S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Từ nghĩa địa lái xe trở về cảnh cục, Bạch Ngọc Đường có phần khó hiểu hỏi Triển Chiêu: “Miêu Nhi, cậu thấy chuyện về Triệu Tước thế nào, có muốn nói với cục trưởng Bao không?”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút: “Cậu đoán xem, cục trưởng Bao có phải đã biết trước chúng ta?”

“…” Bạch Ngọc Đường cau mày, “Trong đầu lão gia đó nghĩ cái gì nhỉ? Chả hiểu.”

“Ừm ~~” Triển Chiêu tựa đầu vào cửa sổ xe, “Hiện tại cứ tạm mặt kệ đi, chờ vụ án này kết thúc, khi nào rảnh thì đi hỏi chú ấy.”

“Được rồi ~~” Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói, “Bằng không cậu đi hỏi ba cậu đi?”

“Ha?!” Triển Chiêu cả kinh, có chút không tự nhiên, “Sao lại muốn hỏi ông ấy a?”

“Lần trước cục trưởng Bao mang chúng ta đi gặp Triệu Tước, nghe giọng điệu của ông ấy, Triệu Tước hẳn là cũng biết ba cậu.” Bạch Ngọc Đường cười, “Hơn nữa ba cậu so với ông già nhà tôi dễ hơn!”

“Dễ hơn chỗ nào?!” Triển Chiêu nhếch mép, “Ông ấy nghiêm nghị như thế, tôi đã lâu rồi không trò chuyện với ông, đột nhiên đi hỏi, quái dị bao nhiêu a?!”

“Ông ấy cùng lắm là không nói lời nào, chung quy không đến mức đánh cậu đi? Ông già nhà tôi thích động thủ bất động khẩu ~~ Bất quá nói đi cũng phải nói lại…” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Từ nhỏ tôi đã thấy cha cậu hình như đặc biệt nghiêm khắc với cậu ~~”

Triển Chiêu đờ người, “Giá mà ông ấy chịu đánh tôi thì tốt rồi, từ nhỏ đến lớn đều thờ ơ, ngay cả liếc cũng chẳng thèm một cái.”

“Đừng có ngốc thế, ông ấy chỉ tương đối nghiêm nghị mà thôi.” Bạch Ngọc Đường thấy vẻ mặt Triển Chiêu ê ẩm, vội vàng an ủi. Mỗi lần nói đến chuyện về ba anh, anh sẽ trở nên rầu rĩ không vui ~~ Kể ra, Triển Chiêu ngày bé thật đáng yêu vô cùng, người lớn cũng cực kỳ thích anh, duy độc chỉ có cha anh, xem như hoàn toàn không quan tâm đến anh, Bạch Ngọc Đường chung quy còn thấy Triển Chiêu khả năng không phải con đẻ của ba mình, nhưng khi anh lớn lên lại giống cha vô cùng ~~ Không thể không tin được…

“Được rồi, tôi không nghĩ ngợi gì đâu.” Triển Chiêu khoát khoát tay, “Đừng nói nữa, trước tiên nên nghĩ cách phá vụ án này đã đi.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Tôi vừa mới bảo Trương Long Vương Triều đi thẩm vấn Khổng Thành và Vệ Vĩnh rồi, đại khái sẽ biết kết quả khi quay về thôi… Cái làm tôi chú ý hơn, là vì sao lại muốn tấn công Bạch Trì?!”

“Điều này quả thực cũng lạ!” Triển Chiêu gật đầu, “Bạch Trì căn bản chẳng liên quan gì đến vụ án, hơn nữa xem hành động của kẻ hành hung… Rất giống với ma pháp hung thủ.” Vừa nói, vừa lấy tay ra dấu vào cổ mình, “Cắt ở đây.”

“Miêu Nhi…” Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lát, nói, “Công phu của Triệu Trinh không phải tệ.”

“A?” Triển Chiêu chưa hiểu vì sao Bạch Ngọc Đường đột nhiên đổi trọng tâm câu chuyện, nhắc đến Triệu Trinh, “Có ý gì?”

“Lần trước trên máy bay tôi phát hiện.” Bạch Ngọc Đường quay đầu sang nói, “Nhất định là cao thủ.”

“Cậu muốn nói gì?” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi.

“Trên thực tế, ngày đó cậu ta có rất nhiều cách thức có thể không cần chịu bị thương để cứu Bạch Trì, hơn nữa… Còn có thể bắt được kẻ tấn công Bạch Trì.”

