S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Năm giờ chiều cùng ngày, Bạch Ngọc Đường lái xe, cùng Triển Chiêu tới trường đại học sư phạm. Vừa lúc các lớp tan học, cũng đến giờ ăn, các quán ăn trước cổng đông kín người. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xuống xe cùng nhau đi vào trong trường, nhìn những sinh viên vội vã ra ngoài mua đồ ăn, trên mặt ít đi một phần con buôn, nhiều hơn một phần hồn nhiên, hai người không khỏi nhớ tới thuở còn học đại học của bản thân, so với hiện tại quả là dễ dàng hơn nhiều.

Tướng mạo hai người vốn vô cùng xuất chúng, vừa đi vào trong đã khiến cho không ít người chú ý, lúc này sắc trời cũng đang tối dần, Bạch Ngọc Đường lấy ra tấm bản đồ Mã Hân đưa cho, cùng nhau đi về phía Tây Bắc tới vườn trường, càng đi càng thấy ít người qua lại, hai người đi tới cánh rừng nhỏ ở cửa Bắc, men theo lối mòn tiến vào..

“Ở đây thực sự rất yên tĩnh a.” Triển Chiêu nhìn xung quanh, “Một nữ hài tử hẳn là sẽ không một mình chạy tới nơi này.”

“Rất có thể là có người gọi cô bé tới, hoặc là có lý do nào khác…” Bạch Ngọc Đường gật đầu, hai người vừa đi vừa nói chuyện không lâu sau thì tới được bên hồ. Lúc này, nước trong hồ đã bị tháo sạch, dưới đáy ao có một tầng bùn mỏng, một ít cây cỏ, vài vũng nước đọng, cùng không ít rác bẩn.. Triển Chiêu đứng ở bên bờ nhìn một chút, đưa tay chỉ ra xa xa, “Tiểu Bạch, chính là nhà vệ sinh đó”.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, đột nhiên túm lấy Triển Chiêu, kéo anh qua một bên..

“Gì thế?” Triển Chiêu nhìn anh, Bạch Ngọc Đường ra hiệu ý bảo đừng lên tiếng, cùng nhau trốn trong một bụi cây rậm rạp gần đó, nhìn chằm chằm về phía hồ nước.. Không lâu sau thì thấy có người từ lối mòn nọ chạy lại, hắn đi tới bên hồ nước, nhìn xung quanh một chút, phát hiện không có ai liền ngồi xổm xuống, mở túi lấy đồ vật này nọ ra..

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, quan sát kỹ, thì người nọ hẳn là một nam sinh, ăn mặc rất quy củ, áo sơmi trắng, quần jean xanh, lưng đeo ba lô đen, cậu ta mở túi, lấy ra một ít tiền giấy, cùng vài cây nến thơm.

“Mai Mai… Tớ đến thăm cậu.” nam sinh kia vừa đốt vừa tự nói, “Tớ tự tính toán, cũng không biết được khi nào cậu được bảy ngày, người nhà cậu không chịu nói cho tớ biết, tớ mấy ngày nay ngày nào cũng sẽ đến, chắc chắn có một ngày là đúng a, tớ gửi cho cậu ít tiền, cậu nhất định phải tha thứ cho tớ …”. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, người này cùng Lưu Mai không biết có quan hệ gì, hơn nữa cái câu “Cậu nhất định phải tha thứ cho tớ” kia không biết là có ý gì..

Nghĩ nghĩ, đột nhiên Bạch Ngọc Đường quay đầu lại phía sau, Triển Chiêu cũng quay đầu lại theo thì thấy phía sau cách đó không xa có một người đang đứng. Vừa nhìn, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền giật nảy mình, đó là một người trung niên da ngăm đen, tóc tai tán loạn, vẻ mặt đầy nếp nhăn, trên mặt còn có sẹo, trên tay cầm một cái lưỡi liềm, đang đứng chân trước chân sau, tư thế này, chính là muốn lén lút đi tới phía sau bọn họ.

Thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã phát hiện ra mình, người nọ xoay người muốn chạy..

“Đứng lại!” Bạch Ngọc Đường xông lên đưa tay túm lấy vai người nọ, người nọ liền vùng lên, lúc này anh mới phát hiện ra người này là bị què, sau khi Bạch Ngọc Đường túm được, liền một chiêu đánh úp hắn..

“Ông là ai?” Bạch Ngọc Đường vừa hỏi, vừa móc ra còng tay khống chế hắn, người nọ thấp giọng kêu, phát sinh ra thanh âm rất kỳ dị..

Triển Chiêu quay đầu lại, thấy nam sinh kia cũng bị kinh động, đang quay đầu nhìn về hướng này, thấy người đàn ông kia bị còng tay, liền hỏi, “Cái kia… Các anh là cảnh sát sao?”.

Triển Chiêu gật đầu với cậu ta, “Cậu là ai?”.

“Tôi…” nam sinh kia muốn trả lời, lại thấy người đàn ông bị Triển Chiêu bọn họ bắt đang ô ô trong cổ họng liền nói, “Ông ấy không phải người xấu… Tuy rằng có chút dọa người, nhưng không phải người xấu”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, không giải thích được nhìn lại nam sinh kia..

“Ông ấy là Ách đại thúc, người phụ trách vệ sinh ở đây.” Nam sinh nói, “Ông ấy không nói được đâu, là một người câm điếc.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cúi đầu, nhìn lưỡi liềm trên mặt đất, nam sinh nói tiếp, “Ông ấy cũng phụ trách làm vườn, cây cỏ trong trường đều là do ông ấy chăm sóc.”.

Bạch Ngọc Đường vẻ mặt hoài nghi nhìn người làm vườn kia một chút, chỉ thấy hắn ra sức lắc đầu, trong mắt hiện ra sự hoảng sợ.

“Ông vừa rồi lén lút muốn làm gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi Ách đại thúc..

Đại thúc này lại ra sức lắc đầu, biểu tình trên mặt rất khó coi nhưng vô cùng đáng thương cảm

“Ông ấy không nói được.” Nam sinh nói..

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liếc nhau, rồi tháo bỏ còng tay cho Ách đại thúc, người nọ ôm đầu, khập khiễng bỏ chạy, động tác thế nhưng thật nhanh..

Bạch Ngọc Đường bước lên vài bước thì thấy phía sau nhà vệ sinh nọ có một tòa nhà..

“Đó là kí túc xá trước đây.” Nam sinh giải thích cho hai người, “Do chất lượng có vấn đề, đã bỏ hoang từ lâu.”

“Cậu là ai?” Bạch Ngọc Đường quay đầu lại hỏi nam sinh nọ, “Vì sao ở bên hồ nước đốt tiền giấy?”.

Nam sinh nhìn hai người một chút, sau đó nhìn xuống cái còng trên tay Bạch Ngọc Đường rồi nói, “Tôi là Lữ Tề, là sinh viên Luật ở đây, bạn gái của tôi hai ngày trước nhảy sông tự vẫn, tôi liền tới đây đốt chút tiền giấy cho cậu ấy.”

“Bạn gái?” Triển Chiêu hỏi, “Lưu Mai là bạn gái của cậu?”.

Nam sinh nọ gật đầu, rồi ngẩng mặt nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Các anh là cảnh sát, vì sao lại tới chỗ này? Có phải… Mai Mai thực sự không phải là tự sát?”.

“Thực sự?” Triển Chiêu rầt hứng thú hỏi cậu, “Cậu có gì hoài nghi sao?”.

Lữ Tề chần chờ một hồi, gật đầu, “Tôi không tin Mai Mai sẽ tự sát, thế nhưng cảnh sát ai cũng nói cậu ấy là tự sát…”

“Có căn cứ gì không?” Bạch Ngọc Đường hỏi cậu..

