TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 256

“Hừm, khi cô hạ độc bà chủ của chúng tôi, vì sao không nghĩ đến chuyện buông tha cho cô ấy?” Đinh Khiên bóp miệng cô ta, nhét thuốc vào, sau đó bịt chặt miệng cô ta lại. Sau khi thuốc đã tiêu hóa xong, mới buông tay ra, đứng sang một bên. Mặc dù anh ta rất hận người phụ nữ này, nhưng sẽ không muốn mạng của cô ta ngay, như vậy chẳng phải là quá dễ dàng cho cô ta hay sao!

“A…” Cơ thể của Đỗ Thu Nghi bắt đầu nóng lên, tiếp đó không ngừng uốn éo, gương mặt cũng trở nên đỏ bừng: “Cầu… Cầu xin anh, đừng đối xử với tôi như vậy… Trong bụng tôi… còn có… còn có cục cưng…”

Đinh Khiên cười nHiên một tiếng: “Cô hãm hại một người phụ nữ khiến cô ấy mất đi cơ hội làm mẹ? Vậy thì cô dựa vào đâu để yêu cầu người khác đối xử tử tế với con của cô chứ? Gậy ông đập lưng ông, đây là cái giá mà cô phải trả. Nghiệt súc giống như cô, vì sao ông trời vẫn chưa thu phục cơ chứ?”

Hô hấp của Đỗ Thu Nghi trở nên dồn dập, gấp gáp hơn. Bên trong cơ thể giống như đang bị hàng chục nghìn con kiến gặm nhấm, cơ thể điên cuồng uốn éo: “Cầu xin anh, cho tôi thuốc giải… A… Tôi… chịu không nổi nữa rồi…”

Đinh Khiên ngược lại rất hứng thú, trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất, nói thầm một câu: “Loại thuốc này, tôi đã phải tiêu tốn không biết bao nhiêu lời hay ý đẹp mới có thể lấy được nó từ trong tay Đào Ngột Đường, bây giờ đưa cho cô dùng, cảm thấy thật sự lãng phí.” Sau đó, ngẩng đầu, không kiên nhẫn nói: “Nếu muốn thuốc giải, thì mau chóng trả lời câu hỏi của ông đây!”

“Không có! Không có…” Đỗ Thu Nghi lắc đầu, mỗi khi cô ta cử động, cánh tay giống như muốn lìa khỏi cơ thể cô ta: “Không có… Không có người khác… Đều là do một mình tôi… Một mình tôi làm!”

“Không có?” Trên gương mặt thanh tú của Đinh Khiên xẹt qua một tia tàn nhẫn: “Vậy Bắc Khởi Hiên thì sao?”

Đỗ Thu Nghi bất chợt trợn tròn mắt, liều mạng phủ nhận: “Không phải… Không phải anh ấy… Anh ấy không biết chuyện gì cả!”

Đinh Khiên nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào cô ta, sau đó đứng dậy khỏi mặt đất, quay đầu bước đi.

“A… Đừng đi… Đưa thuốc giải cho tôi…” Đỗ Thu Nghi hét đến nỗi khàn cả cổ họng.

Đinh Khiên cười lạnh: “Hãy tận hưởng nó thật tốt đi!”

Cánh cửa đóng lại, căn phòng đột nhiên chìm vào bóng tối, Đỗ Thu Nghi phát ra tiếng kêu thảm thiết: “Đừng đi… Cầu xin anh… Tha cho tôi!”

Bắc Khởi Hiên đi ra khỏi sân bay với vẻ mặt mệt mỏi.

Nhưng mới có vài ngày, cả người anh đã gầy sọp hẳn đi, gò má lõm vào rõ rệt, trong con ngươi đen nhánh phủ đầy tia máu, dưới cằm lún phún vài sợi râu. Anh bước đi vội vã, sắc mặt lo lắng, mặc dù vẫn chưa tìm được người có thể cứu sống Bảo Ngọc, nhưng cuối cùng anh cũng đã tìm ra được cách ngăn chặn độc tố!

Nghĩ đến nỗi đau mà Bảo Ngọc đang phải chịu đựng, trong lòng anh cũng vô cùng đau đớn. Mấy ngày vừa qua gọi điện thoại cho Bảo Ngọc, nhưng vẫn không có cách nào kết nối được.Gọi điên thoại đến nhà họ Trương mới biết, cô đã chuyển đến nhà của Tiêu Mặc Ngôn…

Bắc Khởi Hiên khẽ cắn răng, cố gắng không nghĩ đến người đàn ông đang ở cùng cô. Anh đứng trước cửa sân bay, bắt một chiếc taxi, sau đó trở về chỗ ở trước.

Thang máy dừng lại ở tầng thứ mười sáu, anh mệt mỏi nhíu mày, rút chìa khóa ra mở cửa đi vào. Cửa phòng mở ra, ngay khi anh vừa đặt hành lý xuống, một cú đấm như trời giáng lao về phía anh.

Bắc Khởi Hiên sững sờ, sau đó phản xạ có điều kiện quay đầu lại, khi nhìn thấy người đứng trong phòng, ánh mắt anh trầm xuống: “Tiêu Mặc Ngôn?”

Tiêu Mặc Ngôn trước mặt anh, giống như ma quỷ, tỏa ra ý định giết người tàn nhẫn, vết thương trên trán của anh ta càng tăng thêm không khí chết chóc!

Bình luận

Truyện đang đọc