S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Lạc Thiên trở lại SCI, thấy Triệu Trinh và Lisbon đang chễm chệ trên sofa. Triệu Trinh bưng một đĩa dưa Hami, vừa ăn vừa ngáp.

“Sao cậu lại tới đây?” Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên.

Triệu Trinh chỉ chỉ Bạch Trì đang bận rộn cách đó không xa, “Trì Trì bảo từ giờ trở đi, 24/7 phải theo dõi tôi. Nhưng mà tôi thấy em ấy suốt ngày nghĩ tới vụ án ở SCI, cho nên lúc không tập luyện thì qua đây.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc nhau một cái — Tên này săn sóc người ta gớm.

“Sếp!” Tưởng Bình ở bàn đối diện, không biết từ lúc nào đã bật màn hình rồi, gọi Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, “Xem này.”

Bạch Ngọc Đường bế Triển Chiêu đã quen được ôm lên, đi tới sau Tưởng Bình. Bạch Trì tinh ý, kéo băng ghế lại gần để Triển Chiêu ngồi xuống.

“Có chuyện gì đáng chú ý sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Đây là video ở khách sạn, bãi đỗ xe ngày hôm đó, có cả video của ở cục cảnh sát nữa.” Tưởng Bình vừa nói vừa chỉ vào ba cửa sổ video trên màn hình. Hình ảnh đều chiếu một người đang cúi đầu, khéo léo tránh ống kính camera. Kẻ kia trong bữa tiệc, tay cầm ly rượu, mặc một bộ Âu phục màu đen; tại ga-ra, hắn ngồi một mình trong xe, vị trí đỗ rất khéo, biển số xe khuất camera, hắn mặc áo sơ mi trắng, vóc dáng rất gầy, nhưng có thể nhận ra giới tính nam; ở cục cảnh sát thì chỉ còn bóng lưng, hơn nữa còn mặc đồng phục cảnh sát. Tưởng Bình đặc biệt ghi lại số hiệu của hắn. Đồng phục này mang số hiệu của Vương Lập Dũng đã mất.

“Ba người này…” Triển Chiêu đột nhiên chau mày.

“Làm sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Tưởng Bình cười, “Lúc đầu bọn em cũng không chú ý, may mà có trí nhớ siêu phàm của Bạch Trì, chớp mắt nhìn ra vấn đề. Tiến sĩ Triển hẳn cũng phát hiện ra phải không?”

Triển Chiêu gật đầu, “Ba kẻ này tuy ăn mặc không giống nhau, nhưng thực chất là cùng một người.”

“Cùng một người?” Bạch Ngọc Đường ghé sát vào màn hình, nhìn chằm chằm: “Dựa vào đâu mà nhận định vậy?”

Tưởng Bình đáp, “Đầu tiên chúng em cũng thấy không phải.” Nói đoạn, cậu ta mở ba bản vẽ 3D ra, “Song, sau khi so sánh những đặc điểm nhận dạng riêng biệt thì lại là cùng một người. Hơn nữa, hành động cũng rất giống nhau.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Như vậy thì đồng phục cảnh sát hắn mặc trên người chính là của cậu cảnh sát kia, hay nói cách khác, đó chính là kẻ giết chết Vương Lập Dũng trên sân thượng, kẻ tống bom cũng rất có thể là hắn… Nhưng cũng có thể là Ngôn Giai Giai.”

“Chỉ có điều khả năng là hắn nhiều hơn.” Triển Chiêu hỏi Tưởng Bình, “Còn gì nữa không?”

Tưởng Bình mỉm cười, “Mấy cái này vẫn chưa phải trọng điểm, trọng điểm ở đây!” Nói rồi, cậu ta mở video thu lại cảnh bên ngoài căn phòng An Linh Lệ bị giết, cậu chỉ vào gã mang mặt nạ mèo máy: “Đội trưởng, anh nhìn đi!” Tưởng Bình di chuột vào hình gã, tiến hành so sánh nhận dạng với hình ảnh của ba người trước.

“Cùng một người?!” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu giật mình.

