S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Cánh cửa sắt “rầm” một tiếng bị đẩy ra, trong không gian u ám, bóng đèn treo lơ lửng giữa không trung bởi vì khí lưu đang nhấp nháy, trên mặt đất xuất hiện ánh sáng, mà ở giữa quầng sáng ấy, còn có bóng đen hình người.

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu theo bản năng, liếc mắt một cái thấy được đủ loại thi thể treo giữa không trung, Triển Chiêu cũng hít ngược —— cái gì đây?

Lúc này, trong nhà xưởng truyền đến tiếng gầm nhẹ “gừ gừ”, mọi người theo tiếng nhìn qua, hai con Great Dane cực lớn thong thả đi tới chính giữa nhà xưởng, dưới ánh đèn, hai con chó đen khổng lồ, đôi mắt đỏ ngầu, phần da trên mặt nhăn nhúm rủ xuống, một cảm giác nguy hiểm nhưng không phải hung hãn nảy sinh.

Bạch Diệp đè lại Bạch Ngọc Đường đang tính rút súng, “Thi thể là giả, đừng kích động.”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt.

Triển Chiêu đi lại gần, “Đám đồ giả này rất chất lượng a!”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, vẫn cảm thấy nhà xưởng này toát ra một vẻ quỷ dị.

“Bên trong càng quỷ dị hơn, cậu coi như vào nhà ma thám hiểm đi.” Bạch Diệp vỗ vỗ anh, ý bảo thả lỏng.

Triển Chiêu đối với nhà ma hiển nhiên rất hứng thú, bất quá dù sao cũng là mèo, hai con chó lớn phía trước thoạt nhìn có chút dọa người, không biết có cắn không.

Ngay lúc Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang nghi hoặc, Triệu Tước đã chậm rãi đi qua, hướng về phía hai con chó lớn.

Ánh mắt hai con chó lớn ban đầu nhìn Triệu Tước tới gần có chút cảnh giác, nhưng đợi ông ta đến trước mặt, hai con chó hình như ngửi thấy được mùi…

Chúng ghé sát vào Triệu Tước cẩn thận ngửi ngửi, sau đó liền phát ra tiếng “gư gư” vô cùng thân thiết, dáng vẻ cũng nhu thuận theo. Triệu Tước giơ tay, nhẹ nhàng xoa xoa đầu chúng.

Lúc này, cửa thang máy mở ra.

Eugene hai tay đút túi đi ra, “Đến thật a, nữ thần của tôi dự cảm vẫn là chuẩn không cần chỉnh trước sau như một.”

Triển Chiêu nheo lại mắt liếc liếc bông súp lơ vạn năm không thay đổi này, Eugene tất nhiên cũng nhìn thấy Triển Chiêu, “hắc hắc” cười hai tiếng, liếc mắt một cái lại nhìn thấy Triệu Tước.

Eugene nhìn trời, lầm bầm, “Mình bằng không vẫn nên quay về Ý… Cứ cảm thấy được tình hình càng ngày càng không ổn.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đi vào nhà xưởng.

Bạch Ngọc Đường đi đến cạnh thang máy, nhíu mày nhìn hốc nhét thi thể kia, nhưng cách rất gần, thật ra anh có thể nhận ra thi thể là giả! Mấy thứ đó cùng loại với đạo cụ mô phỏng dùng trong đóng phim, thi thể đều bằng chất keo, được làm vô cùng chân thật.

Triển Chiêu nhìn quanh bốn phía, nói, “Cảm giác rất giống tràng cảnh quay phim kinh dị a.”

“Nữ thần của tôi thích thế, không còn cách nào.” Eugene nhìn Triển Chiêu liền cười tủm tỉm đi lại gần, đang muốn làm thân, liền cảm giác có người vỗ vai mình, nhìn lại thì thấy khuôn mặt Triệu Tước, Eugene hoảng sợ nhảy dựng lên, vừa ôm vai vừa ồn ào, “Ông đừng vỗ loạn vai người khác được không a! Hù chết người!” Nói xong, ôm tay che ngực, nhìn Triệu Tước, “Ông không nhân cơ hội làm gì tôi rồi chứ?”

