TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

CHƯƠNG 120

Bảo Ngọc không phải một cô gái mười mấy tuổi, việc nên biết cũng không thể giả vờ không biết. Tối hôm qua, tuy rằng anh nói chỉ ôm cô, nhưng v@t cứng dán sát vào phía sau cô, cô cũng không phải không cảm nhận được, chỉ có thể ép bản thân giả bộ ngủ. Nhưng bây giờ anh lại ngang nhiên thú nhận d*c vọng của mình, khiến cho cô ngay cả cơ hội giả ngu cũng không có!

“Anh…” Bảo Ngọc cắn răng, kiên trì trả lời hai chữ: “Kiềm chế!”

Tiêu Mặc Ngôn ngửi mùi thơm trên cơ thể cô, làn da dán sát vào cách lớp quần áo truyền từng trận nóng bóng, suy nghĩ lời của cô, rồi nghiêm túc lắc đầu: “Vẫn rất khó chịu.”

“Vậy… Vậy thì…” Bảo Ngọc cố nghiêng mình về phía trước càng xa càng tốt, không dám dán lên anh. Cô muốn bảo vệ anh cũng đúng, muốn bù đắp cho anh cũng không sai, lại chưa từng nghĩ phải chăm sóc cả vấn đề phản ứng s1nh lý cho anh!

Cô hít sâu một hơi, cố gắng tiếp tục nhìn nó dưới góc độ khoa học lý luận, đàn ông bình thường sẽ có phản ứng mạnh vào sáng sớm, phải không? Tiêu Mặc Ngôn là đàn ông bình thường, cũng không ngoại lệ, chẳng qua anh chỉ thiếu cách phát ti3t mà thôi! Nếu thêm chút hướng dẫn, sẽ không xuất hiện tình huống xấu hổ nữa! Nhưng, phải làm thế nào để hướng dẫn đây?

Hai má của Bảo Ngọc nóng lên, ánh mắt đảo loạn khắp nơi, thanh âm mơ hồ: “Tiêu Mặc Ngôn, anh… anh… anh thử dùng… dùng tay phải… Đương nhiên, cái này phụ thuộc vào thói quen và sở thích cá nhân. Nếu anh cảm thấy tay phải… không thuận tiện, tay trái cũng được… Hoặc là… Hai tay cùng nhau…” Nói xong, cô hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình!

Trời ạ, trong lòng Bảo Ngọc không ngừng hò hét, cô nhất định phải làm loại việc này sao?!

Đúng lúc này, tay phải của cô đột nhiên bị anh nắm lấy, trực tiếp đặt lên nơi nào đó đang khó chịu dưới thân anh.

Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ cùng độ cứng, khiến cả người Bảo Ngọc cứng lại.

Bên tai, là tiếng than nhẹ thoải mái từ trong cổ họng Tiêu Mặc Ngôn phát ra, rất yêu, rất mị, làm cho người ta mặt đỏ tim đập.

Bảo Ngọc phản ứng dữ dội: “Tiêu Mặc Ngôn!!” Đang muốn rút tay ra, nhưng anh vẫn đang ấn chặt, lúc giãy dụa qua lại, sinh ra một loại ma sát kỳ dị, tiếng th ở dốc của Tiêu Mặc Ngôn tăng thêm, dường như cố ý trêu chọc cô, tiến đến bên tai cô, thấp giọng nói: “Tôi thích tay phải.”

Bảo Ngọc chỉ cảm thấy đầu ong ong sắp nổ tung, thứ dưới lòng bàn tay ngày càng cứng, ngày càng phồng lớn, tư thái oai phong và kiêu ngạo, giống một chiến binh! Tiêu Mặc Ngôn phối hợp với sự cọ xát của tay phải cô, cơ thể trước sau lay động, tư thế… rất thành tHiên.

Không thầy mà tự thông.

Toàn thân Bảo Ngọc giống như nổi lửa, vừa thẹn vừa vội: “Không phải tay phải của em! Dùng tay của anh ấy!!”

Tiêu Mặc Ngôn thấp giọng cười, giống một con yêu thú vô cùng nguy hiểm: “Cơ thể của tôi, là của em, dùng tay em đến cứu nó, không có gì không đúng cả.” Giữa những câu nói, động tác của anh không ngừng, ấn tay cô, cao thấp trái phải cọ xát cái nơi sắp nổ tung. Một tay kia siết chặt lấy eo cô, kéo lưng cô lại gần mình, anh luôn luôn dịu dàng ấm áp, ngay lập tức lại biến thành một cầm thú khiến Bảo Ngọc trở tay không kịp.

Tình thế cấp bách, cô gầm nhẹ: “Tiêu Mặc Ngôn! Em thật sự tức giận!”

Vừa nghe thấy câu này, người đàn ông phía sau đột nhiên dừng lại, đôi mắt mang màu sắc ngọc lưu ly yên lặng nhìn cô, cho dù d*c vọng mạnh hơn, tư thế cao hơn, anh cũng không động . Buông tay cô ra, hai má tuấn tú, còn mang theo ngượng ngùng phấn nộn, cái miệng lại muốn tìm bất mãn: “Vì sao em không thích nó? Nó là của em mà.”

Bảo Ngọc muốn đập đầu vào tường, thậm chí muốn đào một cái hố để chôn mình!

Cô hít sâu, không ngừng hít thở sâu, xoay người lại, ánh mắt không dám nhìn xuống, nhìn thẳng vào mặt anh, cố gắng mỉm cười giải thích nói: “Tiêu Mặc Ngôn, anh phải học cách tự mình giải quyết… tịch mịch. Ừm, cái này đối với đàn ông là hiện tượng rất bình thường, anh đừng cảm thấy thẹn thùng.”

Bình luận

Truyện đang đọc