“Hắn là hung thủ giết An Linh Lệ và Bàng Hiểu Cầm… Lại còn luôn xuất hiện tại nhiều nơi.” Triển Chiêu tựa lưng vào ghế, “Cho tới bây giờ thì hắn là kẻ tình nghi lớn nhất!”

“Kẻ gài tờ giấy ‘Thay trời hành đạo’ vào xe tôi cũng là hắn?” Bạch Ngọc Đường hỏi Tưởng Bình.

Tưởng Bình mỉm cười: “Nói tới lại thấy càng quái gở!” Sau đó, cậu mở một video nữa, “Các anh xem xem!”

Mọi người lại chăm chăm vào video, trên màn hình bây giờ là chiếc xe thể thao của Bạch Ngọc Đường. Một người xuất hiện, gài một tờ giấy vào cửa sổ xe rồi rời đi.

Nhưng nhìn thấy người này, tất cả đều choáng váng — Đó chính là kẻ mặc áo trùm đầu màu đen, mang mặt nạ mèo máy.

“Là hắn?” Bạch Ngọc Đường chau mày, lắc đầu, “Cũng không phải…”

Tưởng Bình mở bản vẽ ra, “Không phải, hình thể của tên này nhỏ hơn, thêm nữa so với nam giới, vóc người của tên kia đã khá nhỏ, tên này trong còn nhỏ hơn… Em nghĩ, đây hẳn là con gái.”

Triển Chiêu gật đầu, “Chính xác… Là nữ…”

Bạch Ngọc Đường cảm thấy Triển Chiêu có điểm bế tắc, bèn lên tiếng: “Miêu Nhi, nhìn ra gì à?”

Triển Chiêu lắc đầu, “Ừm… Một chút, nhưng vẫn chưa biết nói thế nào.”

“Đội trưởng, còn nữa…”

Tưởng Bình vừa lên tiếng, Bạch Ngọc Đường đã ngạc nhiên, “Còn nữa?” Nói rồi vỗ vai Tưởng Bình, “Nhóc con, cậu được đấy, chỉ mỗi một đoạn video cũng có thể nhìn ra nhiều thứ như vậy!”

“Cũng chỉ có vài đoạn, với lại cả đám bọn em cùng xem mà.” Tưởng Bình nói, lại mở thêm vài đoạn video lên, “Video bữa tiệc ngày ấy và đoạn video An Linh Lệ bị giết… bị động tay động chân!”

“Thời điểm sai lệch?” Triển Chiêu hỏi, “Bị thiếu sao?”

“Phải ạ.” Tưởng Bình gật đầu, “Đoạn video ở bữa tiệc thì bị che đen, còn của An Linh Lệ bị giết thì… thiếu! Thiếu ít nhất là nửa tiếng.”

“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường giật mình, “Nửa giờ, đủ để giết người!”

“Có thể động vào các đoạn băng ghi hình thì chỉ có người của khách sạn thôi.” Triển Chiêu lẩm bẩm.

“Miêu Nhi, khách sạn đó là của anh hai mà.” Bạch Ngọc Đường nghĩ một hồi, lại sửa lại, “Không phải, con gái lão Bàng chẳng đã nói cô ta cũng là nửa chủ nhân sao, cả nhà họ Bàng cũng có cổ phần.”

“Anh hai vừa mới mua khách sạn đó.” Triển Chiêu nói, “Cho nên nhân viên vẫn là của Bàng Cát… Ngôn Lệ cũng có cổ phần.”

“Lão Bàng có biến thái tới đâu, chắc cũng không đến nỗi tự hại chính con gái mình chứ?” Bạch Ngọc Đường lại nghĩ, “Tức là, người có thể giở trò chính là Ngôn Lệ?”

“Đúng rồi.” Triển Chiêu đột nhiên lên tiếng, “Tưởng Bình, có thể so sánh vóc dáng của Ngôn Lệ, Phương Ác hay cả những người khác nữa với tên tình nghi không?”

Tưởng Bình mỉm cười, “Tiến sĩ, còn phải để anh bảo sao, đã làm rồi… Không giống nhau đâu, tôi còn so cả người nhà họ Bàng rồi.”