Triệu Tước liếc mắt lườm hắn, cũng không nói, mà ngẩng đầu.

Lúc này, trên một lối đi bằng sắt đã rỉ sét kéo dài phía trên nhà xưởng, truyền đến tiếng bước chân “lộp cộp, lộp cộp “.

Bạch Ngọc Đường cũng ngẩng mặt lên, nghe tiếng bước chân, là một cao thủ…

Cùng lúc đó, thấy trên lối đi, một bóng người màu đen nhảy xuống…

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày —— cao như vậy mà nhảy xuống?

Nhưng mà, trái ngược với độ cao, là khi người kia rơi xuống mặt đất, nhẹ đến mức cơ hồ không nghe được tiếng, còn nhẹ nhàng hơn cả mèo.

Người kia đứng lên, theo tỉ lệ dáng người, là một cô bé, tỉ lệ chuẩn khác hẳn với người thường, mặc áo liền quần màu đen, giày đen tóc ngắn đen, khuôn mặt không rõ lắm, chỉ nhìn thấy đôi mắt, trang phục cổ cao, cổ áo kéo đến tận mũi, che đi hơn phân nửa khuôn mặt.

Triển Chiêu lưu ý đôi mắt của cô bé này, mắt màu xanh biếc cùng làn da tuyết trắng, xem đường nét khuôn mặt thì là người ngoại quốc, bất quá màu tóc lại đen tuyền.

Cô bé đánh giá mọi người bốn phía, cuối cùng, ánh mắt như ngừng lại trên người Triệu Tước.

Triệu Tước nhìn nhìn cô bé, hơi cười cười, “Lớn rồi.”

Cô bé kia giơ tay chậm rãi kéo khóa áo lông xuống một chút….

Mọi người không khỏi nhíu mày —— vốn là một cô bé vô cùng mỹ lệ, đôi mắt cái mũi khuôn mặt đều phi thường đẹp, chỉ là ở cằm lại có một tảng bỏng lớn, hướng về trước kéo dài đến má trái, xuống phía dưới còn vào tận phía trong cổ áo, có lẽ cũng bao trùm hết phần cổ…

Xem tuổi của cô bé phỏng chừng không đến hai mươi, không biết trải qua cái gì mà thương nặng như vậy, có điều, nguyên nhóm người kia cơ bản cũng không thể thông qua vẻ ngoài mà phán đoán tuổi tác, mọi người cũng không thể suy đoán cô bé đến cùng bao nhiêu tuổi.

Cô bé kia nhìn Triệu Tước trong chốc lát, lại quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường cùng Bạch Diệp… Hình như có chút hoang mang, nghiêng đầu ….

Triển Chiêu theo hành động phân tích tính cách, phỏng đoán, cô bé này chắc là bị câm.

Quả nhiên, thấy Eugene khoát tay với cô bé, “Tôi dẫn bọn họ đi xuống là được rồi, em cứ chơi của em đi thôi.”

Mọi người càng nghi hoặc —— chơi? Chơi cái gì?

Cô bé kia xoay người, đạp lan can sắt bên cạnh nhảy lên… Lên tầng hai lại nhảy thêm vài lần, như đang tung bay trên lan can, giống vận động viên thể thao vậy, cuối cùng về tới lối đi sắt phía trên, tiếng bước chân dần xa.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, thân thủ của người này quả thực thiên phú dị bẩm, chẳng lẽ lại là một vật thí nghiệm? Nghĩ đến đây, anh theo bản năng nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu tất nhiên cũng thực cảm thấy hứng thú, lui lại mấy bước về phía sau, ngửa mặt nhìn lối đi bằng sắt bên trên, hỏi hỏi Triệu Tước, “Đời thứ mấy?”

Lúc Triệu Tước đi qua bên cạnh anh, giơ tay, ngón giữa vòng qua ngón trỏ làm thủ thế”Mười”. (là thủ thế ở hình này)

Triển Chiêu kinh ngạc, ngẩng mặt lên muốn nhìn lại, nhưng cô bé kia đã chạy xa.

Bạch Ngọc Đường khó hiểu, hỏi Triển Chiêu, “Có ý gì?”