“Có …” Lữ Tề từ trong túi lấy ra điện thoại di động, đưa cho Bạch Ngọc Đường, “Ngày 2 tháng 9, Mai Mai gọi điện cho tôi, nhưng lúc đó tôi đang trong lớp học, cho nên cuộc gọi được chuyển tới hộp thư thoại.” Nói rồi ấn nút phát tin… Chợt nghe trong điện thoại truyền đến một giọng nữ, “Tề, tớ cùng bà kia ầm ĩ một trận, tức chết đi được, ngày hôm nay đều gặp chuyện bực mình, tớ chờ cậu ở chỗ cũ, cậu tới chơi với tớ nha.”.

“Chỗ cũ là…” Triển Chiêu hỏi..

“Ở đây.” Lữ Tề thu hồi điện thoại, thản nhiên nói, “Tôi cùng Mai Mai bình thường đều tới nơi này.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Hẹn hò ở loại địa phương này?”.

Lữ Tề cười cười, “Trong trường nơi nào cũng có người, không có nơi nào có thể hẹn được, chúng tôi lại chưa làm ra tiền, không thể làm gì khác hơn là tận lực tìm nơi không có ai đến.”.

“Người phụ nữ được nhắc tới trong điện thoại kia là chỉ ai cậu biết không?” Triển Chiêu hỏi tiếp

“Đại khái là chủ nhiệm của Mai Mai.” Lữ Tề nói, “Mai Mai cùng cô ấy rất không hợp, cô ấy bình thường cũng hay khuyên bảo Mai Mai.”

“Vì sự tình gì khiến cho không hợp?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Lại có kiểu sinh viên gọi giảng viên là “bà kia” sao?”

Lữ Tề sửng sốt, giương mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, rồi thấp giọng nói, “Cái kia… giảng viên Trần, cô ấy không tán thành chúng tôi gặp gỡ.”

“Giảng viên lại quản chuyện yêu đương của sinh viên sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Tôi là chủ tịch hội sinh viên…” Lữ Tề thấp giọng nói, “Thành tích học tập cũng tốt, các giảng viên đối với tôi kỳ vọng rất cao, thế nhưng Mai Mai, làm cho người khác có cảm giác là kiểu con gái buông thả, cho nên tất cả mọi người đều không tán thành chúng tôi qua lại.”.

“Vậy còn cậu?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Cậu nghĩ cô bé thế nào?”.

“Mai Mai là một cô gái tốt.” Lữ Tề nói, “Cậu ấy chỉ là không biết cách biểu đạt mà thôi, hơn nữa, tôi nghĩ sau này chính mình có thể nỗ lực kiếm tiền gây dựng sự nghiệp, cậu ấy chỉ cần gả cho tôi rồi an ổn làm bà chủ là được, không cần cậu ấy phải có khả năng này nọ.”.

“Nói như vậy, cậu nghĩ Lưu Mai không phải tự sát, vậy có ai có khả năng giết chết cô bé?” Triển Chiêu hỏi..

“Tôi không nghĩ cậu ấy bị mưu sát.” Lữ Tề nói, “Tôi chỉ nghĩ, cậu ấy có thể là trượt chân rơi xuống hồ … Tôi lúc đó đã sớm nói với cậu ấy, ở đây quá yên tĩnh, lúc chỉ có một mình thì nghìn vạn lần đừng tới, thế nhưng cậu ấy không thèm nghe, nói đến là đến, cho nên tôi cũng có một phần trách nhiệm.”.

“Thẻ sinh viên có thể cho chúng tôi xem không?” Triển Chiêu hỏi cậu..

“Có thể.” Lữ Tề xuất ra thẻ sinh viên đưa qua, Triển Chiêu tiếp nhận nhìn nhìn rồi gật đầu nói, “Cậu ngày mai có rảnh không?”

“Tôi buổi sáng ngày mai có tiết.” Lữ Tề trả lời..