Triển Chiêu nhíu mày, hỏi, “Vậy… Đã so cái tên gài tờ ‘thay trời hành đạo’ với Ngôn Giai Giai chưa?”

Tưnởng Bình cùng mọi người đều sững sờ trong chốc lát, xong rồi tức khắc mở video có quay được hình ảnh Ngôn Giai Giai ra. Một lúc sau… “Tiến sĩ, khác nhau.”

“Anh.” Bạch Trì lên tiếng, “Anh nghi ngờ kẻ giở trò chính là Ngôn Lệ?”

Triển Chiêu không đáp, chỉ gật khẽ.

Bạch Ngọc Đường tựa hồ nhớ ra điều gì, lập tức nói với Tưởng Bình: “Cậu lập tức điều tra về thân thế Ngôn Lệ cho tôi… Lập nghiệp thế nào, gia cảnh ra sao… Còn nữa, bà ta lấy Phương Ác là tái giá phải không? Chồng trước đâu?”

“À… Em tra đây.” Tưởng Bình sục sạo các tư liệu về Ngôn Lệ, “Nhưng mà người đàn bà này rất thần bí, trước giờ chưa từng nghe bà ta nhắc đến chồng trước.”

Lúc này, Triệu Trinh đột nhiên cất lời: “Chồng bà ta đã chết từ mười năm trước rồi.”

Tất cả mọi người quay đầu lại, “Sao cậu/anh biết?”

Triệu Trinh xiên một miếng dưa đưa lên miệng, gật đầu, “Bà ta chi một khoản lớn như thế mời tôi diễn, đương nhiên tôi phải điều tra bà ta một chút, xem có mục đích gì khác không chứ?”

“Vậy cậu tìm hiểu được những gì rồi?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Mười năm trước, chồng bà ta đã chết, hình như còn là chết oan.” Triệu Trinh kể, “Chỉ có điều chẳng liên quan gì đến tôi, ngày đó tôi còn ở nước ngoài. Vả lại, cũng chẳng có chuyện gì khác có liên hệ với tôi cả.”

“Nhưng rất kỳ quái mà.” Bạch Trì đột nhiên xen vào, “Chỉ là một lễ khánh thành, việc gì phải trả nhiều như thế để mời anh?”

Triệu Trinh nhún vai, “Chắc là fans, muốn gặp anh, lại có tiền… Chuyện này cũng rất bình thường.”

“Rất bình thường ư?” Bạch Trì có chút căng thẳng nhìn Triệu Trinh, “Anh biết bà ta có ý đồ với mình mà cũng đồng ý?”

Triệu Trinh buồn cười, liếc Bạch Trì. Những người khác thì không nhịn được cười, mùi ghen tuông từ người Bạch Trì rõ quá, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu còn liếc nhau — Có triển vọng đấy.

“Phải rồi.” Triển Chiêu hỏi Triệu Hổ, “Hổ Tử, hình như cậu quen biết con gái chú An nhỉ?”

Triệu Hổ chớp mắt mấy cái, “Cũng không tính là quen biết ạ, chỉ là trước kia em thấy cô bé đó tới đưa cơm cho chú An, một cô bé rất dịu dàng ngoan ngoãn, cho nên mới nhớ.”

“Vậy cậu có biết nhiều về chú An không?” Triển Chiêu lại hỏi.

Triệu Hổ lắc đầu, “Không ạ.”

“Tiến sĩ, anh nghi chú An có vấn đề?” Mã Hán tò mò.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, đáp thay, “Chúng tôi đang muốn tìm vài thông tin về vợ chú An.”

“Việc này dễ.” Triệu Hổ kéo Mã Hán, “Đi, hai ta xuống dưới lầu tìm đồng nghiệp của chú ấy hỏi.” Nói rồi định chuồn đi luôn.

“Khoan!” Bạch Ngọc Đường gọi giật cả hai, “Đừng chạy vội, chuyện bảo các cậu điều tra thế nào?”