Triển Chiêu nói cho Bạch Ngọc Đường, “Đời thứ mười! Trong tư liệu Triệu Tước cho tôi trước đó có ghi chép, thành phẩm đời thứ mười là thế hệ vật thí nghiệm khá thành công, khuyết điểm duy nhất là tính phục tùng quá thấp, hồ sơ mẫu vật đã bị tiêu hủy toàn bộ, nhưng Triệu Tước có nhắc tới, ông ta đã lén để lại một bản ở chỗ một người bạn… Cô bé là thành phẩm duy nhất Triệu Tước thừa nhận.”

“Đáng tiếc trong một trận hỏa hoạn dây thanh quản bị hư tổn.” Triệu Tước đi vào thang máy, “Không thể nói chuyện.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo vào thang máy, không hiểu sao có một loại ảo giác, thang máy này hình như thông đến dị giới, bọn họ đã rời xa cuộc sống, khỏi thế giới nhân loại bình thường của mình.

Thang máy rất nhanh dừng lại, trong nháy mắt cửa mở… Bồn cây toàn bướm kia xuất hiện trước mắt.

Triển Chiêu há hốc —— gu thẩm mỹ cao!

Bạch Ngọc Đường thì ghét bỏ cau mày —— buồn nôn quá!

Phía sau bồn cây, người phụ nữ vừa rồi Bạch Ngọc Đường cùng Bạch Diệp đụng mặt trong ngõ nhỏ sâu hun hút kia chạy ra, Triệu Tước cũng đi qua, vươn hai tay.

Hai người ôm nhau một chút.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút hóng chuyện xoay mặt nhìn Bạch Diệp, bất quá lúc này toàn bộ sự chú ý của Bạch Diệp đều ở trên bồn cây kia, cũng không biết là không phát hiện hay không muốn nhìn.

Triển Chiêu nghe được Triệu Tước gọi người phụ nữ kia là “Karin”, dựa theo phát âm, là cách đọc “chuông gió” trong tiếng Pháp… Liên tưởng đến âm tin nhắn Triệu Tước cài cho cô, thật ra rất thích hợp. (Chuông gió tiếng Pháp là carillons éoliens)

Triệu Tước cùng Karin quả nhiên rất hợp, hai người tới bàn tròn nhỏ phía sau bồn cây ngồi xuống, bắt đầu thấp giọng nói chuyện với nhau.

Bạch Ngọc Đường kéo Eugene qua, có vẻ vô cùng để ý đám thi thể “giả” bên ngoài.

Eugene vẫy tay, ý bảo —— đưa mấy người đi thăm một chút.

Bạch Diệp không đi theo, đứng tại chỗ thưởng thức bồn cây, Eugene đưa Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến một cái cửa hông. Phía trước có cầu thang sắt hướng lên trên, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi theo Eugene, lên trần của nhà xưởng… Nơi đó có lối đi sắt loang lổ rỉ sét giăng khắp nơi, vừa rồi cô gái kia chính là từ những lối sắt này nhảy xuống.

Triển Chiêu nhìn phía dưới tính khoảng cách, cảm khái —— từ phía trên thấy rất cao, đời thứ mười quả nhiên là thành phẩm thập phần hoàn mỹ, cơ năng thân thể trội hơn người thường mấy lần.

“Anh có quan hệ gì với Karin?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ừm, quan hệ công việc đi… Sếp của tôi phái tôi tới làm lái xe cho chị ta.” Eugene buông tay, “Chị ta cùng sếp tôi là bạn bè cũ, hai người quan hệ cũng không tệ lắm, Karin vẫn cùng Mia sống ẩn cư, bất quá gần đây đột nhiên nói muốn tới thành phố S, sếp vội phái tôi tới làm trợ thủ, chị ta nói tôi làm gì phải làm nấy… Các cậu nói xem ông ấy có quá đáng không! Nếu chị ta muốn tấm thân này thì tôi không phải thất thân rồi sao? Đại gia đây giữ thân như ngọc nhiều năm như vậy chẳng lẽ phải táng thân nơi này?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ghét bỏ nhìn Eugene.

“Mia chính là cô bé vừa rồi kia?” Triển Chiêu hỏi.