“Tốt, chín giờ sáng mai đến cảnh cục một chuyến được không? Chúng ta thảo luận về chuyện của Lưu Mai.” Triển Chiêu đem thẻ sinh viên trả lại cho cậu, dặn cậu ngày mai tới cảnh cục trực tiếp nói với bảo vệ là muốn tới SCI là được..

Lữ Tề tiếp nhận lại thẻ, suy nghĩ một chút, lại hỏi, “Các anh, hoài nghi Mai Mai là bị mưu sát sao?”

Bạch Ngọc Đường nhìn cậu một cái, nói, “Nơi này rất hẻo lánh, sau này ít tới một chút, còn nữa… kí túc xá bên kia vì sao lại bỏ hoang?” Vừa nói, vừa chỉ vào kí túc xá phía trước..

“Kí túc xá đó hình như được xây rất lâu rồi, bởi vì hệ thống dẫn nước bị rò rỉ nghiêm trọng, nên không có cách nào ở được, liền bị bỏ hoang.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, ý bảo cậu có thể đi..

Lữ Tề xoay người, lúc đi còn quay lại nhìn hồ nước một chút rồi luyến tiếc rời đi..

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đứng tại chỗ thật lâu, rồi hướng về phía nhà vệ sinh kia đi tới..

“Tiểu Bạch, thấy thế nào?” Triển Chiêu vừa đi vừa hỏi

“Ách đại thúc vừa rồi.” Bạch Ngọc Đường nói, “Thật là kỳ quái.”

Triển Chiêu cũng bật cười, “Đừng nhắc nữa, thực sự là giật cả mình, cậu cũng bị dọa à?”.

Bạch Ngọc Đường cười cười, “May mà còn là ban ngày, nếu như đến tối rồi, ông ta với cái lưỡi liềm trong tay, người bình thường còn không bị dọa mất nửa cái mạng sao, hơn nữa…”.

“Hơn nữa cái gì?” Triển Chiêu hỏi..

“Đại thúc kia thoạt nhìn như là rất linh hoạt?” Bạch Ngọc Đường gãi cằm..

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, “Không phải nói ông ta là người làm vườn sao?”.

“Ở đốt đầu tiên ngón giữa tay phải của ông ta, có một vết chai.” Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói, “Lòng bàn tay cũng không quá thô ráp.”

“Nơi đó có vết chai… Ông ta như là người làm bàn giấy vậy.” Triển Chiêu có chút giật mình..

“Không rõ nữa, lúc nào cũng vừa câm vừa điếc, nhưng nếu ông ta ở chỗ này được vài năm rồi, thì nhất định có vài giảng viên trong trường nhận ra ông ta a.” Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa đeo bao tay cao su vào. Lúc này hai người tới chỗ bồn rửa mặt trước cửa nhà vệ sinh kia. Nhà vệ sinh này nam nữ xài chung, phía trước vách ngăn, là một dãy bàn rửa mặt, bên trong có ba cái bồn..

“Tiểu Bạch!” Triển Chiêu đột nhiên kêu một tiếng, đưa tay chỉ chỉ cái bồn thứ hai, “Ở đây!”.

Bạch Ngọc Đường đi qua, theo hướng tay Triển Chiêu chỉ, vươn bàn tay mang cao su đến, kéo từ cống thoát nước ra, một vài sợi tóc… dài thật dài …. Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu lấy ra một túi vật chứng, bỏ tóc vào, sau hai người ở trong WC đi lại vài vòng, mắt thấy trời cũng đã tối đen, hai người cùng nhau rời khỏi WC, hướng ra cánh rừng nhỏ kia..

Đi tới khuôn viên chính lập tức thấy náo nhiệt hẳn lên, khu nhà dạy học cùng kí túc xá đều đã lên đèn..

Hai người ra ngoài được vài bước, Bạch Ngọc Đường đột nhiên đối Triển Chiêu nói, “Miêu Nhi, kiếm cái gì ăn đi?”

Bình luận

Truyện đang đọc