Mã Hán và Triệu Hổ đều tỏ vẻ hơi thiếu tự nhiên, Triệu Hổ bất đắc dĩ nói, “Toàn là mấy chuyện tào lao về Ngôn Lệ và Phương Ác thôi.”

“Kể nghe xem.” Bạch Ngọc Đường cũng ngồi xuống băng ghế, “Chuyện tào lao cùng phải nghe.”

“Ừm… Nghe nói Ngôn Lệ và Phương Ác vừa gặp đã yêu.” Triệu Hổ bắt đầu.

“Địa vị của cả hai khác biệt rất lớn, cũng không có sự kiện gì mấy mà chạm mặt.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Làm thế nào tiến triển đến thế này?”

“Có người bảo là bởi Phương Ác đã cứu mạng Ngôn Lệ.” Mã Hán đáp, “Nghe nói, có một lần, tài xế của Ngôn Lệ thông đồng với kẻ khác muốn bắt cóc bà ta, may sao Phương Ác nghe thấy cuộc trò chuyện của tay tài xế đó, cảm thấy bất thường liền theo dõi. Sau đó vừa hay cứu được Ngôn Lệ, Phương Ác còn bị thương trong vụ đó.”

“À…” Triệu Trinh tựa vào Lisbon, lông cậu chàng này thật mềm. Anh cười nhạt, “Kịch hay thế? So với ba cái phim giờ vàng còn rẻ tiền hơn.”

Bạch Ngọc Đường cũng lên tiếng, “Quả thật trông như đã sắp đặt trước.”

“Sau thì Phương Ác kiêm luôn tài xế cho Ngôn Lệ.” Mã Hán tiếp tục, “Nghe bảo hai người trò chuyện rất hợp, mối quan hệ dần tốt lên.”

Triệu Hổ lại nói, “Nhạc Nhạc kể, vì vụ án của Phương Ác, Ngôn Lệ đã từng tới nhờ vả cô ấy.”

“Bà ta nhờ vả Tề Nhạc làm gì?” Mọi người ngạc nhiên.

“Chẳng phải Nhạc Nhạc hay kể chuyện có bạn trai làm cảnh sát sao? Chuyện cô ấy với SCI ngày trước cũng truyền đi khắp nơi, tất cả mọi người đều nghĩ cô ấy ‘có quen biết’ với chúng ta… Mà trên thực tế thì cũng quen thật, cho nên bà ta mới đi cầu xin Nhạc Nhạc tìm tiến sĩ Triển đến giúp Phương Ác.”

Bạch Ngọc Đường nhướn mi, “Vậy Miêu Nhi không đồng ý để Phương Ác làm phát hiện nói dối, bà ta hẳn là phải hận Miêu Nhi lắm?”

Mọi người không đáp. Đúng lúc này, điện thoại trên bàn Tưởng Bình vang lên. Tưởng Bình nhấc máy, sau đó xoay sang nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, “Đội trưởng, lão Bàng náo loạn bệnh viện, nói lão bị thôi miên, lão không biết mình đã làm ra chuyện gì. Luật sư của lão bảo bệnh lão quá nặng, muốn ra nước ngoài điều trị, đang xin phép tòa án.”

“Muốn chạy?” Bạch Ngọc Đường cười nhạt, “Lão tưởng đang đóng phim chắc, nói thôi miên là thôi miên được sao?”

“Tiểu Bạch, chúng ta đi xem!” Triển Chiêu đưa tay muốn Bạch Ngọc Đường đỡ, còn không quên quay lại nói với Mã Hán và Triệu Hổ, “Hai người xuống lầu hỏi về tình hình chú An đ…”

Anh còn chưa dứt lời, đã thấy sắc mặt tất cả mọi người kỳ quái, nhìn chằm chằm về phía cửa như thấy điều gì kinh khủng lắm.

Triển Chiêu nghi hoặc nhìn theo, gương mặt lập tức trắng bệch — Triển Khải Thiên đang đứng trước cửa SCI, chằm chằm nhìn anh.

