tuyệt vọng không có đường lui sẽ tận lực phản kháng. Muốn hại người phải đủ ác độc mới được, nhưng tự cứu mình thì khác, thậm chí không cần nghĩ cũng sẽ làm, đó là bản năng của con người!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cau mày nghe —— phản kháng với gây hại, đúng là hai khái niệm bất đồng. “Chó cùng rứt giậu, thỏ nóng cắn người.” Triệu Tước nghiêng đầu ngậm ống hút lột rột hút đồ uống, “Người mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng thường dễ cáu kỉnh, sẽ có tính công kích rất mạnh. Cũng vì đạo lý này, tất cả mọi người coi đó là hành vi cực độ nguy hiểm, còn chính hắn nhìn nhận, thì đó chỉ là tự vệ.”.

“Vậy..” Triển Chiêu nhìn Triệu Tước, “Vị Bruce kia đã làm gì a?”.

“Thuốc kích thích nỗi buồn.” Triệu Tước mở miệng, “Nhóc hẳn là không xa lạ ha.”.

Triển Chiêu vuốt cằm, “Nhẫn màu xanh, khung màu bạc, gợn hình sóng, hoá ra là thế a.”

“Thuốc gì vậy a?” Bạch Ngọc Đường không quá rõ ràng..

“Giống như một loại ám thị, kích thích nỗi buồn trong con người, làm cho nảy sinh ảo giác bi thương tuyệt vọng.” Triển Chiêu nói.

“Một cái nhẫn mà có thể làm thế?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ..

“Đúng vậy, trên một chiếc nhẫn có thể lưu trữ một lượng lớn tin tức, có đôi khi là một bức tranh, một thể loại âm nhạc, một cử chỉ, một tác phẩm nghệ thuật, nếu là những thông tin cố ý đặt vào tiềm thức con người, thì có thể làm người đó thay đổi tâm tình, cũng giống như thác nước tự sát trứ danh thế giới. Ai cũng nói thác nước đó là ‘nam châm hút tự sát’, hàng năm hấp dẫn rất nhiều người nhảy từ trên cao xuống. Có người từng nghiên cứu qua, có vài thác nước tỷ lệ tự sát đặc biệt cao, là bởi vì dòng nước tạo thành sự dẫn dắt tâm tình. Tương tự như vậy, một màu xanh thẫm trải rộng làm người ta sản sinh cảm giác hít thở không thông. Màu đỏ sẫm di chuyển hoặc chớp tắt làm sản sinh cảm giác bị thiêu đốt, nhưng không phải mỗi người đều như vậy hoặc ở đâu cũng bị vậy, phải vận dụng thoả đáng, tức là hình thành điều kiện tốt nhất để ám thị, đặc biệt là trong lúc tâm tình con người không ổn định.” Triển Chiêu khẽ vuốt cằm, “Đem ám thị ký hiệu hóa, vì vậy mà cái nhẫn kia, biến thành nguyên nhân của tai hoạ.”.

Bạch Ngọc Đường nghe xong, suy nghĩ một chút, “Nói như vậy, năm đó Emilia nổi cơn thịnh nộ, giết sạch mọi người, kể cả những hành vi liên tiếp sau đó, là bởi vì cái nhẫn Linh Hồn Xanh nọ cũng có loại công hiệu này? Sau đó vị tiến sĩ Bruce kia bị thu hút, tự chế ra một cái nhẫn như thế, cùng có hiệu quả tương tự, bắt đầu lợi dụng con người làm thí nghiệm. Mặc kệ trong lúc thí nghiệm xảy ra chuyện gì, dù sao cuối cùng nó cũng thất bại, dựa theo lệ cũ toàn bộ sản phẩm thí nghiệm bị tiêu hủy. Nhưng có một sản phẩm vẫn còn sống, mang theo chiếc nhẫn kia, sinh hoạt trên biển, nữ quỷ nọ không phải là Emilia.. Nhưng vì sao cô ta lại tự xưng là Emilia?”.

“Có lẽ cô ta được đặt tên là Emilia.” Triển Chiêu nhìn Triệu Tước một chút, “Cũng giống như Eistein đặt tên cho thú cưng là tên người yêu thôi, Bruce đặt tên cho sản phẩm thí nghiệm của mình là Emilia. Chú nói ông ta là thiên tài chứ không phải kẻ điên, có phải bởi vì mục đích ban đầu của Bruce khi sáng tạo ra cô ta không phải là để cô ta không khống chế được rồi đi giết người, mà là có nguyên nhân khác, nhưng sau đó lại bị kẻ khác lợi dụng đúng không?”.

Triệu Tước nở nụ cười, chỉ một câu nhắc nhở, sau đó xử xong cái bánh xoài, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã đem vụ án phân tích được kha khá.

“Thứ ta biết chỉ có nhiêu đó thôi.” Ông ta cầm khăn ăn ưu nhã chùi miệng, “Có liên quan đến vụ án hay không, hai đứa tự điều tra nha.”.

“Emilia hết ở trên biển rồi lên đất liền, lại còn có thể thôi miên?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Cô ta vì sao lại liên tiếp gây án chứ?”.

“Có lẽ không đơn giản như vậy.” Triển Chiêu khẽ khoát tay chặn lại, “Hiển nhiên, tập kích thuyền hải tặc năm đó, là một nguyên nhân gây ra vụ án Emilia. Còn mấy án kiện liên tiếp xảy ra thành phố S dạo gần đây cũng có liên quan đến cô ta, cô ta nhất định còn có đồng lõa, tuyệt đối không phải làm một mình.”

“Đồng lõa là ai?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ừ, kẻ đồng lõa kia.” Triển Chiêu còn chưa nói dứt lời, điện thoại của Bạch Ngọc Đường đột nhiên vang lên..

“A lô?” Bạch Ngọc Đường nghe xong, nhíu mày, “Cái gì? Ngăn cản bọn họ!”.

“Làm sao vậy?” Triển Chiêu hiếu kỳ..

Bạch Ngọc Đường nhìn thời gian một chút, “Stephen bọn họ đang tập hợp trên thuyền Emilia, có vẻ đêm nay sẽ rời bến, đám người kia, rốt cuộc là sốt ruột cái gì chứ?!”

Bình luận

Truyện đang đọc