TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 494

Một tay Tiêu Mặc Ngôn tiếp nhận, không nói lời nào dẫn Bảo Ngọc ra khỏi cửa hàng quần áo cũ này.

Cho đến khi đi ra, Bảo Ngọc cũng là khuôn mặt đầy nghi hoặc: “Tiêu Mặc Ngôn, hai người đang giao dịch cái gì?”

Tiêu Mặc Ngôn ôn hòa cong khóe môi với cô: “Đi ăn cơm trước.”

Bảo Ngọc đ è xuống sự tò mò đầy trong bụng, cũng không truy hỏi nữa, cùng Tiêu Mặc Ngôn đi tới nhà ăn gần đó, hai người ăn no lại quay về công ty.

Vừa đẩy cửa vào, đã nhìn thấy Tiểu Tống đưa mắt ra hiệu với họ, Tiêu Mặc Ngôn đi thẳng vào văn phòng, Bảo Ngọc lại đi tới, anh ta vội nói: “Giám đốc ở trong, đã đợi rất lâu rồi.”

Bảo Ngọc cau chặt mày, ngẩng đầu nhìn về phía đó, trong lòng biết Tiêu Chính Thịnh sẽ tới, chắc là vì chuyện buổi sáng Kiều Nhã chịu tủi thân, vừa khéo đè ngọn lửa trong bụng, cũng có thể mượn đề tài ra oai.

Tiêu Mặc Ngôn đẩy cửa phòng làm việc, nhìn thấy Tiêu Chính Thịnh khuôn mặt tức giận ngồi trên ghế của anh, cười lạnh lùng với anh: “Mày rốt cuộc muốn gì? Nói ra, cha con chúng ta hôm nay sẽ giải quyết hết.”

Tiêu Mặc Ngôn nhàn nhạt liếc nhìn ông ta một cái, giống như tùy tiện nhìn một người xa lạ: “Tôi muốn công ty này.”

Tiêu Chính Thịnh “rầm” một tiếp vỗ xuống bàn, trừng mắt nhìn anh, hung hăng nói: “Mày đừng nằm mơ! Cho dù tao mất toàn bộ, cũng sẽ không cho mày!”

Tiêu Mặc Ngôn không nhanh không chậm đi vào, đứng trước mặt ông ta, khí chất lạnh lùng, xen lẫn tàn nhẫn. Giống như dã thú còn đang say ngủ, vừa bị đánh thức, đó chính là dùng máu để làm lễ rửa tội.

Tim Tiêu Chính Thịnh run rẩy, lại bị khí thế của con trai làm đổ mồ hôi lạnh.

Ông ta nhíu mày, không nghĩ tới một thời gian ngắn không gặp, anh lại trở nên đáng sợ như vậy…

“Ông còn có thể lựa chọn sao?” Hai tay Tiêu Mặc Ngôn chống trên bàn, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, bá đạo quân lâm thiên hạ, làm Tiêu Chính Thịnh cũng không dám nhìn thẳng.

“Ông bị kéo xuống vị trí này, chỉ là chuyện sớm muốn.” Anh đột nhiên cười, quái dị như vậy.

“Không thể nào!” Tiêu Chính Thịnh tức giận nói: “Tao là cổ đông lớn nhất của công ty, nắm 51% cổ phần, nếu tao không chuyển nhượng, cho dù mày thu mua toàn bộ cổ phần trong tay những lão già kia cũng vô dụng! Tao xem mày làm sao kéo tao khỏi vị trí này?!”

Tiêu Mặc Ngôn cong khóe môi, kéo lên độ cong thần bí lại lãnh khốc: “Trong vòng nửa tháng, tôi sẽ làm công ty đổi chủ.”

Mặt Tiêu Chính Thịnh hơi co quắp: “Mày một xu cũng đừng mong có được!”

Xoay người, nổi giận đùng đùng rời đi.

Tiêu Mặc Ngôn cười lạnh, lại quay lại ngồi xuống trước bàn làm việc, ánh mắt bình tĩnh hiện lên tia sáng lạnh lùng.

Đã không muốn chuyển nhượng, vậy thì lấy sạch là được rồi.

Quán bar Huyền Sắc.

Từ lúc tòa nhà cao tầng kia bị phá hủy, Nghê Thư hay ngày nay luôn ở trong quán bar này. Ban ngày, là thời gian ngủ nghỉ của quán bar, cô nhàm chán ngủ nướng, buổi tối lại đến phòng ở tầng hầm nghiên cứu thành phần thuốc kỳ dị trong cơ thể Ngọc Diệp. Cô phát hiện bên trong có thành phần đặc biệt có tác dụng tự khôi phục chức năng. Điều này gợi lên hứng thú của cô rất lớn, nếu có thể nghiên cứu ra một loại thuốc có thể giúp cơ quan trong cơ thế tái sinh, vậy sẽ giải quyết được vấn đề rất lớn của anh em Hồng Môn!

Những nhà nghiên cứu Đức năm mơ cũng không nghĩ tới, những thứ họ khổ sổ bồi dưỡng ra, lại nhờ cơ duyên xảo hợp mà bị Nghê Thư phát hiện và lợi dụng.

Bình luận

Truyện đang đọc