Im lặng kéo dài phải nửa phút, Lạc Thiên mới vội vã mở rộng cửa mời Triển Khải Thiên vào, những người khác đều việc ai nấy làm, có thể chạy được thì đều cố chạy cho xa.

Triển Khải Thiên chậm rãi bước tới, việc đầu tiên là liếc nhìn về phía Triệu Trinh đang tựa vào Lisbon ăn dưa. Ông mở miệng: “Chuyện lần trước, còn chưa chính thức cảm ơn cậu.”

“Không sao không sao.” Triệu Trinh mặt dày, nhưng vẫn bị khí phái của Triển Khải Thiên làm thiếu tự nhiên. Anh đứng lên, vẫy tay với Bạch Trì, “Trì Trì, anh phải luyện tập rồi.”

Bạch Trì buông tài liệu trên tay xuống, sau khi tạm biệt Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu thì theo Triệu Trinh và Lisbon đi.

Trong văn phòng, nhanh chóng chỉ còn lại Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Triển Khải Thiên.

“Ba/Chú…” Cả hai ăn ý mà đồng thanh chào, còn âm thầm trao đổi một ánh mắt —Chết rồi, thế nào lại tới chứ?

Triển Khải Thiên nhìn cả hai một lát, không nói gì, lại nhìn chằm chằm vào cái chân bị thương của Triển Chiêu. Ông hỏi: “Bị thương sao không ở bệnh viện?”

“Dạ… Cũng không phải thương nặng ạ.” Triển Chiêu nhỏ giọng đáp.

“Chẳng phải cậu bản lĩnh vô địch ư?” Triển Khải Thiên đột nhiên liếc tới Bạch Ngọc Đường, “Thế nào mà cậu thì nguyên vẹn con tôi lại hỏng một chân?”

Bạch Ngọc Đường ê mặt đỏ bừng, không thốt nên lời, chỉ có thể ngoan ngoãn lắng nghe giáo huấn.

“Ba…” Triển Chiêu gọi khẽ, “Sao lại vô lý thế…”

Triển Khải Thiên nhướn mi, “Cãi cái gì!”

Triển Chiêu dẩu dẩu miệng, nhìn Bạch Ngọc Đường một cái — Là ai tuồn tin chứ?

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu — May mà là ba cậu, cùng lắm chỉ bị mắng. Chứ ông già nhà tôi mà biết, lập tức động thủ bất động khẩu.

Triển Chiêu cau mày — Tôi mà biết ai nói thì tôi không tha cho kẻ đó!

Xa xa tại nhà của Triển Khải Thiên, Triệu Tước đang ngủ bỗng hắt hơi một cái.

Triển Khải Thiên có phần vô lực nhìn hai đứa con đầu mày cuối mắt, lắc đầu hỏi, “Còn định ở đây đến lúc nào?”

Bạch Ngọc Đường tưởng hai cha con muốn tâm sự riêng, vội vàng gật đầu, “Phải phải, cháu ra ngoài, hai cha con cứ nói chuyện ạ.”

“Đứng yên đấy.” Triển Khải Thiên ngăn anh, “Cậu thấy tôi còn để con mình tiếp tục làm việc?”

Bạch Ngọc Đường giật mình, Triển Chiêu cũng kinh ngạc.

“Trước khi lành lặn lại thì về nhà lớn cho tôi!” Triển Khải Thiên lạnh lùng hạ lệnh.

Triển Chiêu vừa nghe, đau khổ vô cùng — Biệt thự ở ngoại thành, chỗ đó non xanh nước biếc, chim hót hoa thơm… Chỉ có điều đằng trước không thôn làng, đằng sau không quán xá, vụ án phải làm sao giờ?

Triển Chiêu vội vã nháy mắt ra hiệu với Bạch Ngọc Đường — Tiểu Bạch, cứu mạng!

Bạch Ngọc Đường vừa định mở miệng, chỉ thấy Triển Khải Thiên lạnh lùng lườm một cái, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Không về nhà lớn, vậy cho nó về nhà bố mẹ dưỡng thương thì được phải không (*)?” Nói xong, không quên bổ sung thêm một câu, “Nhà cậu ở đối diện đấy!”