“Ừ, Mia có điểm giống con nuôi của Karin, nó mới 15 tuổi, bất quá bên ngoài nhìn giống 18-19 rồi, hiện tại con gái phát triển cũng quá nhanh! Dạo này làm cha mẹ không bớt lo được chút nào a.”

Triển Chiêu khẽ nhíu mày —— đây là hiện tượng phát triển sớm điển hình, mấy đời vật thí nghiệm trước cũng có, là giai đoạn khó nghiên cứu nhất. Bất quá trường hợp của Mia đặc biệt, những vật thí nghiệm khác đều là lúc đầu bình thường, trung kỳ chậm chạp, đoạn cuối quá tốc. Mà đời của Mia này hình như là lúc đầu quá tốc, vì thế dựa theo quy luật phải là trung kỳ chậm chạp, đoạn cuối bình thường, thế này khá dễ giải quyết vấn đề đột tử ở đoạn cuối, cũng giống như đua ngựa vậy, chính là đổi thứ tự một chút liền thay đổi kết quả, thật sự là cách làm phi thường thông minh… Triệu Tước nếu thừa nhận đời “Vật thí nghiệm ” này là thế hệ ưu tú nhất, hẳn là có đạo lý của ông ta.

“Karin đang làm gì vậy?” Bạch Ngọc Đường tò mò, “Vì sao tạo nhiều thi thể mô phỏng vậy? Một người phụ nữ ở nơi như thế này còn đưa theo hai con chó, không sợ sao?”

“Sợ?” Eugene hình như nghe thấy vấn đề hết sức buồn cười, cười đến ngã tới ngã lui, “Từng nghe người sợ ma, chứ có từng nghe ma sợ người chưa?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn —— có ý gì?

Eugene gãi gãi đầu, “Karin luôn chọn nơi ở đều không khác mấy với nhà ma, không phải nơi như vậy chị ta ở không quen.”

Triển Chiêu sờ cằm, “Quả nhiên vẫn là vấn đề thẩm mỹ sao…”

“Chị ta thật ra cũng không phải quái vật buồn nôn thú vị gì, có lẽ có liên quan đến công việc thôi.” Eugene nói, “Cụ thể Karin làm gì thì tôi cũng không rõ ràng lắm, bất quá Leonard rất coi trọng chị ta. Tôi có hỏi, sếp nói, Karin là người thấu hiểu cái chết nhất trên thế giới này… Tôi đã nghĩ có thể là nhân vật giống với vị pháp y của SCI các vị kia. Bất quá sau đó phát hiện có vẻ không phải, thật ra tôi không nghiên cứu sâu hơn, dù sao, phụ nữ có bí mật là quyến rũ nhất mà… Hơn nữa, giác quan thứ sáu của chị ta mạnh đến mức không thể tin được.”

“Giác quan thứ sáu?” Ánh mắt Triển Chiêu sáng lên.

“Tôi sở dĩ tôn chị ta làm nữ thần, bởi vì chị ta căn bản là thần!” Eugene khẽ kích động, “Người phụ nữ có một phút là thần!”

“Một phút là thần có ý gì?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

“Căn cứ quan sát của tôi, bất luận bất cứ chuyện gì.” Eugene vuốt cằm âm trầm, “Người phụ nữ này đều có thể biết trước một phút, sau một phút sẽ xảy ra chuyện gì! Ví dụ như vừa nãy các vị tới, chị ta cũng dưới tình huống không hề có chút dấu hiệu nào nói có người đến, còn chuẩn xác đoán được người tới không phải kẻ thù.” Nói xong, Eugene cảm thấy hứng thú hỏi Triển Chiêu, “Ai, tôi nói,ngành nghiên cứu của cậu kia, có nghiên cứu cảm ứng tâm linh, sóng điện não truyền linh tinh hay không a?”

Eugene hỏi xong, lại phát hiện Triển Chiêu căn bản không có nghe mình nói…

Bạch Ngọc Đường cũng có chút khó hiểu, Triển Chiêu mới vừa rồi còn cảm thấy hứng thú đối với lời Eugene, nhưng là không biết nhìn thấy gì, giây tiếp theo lực chú ý liền bị câu đi mất.