“Ý cậu…” Triển Chiêu khẽ nhíu mày, “Triệu Trinh cố ý thả kẻ đó đi?”

Bạch Ngọc Đường cười: “Tôi không dám khẳng định, nhưng mà, nếu cậu ta bị thương, đó là một cái cớ tốt, không bắt được kẻ kia…”

“Triệu Trinh biết kẻ đó…” Triển Chiêu suy nghĩ chốc lát, “Hơn nữa kẻ ấy còn là một người quan trọng với cậu ta.”

“Chính xác.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đôi tay của cậu ta, rất là đáng giá… Với lại… Tôi cảm thấy Bạch Trì phải chịu tấn công, đại khái cũng là vì Triệu Trinh.”

“Ừm…” Triển Chiêu nở nụ cười bí hiểm, “Tôi lại nghĩ khác, đối với Triệu Trinh, kẻ kia không quan trọng bằng Bạch Trì đâu.”

“Là sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi lại.

“Chậc, cậu nghĩ mà xem, nếu như Bạch Trì bị tấn công là vì Triệu Trinh, thế mà hành động của Triệu Trinh, tựa hồ như đang để lại một kiểu thông điệp…” Triển Chiêu phỏng đoán tâm lý của Triệu Trinh: “Tôi biết rõ anh là ai, tôi có thể không tính toán với anh, anh không được phép tổn thương người này, thương tổn cậu ấy, chẳng khác nào thương tổn tôi.”

“Cách nghĩ này rất thú vị…” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ở một góc độ nào đó, quả là rất có lý… Nói cách khác, then chốt chính là ở Bạch Trì?”

“Không sai, nhóc con kia khẳng định cũng không biết mình đang ở dưới tình huống nào.” Triển Chiêu xoa xoa cằm, “Chìa khóa để phá vụ án này… Ở ngay cậu nhóc.”

Khi hai người trở lại cảnh cục, chưa đến cửa văn phòng, đã gặp Trương Long và Vương Triều đi từ phòng thẩm vấn ra.

“Thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ai…” Vương Triều thở dài, “Hai thằng cha này, cũng không biết có nên bảo bọn họ đáng trách hay là đáng thương a.”

“Nói thế là sao?” Triển Chiêu hỏi.

Bốn người vừa đi vừa nói, Trương Long và Vương Triều tóm tắt qua kết quả thẩm vấn cho Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.

Hai người đó đặc biệt hợp tác, gần như hỏi gì trả lới nấy.

Khổng Thành mười ba tuổi năm ấy, nhà bên cạnh có nhận nuôi một cô bé chín tuổi, chính là Từ Giai Lệ… Hai người gặp nhau, thanh mai trúc mã cùng lớn lên, nhưng sau bốn năm, Từ Giai Lệ lại chết một cách mờ ám.

Mười năm sau đó, Khổng Thành vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, hắn ta không ngừng thu thập tư liệu liên quan đến ma pháp trận đồ, hy vọng một ngày có thể báo thù cho Từ Giai Lệ —- Cũng có thể là ý trời, Khổng Thành tình cơ trở thành luật sư cho Thẩm thị, lại còn được Thẩm Tiềm trọng dụng. Mãi đến một ngày, Khổng Thành vô tình nghe được Thẩm Tiềm và Thẩm Linh khắc khẩu, mới hoàn toàn hiểu rõ sự thực năm đó.

Bởi vì nhiều năm nghiên cứu ma pháp trận đồ, Khổng Thành chợt nghĩ đến việc tìm cách dùng ma pháp trận đồ báo thù cho Từ Giai Lệ.

Trước tiên hắn lấy cớ “biết rõ chân tướng sự tình năm đó”, lừa Trương Chân Chân ra, giết chết cô ta trong phòng học. Sau đó, lại theo dõi Khổng Lệ Bình, trong lúc theo dõi, đi tới phòng học, lần đầu tiên bị bảo vệ làm phiền, chính là chuyện ma quỷ ngày đó. Lần thứ hai, hắn lại theo tới công trường, chính là kẻ mọi người bị mất dấu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe đến đó, liền nở nụ cười: “Hắn ta đã gặp Vệ Vĩnh ở đó đúng không?”

“Oa ~~” Vương Triều và Trương Long nhìn nhau, “Thần kỳ ~~ Sao hai người biết?!”

Bạch Ngọc Đường cười không đáp, “Các cậu tiếp tục đi.”

Vương Triều và Trương Long báo cáo tiếp.

