TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

CHƯƠNG 108

Đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Mặc Ngôn khóa chặt vào cô, nhếch môi rồi ghé sát vào cô hạ giọng nói: “Em chối không xong đâu.” Ngữ khí trầm thấp tê dại, tựa như ám chỉ cái gì đó khiến toàn thân Bảo Ngọc không được tự nhiên, không hiểu sao… có chút khô nóng.

Sau khi Tiêu Chính Thịnh ngồi trở lại, vẫn luôn cau mày nhìn chằm chằm vào Tiêu Mặc Ngôn.

Mấy lão già nhà họ Tiêu này nổi tiếng là khó đối phó, ông đi kính rượu, bọn họ không để ý tới, nhưng Tiêu Mặc Ngôn vừa đi lại ngoan ngoãn cầm ly lên! Đứa con trai này quả thật nằm ngoài dự đoán của ông, mang cho ông sự chấn động lớn!

Thấy ông không nói gì, Kiều Nhã săn sóc ghé vào lỗ tai ông nhẹ giọng an ủi: “Chính Thịnh, không sao đâu, em với Hiên cũng không để ý.”

Tiêu Chính Thịnh vẻ mặt uất giận, thấp giọng nói: “Mấy lão già này cũng không đem anh để vào trong mắt !”

“Ha ha, Chính Thịnh, đừng tức giận, bây giờ người làm chủ nhà họ Tiêu là anh.”Kiều Nhã như ám chỉ mà nói, nói xong, ánh mắt lại liếc qua Tiêu Mặc Ngôn. Xem ra là bà sơ ý, bà coi nó như không tồn tại, ai ngờ, người ta lại giả heo ăn lão hổ!

Sự nhẫn nại của Tiêu Mặc Ngôn có giới hạn, chỉ ngốc ở đây hai mươi phút, liền kéo Bảo Ngọc muốn đi. Nơi này quá ồn, không khí vẩn đục, anh rất chán ghét.

Bảo Ngọc đạt được mục đích, cũng không ép buộc anh nữa, tùy tiện tìm cái cớ, sau khi cùng Tiêu Chính Thịnh chào hỏi vài câu rồi song song cùng Tiêu Mặc Ngôn rời đi.

Bắc Khởi Hiên có chút đăm chiêu nhìn bóng dáng hai người rời đi, luôn cảm thấy hình ảnh kia, rất chói mắt.

Ra khỏi nhà hàng, thời gian đã gần tám giờ, nhìn chiếc xe đang chờ ở cửa, Tiêu Mặc Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, có chút yêu nghiệt lại có chút thuần khiết, mông mông lung lung rất là hấp dẫn: “Đi bộ có mệt không?”

Bảo Ngọc nheo đôi mắt phượng tinh tế, càng nhìn người này càng thấy anh là báu vật, lơ đãng toát ra phong tình, công thụ đủ cả! Vì phòng trúng chiêu, cô rời ánh mắt đi, lắc đầu: “Vậy đi bộ đi.”

Tiêu Mặc Ngôn nở nụ cười, nắm tay cô thong dong đi dọc theo một con đường thẳng phía trước khách sạn. Anh thích nắm tay cô, Bảo Ngọc sớm đã thành thói quen, cũng dần dần thích ứng với lực đạo dịu dàng và độ ấm trong lòng bàn tay anh, anh thích dùng phương thức bàn tay lớn bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé…

Thói quen, thật sự đáng sợ.

Cách phía sau hai người không xa, một chiếc xe chống đạn màu đen không biết xuất hiện từ khi nào, vẫn duy trì khoảng cách thích hợp, lặng yên đi theo.

Bảo Ngọc quay đầu hỏi: “Tiêu Mặc Ngôn, nhóm các ông các bác trong gia đình anh dường như rất sợ anh, anh đã làm gì bọn họ?” Nhớ tới biểu tình lúc đó của Tiêu Chính Thịnh và người vợ mới của ông, cô liền vui sướng!

Tiêu Mặc Ngôn thành thật nói: “Bọn họ đến gây sự với tôi trước.”

Cô bật cười: “Sau đó anh đã trừng trị bọn họ?”

Anh không quá quan tâm, đáp một tiếng: “Ừm.”

Bảo Ngọc chớp mắt, kéo mặt anh qua, nhìn trái nhìn phải, xem như thế nào cũng không giống dáng vẻ sẽ chiếm tiện nghi của người ta, nhưng mấy lão già đó đều chỉ giận mà không dám nói gì với anh, tay cầm chén rượu còn run run, nhưng vẫn phải uống hết. Rốt cuộc, ai khi dễ ai?

Tiêu Mặc Ngôn rất thích cô chủ động làm ra mấy hành động thân mật, đôi mắt cũng cong cong, đáy mắt sáng ngời, bàn tay to đã sớm không chịu nổi ôm lấy eo cô, kéo cô sát lại phía mình: “Bảo Ngọc, tôi thích em, vẫn thích em, chỉ muốn thích em.”

Bảo Ngọc bỗng bất ngờ khi đối mặt với lời thú nhận đột nhiên, lại thuần túy như vậy của anh. Thời gian luân chuyển, dường như quay trở lại hai năm trước, anh nói thích, cô lại không để ý đến, anh lại dùng một loại phương thức bi thảm để chứng minh với cô, rốt cuộc anh thích cô bao nhiêu, thích đến mức mất đi hai chân, cũng chỉ mỉm cười nói: “Sau này tôi có thể không bao giờ đuổi kịp em nữa .”

Bình luận

Truyện đang đọc