Bạch Ngọc Đường đi đến bên cạnh Triển Chiêu, nhìn theo hướng anh đang nhìn… Thấy ở cách đó không xa, phía dưới chỗ các lối sắt giao nhau có một ngôi cao, trên ngôi cao, cô bé tên là “Mia” kia, đang ngồi xổm ở đó, cầm trong tay một cục phấn, vẽ vời rất nhanh trên mặt đất, trên đó có bàn cờ lớn màu đen hình vuông. Mia vẽ một cái vòng không, lúc sau lại vẽ một cái vòng được tô kín, ngẫu nhiên xoay chuyển bàn cờ, chơi quên trời quên đất.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nháy mắt hiểu được “đi chơi” mà vừa nãy Eugene nói cô bé đi là có ý gì.

Bạch Ngọc Đường nhìn chốc lát, hỏi Triển Chiêu, “Cô bé đang tự chơi cờ với chính mình sao?”

Triển Chiêu gật gật đầu.

“Cờ vây hả?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy được bàn cờ hình như hơi lớn.

“Không phải, phức tạp hơn nhiều, cô bé hẳn là tự nghĩ ra quy tắc.” Triển Chiêu cẩn thận nghiên cứu.

“Nhóc đó vẫn luôn như vậy.” Eugene nói, “Thật nhàm chán.”

“Anh mới nhàm chán.” Triển Chiêu phun cho Eugene một câu, “Cô bé một chút cũng không nhàm chán.” Nói xong, tăng nhanh cước bộ đi về phía trước, theo cầu thang xuống.

“Này!” Eugene muốn ngăn cản, “Đừng tới gần, cô bé rất khó gần người khác.”

Bạch Ngọc Đường theo xuống.

Triển Chiêu chạy tới bên bàn cờ.

Mia tiếp tục tự vẽ chơi cờ, bất quá khóe mắt khẽ liếc Triển Chiêu một cái, hiển nhiên không muốn người ngoài xâm lấn lãnh địa của mình.

Triển Chiêu giơ tay nhặt lên một cục phấn trên mặt đất, vẽ một vòng không ở bên cạnh vòng tô kín cô bé vừa mới vẽ.

Mia ngẩng đầu nhìn nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu ngồi xuống, chống chân nói, “Anh có cách chơi thú vị hơn.”

Mia nghiêng đầu nhìn nhìn Triển Chiêu, cúi đầu nhìn bàn cờ, lại vẽ cái vòng, Triển Chiêu cũng vẽ theo một cái, cứ như vậy, hai người anh một cái em một cái mà vẽ.

Khoảng năm phút sau, Mia ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối, nghiêng đầu xem bàn cờ, hình như đang bí.

Triển Chiêu liền giơ tay nhẹ nhàng chuyển bàn cờ, chuyển bên với cô bé, giơ tay, ở một chỗ vẽ một vòng tô kín, ý là —— đổi bên chơi.

Mia ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, vẻ mặt hơi lạnh lùng lại xuất hiện nét tươi cười, cúi đầu tiếp tục vẽ vòng.

Eugene khóe miệng giãn ra, ôm tay hỏi Bạch Ngọc Đường, “Anh ngoại trừ coi trọng mỹ mạo của cậu ta ra, còn coi trọng cái gì? Hai người bình thường thật sự có thể trao đổi?”

Bạch Ngọc Đường lườm Eugene một cái, Eugene vội vàng bắt lấy lan can một bên, để tránh Bạch Ngọc Đường ném hắn xuống.

Bạch Ngọc Đường thật ra có thể hiểu được nụ cười vừa rồi của Mia, nói thật… Triển Chiêu trước đây từng có một khoảng thời kì cảm thấy hứng thú với chơi cờ các loại, cũng là mình cùng chơi với cậu ấy. Với chỉ số thông minh của cậu ấy, căn bản không thể thỏa mãn với những bàn cờ bình thường, đều là tự nghĩ ra từng bộ từng bộ quy tắc, người bình thường đừng nói cùng cậu ấy chơi, ngay cả quy tắc cũng nhớ không nổi. Triển Chiêu cứ như vậy tự mình vừa xoay chuyển bàn cờ vừa phóng quân cờ, chơi rất vui vẻ nhưng thoạt nhìn lại thật cô đơn. Vì thế, Bạch Ngọc Đường luônnghĩ, phải chi có người có thể cùng cậu ấy chơi cờ thì tốt rồi. May mắn, hứng thú đối với cờ của Triển Chiêu rất nhanh liền qua, hứng thú sau này có vẻ chuyển sang phá giải mật mã… Tóm lại Triển Chiêu có lối tư duy rất sinh động, hứng thú cũng vẫn hay thay đổi.