Khổng Thành lúc đó hoảng loạng chạy trốn không biết chọn đường nào, đúng lúc đó, có người kéo hắn vào một ngõ hẻm ẩn nấp, rẽ ngang rẽ dọc, cuối cùng cũng cắt được sự truy đuổi.

Người cứu hắn ta, chính là Vệ Vĩnh. Vệ Vĩnh trước kia đọc báo, biết vụ án Trương Chân Chân không phải do ma pháp hung thủ thật sự làm ra, nhưng mà, rất nhanh phát hiện hung thủ giết Tôn Thiến là thật —- Kẻ đã hủy cả đời gã! Cho nên, một lần nữa gã lấy lại được niềm tin.

Hai người nói ra quá khứ của mình, Vệ Vĩnh cũng rõ Khổng Thành biết hết chuyện tình năm đó thế nào! Năm ấy, cũng vì vụ án cuối cùng, gã mới bị cách chức, ma pháp hung thủ cũng không hiểu tại sao lại mai danh ẩn tích, Vệ Vĩnh dự định tham dự kế hoạch điên cuồng của Khổng Thành —– Gã thấy, bọn họ đang từng bước tiếp cận ma pháp hung thủ thật sự, người bị giết, chẳng qua chỉ là mồi nhử… Cho nên, gã mới đi giết Lý Tự.

“Bất quá, tiến sĩ Triển.” Trương Long đột nhiên nói, “Tôi cuối cùng cũng vẫn thấy trạng thái tinh thần của Vệ Vĩnh và Khồng Thành tựa hồ có vấn đề a!”

“Đúng vậy đúng vậy!” Vương Triều cũng gật đầu phụ họa, “Thế nào cũng cảm thấy những người liên quan đến vụ án này, Khổng Thành, Vệ Vĩnh, Lý Tự, cả Thẩm Tiềm nữa… Đều thần thần quỷ quỷ, rất không bình thường.”

“A…” Triển Chiêu cười cười, “Các cậu có biết thứ thuốc gọi là Radix pedis diaboli không?”

“Là cái gì vậy?” Vương Triều và Trương Long nhìn nhau, lắc đầu.

“Rễ chân quỷ (1)…” Bạch Ngọc Đường nói, “Trong Sherlock Holmes.”

(1) “Devil’s foot root”

“Không sai!” Triển Chiêu gật đầu, “Trong tiếng lóng ở các quốc gia cổ đại châu Âu, Radix pedis diaboli mang nghĩa là ‘nguồn gốc ma quỷ’, là một loại độc dược, khi đốt lên sẽ tỏa khí độc, thần kinh của người hít phải thứ khí này —- Hít càng nhiều, càng lâu, thì càng nguy hiểm, nhẹ thì điên, nặng thì chết, hơn nữa, tử trạng cực thảm.”

“Tôi nhớ trong câu chuyện [Bàn chân của quỷ] (2) ở tập [Sherlock Holmes - Cung đàn sau cuối] (3), có nhắc đến loại thuốc này.” Bạch Ngọc Đường nhớ lại, “Kẻ giữ thứ thuốc đó giới thiệu thứ thuốc này cho anh trai người yêu, cho nên người anh trai kia liền đi trộm thuốc, rồi hại chết chính em gái mình. Sau đó, người đó vì muốn trả thù cho người yêu, lại dùng thứ thuốc này giết chết thủ phạm.” Tạm dừng một chút, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Nhưng mà tôi không hiểu câu chuyện này thì liên quan gì đến vụ án?!”

(2) Bàn chân của quỷ; Tên tiếng Anh – The adventure of the devil’s foot. (3) Sherlock Holmes – Cung đàn sau cuối: Tên tiếng Anh – His last bow.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút: “Chính xác ra, ma pháp trận đồ, chính là Radix pedis diaboli trong vụ án này, là hung khí, là công cụ, thế nhưng không thể thay đổi được sự thật bản thân nó cũng có độc.”

“Ý cậu là, bức đồ án giống như con dao hai lưỡi, làm người khác bị thương, cũng gây tổn thương đến chính mình?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Cậu có nhớ không, lúc Triệu Trinh giới thiệu cho chúng ta về loại đồ án này, nói tới nguồn gốc của nó là các bộ lạc thời xưa dùng để nguyền rủa?” Triển Chiêu nói, “Ngày đó tôi bảo Công Tôn đếm giúp tôi số lượng vết thương trên người Khổng Lệ Bình, là 13 vết.”

