TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 411

Gió biển điên cuồng nháy mắt thổi qua mái tóc dài của cô, cô ngơ ngác đi ra ngoài, dưới chân là hạt cát mềm mại còn sót lại nhiệt độ nóng bỏng của ban ngày. Bảo Ngọc đứng trên bờ cát mênh mông, mờ mịt nhìn khắp xung quanh.

Biển khơi, rừng cây, bờ cát, còn có cô.

Cô lại chần chừ xoay người, lúc này mới thấy rõ nơi mình từng ở, là một hành lang hình tròn dài như đường hầm, liên tục kéo dài vào sâu trong rừng cây. Nhưng không thể nhìn rõ nó thông đến đâu, mà cánh cửa lớn màu đen kia chính là chỗ vào.

Khó hiểu là bờ biển có một kiến trúc lạ như vậy, nhưng không nhìn thấy ai khác!

Cô ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn xung quanh, không nghĩ ra được vì sao mình lại xuất hiện ở nơi này!

Đúng rồi, Tiêu Mặc Ngôn!

Anh ở đâu?

Cô càng lo lắng hơn, xoay người đi về phía trước dọc theo bờ cát, vừa đi vừa gọi: “Tiêu Mặc Ngôn? Tiêu Mặc Ngôn! Anh ở đâu thế?”

Tiếng biển điên cuồng át đi tiếng cô, cô chỉ có thể đi về phía trước theo con đường hình tròn kia để tìm kiếm, tiện thể xem thử rốt cuộc nó thông đến đâu!

Từng đợt hơi nóng ẩm ướt phả vào mặt, sắc trời một mảnh xám xịt, không nhận rõ thời gian, loại cảm giác này giống như cả đất trời chỉ còn lại một mình cô, ngoài hiu quạnh thì chỉ còn lại hiu quạnh.

Cô hoảng sợ, rõ ràng khí hậu nóng bức, nhưng cô vô thức cảm thấy cả người lạnh như băng, như đang ở trong hầm băng vậy.

Đây là trò đùa dai sao?

Tiêu Mặc Ngôn ở đâu? Sao lại để cô một mình ở nơi thế này?

Bảo Ngọc đã đi một đoạn đường rất xa, bờ cát và con đường cũng dần cách xa, hoàn toàn không nhìn thấy nó nữa. Đúng lúc này, cô ngẩng đầu, bỗng chốc nhìn thấy có một người đứng trên đá ngầm!

Người đó mặc áo khoác ngoài màu đen, vạt áo bị gió thổi đến tán loạn, cổ áo dựng thẳng, che đi khuôn mặt của anh. Anh đứng hóng gió biển trên đá ngầm rất cao phía xa xa.

Nhìn thấy bóng lưng của anh, Bảo Ngọc vừa ngạc nhiên vừa vui mừng chạy tới, lớn tiếng hô: “Tiêu Mặc Ngôn! Tiêu Mặc Ngôn!” Chắc chắn anh là Tiêu Mặc Ngôn, bóng lưng thế này xuất hiện trong giấc mơ của cô vô số lần, cô sẽ không nhận lầm đâu!

Nhưng dường như người nọ không nghe thấy tiếng kêu của cô, vẫn đứng trên tảng đá như trước, tóc ngắn bị gió thổi rối tung.

Bảo Ngọc cố hết sức bò lên phiến đá ngầm kia, cô đi chân trần, thi thoảng bị tảng đá sắc bén quẹt một đường, cũng bất chấp đau đớn mà chạy thẳng về phía người kia.

“Tiêu Mặc Ngôn!” Cô chạy tới, ôm chặt lấy anh từ phía sau.

Người trong lòng hơi cứng đờ, cả người đều căng chặt, nhưng lại chậm rãi thả lỏng, cứ mặc cho cô ôm như thế.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy anh, tất cả lo lắng lúc trước đều được vỗ về. Gò má cô dán lên lưng anh, nghe tiếng tim đập của anh, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, lại ôm chặt anh hơn, giống như sợ đây chỉ là ảo giác của cô, một giây sau anh sẽ biến mất vậy.

Cảm giác được sự lo lắng cô giấu kín trong lòng, người đàn ông từ từ cúi đầu, nhìn cánh tay mảnh khảnh đang ôm lấy mình, đôi mắt yêu dị lóe lên chút dịu dàng quyến rũ.

Gió biển càng ngày càng lớn, thổi đến cô hơi khó chịu, dáng người gầy gò như sẽ bị thổi bay bất cứ lúc nào, chỉ có thể ôm chặt lất anh.

“Tiêu Mặc Ngôn.” Trong giọng nói oán giận còn mang theo chút sợ hãi: “Khi nãy anh đi đâu thế? Sao lại để em ở trong phòng một mình chứ? Hơn nữa đây là đâu? Không phải chúng ta nên ở bệnh viện sao?

Bình luận

Truyện đang đọc