Mia cùng Triển Chiêu cứ như vậy vẽ vòng ít nhất nửa giờ, Eugene đứng đến tê chân, dựa vào lan can xoay mắt cá chân xoa cổ, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Đây là tiết tấu gì a?”

Lúc này, Mia đột nhiên ngừng lại, giơ tay kéo tay áo Triển Chiêu, chỉ chỉ bụng mình, lại xoa xoa, giống như là muốn biểu đạt —— cô bé đói bụng.

“Đói bụng rồi… Gọi thức ăn ngoài?” Phản ứng đầu tiên của Triển Chiêu làm cho Bạch Ngọc Đường đỡ trán.

Mia kéo Triển Chiêu chạy tới nơi khác, Bạch Ngọc Đường cùng Eugene đi theo, thấy hai người tới nhà bếp.

Eugene nhìn khắp nơi, “Ác… Lần đầu biết nơi này cũng có nhà bếp, trong tủ lạnh không phải cũng cất giấu thi thể chứ?”

Mia mở ra tủ lạnh, bên trong có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, cô bé nhìn Triển Chiêu.

“Khụ khụ…” Triển Chiêu ho khan một tiếng, bĩu môi với Bạch Ngọc Đường, ý là, “Tiểu Bạch, lên!”

Bạch Ngọc Đường không nói được gì, đi đến tủ lạnh nhìn nhìn vào trong, hỏi, “Muốn ăn cái gì?”

Mia giơ tay, lấy ra một bao mì ống.

Bạch Ngọc Đường nhận mì ống, lại chọn lựa mấy thứ nguyên liệu nấu ăn ra, bắt đầu làm cơm.

Nửa giờ sau…

Eugene lệ nóng tràn mi ôm mì ống dụi góc bàn, “Đàn ông có nhan sắc cùng tay nghề đầu bếp tương đương nhau thế này đi đâu mà tìm a… Nếm được vị của hạnh phúc rồi a, tôi trước kia toàn ăn phân không.”

Bạch Ngọc Đường ghét bỏ nhìn Eugene —— lúc ăn cơm đừng nói lời ghê tởm như vậy!

Eugene vùi đầu ăn mì.

Triển Chiêu vừa ăn mì ống, vừa quan sát Mia.

Mia phi thường vừa lòng đối với mùi vị mì ống, nhét đầy miệng, vừa nhai vừa dựng thẳng ngón tay cái với Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường cũng có chút bất ngờ, cô bé này, có một cảm giác khờ dại không cân xứng với vẻ ngoài. Tuy rằng bộ dáng, đặc biệt là vết bỏng rất dễ dàng làm cho người ta nảy sinh một loại lỗi giác rằng cô bé thật bất hạnh, nhưng theo cử chỉ thần thái, cô bé là lớn lên trong hạnh phúc khoái hoạt.

Mùi vị cũng dẫn Triệu Tước tới, nhìn thấy Mia cùng Triển Chiêu ngồi cạnh nhau ăn mì ống, Karin đi theo phía sau Triệu Tước rõ ràng sửng sốt một chút.

Mia bưng đĩa, muốn cho Karin thử vị mì ống, hành động như một đứa trẻ muốn chia sẻ đồ ăn ngon cho mẹ mình vậy.

Triển Chiêu tiếp tục quan sát —— độ trưởng thành tâm trí thấp hơn so với bạn cùng lứa tuổi, nhưng trí lực cũng rất cao, khả năng biểu đạt cũng không có vấn đề gì… Như thế thật thú vị.

Triệu Tước cướp đĩa mì ống trong tay Bạch Ngọc Đường, chỉ chỉ Karin cho anh, nói, “Tử thần các cậu muốn điều tra, con bé biết.”

Bình luận

Truyện đang đọc