“Số bức họa trong nhà cô ta cũng là 13.” Bạch Ngọc Đường nói, “Những bức đồ đó sẽ khiến người ta trở nên cuồng bạo!”

“Không sai…” Triển Chiêu lắc đầu thở dài, “Văn mình phương tây cổ cũng có cái thần bí và bất khả tư nghị của nó, cấm kỵ… Không đơn giản mà có thể tiếp cận được, có lẽ điều này cũng có thể giải thích mặt khác, vì sao ma pháp hung thủ thật sự lại giết nhiều người vậy, không chừng chính hắn cũng là kẻ chịu lời nguyền rủa… Giống Khổng Thành và Vệ Vĩnh, thâm nhập quá mức lại còn quan tâm tới chú phù đó, rồi bản thân cũng bị hãm lại không thoát ra được…”

Bạch Ngọc Đường cúi đầu trầm tư: “Cho nên Vệ Vĩnh năm đó mới kích động như vậy đi sửa lại ma pháp trận đồ vẽ sai… Bởi vì ông ta quá cứng nhắc với đồ án đó, có lẽ lúc ấy chính ông ta đã chịu tác hại quá ác liệt rồi, mấy người chú Văn khả năng cũng phát hiện sự khác thường của ông ta, mới khai trừ ông ta khỏi cảnh đội…”

Triển Chiêu vỗ vỗ vai anh: “Khi cậu đi hỏi, chú Văn ấp úng, có lẽ đó là phản ứng đầu tiên của chú ấy, là vụ án mà Vệ Vĩnh gây ra, cũng không chừng…”

Nhún nhún vai, Bạch Ngọc Đường tựa hồ buông được một tảng đá lớn trong lòng, “Thì ra là thế… Chân quỷ a… Cũng xác đáng.”

Trở lại văn phòng S.C.I., Bạch Ngọc Đường thu dọn báo cáo, vụ án lần này đã phá được hơn nửa rồi, kế tiếp là giăng lưới chờ ma pháp hung thủ chân chính kia rơi vào thôi, mà mấu chốt, để xem Triển Chiêu có thể tìm ra đáp án từ Bạch Trì hay không.

Tiểu Bạch Trì hiện tại đang làm gì vậy? Cậu đang ở trong văn phòng của Triển Chiêu, chơi đùa với nhóc tí của Khổng Lệ Bình.

Sáng nay, ngay từ lần đầu Tiểu Bạch Trì gặp nhóc tí, mọi người kinh ngạc phát hiện, hai đứa thực quá hợp

Sau khi ôm bé cưng vào văn phòng, mọi người chợt nghe thấy tiếng cười của một lớn một nhỏ truyền ra, ngoài cửa hiếu kỳ, chẳng lẽ Bạch Trì xuất chúng đến nỗi nói chuyện được với trẻ sơ sinh??

Triển Chiêu đi vào văn phòng, đóng cửa lại, cùng Bạch Trì chơi đùa với đứa bé, vừa đùa vừa trò chuyện tùy hứng… Sau đó, mọi người ngoài cửa lại nghe nhóc tí bắt đầu khóc một hồi, lại cười một hồi

~~Nửa tiếng sau, Triển Chiêu nét mặt rạng rỡ đi ra, nhóc tí bên trong khóc lớn không ngừng ~~ Tiểu Bạch Trì ôm bé cưng dỗ a dỗ, còn gào lên, “Anh, lần sau anh đừng đến gần bé cưng nữa!”

Bạch Ngọc Đường tháo chiếc bông nút tai xuống, hỏi: “Miêu Nhi, cậu đi hỏi hay là đi ngược đãi trẻ con vậy?!”

Triển Chiêu hì hì cười: “Tiểu Bạch, đứa bé mềm mềm nằm sấp nằm sấp, lại không nói chuyện, chơi thích lắm ~~”

“Khụ khụ ~~” Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, “Không nói chuyện em bé nữa, hỏi thế nào? Nhìn cậu đắc ý như thế, có thu hoạch phải không?”

“Lại chẳng ~~” Triển Chiêu hơi hả hê, “Hiện tại khúc dạo đầu đang vang lên ~~ Việc chúng ta phải làm, là để tổ khúc điên cuồng này hạ màn.” Nói xong, vẻ mặt rất khó hiểu nhướn nhướn mi với Bạch Ngọc Đường, “Chuẩn bị giăng lưới bắt cá lớn đi, Bạch đội trưởng ~~”

Bình luận

Truyện đang đọc