(*) ý bác là, nếu ko muốn về “nhà lớn” – ờ, kiểu biệt thự nghỉ ngơi ở ngoại thành, thì chắc là bạn Bạch định cho em Miêu về nhà ba mẹ dưỡng thương chứ nhể~? Mà về nhà ba mẹ là đối diện với nhà Bạch papa mama, kiểu gì bác già cũng biết, bạn Bạch nhừ đòn =))

Bạch Ngọc Đường lập tức câm miệng, bất đắc dĩ làm mặt quỷ với Triển Chiêu —Miêu Nhi, không giúp được cậu rồi.

Triển Chiêu trừng mắt — Đồ vô tình bạc nghĩa!

Không đợi cả hai liếc mắt đưa tình xong, Triển Khải Thiên đã đến gần, bế Triển Chiêu lên, xoay người ra ngoài.

Triển Chiêu còn nhớ ngày bé đọc sách rồi ngủ thiếp đi, Triển Khải Thiên vẫn luôn bế anh lên giường. Nhưng giờ trưởng thành rồi, bị papa bế thế này thấy hơi mất mặt. Triển Chiêu ngẩng lên, đáng thương nhìn Bạch Ngọc Đường — Tiểu Bạch, cứu tôi!

Bạch Ngọc Đường rút khăn giấy, cầm bút viết gì đó, hoàn toàn phớt lờ Triển Chiêu.

Triển Chiêu bực bội, thoáng giãy dụa, lại nghe Triển Khải Thiên thì thầm, “Đừng nhúc nhích nữa, ba có lời muốn nói.”

Triển Chiêu sửng sốt, ngoan ngoãn bất động, bị Triển Khải Thiên ôm đi. Ngay lúc ra khỏi văn phòng, anh thấy trên tay Bạch Ngọc Đường là tờ khăn giấy có viết chữ, “Ông ấy có lẽ muốn nói gì với cậu!”

Triển Chiêu nhăn nhăn mũi — Chuột chết.



* Chú thích thêm:

Đặc điểm nhận dạng: Phần này tìm ra được không nhiều thông tin lắm, bao giờ tổng hợp được đầy đủ sẽ làm riêng một bài kiến thức.

Bản gốc là “tuyển thủ cục bộ đặc trưng”, Med search thì chỉ tìm ra máy tự động nhận dạng ký tự Trung Quốc trên biển số xe qua hình ảnh (auto-recognition), từ đó nhận dạng chữ và lưu lại dưới dạng văn bản chữ (doc, txt); hoặc thông tin về máy ảnh nhận dạng nụ cười, vv. Máy ghi nhận đối tượng bằng dáng và tỷ lệ hình ảnh, không phụ thuộc nhiều vào góc hay khoảng cách quay/chụp, so sánh hình ảnh với những mẫu có sẵn và xác định đối tượng. Ví dụ, máy ghi được một đường cong về bên trái, thêm một đường thẳng kề bên phải dài gấp đôi và hướng lên trên, đó có thể là chữd, b, q, p, do hình ảnh có thể bị xoay hoặc lật ngược.

Tuy nhiên do cùng một nguyên lý hoạt động, ta cũng có thể tạm hiểu như thế này: bạn nào hay xem phim hình cảnh phá án sẽ biết, có một phần mềm chuyên dụng, tách các đặc điểm nhận dạng trên mặt và cơ thể con người, sau đó so sánh với một đối tượng nào đó. Có những phần của cơ thể hoặc mặt bị che khuất bởi quần áo, đồng thời quần áo, phụ kiện và trang điểm, biểu cảm có thể làm người ta cảm giác đó là hình ảnh của hai người, nhưng khi phân tách từng chi tiết bộ phận ra, so sánh về cấu tạo và tổng hợp lại, đó có thể là một người. Ví dụ như cùng một dáng/kích cỡ mắt, miệng, vv. Thường thì trùng hợp nhiều chi tiết là có thể xác định hai hình ảnh là của một người hay không.

Bình luận

Truyện đang đọc