TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 296

Tiêu Mặc Ngôn mới không quan tâm bảo bảo gì, anh hiện tại trong mắt trong lòng đều là cô.

Bảo Ngọc càng biểu hiện yêu thích, trong lòng Chu Nại Diên càng khó chịu, cảm giác làm giá y cho người khác càng mãnh liệt. Cô ta đột nhiên lùi về phía sau một bước, tránh đi bàn tay của Bảo Ngọc: “Cái đó… Tôi… tôi không thoải mái, tôi muốn về phòng trước!” Nói xong, quay đầu chạy về phòng, đóng cửa rầm một tiếng.

Bảo Ngọc đứng nguyên tại chỗ, có chút lo lắng hỏi: “Cô ấy có phải bệnh không? Có cần mời bác sĩ tới khám không?”

Ngọc Diệp nhàn nhạt lướt nhìn phía đó, đột nhiên cất tiếng: “Em đi xem thử.”

Tiêu Mặc Ngôn không muốn Bảo Ngọc vì những chuyện vụn vặt đó mà lo lắng, kéo tay cô ngồi xuống: “Ăn sáng trước.”

Bảo Ngọc nheo đôi mắt phượng, liếc anh, lại nhìn phía Chu Nại Diên biến mất, chậm rãi nói: “Cô ấy vì sao không ở công ty mang thai hộ, mà lại ở đây?”

Tiêu Mặc Ngôn rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng, chỉ có thể lắc đầu: “Không nhớ.” Chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, anh không có chút ấn tượng, càng đừng nói là người phụ nữ không liên quan.

Nhìn anh nửa ngày, Bảo Ngọc đột nhiên cười: “Em tin.”

Đây mới là Tiêu Mặc Ngôn của cô, trừ thứ anh để ý, nếu không, những chuyện vặt vãnh khác hoàn toàn không để trong lòng.

Tiêu Mặc Ngôn nhẹ nắm cằm cô, ép ánh mắt cô, chỉ có thể dừng thật lâu trên người mình, cho tới khi nhìn thấy hình bòng mình trong đáy mắt trong suốt, mới thỏa mãn cong môi cười nhẹ. Anh không thích cô đặt lực chú ý lên người khác. Cho dù người đó mang thai con của họ, cũng không được!

Bảo Ngọc chớp đôi mắt câu hồn, lại chủ động sát lại gần một chút: “Đường chủ Tiêu, xem ra rất hài lòng?”

Tiêu Mặc Ngôn nhướn nhướn mày, hôn môi cô, đến bên tai cô, thấp giọng nói: “Buổi tối, anh còn muốn nhìn thật kỹ.”

Gò má Bảo Ngọc đỏ lên, cách xa nhiệt tình của anh: “Em đói rồi.”

Tiêu Mặc Ngôn cười, đáy mắt nói lên gợn sóng: “Anh đã đói bụng rất lâu rồi, nhưng, anh còn sẽ kiên nhẫn chờ đợi.” Bỏ lại một câu làm Bảo Ngọc lại đỏ mặt, anh đi lấy cháo.

Bảo Ngọc lầm bầm trong miệng: “Người ăn chay lâu năm, quả nhiên không nhiên biết mùi thịt ~”

Trong phòng Chu Nại Diên, Ngọc Diệp đứng giữa phòng, lạnh lùng liếc cô ta, cũng không lãng phí thời gian, nói thẳng: “Từ bây giờ, cô chỉ có thể làm người vô hình, không thể xuất hiện trong phạm vi cô ấy có thể nhìn thấy.”

Chu Nại Diên rũ mắt, tủi thân đáp: “Tôi sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng.” Sợ Ngọc Diệp không tin, cô ta vội nói: “Tôi đảm bảo! Tôi sẽ không để cô Trương nhìn thấy tôi…”

Cô ta biết, những người này, cuối cùng không chịu được mẹ con họ. Nhưng, có thể sống bên cạnh ba đứa bé cũng là chuyện tốt, cô sẽ kiên nhẫn!

Ngọc Diệp hời hợt cong khóe môi: “Không cần, tôi sẽ sắp xếp chỗ tốt cho cô.”

Có một dự cảm không tốt bao trùm trong lòng, Chu Nại Diên sững sờ nhìn cô: “Cô…”

“Tối qua, cô kêu Bắc Khởi Hiên cứu Đỗ Thu Nghi đi, nghĩ hẳn là thích chỗ đó, muốn độc chiếm đi.” Nói rồi, cô đột nhiên lộ ra núm đồng tiền thiên sứ ngây thơ: “Cô yên tâm, tôi sẽ kêu Đinh Khiên cho cô.”

“Tôi không cần!” Chu Nại Diên sợ hét chói tai.

Trong phòng ăn, Bảo Ngọc nghe thấy, vội quay đầu: “Xảy ra chuyện gì?”

Ánh mắt Tiêu Mặc Ngôn không đổi, quay đầu cô lại: “An tâm ăn của em đi, chuyện gì cũng không có.” Nhìn cô ăn cơm, trở thành một nhiệm vụ quan trọng nhất của anh bây giờ.

Lại cẩn thận nghe, quả nhiên bên trong không còn tiếng nữa, Bảo Ngọc lúc này mới tiếp tục ăn.

Bình luận

Truyện đang đọc